Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta ăn mừng bằng một chương mới nào :v hy vọng gg dd bình an, vui vẻ ^^

Chương 8

Trong động Huyền Vũ tối tăm, ẩm ướt, Vương Nhất Bác dựa vào vách đá chầm chậm bình ổn hô hấp.

Thực sự đau muốn chết! Chân bị thương còn chưa dưỡng tốt, vừa rồi lại vì giúp mọi người chạy trốn, thêm việc đánh nhau một trận với Huyền Vũ, miệng vết thương bị rách ra khiến máu chảy đầm đìa.

Tiêu Chiến bận tới bận lui, một giây cũng không nhàn rỗi, chăm sóc cho bạn nhỏ đang bị thương.

Anh đi quanh động kiếm mấy nhánh cây cứng cáp, thẳng thẳng một chút rồi quay lại, vô cùng tự nhiên kéo mạt ngạch của Vương Nhất Bác xuống, hơn nữa còn cầm trên tay, bĩu môi nhìn với ánh mắt ghét bỏ.

"Nói thật, mạt ngạch mảnh như thế này dùng để cố định làm sao được... Thực sự còn không bằng... dùng đai lưng."

Tiêu Chiến vừa nói vừa liếc mắt nhìn đến eo Vương Nhất Bác.

Máu tụ ở trong ngực khiến Vương Nhất Bác đầu choáng mắt hoa.

Dù vậy, cậu vẫn để ý đến ánh mắt "không mấy tốt đẹp" của Tiêu Chiến, trừng mắt nhìn anh nói: "Anh... mắt anh đang nhìn đâu đấy?"

Tiêu Chiến sờ sờ mũi, thề thốt phủ nhận: "Anh đâu có nhìn em đâu."

Anh chỉ đang nhìn đai lưng của em... xem xem đai lưng có dùng được hay không thôi.

Nhưng Vương Nhất Bác tuyệt đối không bỏ qua, hơi nâng eo ngồi thẳng dậy, cao giọng cãi lại: "Rõ ràng lúc nãy anh nhìn em!"

"Anh đâu có..." Tiêu Chiến vô cùng bất đắc dĩ kéo dài thanh âm, "huống hồ Nhất Bác của chúng ta lớn lên đẹp như vậy, anh nhịn không được nhìn một chút thì đã làm sao?"

"Anh bớt lại, rõ ràng thầy Tiêu đẹp hơn!"

"Hở? Vậy Vương Điềm Điềm là ai? Bạch Mẫu Đơn Lạc Dương lại là ai nhỉ?"

"... Cũng không phải em nói, em mới không..."

"Nhưng mà anh cảm thấy người ta nói đâu có sai, vừa đáng yêu vừa thẳng thắn, ngọt ngào hơn đường mật."

"Em... Khoan đã! Giờ đâu phải là lúc nói chuyện này!"

Vương Nhất Bác dễ dàng bị Tiêu Chiến dắt mũi, lúc nhận ra thì đã bị đối phương nói đến mơ hồ, vừa xấu hổ vừa oán giận, vừa tức vừa tủi nói với Tiêu Chiến:

"Anh, anh đừng có lấy bộ dạng của Ngụy Vô Tiện để đối phó em."

Tiêu Chiến hiếu kỳ hỏi lại: "Bộ dạng nào của Ngụy Vô Tiện?"

"Chính là bộ dạng tùy tiện lãng tử. Nếu như anh không có ý đó thì đừng trêu ghẹo người ta."

Lời vừa nói ra, Vương Nhất Bác liền hối hận, trên mặt trộm hiện ra một màu đỏ nhàn nhạt, hy vọng không bị người nhìn thấy.

Lời thoại này thực ra không ổn tí nào, chỉ thiếu điều nói thẳng: "Nếu ngươi không thích ta thì đừng có trêu ghẹo ta."

Kỳ thực Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy Lam Vong Cơ nói chính là ý này, rồi tự thấy bản thân nói cũng chính là ý này. Vấn đề duy nhất là đối phương có ý này hay không...

Tiêu Chiến thoáng sửng sốt.

Anh biết rất rõ Vương Nhất Bác. Đứa trẻ này chính là kiểu tốc độ nghĩ đuổi không kịp tốc độ nói, vừa nghĩ đến cái gì thì liền nói luôn cái đó, hại bản thân và cậu mỗi lúc phỏng vấn đều không thể không tùy thời trao đổi ánh mắt – "Nhất Bác, em xem anh đây này, nhìn ánh mắt của anh rồi hãy tiếp tục nói..."

Cho nên lần "đọc hiểu giải thích" này, anh thực sự có chút không dám chắc. Câu thoại kia giống như có hàm ý sâu xa, lại tựa như chỉ đơn giản là một lời thoại được ghi rõ ràng trên giấy trắng mực đen mà thôi, không có gì đặc biệt.

"Woa... Lão Vương em..."

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, cảm thấy vấn đề này có hơi khó xử , sáng suốt quyết định "thừa nước đục thả câu", vậy nên "tránh nặng tìm nhẹ" nói:

"Lão Vương thuộc kịch bản ghê... quả nhiên vô cùng ưu tú!"

"Hừ..."

Vương Nhất Bác nhanh chóng liếc Tiêu Chiến một cái, thấy sắc mặt anh vẫn như thường, có lẽ thực sự không có lén nghĩ gì khác, trong lòng thở phào nhẹ nhõm nhưng lại không biết vì sao có chút thất vọng, chỉ có thể nhỏ giọng oán giận: "Anh mà là anh trai cái gì, lần nào cũng chỉ biết bắt nạt em..."

Tiên Chiến đột nhiên bật cười. Tên nhóc này mỗi lần không nói lại mình liền lấy chuyện tuổi tác ra, cứ như đó là vũ khí cuối cùng của em ấy.

Thuận theo em ấy vậy. Trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Tiêu Chiến nhanh chóng dùng mạt ngạch thay thế băng vải cố định lại chân Vương Nhất Bác, chợt nói: "Nhất Bác, có chuyện này anh vẫn muốn hỏi em."

"Hửm?" Lúc này Vương Nhất Bác ngược lại vẫn nể tình đáp một tiếng.

Tiêu Chiến buộc mạt ngạch thành cái nơ bướm xinh đẹp xong xuôi rồi mới chịu buông chân Nhất Bác ra.

"Nơi này cũng không còn ai khác, đêm đầu tiên em đến thành Bất Dạ Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lời của Tiêu Chiến nghe như sét đánh ngang tai.

Ký ức của Vương Nhất Bác tựa như trang sách, không thể khống chế mà "ào ào" lật về phía trước, dừng lại ngay trang "không muốn đọc lại" nhất. Cậu có chút hoang mang, đầu óc đột nhiên trống rỗng, "Anh Chiến, anh đang nói gì vậy?"

"Vẫn muốn giấu giếm anh sao? Ôn Triều... ở trong phòng em nguyên cả một đêm."

Tiêu Chiến đối diện với ánh mắt của Vương Nhất Bác, tuy rằng giọng nói vừa nhẹ vừa chậm nhưng tuyệt không có ý dừng lại.

"..."

Vương Nhất Bác chậm rãi hồi thần, ý thức được anh đang muốn truy vấn chuyện kia, trong lòng không tránh được rối loạn, mím chặt môi không hé răng nửa lời, vốn dĩ khuôn mặt đã trắng nhợt vì bị thương, giờ phút này càng cắt không ra một giọt máu.

"Hắn dùng Lam thị ép em phải không?"

"... Không, em không có..."

Vương Nhất Bác níu chặt tay áo Tiêu Chiến, vô thức lắc đầu không ngừng, trong thanh âm mang theo ý khẩn cầu.

Nhưng Tiêu Chiến vẫn không dừng lại.

"Em đương nhiên sẽ không chịu. Nhưng hắn cũng sẽ không bỏ qua cho em."

"...Anh Chiến... Tiêu Chiến!"

"Cho nên, hắn... "đạt được" em rồi sao?"

Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn cánh môi của Tiêu Chiến mấp máy, chỉ cảm thấy bên tai "ù ù" không ngừng, cả người run rẩy, khí huyết trong ngực cuồn cuộn không kìm chế được liền nôn ra một ngụm máu đen.

Tiêu Chiến sắc mặt không đổi, nhanh chóng phong bế những huyệt đạo quan trọng, rồi ôm Vương Nhất Bác vẫn còn đang run rẩy vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu.

"Không sao rồi, nôn ra máu ứ là tốt rồi... Nhất Bác, xin lỗi."

Máu đen theo khóe môi chảy xuống, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy cái ôm ấm áp của anh như không phải thật, sững sờ hỏi:

"Cho nên, vừa rồi là anh cố ý...?"

"Xin lỗi, Nhất Bác. Lam Trạm là do không biết mới có thể kích động mà nôn ra máu, nhưng em đã xem qua kịch bản rồi, nếu như anh tiếp tục diễn theo kịch bản sợ rằng sẽ không đạt được hiệu quả. Cho nên, anh nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ ra hạ sách này. Anh xin lỗi vì những lời mình vừa nói, Nhất Bác, anh..."

Vương Nhất Bác đã tỉnh táo lại, cảm thấy lồng ngực dễ chịu hơn rất nhiều, khí lực bị rút đi cũng dần dần trở về cơ thể.

Vừa nãy cả người còn mông lung tựa vào người người ta cũng không cảm thấy gì, lúc này phản ứng lại tự nhiên thấy vừa ngượng vừa tức. Dựa cái gì?!

Vương Nhất Bác không hiểu bản thân là giận Tiêu Chiến không nói không rằng "ra chiêu" hay là giận bản thân đối với chuyện tình cảm ngây thơ chân thật, dứt khoát nghiến răng điên cuồng đánh vào ngực Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lại nhịn không được cười rộ lên.

Bộ dạng này của cậu thực giống lúc ở phim trường quậy phá. Nhóc con này đối với việc đuổi bắt đùa giỡn có phần chấp niệm, có lẽ do cái miệng ngốc nghếch không biết nói sao nên chỉ có thể dùng "quyền cước" thể hiện.

Thực sự vô cùng đáng yêu!

"Hòa nhau! Tiếp đó... cám ơn anh."

Vương Nhất Bác đánh đủ rồi, xoa xoa cổ tay nhức mỏi, buồn bực nói.

Thấy cậu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Tiêu Chiến chầm chậm dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau đi vết máu dính bên khóe môi, tủm tỉm cười nói:

"Người trẻ tuổi, không cần nóng nảy như vậy. Tục ngữ nói rất hay: "đạo này hại thân, càng hại tâm tính". Haiz, cái này là ai nói ấy nhỉ, để anh nhớ lại xem xem..."

Tiêu Chiến còn đang như mẹ già ngồi cằn nhằn lải nhải không ngừng, đột nhiên Vương Nhất Bác lên tiếng cắt ngang lời anh.

"Anh Chiến, thật ra... không phải em cố ý muốn giấu anh. Em chỉ là... không biết phải nói thế nào. Với lại tính ra, em còn nợ anh một lời cảm ơn."

Này lại là việc gì?

Lúc này đến lượt Tiêu Chiến luống cuống, thấy Vương Nhất Bác chủ động phơi bày vết thương lòng, anh liền nghiêm mặt:

"Nhất Bác, em không cần phải như vậy. Anh cũng không phải..."

"Không sao đâu. Anh cũng đã đoán ra hơn phân nửa, không bằng em tự mình nói cho anh biết..."

Vương Nhất Bác cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Anh nói đều đúng. Ôn Triều dùng Lam thị bức ép, lại còn hạ dược với em, nếu như không phải có tấm phù chú anh đưa, có lẽ hắn đã được mục đích rồi. Vậy nên, cảm ơn anh, anh Chiến."

Tiêu Chiến hơi ngẩn người, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.

Cuối cùng cũng cho anh biết được chân tướng. Anh hận Ôn Triều đê tiện vô sỉ, rồi nhẹ lòng khi Nhất Bác may mắn thoát khỏi khó khăn, lại đau lòng vì những thống khổ cậu phải trải qua, còn muốn đem những đau khổ ấy xé ra trước mặt người khác. Tiêu Chiến nhất thời không biết phải an ủi cậu như thế nào, chỉ nói:

"Đều đã qua rồi, không cần nhớ lại."

"Được."

Vương Nhất Bác trầm mặc một hồi, trịnh trọng gật đầu, chân mày cau lại cũng dần dần giãn ra.

Cậu một mình gánh vác bí mật này thật lâu, còn muốn xem như mọi chuyện không hề xảy ra, thường xuyên bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc, lúc này cuối cùng cũng có cơ hội thích hợp nói ra, chỉ cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm không ít...

Rốt cuộc không còn là bí mật của một người, rốt cuộc cũng có người có thể chia sẻ cùng cậu.

Căng thẳng trong lòng nhất thời được tháo gỡ, mệt mỏi liền như sóng ập đến nhấn chìm toàn thân.

Lúc Tiêu Chiến cúi đầu nhìn lại, không biết Vương Nhất Bác đã nặng nề ngủ mất tự lúc nào, tay vẫn còn nắm chặt lấy tay anh.

Anh đột nhiên nhớ lại mấy ngày thức đêm ở phim trường, lúc buồn ngủ kinh khủng cũng đã dựa vào vai em ấy ngủ một xíu. Hai người bọn họ cũng giống như giờ phút này, nương tựa vào nhau, cùng nhau bầu bạn.

Cho dù ở một thế giới khác nhưng số phận vẫn giống nhau đến lạ kỳ.

Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay của cậu, dịu dàng nói:

"Cố gắng ngủ đi, tỉnh lại, ngày mai sẽ là một ngày mới."

.

.

.

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro