Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Gió thổi từng cơn khiến tán lá trên cao khẽ đung đưa. Rừng cây trên núi Đại Phạn tầng tầng lớp lớp nối tiếp nhau, sắc xanh điểm gần đậm xa nhạt, tựa như bức họa thiên nhiên tự tay vẽ.

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, mùi hương ngai ngái của bùn đất lẫn cây cỏ xộc vào khoang mũi, sau đó lại nhẹ nhàng thở một hơi dài.

Vừa rồi giải quyết "Vũ Thiên Nữ" và "chim Hiêu của Ôn thị" một cách hoàn mỹ, coi như thành công vượt qua một trạm.

"Anh Chiến, chúng ta tránh bọn họ, tự mình chạy trốn, như vậy ổn không?"

"Lam Nhị công tử tìm nơi yên tịnh tu luyện, Ngụy Vô Tiện trốn đi bắt chỉm rừng, hợp tình hợp lý. Yên tâm! Sẽ không bị bọn họ phát hiện đâu."

"Nhưng mà..."

"Ơi trời, làm gì có nhiều "nhưng mà" như vậy? Lão Vương, em xem em bây giờ thực sự rất giống tiểu bảo thủ Lam Trạm... Anh đây không phải đang là chính mình sao? Chỉ có những lúc như thế này anh mới có thể chân chính thả lỏng bản thân một chút."

Mưu đồ của Ôn thị ngày càng rõ ràng khiến Lam Trạm và Ngụy Vô Tiện ngày nào cũng thấp thỏm lo lắng, không nhân lúc "biển lặng trước cơn bão" nghỉ ngơi dưỡng sức thì còn đợi lúc nào?

"Ồ."

Vương Nhất Bác thấy vẻ mặt Tiêu Chiến có chút mệt mỏi, thuận theo gật đầu, hiếm hoi lắm mới có lúc không phản bác lại. Nhàn rỗi không có việc gì làm, cậu liền đi đến bên hồ ngắm nhìn phong cảnh, xem như giết thời gian.

Cậu chỉ muốn đi ngắm cảnh, nhưng không ngờ chính mình lại thành cảnh đẹp trong mắt người khác.

Lam Nhị công tử một thân lam y, dáng người cao thẳng, hai tay bắt chéo sau lưng ung dung đứng bên hồ ngắm núi nhìn sông, hoàn mỹ họa thành một bức tranh thủy mặc.

Vì để thuận tiện di chuyển, trang phục Lam Trạm lúc này vô cùng gọn gàng, thắt lưng và tay áo đều buộc chặt làm lộ rõ dáng người đơn bạc, nhưng thắt lưng kia lại đĩnh đạc thẳng băng như cây tùng vững vàng trong mưa gió. Gió lạnh từ bên núi thổi đến, đi qua mặt hồ mang theo cả hơi nước lẫn sương mù, lướt qua người y khiến mái tóc dài dập dờn tựa sóng, vạt áo xanh cũng phiêu diêu lay động, từ xa nhìn lại trông như trích tiên giáng trần.

Bóng lưng kia đẹp thì thực đẹp, song lại mơ hồ mang theo cảm giác cô tịch.

Nói đến cùng, thực ra cũng chỉ là một đứa nhỏ 20 tuổi mới lớn, vô duyên vô cớ bị quăng đến thế giới này đồng thời phải gánh trên vai hào quang của Lam Thị Song Bích, cũng phải nhận lấy áp lực Lam Thị Song Bích phải chịu, đến một ngày sảng khoái sống là chính mình cũng không có. Cũng nên giúp cậu ấy thả lỏng một chút.

Tiêu Chiến đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, trong nháy mắt suy nghĩ ấy chiếm lấy toàn bộ đầu anh.

"Hây, Nhất Bác, Bạch Mẫu Đơn Lạc Dương!"

Vương Nhất Bác xoay người, hàng lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại. Thấy cậu mím môi không nói, lộ ra biểu cảm lạnh lùng không hờn không giận khiến Tiêu Chiến nhất thời không phân biệt được rõ người đứng trước mặt mình lúc này rốt cuộc là Vương Nhất Bác hay là Lam Trạm.

"Nhất Bác, Nhất Bác, em đừng có giữ bộ dạng như vậy. Anh Chiến vừa nghĩ ra một ý tưởng cực kỳ tuyệt vời!"

"Bạch Mẫu Đơn Lạc Dương" cái gì? Cậu thực sự không thích bị người khác khen là "xinh đẹp".

Nhưng đối diện với đôi mắt đang mỉm cười mãn ý kia, cậu lại không tức giận nổi.

Cái con người này rốt cuộc sao lại như vậy? Rõ ràng lớn hơn cậu 6 tuổi thế nhưng trên khuôn mặt lại không hề có vết tích của thời gian, ngược lại còn tản ra vẻ đẹp mềm mại đáng yêu.

Cổ họng Vương Nhất Bác lẩm nhẩm một câu, vẻ mặt có chút buông lỏng: "Làm gì?"

"Nhất Bác, em xem ven hồ này đất thấp bằng phẳng, phong cảnh tươi đẹp lại không có người ngoài... Không bằng, không bằng em nhảy cho anh xem đi. Không phải cũng lâu rồi em không nhảy sao? Em không "ngứa nghề" à?"

"... Không nhảy, không "ngứa nghề", anh đừng nghĩ ép em, không có khả năng đâu."

Vương Nhất Bác nhanh chóng phủ nhận toàn bộ, hàng lông mày lập tức nhíu chặt, tâm tình vừa mới buông lỏng liền căng thẳng trở lại.

Tiêu Chiến không nghĩ sẽ bỏ qua chuyện này, từng bước từng bước vừa đi đến chỗ Nhất Bác vừa nói:

"Uầy, đừng như vậy mà thầy Vương. Anh thực sự rất muốn xem... còn nhớ nhóm nhảy nữ kia không? Em thực sự rất lợi hại, trong nhu có cương, động tác mềm mại lại không mất đi sự dứt khoát mạnh mẽ khiến người khác cảm giác vô cùng mới lạ. Anh đặc biệt ấn tượng, quả thật không giống với người bình thường."

Thần sắc Vương Nhất Bác lần nữa trở nên nhu hòa, cậu thực sự rất thích nhảy. Cho dù đã bước vào thế giới này, cậu cũng không nhịn được ở trong lòng cân nhắc, múa kiếm với vũ đạo dù sao cũng có điểm tương đồng, kỳ thực Nhất Bác cũng có nghĩ đến chỉ là chưa có cơ hội để thử.

Lời của Tiêu Chiến dễ dàng gợi lên hứng thú trong người cậu, từng tế bào dường như đang kêu gào muốn được giải phóng. Trong thế giới này, cậu vẫn luôn thận trọng, cẩn thận nghiêm túc đem Vương Nhất Bác nhốt ở trong cơ thể của Lam Trạm, nhưng giờ khắc này lại muốn thả chính mình ra dù chỉ là trong chốc lát.

"... Vậy được."

Tiêu Chiến chưa bao giờ nghĩ đến, lúc mình "sinh thời" có thể tận mắt nhìn đến cảnh tượng này – Lam Vong Cơ băng sơn vạn năm trực tiếp nhảy trước mặt anh.

Lúc này thực sự có thể làm một "topic", tiếc là không mang theo điện thoại.

Lấy trời cao đất rộng làm sân khấu, non sông tươi đẹp làm nền, gió mát trùng kêu làm nhạc, toàn bộ thế giới này đều trở thành vũ đài mặc người nọ tùy ý thể hiện.

Đôi mắt cậu sáng ngời như sao Mai, từng ánh mắt đều rung động lòng người, chân mày đuôi mắt đều vương ý cười, mỗi một biểu cảm đều diễm lệ xinh đẹp (1). Tay áo phất phới, cổ điển và hiện đại, mềm mại với mạnh mẽ... tưởng chừng như tương phản lại có thể kết hợp hài hòa, không hề có chút bài xích lẫn nhau.

(1)từ gốc là "hoạt sắc sinh hướng – tui đi tra thì đều ra ý sinh động như thật, tả vẻ đẹp diễm lệ của hoa hoặc ẩn dụ cho vẻ đẹp diễm lệ của người con gái J)) nên ở đây tạm dịch là diễm lệ xinh đẹp, thực ra thấy cũng phù hợp với Vương Nhất Bác và cả Lam Trạm.)

Không có một từ ngữ nào có thể hình dung được hết vẻ đẹp của cảnh tượng trước mặt, thậm chí Tiêu Chiến cũng không khen ngợi ra tiếng.

Lúc trước ở hậu trường, không phải Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác chưa từng nói về vũ đạo nhưng dù sao cũng là trước mắt nhiều người nên có chút không tự nhiên, thực sự chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Bây giờ thấy rồi lại không muốn cậu ấy dừng lại.

"Không ngờ Lam Nhị công tử lại có phương diện này không được người khác biết đến, thực khiến kẻ khác... kinh hỷ."

Một người đứng trên thảm cỏ nối giữa bờ hồ với bìa rừng, trường bào màu đen ẩn hiện hoa văn huyết sắc, hắc khí lượn lờ trong không trung.

Từ đầu đến cuối không ai chú ý đến Ôn Triều lúc nào xuất hiện.

Tim Vương Nhất Bác đột nhiên đập vừa nhanh vừa loạn, đau đớn như thể bị ai đó xé toạc khiến cậu thở cũng khó khăn. Cậu đang nhảy đột nhiên dừng lại, tựa như con diều đứt dây rơi xuống mặt đất.

Đau đớn bất ngờ ấp đến kỳ thực lại có chút quen thuộc, càng ngày càng trở nên kịch liệt.

Lúc Vương Nhất Bác phản ửng lại, chỉ cảm thấy cả người đều phát lạnh.

Lần này cậu nhảy bị Ôn Triều bắt gặp, sợ là đã gây nên họa không nên có, thay đổi quỹ đạo tương lai cho nên bị trừng phạt.

Nguy rồi...

Trong lòng Tiêu Chiến đột ngột vang lên tiếng chuông cảnh báo. Anh phản ứng cực nhanh, nghiêng mình về phía trước quỳ một gối trên mặt đất, một tay ôm lấy thắt lưng Vương Nhất Bác, đem cậu bảo vệ bên người, một tay đặt trên kiếm Tùy Tiện, cao giọng nói:

"Không biết Ôn công tử, đến núi Đại Phạn một bóng chim cũng không có này, là có việc phải làm sao?"

Ánh mắt của Ôn Triều ẩn chứa cuồng nhiệt, gắt gao dắn chặt trên người "Lam Trạm", một cái liếc mắt cũng không lưu lại cho Tiêu Chiến.

"Lam Nhị công tử khó chịu ở đâu? Hay là cùng ta..."

"Không cần, Ôn công tử. Thay vì quan tâm Lam Nhị công tử, chi bằng tự quan tâm bản thân mình một chút."

Tiêu Chiến cắt ngang lời nói của Ôn Triều, hàm ý rõ ràng muốn đuổi khách.

"Chẳng qua chỉ là một lũ linh thức, chẳng mấy sẽ đến cực hạn thôi."

(Nguyên văn: 一缕灵识而已,快到极限了吧.

Tui cũng không hiểu ý tác giả muốn nói là gì, cầu cao nhân chỉ giáo J)))

"Ngươi..."

Dường như Ôn Triều giờ mới chú ý đến "Ngụy Vô Tiện", hung hăng liếc "hắn" một cái, lại nhịn không được hướng ánh mắt về lại trên người "Lam Trạm".

Vốn dĩ không tính lộ diện, nhưng khiến hắn nhìn đến "phong cảnh" đặc biệt như vậy – không giống như vòng eo mềm mại của oanh oanh yến yến, cũng không phải thuần túy "leng keng" múa kiếm đơn thuần. Trong trẻo, lạnh lùng, thờ ơ vậy mà lại khiến người khác như bị nhiếp hồn mất phách, mỏng manh mềm mại rồi mạnh mẽ dứt khoát – thực sự là một "bữa tiệc" nghe chưa từng nghe, thấy chưa từng thấy.

Người đời đều nói Lam Nhị công tử đoan chính mẫu mực, nghiêm khắc không thể mạo phạm, lãnh đạm đến mức sóng lớn không hoảng nhưng sẽ không biết hắn cũng biết cười, đôi mắt lưu ly ẩn chứa ngàn vạn tình tự khiến lòng người rung động.

Bắt lấy hắn, hiện tại liền muốn bắt được hắn... đem đóa tuyết liên (sen trắng) lớn lên ở núi cao dốc đứng này đem về Ôn thị Bất Dạ Thiên của hắn, ngày ngày đêm đêm khiến hoa nở tỏa hương vì hắn.

Tuy nhiên, thời cơ chưa đến, vẫn cần nhẫn nại.

Ôn Triều nhắm mắt, áp chế tâm ma đang kêu gào trong lòng, gợi lên khóe môi cười tà, nói:

"Lam Nhị công tử, tương lai còn dài."

***

"Nhất Bác, em sao rồi?"

"..."

Người trong lòng ngực vẫn còn run rẩy, mái tóc dài che khuất khuôn mặt khiến Tiêu Chiến không thể nhìn rõ biểu tình của Vương Nhất Bác lúc này. Anh chỉ cảm thấy được bên cánh tay có chút căng thẳng, thì ra tay Vương Nhất Bác đang bám vào tay anh đột nhiên dùng lực, ngay sau đó một ngụm máu tươi liền phun trên mặt đất.

"Nhất Bác!"

Sau một lúc lâu, Vương Nhất Bác mới ho nhẹ hai tiếng ngẩng đầu lên, buông lỏng cánh tay Tiêu Chiến.

"Không sao, giờ...đã đỡ hơn nhiều rồi. Quần áo của em... không bị bẩn chứ?"

"Giờ là lúc nào rồi mà em còn có lòng đi lo mấy chuyện đó?"

Tiêu Chiến đưa tay lên lau vết máu còn dính trên khóe môi Nhất Bác. Ôn Triều rời đi, cơn đau của Nhất Bác cũng chuyển biến tốt hơn, cậu thấp giọng nói:

"Y phục không thể bẩn, nếu không nhóm Giang Trừng sẽ phát hiện... Số kiếp nếu lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, em thực sự sợ mình sẽ phải bỏ mạng ở chỗ này."

"Anh hiểu. Để anh đỡ em qua mé hồ tẩy rửa một chút."

"Được."

Nước hồ mát lạnh trong vắt dần dần xuất hiện thêm vài gợn sóng đỏ.

Vương Nhất Bác nhìn bóng hình phản chiếu trên mặt hồ, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên mạt ngạch. Mặt hồ phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm, ngoài đôi môi có chút tái nhợt thì mọi thứ đều giống Lam Nhị công tử độc nhất vô nhị.

"Xin lỗi, Nhất Bác, lần này là anh hại em."

Hay rồi, muốn cậu khiêu vũ nhảy múa thả lỏng bản thân nhưng cuối cùng lại thành gây ra đại họa, trong lòng Tiêu Chiến đều lo lắng bồn chồn.

"Lần này... kịch liệt như vậy. Trước đây em cũng chưa từng nôn ra máu..."

"Đã không còn đau nữa rồi. Với lại cũng là em muốn nhảy mà."

Thấy Tiêu Chiến xuống tinh thần, Vương Nhất Bác mỉm cười trấn an, thân thiết lay cánh tay anh.

"Anh Chiến, không có gì đâu. Mọi chuyện đều đã qua rồi."

Tiêu Chiến miễn cưỡng cười, trong lòng bất an, u ám như có mây đen bao phủ.

Chuyện lần này sợ rằng không dễ dàng "qua đi" như vậy. Vương Nhất Bác cúi đầu nên không nhìn thấy ánh mắt cuồng nhiệt của Ôn Triều, ngược lại Tiêu Chiến nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Ánh mắt ấy... ẩn chứa ngọn lửa của dục vọng...

Là ham muốn mãnh liệt kiêu ngạo...

"Anh Chiến?" Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến trầm mặc không nói, cho rằng anh còn đang lo lắng cho thương thế của mình nên liền đứng dậy rút Tị Trần ra, hướng về Tiêu Chiến.

Một bộ kiếm pháp đánh đến, Tị Trần dừng ở cổ họng Tiêu Chiến.

"Anh xem, em thắng rồi. Nên anh Chiến không cần lo lắng, em rất ổn..."

Tị Trần vào vỏ, Vương Nhất Bác tươi cười vỗ vai Tiêu Chiến.

"Em bây giờ là công tử thế gia xưng danh Lam Nhị công tử, ta Lam Trạm làm gì biết sợ ai?"

"Được, được, được. Lam Nhị công tử lợi hại, Ngụy Vô Tiện bái phục."

Tiêu Chiến cũng mỉm cười, miễn cưỡng áp chế nỗi lo lắng trong lòng, không nhắc đến vấn đề này nữa.

Không lo lắng là không thể, nhưng áp lực này, Tiêu Chiến nghĩ chỉ cần một người gánh trên lưng là đủ rồi.

Nói đến cùng, ở thế giới này nương tựa lẫn nhau, dù sao cũng lớn hơn cậu vài tuổi nên cảm thấy bản thân mình cần cố gắng chăm sóc cậu cho tốt.

Nếu như thực sự có thể, cho dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi, anh cũng muốn chắn lại tất cả những hắc ám ở trước người mình.

.

.

.

P/s: Lời của tác giả: Vẫn muốn nhìn Vương Nhất bác mặc đồ của Lam Trạm nhảy, mấy video hậu trường thực sự không đủ. Cảm giác một bụng toàn ý xấu giấu không được :v 

Lời của dịch giả: Văn phong của tác giả này so với tác giả của "Ta muốn mỗi ngày" có phần trau chuốt hơn nên dịch cũng mệt hơn. Huhu mấy người mau khen tui đi >.> 

Ôn Triều lên sàn rồi :v mọi người chờ màn kịch cẩu huyết phía sau đi :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro