Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ban đầu, khi nghe Đỗ Khắc nói rằng tinh thần lực của Tạ Duy Nhĩ không có dấu hiệu hỗn loạn, hắn ta đã nghĩ rằng kế hoạch của mình có thể sẽ thất bại. Nhưng khi quan sát thấy sắc mặt của Tạ Duy Nhĩ có điều bất thường, hắn ta liền biết rằng dược liệu đã bắt đầu phát huy tác dụng. Hiện tại, chỉ cần hắn ta có thể tiến lại gần Tạ Duy Nhĩ thêm một chút, có thể sẽ khiến Tạ Duy Nhĩ hoàn toàn rơi vào trạng thái tinh thần lực hỗn loạn. Khi đó là thời điểm mà thư tử trở nên suy yếu nhất, hắn ta có thể dễ dàng mang Tạ Duy Nhĩ đi.

Tuy nhiên, khi hắn ta cẩn thận tiến thêm một bước, Tạ Duy Nhĩ như cảm nhận được điều gì đó, liền cảnh giác di chuyển bản thân tránh quan truyền lệnh đến gần. Các quân thư cũng nhận ra hành động của quan truyền lệnh và nhanh chóng tiến lên tạo thành hàng rào ngăn cách hắn ta với Tạ Duy Nhĩ.

"Chết tiệt, Tạ Duy Nhĩ đến lúc này mà vẫn còn cảnh giác như vậy."

Quan truyền lệnh không cam lòng oán hận nói: "Vẫn chưa bắt máy sao ? Chẳng phải các ngươi đang cố tình kéo dài thời gian chứ ?"

Nhìn vào tín hiệu từ tinh não đang liên tục truyền đi mà không ai bắt máy, hắn ta càng tin rằng chẳng hề có hùng tử nào cả, mọi chuyện chỉ là do Tạ Duy Nhĩ và Đỗ Khắc bày ra để lừa hắn.

Tạ Duy Nhĩ vẫn không hề từ bỏ, hắn vẫn kiên trì gọi cho Lệ Chu nhiều lần, mặc dù hắn không muốn kết hôn, nhưng khi Hùng Hoàng đã lộ rõ mục đích, hắn không thể để bọn họ đạt được ý đồ đó.

Nhưng không hiểu sao, Lệ Chu vẫn không nhận cuộc gọi của hắn. Đúng lúc quan truyền lệnh không còn kiên nhẫn và chuẩn bị ra lệnh bắt Tạ Duy Nhĩ đi, thì Tạ Duy Nhĩ đột nhiên ngã quỵ xuống bất tỉnh. Quan mệnh lệnh cười mừng, biết rằng dược liệu của mình đã hoàn toàn phát huy tác dụng, bất chấp sự ngăn cản của các quân thư, hắn ta lao đến định mang Tạ Duy Nhĩ đi. 

Khi tay hắn ta sắp chạm vào Tạ Duy Nhĩ, Đỗ Khắc mạnh mẽ ngăn lại: "Đừng chạm vào cậu ấy ! Thượng tướng đang trong giai đoạn tinh thần lực hỗn loạn cực kỳ nguy hiểm, cậu ấy sẽ mất đi lý trí vốn có, người lạ đến gần sẽ bị cậu ta xé nát !"

"Ngươi lừa ai chứ, lúc này là thời điểm hắn ta yếu nhất, đừng nói xé nát ta, đến cả....."

Hai chữ "đứng lên" còn chưa thoát ra khỏi miệng tên quan truyền lệnh thì đã bị ánh mắt đột nhiên mở to của Tạ Duy Nhĩ làm cho khiếp sợ. Nếu không phải Đỗ Khắc nhanh tay kéo hắn ta ra, hắn ta đã bị cánh tay vươn ra bất ngờ của Tạ Duy Nhĩ bóp chết rồi. Quan truyền lệnh còn chưa hết sợ hại, liếc nhìn Tạ Duy Nhĩ đang được Đỗ Khắc giữ chặt trong vòng tay, cuối cùng hắn ta cũng tin lời của Đỗ Khắc. 

Nhưng lúc này, Đỗ Khắc không còn thời gian để đối phó với tên quan truyền lệnh kia nữa, hắn nhanh chóng dẫn các quân thư lên phi thuyền, bay thẳng về phía bệnh viện. Tạ Duy Nhĩ nếu không được điều trị kịp thời, e rằng chưa cần Hùng Hoàng xử lý, cậu ta đã bị nổ tan xác mà chết.

"Chết tiệt !" Đỗ Khắc vừa lo lắng tìm cách cấp cứu cho Tạ Duy Nhĩ, vừa tức giận nhìn quan truyền lệnh không ngừng đuổi theo phía sau, không kìm được mà chửi thề. Tiếng của Đỗ Khắc làm Tạ Duy Nhĩ tỉnh táo trong giây lát: "Không....không đến bệnh viện...."

Đỗ Khắc vui mừng khi thấy Tạ Duy Nhĩ tỉnh lại: "Cậu còn chịu đựng được không ? Không đến bệnh viện thì cậu sẽ chết đấy !"

Tạ Duy Nhĩ mở nửa mắt, khó nhọc nói: "Tìm....tìm Lệ Chu."

Nghe thấy lời Tạ Duy Nhĩ, Đỗ Khắc như bừng tỉnh, tự trách vì đã quên mất Lệ Chu - người có thể giúp đỡ Tạ Duy Nhĩ. Ngay lập tức, hắn nhập địa chỉ nhà Lệ Chu vào hệ thống dẫn đường, điều khiến hắn bất ngờ và vui mừng hơn cả chính là nhà Lệ Chu còn gần hơn cả bệnh viện. Quân thư điều khiển phi thuyền lập tức tăng tốc, hướng thẳng về phía nhà Lệ Chu. Trong phi thuyền đằng sau, nội vệ quay sang hỏi quan truyền lệnh: "Quan mệnh lệnh, chúng ta có tiếp tục đuổi theo nữa không ?"

Quan truyền lệnh mặt mày khó chịu: "Đuổi ! Ta muốn xem rốt cuộc bọn họ định giở trò gì."

Cùng lúc đó, Lệ Chu đang cảm thấy hài lòng khi vừa luyện xong công pháp, mang ngọc bội và nấm vừa tìm được ra khỏi không gian.

Vừa mới đặt nấm vào bếp, cậu đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

"Ai vậy nhỉ ?"

Vừa hỏi, Lệ Chu vừa đi về phía cửa. Vừa mở cửa, Tạ Duy Nhĩ đang trong tình trạng suy yếu không còn đứng vững được nữa, liền ngã gục vào lòng Lệ Chu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro