Chương 18: Bất Ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nói là làm, lần này Lệ Chu cũng không chuẩn bị món gì phức tạp, chỉ đơn giản là nấu một nồi cháo. Sau khi ăn xong, cậu tiện tay ném chén đĩa bẩn cho robot gia dụng rửa rồi lại quay về không gian của mình.

Trước tiên, cậu lên tầng hai và lục tìm trong tủ quần áo, lần này cậu không quan tâm đến chủng tộc mà lấy ra tất cả những công pháp cậu cho là có thể sử dụng được. Cậu quyết tâm dung hợp chúng lại để tạo nên một bộ công pháp phù hợp với bản thân. Ngoài ra, Lệ Chu còn tìm thấy một miếng ngọc bội khắc hình con bướm cực kỳ tinh mỹ . Cậu quyết định sẽ tặng miếng ngọc bội này cho Tạ Duy Nhĩ, không hiểu vì sao ngay từ lần đầu tiên cậu nhìn thấy nó, Lệ Chu đã có cảm giác rằng miếng ngọc bội này vô cùng hợp với Tạ Duy Nhĩ. Ngọc bội trong suốt như băng, con bướm có đôi cánh tinh tế được điểm xuyết bằng những ánh màu lam dịu nhẹ tựa như phản chiếu từ hồ nước sâu thẳm. Nó gợi lên khí chất của Tạ Duy Nhĩ một cách hoàn hảo: xa cách, lạnh lùng tựa băng nhưng lại cuốn hút, khiến người ta đắm chìm không thể dứt ra được.

Ngọc bội được chạm khắc vô cùng tinh mỹ, con bướm ở bề mặt như thể đang chực chờ vỗ cánh bay đi, sinh động đến lạ thường. Lệ Chu nhẹ nhàng đặt ngọc bội bên cạnh công pháp, rồi lên đường tiến vào rừng sâu trên núi, tâm trí tràn ngập hình ảnh những cây nấm thơm ngon và các loại dược liệu có thể giúp Tạ Duy Nhĩ phục hồi. Tuy nhiên, Lệ Chu không hề biết rằng, trong lúc cậu mải mê tìm kiếm nấm, cậu đã bỏ lỡ cuộc gọi từ Tạ Duy Nhĩ, cũng suýt chút nữa mất đi hắn mãi mãi. 

Tạ Duy Nhĩ suốt đêm không chợp mắt, khi bình minh vừa ló rạng, hắn vội vã tắm rửa, thay y phục và lên phi thuyền thẳng tiến đến quân khu. Hắn biết chắc rằng hôm nay sẽ phải đối mặt với tên quan truyền lệnh kia, rốt cuộc, ngày hôm qua hắn đã công khai đuổi thẳng tên đó ra khỏi quân khu trước sự chứng kiến của không ít người. Với cái tính kiêu ngạo, kẻ mà luôn tự cao mình là hùng tử kia chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua sự sỉ nhục này. Tạ Duy Nhĩ đoán rằng, hắn ta hẳn đã vội vã suốt đêm đến hoàng cung để gặp mặt Hùng Hoàng. Còn về Hùng Hoàng, trong lòng Tạ Duy Nhĩ thoáng cười lạnh, hắn biết rõ ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này để tiếp tục ép hắn vào thế khó.

Suy cho cùng, hôm qua hắn đã quá nóng vội. Hắn không nên trực tiếp từ chối Hùng Hoàng. Nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào khác, với tình trạng tinh thần lực rối loạn ngày một nghiêm trọng, hắn cũng không thể kiểm soát được bản thân. Ở bên Lệ Chu hai ngày, tình trạng của hắn đã khá hơn nhiều, thế nhưng sự việc bức hôn hôm trước lại như một ngọn lửa thiêu rụi đi mọi nỗ lực của hắn, đẩy hắn trở về vạch xuất phát ban đầu.

Hùng Hoàng có lẽ tự cho mình rất hào phóng khi chọn lựa cho hắn một loạt hùng tử, nhưng những kẻ đó chẳng qua chỉ là một lũ hèn hạ và độc ác, chỉ biết ngược đãi từ thư hầu đến trùng hầu, toàn những kẻ thì quen thói hành hạ, kẻ thì mục nát từ trong ra ngoài. Những hùng tử mà Hùng Hoàng chọn cho hắn đều là loại ti tiện, ngạo mạn, chỉ xem thư tử như một món hàng không hơn không kém, hắn hoàn toàn không muốn chấp nhận bất kỳ ai trong số đó. Nhưng sự chán ghét ấy không thể khiến hắn làm bừa, Tạ Duy Nhĩ tự nhủ phải kiềm chế tính khí của mình nếu tên quan mệnh lệnh kia lại xuất hiện.

Nghĩ vậy, Tạ Duy Nhĩ lập tức liên hệ với Đỗ Khắc, rất nhanh, hình ảnh Đỗ Khắc xuất hiện thông qua màn hình thực tế ảo trước mặt hắn

"Tạ Duy Nhĩ, sao cậu lại tìm tôi sớm như vậy ? Có chuyện gì cần bàn không ?"

"Đỗ Khắc, mấy ngày tới cậu có thể ở lại quân khu không ?"

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Duy Nhĩ, Đỗ Khắc lo lắng: "Có phải tinh thần lực của cậu lại bị rối loạn không ? Cậu còn có thể chịu đựng được nữa không ?" 

"Không phải tinh thần lực hỗn loạn." Tạ Duy Nhĩ nhấp môi đáp: "Chỉ là cảm giác Hùng Hoàng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy..." 

Nghe Tạ Duy Nhĩ nói vậy, Đỗ Khắc liền hiểu ra ngay lập tức. Tạ Duy Nhĩ lo lắng rằng quan mệnh lệnh kia có thể sẽ quay lại trong vài ngày tới, và sợ rặng mình sẽ không kiểm soát được cơn giận của bản thân.

" Được rồi, tôi sẽ nói với Ngải Duy một tiếng, mấy ngày tới sẽ ở bên cạnh cậu. À, chuyện ngày hôm qua tôi nói với cậu, cậu đã suy nghĩ thế nào rồi ?" 

Tạ Duy Nhĩ ngập ngừng không biết trả lời thế nào, nhưng cũng không muốn lừa dối người bạn tốt của mình. Sau một thoáng do dự, hắn quyết định nói thật: "Tôi không biết."

Là bạn bè và cấp dưới đáng tin cậy của Tạ Duy Nhĩ, Đỗ Khắc hiểu rõ hơn ai hết tâm tư của Tạ Duy Nhĩ, hắn biết Tạ Duy Nhĩ nói như vậy, kỳ thật chính là một cách gián tiếp bày tỏ sự từ chối đối với đề nghị của mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro