Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khắc Lai Đức nhếch mép cười khi nghĩ đến việc một hùng tử trên tinh cầu hoang thì có thể trải đời qua cái gì, dù có không muốn thì cũng chẳng thể phản kháng ông ta.

"Tạ Duy Nhĩ, ngươi nghĩ rằng kết hôn có thể thoát khỏi sự kiểm soát của ta sao ? Ngươi quá coi thường sự khắc chế của hùng tử đối với thư tử, cũng không hiểu rằng đối với hùng tử, bất cứ thư tử nào cũng chỉ là một con cờ thôi !"

Khắc Lai Đức hình dung ra cảnh tượng Lệ Chu dâng Tạ Duy Nhĩ có ông ta, khóe miệng không kìm được lộ ra một nụ cười nham hiểm, ông ta nhìn về phía quan truyền lệnh vẫn đang quỳ trên mặt đất và ra lệnh:

"Ngày mai ngươi hãy đến nhà Lệ Chu truyền đạt mệnh lệnh của ta, nói rằng ra chúc mừng Tạ Duy Nhĩ về hôn lễ của hắn, và yêu cầu Tạ Duy Nhĩ sau khi hôn lễ kết thúc hãy dẫn theo Lệ Chu vào cung để yết kiến."

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của quan truyền lệnh, Khắc Lai Đức cũng không giải thích thêm, chỉ trầm giọng nói: "Ngươi cứ nói với hắn rằng ra muốn khen ngợi hùng chủ của hắn vì đã giúp đế quốc ổn định nền móng."

"Vâng, bệ hạ."

Quan truyền lệnh mang theo sự hoài nghi lui xuống, hắn ta không rõ Hùng Hoàng lại đang toan tính cái gì, nhưng sau khi gặp Lệ Chu, hắn ta chỉ có cảm giác kế sách của Hùng Hoàng có lẽ sẽ không thành công. Với chút tiếc nuối, quan truyền lệnh thở dài, có vẻ số phận đã định rằng hắn ta sẽ không thể có được Tạ Duy Nhĩ, khiến hắn sinh trứng cho bản thân.

Nghĩ đến á thư mới cưới xinh đẹp ở nhà, quan truyền lệnh quyết định lập tức quay về bởi gặp Tạ Duy Nhĩ tại thời điểm này là chuyện không thể. Nhưng á thư kia lại là niềm an ủi tuyệt vời, trên tấm lưng trắng nõn hằn lên những vết roi đen đan xen cùng với màu đỏ của máu làm trong lòng hắn ta bùng cháy lên một ngọn lửa dục vọng mãnh liệt.

Chạng vạng, tại nhà Lệ Chu

Sau khi thu thập xong các mẫu thông tin về Lệ Chu thì Đỗ Khắc đã rời đi. Hắn nóng lòng trở về để thực hiện kiểm tra và đo lường, muốn biết rõ cấp bậc của Lệ Chu ra sao. Còn Tạ Duy Nhĩ vẫn nằm yên tĩnh trên giường của Lệ Chu, đôi cánh mỹ lệ kia đã được thu vào, khi Đỗ Khắc đi rồi, Lệ Chu lén lút dùng tinh thần lực kiểm tra dọc theo cơ thể Tạ Duy Nhĩ hai lần. Lúc này, cậu đã có thể xác định rằng sự khác biệt lớn nhất giữa trùng tộc và con người chính là ở phần sau lưng, cụ thể là đôi cánh, dù hình dạng của hùng tử có xu hướng giống với con người hơn và đôi cánh cũng đã thoái hóa nhưng về cơ bản, họ vẫn không phải là con người, vẫn mang một số dấu vết nhất định của trùng tộc.

Sau khi biết được sự khác biệt giữa hai chủng tộc, Lệ Chu cảm thấy mình đã nắm chắc khả năng cải tiến công pháp. Nhìn Tạ Duy Nhĩ vẫn còn đang ngủ say, cậu khẽ chạm vào bụng mình, cảm thấy đói vì trưa nay chưa ăn nên cậu quyết định sẽ xuống bếp chuẩn bị cơm. Tạ Duy Nhĩ hiện giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ tỉnh lại, dù chưa đói thì cơ thể yếu ớt của Tạ Duy Nhĩ cũng cần phải bổ sung dinh dưỡng. Lệ Chu nhớ trong không gian của mình hình như có một củ nhân sâm núi cùng với thịt chim còn thừa, rất phù hợp để nấu một nồi canh nhân sâm, bồi bổ khí huyết cho Tạ Duy Nhĩ. Nghĩ gì làm nấy, Lệ Chu liền nhanh chóng xuống lầu tới phòng bếp, nhìn hộp đựng ngọc bội được đặt ở trên quầy, cậu khẽ mỉm cười, cảm thấy yên tâm hơn về bữa ăn sắp tới.

"Quả nhiên chiếc ngọc bội này rất hợp với ngươi." Lệ Chu vừa lẩm bẩm vừa nhớ lại đôi cánh màu xanh trong suốt lấp lánh như ánh sao phản chiếu trên mặt hồ của Tạ Duy Nhĩ. Cậu cẩm hộp ngọc trở lại phòng ngủ và nhẹ nhàng đeo sợi dây lên cổ Tạ Duy Nhĩ.

"Đẹp quá." Lệ Chu mỉm cười hài lòng, nhìn ngắm khuôn mặt tuấn tú của Tạ Duy Nhĩ , khẽ nói: "Từ hôm nay , ngươi chính là người yêu của ta, tuy rằng mọi chuyện xảy ra khá đột ngột nhưng ta hứa sẽ luôn đối tốt với ngươi."

Ngón tay của cậu nhẹ nhàng chạm vào tay Tạ Duy Nhĩ, như đang ngoéo tay một cách dịu dàng và lặng lẽ: "Về sau xin chỉ giáo nhiều hơn, người yêu của ta."

Sau khi chỉnh lại chăn và nhờ người máy điều chỉnh nhiệt độ phòng cao hơn hai độ, Lệ Chu mới quay lại bếp, bắt đầu tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối cho người thương với với tất cả tình yêu và sự chăm chút của cậu. 

Lệ Chu đang say mê xử lý các nguyên liệu nấu ăn, hoàn toàn không nhận ra rằng Tạ Duy Nhĩ liền mở mắt sau khi cậu đi. Hắn nhìn theo bóng dáng của Lệ Chu, tay sẽ chạm vào ngón tay mà Lệ Chu vừa nắm lấy, khẽ lẩm bẩm: "Chỉ giáo nhiều hơn ? Người yêu ? Đó là ý gì ?" 

Tạ Duy Nhĩ ngồi dậy khẽ vuốt ve chiếc ngọc bội trên cổ mình, ngắm nhìn con bướm, trông rất giống với đôi cánh của hắn. Cảm nhận sự thoải mái hiếm hoi từ biển tinh thần vốn luôn hỗn loạn suốt ba năm qua, hắn trầm ngâm suy nghĩ.

Hùng tử này rốt cuộc là sao ? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro