V. Không kịp đề phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trì Tiểu Ảnh đã bắt đầu chuẩn bị sẵn con đường lui cho mình. Sau khi rời khỏi bờ sông, ngồi trên chuyến xe quay trở lại nội thành, cô cứ lo lắng về việc này.

Đầu tiên phải về nhà một chuyến, nói qua cho mẹ chuẩn bị sẵn tâm lý. Từ ngày mất cha, mẹ là nguời thân, điểm tựa duy nhất của cô. Người thuộc thế hệ trước thường thấy phản cảm với vấn đề ly hôn, cảm thấy như là sét đánh giữa trời quang vậy.

Cô muốn làm công tác tư tưởng cho mẹ xong, sau đó chính là tìm một chỗ ở. Như vậy, nếu Tuyên Tiêu nói ra thì ít nhất cô cũng còn có một nơi để về.

Cô chỉ là rời khỏi một nơi tạm trú này tới một nơi tạm trú khác.

Tài sản trong nhà có tới chín mươi chín phần trăm là tiền lợi nhuận của Tuyên Tiêu, căn hộ cũng đứng tên Tuyên Tiêu. Theo luật, cô có quyền phân chia một nửa.

Quên đi, cô có tay có chân, lại không có con cái, số tiền lương tiền thưởng cô tích cóp mấy năm nay cũng không ít, nuôi sống chính bản thân không khó. Mẹ cô lại có tiền lương hưu, cuộc sống rất tốt.

Chia tay mà không có gì ràng buộc, từ nay về sau, cô mới có thể ngẩng cao đầu trước mặt Tuyên Tiêu. Chuẩn bị sẵn tâm lý xong, tâm tình tựa như bình tĩnh lên rất nhiều.

Vào nhà cô cũng không thay quần áo bước vào phòng bếp ngay, mà đi bật hết đèn lên, đi từ ngoài vào trong, đi xem từng phòng một. Nói không có gì lưu luyến thì đó là lừa mình dối người.

Vừa kết hôn thì cô và Tuyên Tiêu ở một căn hộ rất nhỏ.

Căn hộ này vừa xây, cũng là khi bọn họ kết hôn được hai năm, mới cầm được chìa khóa nhà.

Công việc của Tuyên Tiêu bận rộn, tất cả thiết bị lắp đặt cũng như bài trí trong nhà đều do cô phụ trách.

Trong phòng, mỗi một đồ vật trang trí, chiếc gối dựa, đồ nội thất, tất cả đều do cô chọn lựa.

Ngày đó dọn nhà, cô nấu một mâm cơm mời bố mẹ chồng và mẹ mình, còn có cả Bách Viễn cùng Yên Nam Nam nữa.

Một bàn cơm lớn, vừa ăn vừa nói chuyện, tiếng cười ngập tràn căn phòng.

Cô đưa Yên Nam Nam đi thăm phòng thì thấy một người sôi nổi như Yên Nam Nam lại im lặng một cách lạ thường, cô chỉ nghĩ tới ánh mắt hâm mộ của Yên Nam Nam.

Có phải là khi đó, trong nội tâm của Yên Nam Nam đã có suy nghĩ muốn đào tường của bạn rồi hay không?

Cơm nước xong, Tuyên Tiêu lái xe đưa bọn họ trở về.

Cô thu dọn xong hết thảy, mệt mỏi đến nỗi không đứng thẳng người lên được, quần áo cũng lười thay, nằm lỳ ở trên giường liền ngủ mất.

Rạng sáng, Tuyên Tiêu về đến nhà hôn khiến cô tỉnh giấc, cởi quần áo cho cô, từ trong ra ngoài, không chừa một chiếc nào.

Anh giống như là lần đầu tiên đối mặt với thân thể cô, dùng đầu ngón tay bao phủ lên chúng, dùng thái độ vuốt ve không hề dịu dàng từ trước tới nay.

Anh không mệt sao? Cô hỏi.

Anh có thể mệt tiếp được. Tuyên Tiêu mạnh mẽ tiến vào trong cô, gương mặt anh tuấn ngập tràn dục vọng không ngừng run rẩy, như kiểu hận không thể "đồng quy vu tận" cùng cô.

Cô mệt mỏi, cả nguời mềm nhũn, biếng nhác nằm trên giường. Thường ngày, sau khi hoan ái, cô thường đi vào phòng vệ sinh ngay, những nơi dính dấp dấu vết của Tuyên Tiêu đều muốn rửa sạch sẽ.

Tuyên Tiêu ôm cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, cô xua tay.

"Sao vậy?" Tuyên Tiêu hỏi. "Không thoải mái?"

Cô nghiêng người nhìn Tuyên Tiêu.

"Chỉ là không muốn tắm thôi!"

Giọng nói chưa bao giờ ngây thơ đến vậy.

Tuyên Tiêu ngỡ ngàng, máy móc nằm xuống bên cạnh cô, cô khẽ hôn lên môi anh: "Ngủ ngon, ông xã."

Trời ạ, mày đang nghĩ cái quái gì vậy?

Trì Tiểu Ảnh đưa tay bám vào cánh cửa, nở nụ cười mỉa mai.

Cô thu hồi ánh mắt, đè nén nỗi đau khổ đang dấy lên trong lòng xuống, thay chiếc áo khoác rộng thùng thình ra.

Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, Tuyên Tiêu đã về.

Nhất thời cô không biết nên phản ứng như thế nào, lần trước, Tuyên Tiêu về nhà trước bảy giờ là khi nào?

Hai tháng trước, ba tháng trước?

"Ăn cơm rồi sao?" Cô trấn tĩnh lại, hỏi.

Tuyên Tiêu lắc đầu. "Chưa."

Ánh mắt nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, vẻ mặt có chút căng thẳng.

"Vậy à, để em xem trong nhà còn gì ăn không?"

Cô mở tủ lạnh ra.

"Có cà rốt, còn có trứng gà, em chỉ có thể làm món cơm cà ri đơn giản thôi, hay là ra ngoài ăn?"

"Lâu rồi anh cũng không ăn món ăn Đông Nam Á." Tuyên Tiêu buông chìa khóa xe, cởi áo khoác ra.

"Ăn ở nhà đi."

Trì Tiểu Ảnh cười cười, đeo tạp dề, bắt đầu lấy gạo nấu cơm.

"Anh. . . . . . Làm chút gì đó?" Tuyên Tiêu thay quần áo mặ ở nhà xong, vén tay áo lên, đi vào phòng bếp.

"Cắt hành tây cho em." Trì Tiểu Ảnh đưa cà rốt cho anh.

Anh nhận lấy, cẩn thận rửa sạch, sau đó đặt lên thớt thái, thỉnh thoảng lại nâng tầm mắt lên nhìn cô.

Trì Tiểu Ảnh buộc chiếc tạp dề có kích thước lớn trông rất duyên dáng, bên hông thắt dây tạp dề, hiện ra đường cong phập phồng, cộng thêm hơi nóng từ bếp phả ra, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, sắc mặt cũng ửng hồng, làm cô trông càng thêm xinh đẹp gợi cảm.

"Hành tây xong rồi." Cổ họng khẽ nuốt khan.

"Vâng. Hôm nay điện thoại di động của em nhận được một tin nhắn, cũng có liên quan tới hành tây, nói "Đàn ông giống như một củ hành tây. Muốn thấy được trái tim của hành tây thì phải bóc từng lớp, từng lớp vỏ bên ngoài ra. Mỗi lần bóc vỏ như thế sẽ khiến bạn phải chảy nước mắt nhưng khi bóc tới lớp vỏ cuối cùng mới phát hiện ra rằng: Hành tây không có trái tim!", thú vị không?"

Trì Tiểu Ảnh nhanh nhẹn đem hành tây bỏ vào trong nồi xào.

Tuyên Tiêu cứng đờ. "Có gì hay chứ, thật sự là rất nhàm chán."

Anh biết rõ hai ngày nay Trì Tiểu Ảnh có gì đó rất lạ, kể cả cuộc điện thoại hôm nay, nhưng anh không muốn hỏi tới cùng, anh muốn cô chủ động nói rõ.

Câu ví dụ ngu ngốc này, chẳng phải là đang ám chỉ điều gì đó hay sao? Anh không khỏi cảm thấy tức giận, không thích vẻ lạ lùng của Trì Tiểu Ảnh, khiến cho anh mờ mịt mất phương hướng.

"Thời kỳ hòa bình, có thể có bao nhiêu chuyện có ý nghĩa kinh động thiên địa chứ, phần lớn thời gian của chúng ta đều trôi qua rất nhàm chán." Trì Tiểu Ảnh cười khẽ.

"Em muốn thay đổi?"

"Vâng."

Hơi nóng phả ra che khuất nét mặt của cô làm anh không nhìn rõ.

"Thay đổi như thế nào? Muốn đổi việc hay là đổi nhà, hay là muốn đi ra ngoài nghỉ phép?"

Trong phòng bếp bắt đầu tràn ngập hương vị món ăn đặc trưng, còn có mùi vị cay cay thơm ngát của hành tây.

Loại hương vị này làm cho Tuyên Tiêu khẽ run rẩy trong lòng, sinh ra quyến luyến.

"Anh thì sao? Không muốn thay đổi?" Trì Tiểu Ảnh quay đầu lại cười một tiếng, cầm tương cà ri, chia phần cho hai người.

Xong rồi, trong dạ dày lại bắt đầu đảo lộn cuộn trào.

Cô ra sức nuốt nước miếng, sắc mặt bắt đầu trắng bệch, Tuyên Tiêu vội vàng cầm chén đũa nên không chú ý tới.

"Anh thích tất cả của hiện tại, trước mắt không muốn thay đổi gì." Anh trả lời cực kỳ trịnh trọng.

Trì Tiểu Ảnh nhíu mày, không phải chứ, vậy Yên Nam Nam thì sao, né tránh ở trong bóng tối làm nhân tình bí mật?

Vị trí chính thất của cô sẽ không suy chuyển?

Hay là Tuyên Tiêu lo cô không cháp nhận nổi chuyện này, đột ngột tự vẫn giống như cha cô vậy?

Cảm ơn sự rộng lượng cùng săn sóc của Tuyên Tiêu, nhưng cô không thể chấp nhận, với tính cách của Yên Nam Nam chắc cũng không chấp nhận được.

Một người rời khỏi, đỡ phải ba người dây dưa.

"Ăn cơm xong, em có chuyện muốn nói với anh."

Cô mở nắp, hơi cơm gà cà ri bay ra tràn ngập phòng bếp.

Không ai nói tiếp nữa, cô quay người lại, Tuyên Tiêu đứng ở trong nhà ăn nghe điện thoại, thần sắc rất tức giận, thanh âm nghiêm khắc.

"Bộ phận bê tông, không phải tối qua tôi đã dặn dò qua, vì sao đến bây giờ còn chưa tính toán xong. Vì khách hàng có việc nên trì hoãn một ngày, bằng không, hôm nay hợp đồng phải đưa tới tay bọn họ. Tôi không muốn nghe giải thích của cô, sáng sớm ngày mai đi làm trước, tôi muốn hợp đồng được sắp xếp đầy đủ đặt trên bàn làm việc của tôi."

"Xoạch"

Tuyên Tiêu khép lại điện thoại một cái, nét mặt như nổi hết gân xanh, cắn môi, tức giận tới mức thở phì phì.

"Không được, không thể mất danh dự, anh phải tới phòng làm việc xem."

Anh khẽ lầm bầm, đi vào cầm áo khoác lên, hấp tấp đi ra ngoài, đi ra trước cửa chỗ đổi giày thì anh quay đầu lại.

Trì Tiểu Ảnh bưng chén, đứng bên cạnh ở bàn ăn, xếp bát đũa.

Hiện tại Ninh Y đang ở phòng làm việc sao?

"Tiểu Ảnh, em ăn một mình trước đi, chắc muộn anh mới về, không cần chờ anh đâu."

"Vâng." Trì Tiểu Ảnh ngồi xuống, cười cười với anh.

Nhìn món cơm cà ri hương vị phong phú trên bàn, có khoảnh khắc chần chừ, Tuyên Tiêu lại kìm nén, chuyện hợp đồng quan trọng hơn, anh dứt khoát kéo cửa đi ra ngoài.

Trì Tiểu Ảnh nghe thấy tiếng đóng cửa đánh rầm, cô bắt đầu ăn cơm, chiếc đũa đưa thức ăn vào miệng, miệng há to, lại không có cảm giác gì về hương vị.

Ý niệm ly hôn trong đầu cô, như một con chim đang lớn dần lên, hai cánh sắp sải ra, xoay sở trong lồng ngực cô, rồi phá tan lồng ngực cô bay ra ngoài.

Cô nên mở miệng như thế nào?

Dùng lý do gì, hay nói ra một lý do nào?

Trì Tiểu Ảnh cảm thấy lúng túng, vì câu nói của Bách Viễn, vết son môi trên người Tuyên Tiêu, hay cái ôm với Yên Nam Nam tại bờ sông?

Những lý do này đã đủ rồi sao?

Hơn nữa, là bốn năm thương cảm?

Không, cái này không thể nói, cô muốn giữ lại chút hồi ức tốt đẹp để dành cho ngày sau.

Nhưng bất kể như thế nào, nhất định cô phải có một thay đổi.

Cuộc sống như vậy, cô không có cách nào chấp nhận nổi.

Cô muốn thay đổi, cô muốn ly hôn.

Cô để chén cơm xuống, cầm điện thoại lên.

"Chuyên gia về phụ nữ, nói cho em biết, làm thế nào có thể đạt tới mục đích ly hôn nhanh nhất?"

"Bắt gian tại trận."

Ninh Bối Bối không biết đang ở đâu, bên cạnh là âm nhạc lãng mạn đang vang lên.

"Có thể để em được tự do một cách nhanh nhất, hơn nữa nếu công khai, còn có thể chiếm được sự ủng hộ của dư luận."

"Bỏ qua cách này, còn có cách khác sao?"

"Không có tiếng nói chung hoặc sinh hoạt tình dục không hài hòa, những điều này là chuyện rất quan trọng, nếu như đối phương không đồng ý, có thể bỏ qua. Được rồi, ngày mai chị sẽ gọi điện thoại cho em." Ninh Bối Bối hạ giọng thấp xuống. "Chị đang hẹn hò."

"Người yêu?" Trì Tiểu Ảnh đưa tay vuốt ngực, cảm giác như muốn phun ra.

"Một người đàn ông thực sự mới xuất hiện, Tiểu Ảnh, chị có trực giác, giống như chân mệnh thiên tử của chị đã xuất hiện ấy, à, anh ấy có biết em." Giọng nói của Ninh Bối Bối lộ rõ vẻ bối rối vui mừng của một cô gái đang yêu.

Trì Tiểu Ảnh chớp mắt mấy cái, cô có quen người đàn ông nào đâu?

Không được, không nhịn được nữa, cô không kịp hỏi gì, che miệng, ném điện thoại, nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh.

"Alo, alo..." Ninh Bối Bối nói vào điện thoại vài tiếng, không nghe được tiếng đáp lại nào.

"Thật là..." Cô làu bàu, nhún vai, đi vào quán cà phê.

Các quán cà phê trải dài các phố lớn ngõ nhỏ ở thành phố Tân Giang, "Tinh Ba Khách", "Thượng Đảo", "Tả Ngạn", "Địch Âu"... Các tên được đặt đều đặc biệt trừu tượng.

Mỗi khi đến xế chiều, việc làm ăn buôn bán của quán cà phê cũng bắt đầu khá khẩm lên.

Căn phòng ấm áp thanh nhã, sô pha mềm mại thoải mái, tiếng dương cầm như có như không, ánh chiều tà lắc rắc trên đầu vai, hương vị cà phê của người đang ngồi phía sau kia. Cà phê đắng mà không chát, nồng nhưng không ngấy, âm thầm xộc vào mũi nhưng không hề mất hương vị. Đặt bản thân trong một bầu không khí như vậy, liền dễ dàng vứt bỏ những chuyện rối rắm trong lòng mình lên tận chín tầng mây, hưởng thụ sự thư thái và tự tại này.

Ninh Bối Bối là khách quen của quán cà phê, nhưng hôm nay cô đến với tư cách là người làm công việc.

Đêm khuya chồng của tổng biên tập lái xe về nhà, một chiếc xe buýt chạy đến trước mặt, người tài xế mệt mỏi bẻ lái, hai xe đâm sầm vào một chỗ.

Xe lớn bền chắc, người tài xế không đáng ngại, xe của chồng tổng biên tập bị đụng đến dính mọp vào trong xe tải, may là anh ta có túi khí bảo hộ, xem qua không có tổn thương gì lớn, khiến người ta yên tâm nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh, trải qua các cuộc kiểm tra, đầu bị xuất huyết bên trong.

Não bộ là một cơ quan được thiết kế tinh vi, mỗi giây thần kinh đều là điểm trí mạng. Chồng của tổng biên tập cũng không phải là một nhân vật bình thường, người có tay nghề vững vàng cũng không dám làm cuộc phẫu thuật này.

Lúc này, vừa vặn, bệnh viện đứng đầu thành phố Tân Giang dùng số tiền lớn mời một vị chuyên gia từ Bắc Kinh đến Tân Giang để hội chẩn cũng như truyền dạy y thuật.

Vị chuyên gia làm phẫu thuật cho chồng của tổng biên tập.

Cuộc phẫu thuật hết sức thành công, buổi tối hôm đó, anh ta liền tỉnh lại, có thể mở miệng nói chuyện, tay chân cử động, tư duy rất rõ ràng.

Tổng biên tập vui mừng xen lẫn kinh ngạc, nhờ người đi biếu quà, vị chuyên gia kia không nhận, cô lại mời đi ăn cơm, vị chuyên gia cũng không đồng ý, nhưng viện trưởng chân thành khuyên nhủ, vị chuyên gia chỉ đồng ý buổi uống cà phê ở Chu Vị.

Ninh Bối Bối là cao thủ khuấy động bầu không khí, vừa có thể tục vừa có thể tao nhã, đặc biệt với người lạ cô có thể tự bắt chuyện, tổng biên tập liền kéo cô tới.

Vị chuyên gia họ Tần kia rất tuân thủ thời gian, họ vừa ngồi được một lát, anh đã đến.

Vừa trông thấy anh, trái tim của Ninh Bối Bối 'lộp bộp' rơi xuống, xoay người liền bỏ quên nửa nhịp.

Chính là anh ấy, chính là anh ấy, trong lòng cô có một âm thanh nhỏ bé năm lượt bảy lần lặp đi lặp lại, vị chuyên gia này chính là mẫu hình đàn ông thành thục chín chắn mà cô không có cách nào chống đỡ. Cô đã từng tưởng tượng ra, khi gặp được sẽ không thể cự tuyệt.

Bác sĩ Tần, dáng vẻ khoảng chừng bốn mươi tuổi, chỉ là khi lướt nhìn qua so với thực tế tuổi tác vẫn là trẻ hơn. Cởi bỏ áo khoác, để lộ áo len màu tro bên trong. Từ kiểu dáng và chất liệu có thể nhìn ra, là một bộ quần áo được may rất tinh tế và tỉ mẩn giá cả không hề rẻ, mặc trên người vô cùng tôn dáng. Thân hình của anh cao lớn rắn chắc, dáng người duy trì rất khá, đường nét cơ thể và cốt cách giống như đã từng trải qua những vận động vô cùng nghiêm ngặt.

Anh tự giới thiệu mình họ Tần tên Lãng, nói xong, khẽ mỉm cười, nụ cười ấm áp, khiêm tốn mẫu mực, trên người không hề mang theo mùi thuốc khử trùng mà bác sĩ thường có.

Ninh Bối Bối tai đỏ tim thì nhảy loạn, miệng cứng lưỡi đơ, hoàn toàn không còn khí phách của cô gái hoạt bát lúc trước.

Khi tổng biên tập đang giới thiệu cô, Tần Lãng ngẩng đầu lên hỏi: "Cô Ninh biết Trì Tiểu Ảnh sao?"

"À, biết, cô ấy là bạn tốt nhất của tôi. Bác sĩ Tần, anh cũng biết Tiểu Ảnh hả?" Ninh Bối Bối cực kỳ kinh ngạc.

Tần Lãng không trực tiếp trả lời: "Chồng của cô ấy là Tuyên Tiêu?"

"Ờ." Ninh Bối Bối đoán có thể Tần Lãng là bạn của Tuyên Tiêu.

"Họ khỏe không?"

Người phục vụ bưng cà phê đến, Tần Lãng nhận lấy, chuyển sang cho hai người phụ nữ, sau đó mới cầm lấy cho mình.

Ninh Bối Bối nuốt nước bọt một cái, không hiểu ý đồ câu hỏi của anh, dè dặt trả lời: "Ừm, vô cùng khỏe."

Tần Lãng cười một tiếng, nhấp cà phê, quay đầu nhẹ giọng hỏi thăm tình trạng của chồng tổng biên tập sau khi xuất viện.

Ninh Bối Bối ở một bên lặng lẽ đánh giá Tần Lãng, mỗi lần liếc mắt qua, trái tim liền lún sâu hơn một chút.

Tình yêu vô cùng kỳ lạ, không hề báo trước liền nảy sinh, đây chỉ là một người xa lạ vừa mới gặp, nhưng cô lại cảm thấy dường như đã chờ đợi từ rất lâu rồi.

Cô ôm ngực, trong mắt không ngừng xuất hiện xương mù ẩm ướt.

Không có người phụ nữ nào mong muốn độc thân đến già, chẳng qua là cô chưa gặp được người đàn ông phù hợp với mình thôi. Cái gọi là tình nhân, chỉ là đổi chác cơ thể, tình cảm hoang hoải cô quạnh, chỉ vậy thôi, không thể gửi gắm lâu dài.

Cô hướng đến một đối tượng hơn mình, từ tuổi tác đến tính cách, đương nhiên cũng bao gồm cả tiền tài, cưng chiều mình, bao dung mình, xem mình vừa như tình nhân lại vừa giống như một cô con gái.

"Bác sĩ Tần đến Tân Giang, vậy không biết gia đình thế nào?"

Tổng biên tập quan tâm hỏi han, giúp Tần Lãng rót đầy cà phê.

Tần Lãng cảm ơn: "Cơ thể ba mẹ tôi rất tốt, có em trai ở bên cạnh họ."

"Vậy thì xin mạo muội hỏi, vợ chồng anh và con cái đều cùng đến Tân Giang à?" Tổng biên tập xuất phát từ suy nghĩ của một bà chủ nhà, rất nhã nhặn hỏi.

Tần Lãng ngước mắt lên, ánh sáng trong mắt tối đi mấy phần.

"Con gái của tôi năm nay mười tuổi, đang ở Anh cùng mẹ của nó."

Tổng biên tập lập tức ngưng bặt, không tiện hỏi tiếp, vợ chồng họ ở cách xa hai đầu địa cầu như vậy, một là ly hôn hoặc là chuẩn bị ly hôn, nếu không phải vậy thì sao có thể cam lòng bỏ lại đứa bé lớn như vậy.

Bác sĩ không giống với những nghề nghiệp khác, đây chính là một nghề không có biên giới.

Ninh Bối Bối ở một bên nghe được không nhịn được nhảy cẫng vui mừng, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tất cả các nhân tố đều có lợi cho cô.

Điện thoại vang lên.

"Tiểu Ảnh?" Cô gật đầu với Tần Lãng, quay lưng lại nghe.

Tần Lãng và tổng biên tập trò chuyện, ánh mắt vô tình hay cố ý cuối cùng vẫn liếc về phía Ninh Bối Bối, cô trả lời ngắt quãng, anh cũng nghe được nửa vời, khóe môi nhẹ nhàng xuất hiện một tia vui vẻ nhàn nhạt.

Ninh Bối Bối xoay người lại.

"Là Tiểu Ảnh." Cô nói với Tần Lãng.

"Hai người giống như có quan hệ rất tốt, cô ấy vẫn đang làm việc ở bên ngoài?" Đuôi mày Tần Lãng cong lên, ngoắc tay với người phục vụ.

"Cô ấy là đang yên ổn làm bà chủ, trước giờ đều ngoan ngoãn ở nhà." Ninh Bối Bối nói.

"Không, để tôi." Tổng biên tập trông thấy người phục vụ đưa hóa đơn cho Tần Lãng, vội giành.

"Nào có đạo lý nào để phụ nữ phải trả tiền." Tần Lãng cười cười móc ví ra thanh toán, chuyển hướng sang Ninh Bối Bối. "Sáng mai tôi phải qua Trường Giang thăm dì, hôm nay đi trước, hôm nào mời cô và Tiểu Ảnh ra ngoài dùng cơm."

"Thật tốt." Ninh Bối Bối bận rộn cầm danh thiếp của mình, hai tay đưa cho Tần Lãng. "Anh... lúc nào cũng có thể gọi cho tôi."

Tần Lãng gật đầu một cái.

Tổng biên tập vô cùng áy náy tiễn Tần Lãng ra cửa, miệng không ngừng nói lời cảm ơn.

Oa, Ninh Bối Bối trông thấy chiếc xe việt dã vô cùng lóa mắt của Tần Lãng kia, trong lòng không nén được khen ngợi một tiếng.

Đây là chiếc "Lục Hổ" độc quyền trong series tứ đại 'Lục Hổ' thiết kế đẹp nhất giá cả cũng cao nhất, là chiếc việt dã xa hoa nhất trong thị trường quốc nội, nhãn hiệu lâu đời xuất xứ từ Anh quốc, có danh xưng là "Con ngựa của dòng dõi quý tộc".

Vẻ ngoài của nó không hề thô kệch tiếng động cơ cũng không hề khoa trương, ưu nhã, hàm súc mà không khoe khoang, sự mạnh mẽ bên ngoài được cất giấu vào trong, chỉ có quý tộc chân chính mới có thể lái được chiếc xe như vậy, không giống loại nhà giàu mới nổi, lái BMW lao vun vút là cho rằng đã lột xác.

Rõ là vật tựa như chủ, lòng của Ninh Bối Bối đã si mê Tần Lãng đến đầu lăn xuống đất, cô xin thề, người đàn ông này, cô nhất định tận tay câu được.

Tần Lãng lễ độ tạm biệt, "Lục Hổ" xuyên qua ráng chiều rực rỡ, xuyên vào trong màn đêm mịt mờ.

"Đừng nhìn nữa, cô ấy à, tiếng Trung người ta thường gọi là 'sắc tâm trỗi dậy'." Tổng biên tập liếc Ninh Bối Bối một cái, trêu chọc nói.

Ninh Bối Bối cười rộ lên, không mảy may ngượng ngùng.

Tổng biên tập vội vã về nhà thăm chồng của mình, hai người tạm biệt, Ninh Bối Bối gọi ngay cho Trì Tiểu Ảnh, muốn nghe ngóng thêm chút tin tức về Tần Lãng.

"Tiểu Ảnh chết bầm, lại còn dám tắt điện thoại của chị chứ."

Ninh Bối Bối nghe được giọng nữ ngọt ngào nhắc nhở vang lên bên tai, 'ba' một tiếng gấp lại điện thoại di động, miệng cong lên.

Cả đêm Tuyên Tiêu không về.

Bàn tay Trì Tiểu Ảnh máy móc nắm lại, thu dọn hành lý, tắm qua một cái rồi đi ngủ. Nằm trên giường, một chút buồn ngủ cũng không có, cô nhắm mắt thật chặt, xem như để cho đôi mắt được nghỉ ngơi.

Cách một ngày nữa là thứ bảy, cùng với hai ngày nghỉ. Cô định bụng qua Trường Giang về nhà mẹ một chuyến, nhưng trước khi đi, muốn gặp riêng một người.

Cô gọi cho Yên Nam Nam một cuộc điện thoại.

Vào lúc chuông đồng hồ điểm đúng bảy giờ sáng, giọng nói của Yên Nam Nam có phần hỗn loạn, cũng có thể là do chưa tỉnh ngủ, thật lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Trì Tiểu Ảnh đơn giản nói ra một địa điểm, cúp điện thoại, xách theo hành lý xuống lầu.

Ngày trước, cô đi đâu cũng sẽ để lại lời nhắn rằng mình đi đâu, còn không thì sẽ gọi điện thoại nói một tiếng. Bây giờ, cô nghĩ không cần thiết phải làm như vậy nữa.

Còn sớm như vậy, cửa hàng đã mở cửa hoặc là tiệm mỳ, hoặc là tiệm cháo, những chỗ này đầy ắp cả người, ghế còn chưa kịp ngồi ấm, bên cạnh đã có người đứng đợi.

Cô chọn một tiệm bánh mỳ do người Hàn Quốc mở, ở bên cạnh trạm xe lửa. Chỗ này ấm áp lịch sự lại tao nhã, không giống tiệm cơm, tự nhiên trong sáng; không giống quán bar, vừa lộ vẻ tùy tiện lại còn phân biệt đẳng cấp, toàn bộ tiệm ăn được bao phủ bởi hương vị ngọt ngào gợi cho Trì Tiểu Ảnh một cảm giác ấm áp.

Một cô gái trẻ bưng lên cho cô một ly sữa nóng, còn có hai miếng bánh sừng bò vừa ra khỏi lò.

Cô ăn hết cả hai cái từng chút một, dạ dày cũng thật biết điều, cô vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn ăn bánh, uống sữa, khiến cho dạ dày đang trống rỗng ấm áp hẳn lên.

Yên Nam Nam cảm giác được bản thân mình phải đi đến nơi hẹn. Tính xem chuyện gì đã xảy ra, không chỉ dò không ra được độ nông sâu của Trì Tiểu Ảnh, sau này cũng không có cách nào đưa ra được biện pháp, nên trong lòng vẫn lộ ra vẻ thiếu tự tin.

Sợ gì chứ, yêu một người không sai.

Là tình yêu của Tuyên Tiêu đối với Trì Tiểu Ảnh đã thay đổi, vừa vặn nảy sinh tình cảm với cô, không có cô, cũng sẽ có người khác.

Yên Nam Nam tự trấn an bản thân mình, cố ý trang điểm thật khéo léo, đeo trang sức quý giá.

Nhưng không biết vì sao, cô luôn luôn không có cách nào vực dậy ý chí.

Cô biết rất rõ, đối với Trì Tiểu Ảnh, Tuyên Tiêu vô cùng để tâm, nhưng biết đâu được đó không phải là yêu.

Nếu như Trì Tiểu Ảnh buông tay trước, cái đập của Tuyên Tiêu cũng chỉ là một bàn tay không thể phát ra tiếng kêu mà thôi.

Yên Nam Nam đẩy cửa ra, trong tiệm có hai gốc cây rất lớn, không biết là thật hay giả, vươn thẳng lên nóc nhà, Trì Tiểu Ảnh đang an vị ở cái cây bên phải kia.

Yên Nam Nam mỉm cười đi đến, Trì Tiểu Ảnh dịch sang bên cạnh một chút, nhường lại một chỗ cho cô.

Yên Nam Nam ngồi xuống, trong lòng liền co rút lại. Trông thấy Trì Tiểu Ảnh, sự tự tin góp nhặt từng chút một suốt đoạn đường đi đột nhiên tan thành mây khói.

Quen biết lâu như vậy, thông qua cái nhìn của những người đàn ông từng gặp qua, cô biết Trì Tiểu Ảnh không đẹp bằng mình. Nhưng trong Trì Tiểu Ảnh có một loại khí chất thanh nhã, khiến kẻ khác không thể dời mắt đi.

Hôm nay Trì Tiểu Ảnh chỉ mặc một cái áo lông cao cổ màu đen, khăn quàng cổ màu xám, quần áo đậm màu không hoa văn. Khuôn mặt rất gầy, đường nét sạch sẽ, một chút phấn son cũng không có, thoạt nhìn có chút nhợt nhạt, nhưng sau khi nhìn kỹ lại có một cảm giác thanh lệ, mày đen mà có lực, ánh mắt trong suốt, tóc buộc sau gáy, làm lộ ra vầng trán. Đặc biệt là nụ cười của cô ấy, tựa như ánh mặt trời, chiếu rọi lên khuôn mặt những người gặp mặt lần đầu, khiến cho người khác lấy làm ngạc nhiên.

Mặc cho Trì Tiểu Ảnh là hạt bụi, cô là viên minh châu, hiện tại, hạt bụi này đã hoàn toàn che lấp đi sự lộng lẫy của viên minh châu kia.

Yên Nam Nam thầm thở dài, không thể không thừa nhận, cô đẹp, nhưng sắc đẹp thì có thời hạn, thêm vài năm nữa, lại trở thành hoa vàng của ngày hôm qua, còn khí chất của Trì Tiểu Ảnh thì được thấm nhuần theo năm tháng, càng tỏa ra hào quang chói mắt.

"Chị có muốn chút gì đó không, hay là cũng giống như cô gái này?" Cô gái trẻ trong tiệm mỳ đã chạy đến tủm tỉm cười hỏi.

Trong lòng Yên Nam Nam cáu bẳn, ánh mắt của người khác cũng thật độc, rõ ràng chỉ kém một tuổi, ngay cả cách xưng hô cũng không giống nhau.

Cô bên ngoài cười nhưng bên trong thì không, mở miệng: "Em gái, em mang cho tôi một ly nước trái cây là được."

Trì Tiểu Ảnh đối mặt với ánh mắt của cô, sau khi chậm rãi nhét nốt một miếng bánh mỳ vào trong miệng, từ từ nuốt xuống.

Nước trái cây được bưng lên, hai người lại trầm mặc một lúc.

"Cậu định ra ngoài?" Yên Nam Nam thấy túi lớn trên mặt đất, mở miệng hỏi trước.

"Ừm." Trì Tiểu Ảnh gật đầu một cái, lại tiếp tục im lặng.

"Tớ..." Yên Nam Nam xoa hai tay, cởi khăn quàng họa tiết da hổ ra, cắn môi một cái, quyết định ra tay trước.

"Tớ và Bách Viễn ly hôn rồi."

"Tớ biết." Trì Tiểu Ảnh nghiêng đầu lại nhìn cô. "Mấy ngày trước anh ấy đến phòng làm việc tìm tớ."

"Anh ấy tìm cậu?" Yên Nam Nam ngẩn người."Anh ấy... nói gì với cậu?"

Trì Tiểu Ảnh không giấu diếm, nhíu mày nói: "Anh ấy nói cậu yêu Tuyên Tiêu."

Yên Nam Nam không ngờ Trì Tiểu Ảnh lại thẳng thắn như vậy, trong phút chốc không có cách nào nói tiếp, khuôn mặt lúc thì đỏ khi thì trắng, miệng cứng lưỡi đơ: "Anh ấy...nói bậy? Rõ ràng là anh ta lăng nhăng với người phụ nữ khác."

"Vậy cậu không yêu Tuyên Tiêu à?" Trì Tiểu Ảnh lãnh đạm cười một tiếng.

Yên Nam Nam bất ngờ nghẹn ứ, trợn mắt há mồm nhìn Trì Tiểu Ảnh.

"Tớ..."

"Tại sao phải phủ nhận chứ? Hay là cậu cho rằng đây là chuyện đáng xấu hổ khiến người ta không có cách nào mở miệng? Hôm qua, ở bờ sông, tớ nhìn thấy hai người rồi, tớ cũng biết cậu nhìn thấy tớ." Trì Tiểu Ảnh nói xong, khóe miệng uyển chuyển nhếch lên.

"Tiểu Ảnh." Khuôn mặt Yên Nam Nam căng ra đến mức đỏ bừng, xấu hổ lúng túng đến độ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Trì Tiểu Ảnh thực sự là thâm sâu khó lường, chỉ có điều nếu đã xé tan vẻ mặt kia, cô cũng sẽ không giả vờ chân thành nữa, cô bất chấp kiên trì đến cùng, ngồi thẳng lại.

"Toàn bộ mọi chuyện không giống như cậu nghĩ đâu, tớ cũng không muốn cướp Tuyên Tiêu của cậu, chỉ là Bách Viễn anh ta ngoại tình, trong lòng tớ đau đớn, đúng lúc cùng với Tuyên Tiêu làm việc ở bên ngoài, tớ khóc lóc kể lể với anh ấy, cũng đã uống chút rượu, chúng tớ... mất đi lý trí lên giường với nhau, ôm ấp cùng một chỗ. Tớ vốn định quên đi chuyện này xem như chưa từng phát sinh điều gì. Nhưng mà tớ phát hiện, tớ đã dần dần yêu Tuyên Tiêu, cũng chính vì có Tuyên Tiêu, tớ mới bước ra được từ trong bóng tối của việc ly hôn. Tiểu Ảnh, tớ là bạn tốt nhất của cậu, lại làm ra loại chuyện này với cậu, tớ biết thế là không hay, nhưng mà tớ không còn cách nào khác. Khi tình yêu đến, tớ không thể nào cản nổi, đè xuống cũng không được, tớ chỉ là một người phụ nữ bình thường... Yêu một người, không phải là sai, đúng không?"

Khuôn mặt thon gầy của Trì Tiểu Ảnh chầm chậm nở rộ một đóa hoa vui vẻ, ánh mắt dần dần ngưng đọng.

"Tớ không hề phát hiện ra, tình yêu còn có thể trở thành một lý do thần thánh cho hành động như vậy. Ừm, yêu một người thì không sai, cậu có thể khẳng định đó là tình yêu chứ không phải cướp đoạt ư?"

Khuôn mặt Yên Nam Nam đông cứng lại, nhìn trân trân Trì Tiểu Ảnh không lên tiếng, rất lâu sau mới mới thở ra một hơi run rẩy. "Tớ có thể thề với trời, tớ yêu Tuyên Tiêu, chỉ là yêu, không hề có ý định phá hoại gia đình của hai người."

"Vậy cậu tự đặt bản thân vào vị trí nào?"

"Chờ đợi." Yên Nam Nam đau xót thở dài, khổ sở cười một tiếng. "Không như vậy thì tớ còn có thể làm thế nào?"

"Đợi Tuyên Tiêu đề nghị ly hôn với tớ, sau đó hai người kết nghĩa vợ chồng? Nói như vậy, tớ lại cảm thấy mình là một vật cản không thức thời, cản trở một đôi tình nhân yêu nhau đấy." Trì Tiểu Ảnh giương mắt nhìn, bưng ly sữa tươi lên, chỉ trong phút chốc, sữa ấm đã lạnh rồi, chỉ chạm môi một cái, cô lại đặt xuống.

"Tớ chỉ đang đợi một người yêu tớ mà tớ cũng yêu người đàn ông ấy, về phần anh ta là ai, tớ không phải thần thánh, không quản được nhiều như vậy." Yên Nam Nam lảng tránh, quả quyết thanh minh.

Trì Tiểu Ảnh vẫn cười nhạt như trước, vượt ngoài dự tính của Yên Nam Nam, cô cho rằng cô ấy sẽ mỉa mai trả lời lại một cách châm biếm cùng với những lời ghen ghét.

"Ừm, cậu rât thẳng thắn, chỉ sống vì bản thân mình. Bây giờ, có rất nhiều người vì vật chất vì hiện thực mà chịu đựng kết hôn, còn cậu chỉ vì tình yêu, tớ còn có thể nói gì được?"

Trì Tiểu Ảnh lại nói: "Tớ cũng từng thầm mến một người, sự dịu dàng càng kéo dài, thì cay đắng càng dài hơi, nhìn anh ấy và bạn gái ở trước mặt anh anh em em, tớ lại thấy chua xót thay cho mình, vui vẻ thay cho anh ấy. Tình yêu không sai, nhưng yêu trên sự đau khổ của người khác, cho dù tớ chiếm được tất cả, có thể duy trì được đến khi nào? Tớ lựa chọn chúc phúc, đem tình yêu biến thành tình bạn, tớ không hề mất đi anh ấy, ngược lại có thêm được rất nhiều điều."

"Cậu... thầm mến ai?" Trái tim Yên Nam Nam đập thình thịch một tiếng chạy vọt đến tận cổ họng.

"Bách Viễn." Trì Tiểu Ảnh trả lời.

Yên Nam Nam khẽ rít một hơi lạnh: "Tớ một chút cũng nhìn không ra."

"Cậu nhìn không ra, Bách Viễn cũng không biết, chỉ là thầm mến. Mười chín tuổi, cái gì cũng không hiểu, đối với người đầu tiên xuất hiện trước mặt mình, một nam sinh vừa quan tâm chăm sóc mình lại nhất kiến chung tình, không nói rõ được vì sao lại thích, còn chưa kịp bày tỏ, thì bên cạnh anh ấy đã có cậu."

Trì Tiểu Ảnh nhớ lại quãng thời gian đi học, vẻ mặt tản ra một tia lưu luyến.

Không cần Trì Tiểu Ảnh động thủ, Yên Nam Nam đã cảm thấy một tiếng tát thẳng lên mặt mình vang vọng nơi lỗ tai, nóng rẫy đến đau đớn.

"Sau đó, có lần khi tụ họp, cậu và Bách Viễn đều uống say. Bách Viễn kéo tay tớ nói cho tớ biết, thật ra bức thư kia là viết cho tớ, nhưng lại trao nhầm vào tay cậu. Tớ không hỏi đến cùng, xem như chuyện gì cũng chưa nghe thấy, bởi vì tớ trông thấy Bách Viễn và cậu ở cùng nhau rất vui vẻ."

"Đủ rồi." Đột nhiên Yên Nam Nam cắt đứt lời của Trì Tiểu Ảnh. Không cần phải nói thêm nữa, những cái bạt tai như mưa rơi xuống, cô đã vô cùng xấu hổ.

Nếu khi ấy Trì Tiểu Ảnh ra tay, cô và Bách Viễn không thể nào kết hôn.

Trì Tiểu Ảnh là muốn hiện thân giảng giải đạo lý, để cô kiểm điểm lại mình sao?

Sai rồi, khi đó Trì Tiểu Ảnh chỉ là một đứa quê mùa bước đến cổng trường, cái gì cũng không biết. Nhưng cô thì không giống, tuyệt đối không làm chuyện ngốc như vậy.

Bách Viễn khi đó sao có thể sánh với Tuyên Tiêu bây giờ?

"Bây giờ Bách Viễn là người tự do, còn chưa kết hôn, cậu vẫn còn kịp." Cô mỉa mai nói.

Trì Tiểu Ảnh mỉm cười một tiếng: "Anh ấy có tự do hay không, không liên quan đến tớ. Tớ nhớ Trương Tiểu Nhàn từng nói, chúng ta vẫn luôn oán trách duyên phận không phải là đến quá sớm thì cũng là đến quá muộn, thực ra sai rồi, chỉ là nếu cho cậu trở lại thời khắc đó, vừa vặn gặp được người kia, chưa hẳn cậu sẽ thích người đó, bỏ lỡ là đánh mất, không cần lặp lại lần nữa."

"Vậy cậu... sẽ rời bỏ Tuyên Tiêu ư?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Yên Nam Nam liền hối hận muốn vả vào miệng mình, nghe thế nào lại giống như cầu xin cô ấy bố thí như vậy.

Trì Tiểu Ảnh đứng lên. "Đây là chuyện giữa tớ và Tuyên Tiêu, không cần nói với cậu."

Yên Nam Nam bị sặc đến mặt đỏ tía tai, cô cố gắng cứu vãn trợn mắt nhìn Trì Tiểu Ảnh.

"Thật ra thì, cậu không yêu Tuyên Tiêu, chỉ ham muốn tất cả mọi thứ anh ấy đem đến thôi phải không?"

Trì Tiểu Ảnh khoác xong áo.

"Tại sao bọn tớ lại kết hôn?"

Cô đón lấy ánh mắt xấu hổ của Yên Nam Nam.

"Hả?" Trong nhất thời Yên Nam Nam không trả lời được.

"Là vì muốn cùng người kia bạc đầu giai lão, nuôi dạy con cái? Hay là trò chơi mập mờ, ngoại tình thì ly hôn? Nếu không thể hạnh phúc đến già, việc gì phải kết hôn? Làm một người tự do, không phải chuyện gì cũng dễ dàng hơn sao? Em gái, tính tiền."

Cô gái trẻ trong tiệm bánh mỳ cầm hóa đơn chạy đến.

"Tính chung hay sao ạ?" Cô gái quét mắt qua ly nước trái cây của Yên Nam Nam.

"Em nghĩ sai rồi, chị không quen cô ấy." Trì Tiểu Ảnh đưa tiền cho cô gái, xách túi lên, cũng không quay đầu lại bước ra ngoài.

Yên Nam Nam ngồi ngây ngẩn, Trì Tiểu Ảnh nói không quen cô, cô không nghe nhầm chứ?

Nếu như Tuyên Tiêu là chiến lợi phẩm, cô và Trì Tiểu Ảnh là đối thủ, vậy thì hiệp đầu tiên, cô thua.

Thật không ngờ, Trì Tiểu Ảnh nho nhã yếu đuối lại sắc bén như vậy, cô đã khinh địch.

Cũng không biết từ khi nào trời lại bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa mịn như hạt bụi trên khuôn mặt Trì Tiểu Ảnh trong nháy mắt lại hóa thành giọt lệ.

Cô đi đến cửa tàu điện ngầm, một chiếc tàu đúng lúc tiến vào trạm, cô bước nhanh lên toa xe, đứng cạnh cửa, khép lại, cô trông thấy khuôn mặt mình phản chiếu trên kính thủy tinh, hốc hác nhợt nhạt.

Cô dừng mắt nhìn bản thân mình, chưa khi nào cô nghiêm túc ngắm nhìn bản thân mình cả. Trên gương mặt này, bây giờ là dỗi hờn nên kích động?

Hay lạnh lùng dứt khoát cắt đứt quan hệ?

Xe ngừng, lại đi được một trạm. Trì Tiểu Ảnh xác định mình là người thứ hai, cô tìm một góc ít người qua lại ngồi xuống, lấy di động ra gửi cho Tuyên Tiêu một tin ngắn: "Tuyên Tiêu, chúng ta ly hôn thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro