XI. Rẻ trái rẻ phải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả thế giới hơn năm trăm vạn người, số bạn gặp, bất quá cũng chỉ năm trăm, một phần vạn, hiểu được nhau có lẽ chẳng quá năm, một phần tỷ, kết hôn, chỉ có một, năm tỷ người chỉ có một, mấy chữ này viết trên giấy, cũng phải nguệch thêm vài số không, thì dài được bao nhiêu? Hai người một đời, bạn phải trải qua nghìn núi vạn sông, cuối cùng mới có thể đến bên cạnh người ấy. Duyên phận, đối với bất cứ ai, ở bất kỳ quốc gia nào, bất luận là triều đại nào, đều thiêng liêng. Phải có bao nhiêu tiếc nuối, mới có thể cắt bỏ đoạn ‘nhân duyên’ này?

Thật ra không hề nghiêm trọng đến mức đó, duyên phận, rất khó có được, nhưng xa nhau cũng rất dễ dàng, Trì Tiểu Ảnh cười khổ, cúi đầu nhìn đồng hồ trong điện thoại, còn năm phút nữa là tám giờ, cô đến sớm. Cơ quan làm việc lúc tám rưỡi, cánh cửa đi vào nơi đăng ký kết hôn vẫn còn đóng chặt. Hai mươi phút sau Tuyên Tiêu cũng đến, anh nhìn qua không xem là quá tệ, ít nhất cũng đã cạo râu, quần áo cài không sai khuy nào. Hai người nhìn nhau, lặng lẽ gật đầu một cái.

“Ăn sáng chưa?” Trì Tiểu Ảnh hỏi.

“Rồi.” Tuyên Tiêu mím chặt môi, cầm theo túi da từ trên xe: “Hôm qua anh để luật sư giúp anh, về đơn ly hôn, phân chia bất động sản, xe, tiền tiết kiệm và những thứ khác, có muốn xem qua trước một chút không?”

“Nhà và xe em không cần, em có tiền tiết kiệm, giữa chúng ta không có bất cứ tranh chấp về mặt tài sản nào. Hôm nay anh không cần về nhà, em về thu dọn quần áo của em, sau đó để chìa khóa trên bàn, anh nhớ cất. À, anh có mang theo hình không?”
“Có.” Khóe miệng Tuyên Tiêu nhếch lên một tia trào phúng.

Cổng vào trung tâm đăng ký kết hôn đã mở, người tiếp bọn họ chính là cô gái trẻ lần trước Trì Tiểu Ảnh gặp. Quan sát hai người từ trên xuống dưới, người khác đều là giành chỗ đầu để đăng ký kết hôn, chưa từng gặp người nào lại đi ly hôn sớm thế này, hẳn là chịu không nổi nữa.

Quá trình ly hôn rất đơn giản, nhân viên lấy giấy chứng nhận thân phận của Tuyên Tiêu và Trì Tiểu Ảnh, kiểm tra tình trạng kết hôn và đơn ly hôn, chỉ hỏi một câu: “Hai người có thiếu nợ hoặc tranh chấp kinh doanh bên ngoài không?”

Tuyên Tiêu và Trì Tiểu Ảnh cùng lắc đầu.

Nhân viên đóng một cái mộc lên giấy chứng nhận kết hôn của hai người, sau đó giao cho họ mỗi người một tờ giấy ly dị màu xanh. Trì Tiểu Ảnh chậm chạp nhận lấy, từ đầu đến cuối không quá hai mươi phút, cuộc hôn nhân giữa cô và Tuyên Tiêu chính thức kết thúc.

Hai người một trước một sau rời khỏi trung tâm đăng ký. Tuyên Tiêu mở cửa xe: “Khi nào em đi làm?”

“Ngày mốt.” Trì Tiểu Ảnh khẽ cười.

“Ừm!” Tuyên Tiêu nói: “Anh tiễn em được không?”

Trì Tiểu Ảnh xua xua tay: “Không cần, chúng ta không cùng đường.”

Anh quay đầu xe về bên trái, còn cô chuyển hướng về bên phải.

“Tiểu Ảnh.” Đột nhiên Tuyên Tiêu gọi giật cô lại: “Em nói cũng đúng, chúng ta đều có quyền có được hạnh phúc của mình. Kết thúc cũng tốt, không kết thúc, thì làm sao có được sự khởi đầu mới.” Nói xong, xe ‘vụt’ một tiếng lướt đi xa.

Trì Tiểu Ảnh nhún vai một cái, cảm thấy cả người nhẹ nhõm, dương như một chú chim bị giam cầm quá lâu, có một loại ước vọng được bay lượn. Cô đứng trên dải cỏ ven đường, ngẩng đầu nhìn khoảng không trên bầu trời. Ánh sáng mặt trời rót lên khuôn mặt cô, chan hòa rực rỡ khiến khuôn mặt hiện lên vô cùng sinh động. Cô nheo mắt lại, xuyên qua hàng mi có nhìn nhìn thấy những gợn mây nhởn nhơ bay trên không trung. Dần dà, nước mắt cô bắt đầu chảy. Cô rút di động, gọi cho Trì Linh Đồng một cuộc điện thoại. Kể từ sau lần ngủ nhờ trước, hai người rất lâu chưa có liên lạc. Trì Linh Đồng vẫn còn đang ngủ, nửa tỉnh nửa mê nghe điện thoại.

“Linh Đồng, mình ly hôn rồi.”

“Ừm, có chỗ ở chưa?”

“Rồi, mình thuê một căn nhà. Linh Đồng, hai năm qua, cậu trải qua thế nào?” Người yêu của Trì Linh Đồng bỏ đi vì lý tưởng, Khế Viên chính là tác phẩm cuối cùng Trì Linh Đồng hợp tác với anh. Ở lại căn phòng kia, chính là muốn đến gần tình yêu hơn một chút.

“Giống như trước đây thôi. Tiểu Ảnh, cuộc sống không hề khó khăn như cậu tưởng tượng, hôm nay, cậu đau, ngày mai có thể vẫn đau, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, thời gian sẽ thay cậu lau sạch tất cả những vết thương. Thứ cậu mất đi, sẽ có một người trả lại cả vốn lẫn lời cho cậu. Hạnh phúc không ở quá xa, nó chỉ lởn vởn xung quanh cậu thôi, đợi đến khi cậu xứng đáng, nó sẽ tự biết đến gần cậu. Hay nói phụ nữ sau khi ly hôn đều trở thành chuyên gia trong lĩnh vực hôn nhân, hiện tại chuyên mục trong hôn nhân và ngoài hôn nhân của tạp chí rất hot, hành văn của cậu lại tốt như vậy, muốn thử một chút không?” Trì Linh Đồng vĩnh viễn lạc quan vui vẻ tiến về phía trước. Lời của cô chọc cho Trì Tiểu Ảnh bật cười, cúp điện thoại, bước chân về nhà nhẹ nhõm hơn nhiều.

Trì Tiểu Ảnh cảm thấy cô và Tuyên Tiêu vừa ly hôn, thời gian chính thức có hiệu lực bắt đầu từ ngày mai, hôm nay. Cô muốn lặng lẽ trải qua một mình. Cô đến chợ mua chút đồ ăn, bận bịu một mình trong gian bếp, buổi trưa, cũng bày ra được vài cái đĩa, cô rót hai ly rượu, đặt hai đôi đũa.

Cô ngồi xuống, rót đầy ly rượu, sau đó cầm một ly: “Tuyên Tiêu, chúc anh sự nghiệp thành công, cuộc sống mỹ mãn.” Nói xong cô ngửa đầu một hơi cạn sạch. Rượu đỏ nồng đậm, cô uống không quen, đắng chát đến mức cô phải hé miệng. Tiếp theo, cô lại ngồi sang đối diện, bưng một ly rượu khác lên: “Tiểu Ảnh, mời em, được sống cho bản thân, có tự tin, vui vui vẻ vẻ.” Lại một hơi nữa cạn sạch. Đi qua đi lại liên tục vài lần, thức ăn trên bàn vẫn chưa đụng vào, rượu đã chạm mức nửa bình. Khuôn mặt cô hửng hồng, mắt long lanh, cảm thấy cả căn phòng dường như đang chao đảo, cô cười khanh khách, tiếp tục chơi một mình.

Rượu đỏ độ không cao, nhưng tác dụng vô cùng mạnh. Trì Tiểu Ảnh không biết đã lên giường thế nào, ngủ từ ngày đến đêm, lúc này mới tỉnh lại. Nhìn bản thân mình trong gương, hơi nhợt nhạt, nhưng tuyệt đối không trắng như quả cà, héo úa.

Hôm nay rất bận rộn, cô quay lại căn nhà khi trước, bị cảnh tượng ‘tráng lệ’ trước mặt dọa chết khiếp. Tuyên Tiêu thật có bản lĩnh, mới rời nhà vài ngày, đã biến căn nhà lớn như vậy một bàn chân cũng nhét không lọt. Trên mặt đất, ghế sa lon, trên bàn, khắp nơi đều là quần áo, giày thì trái phải mỗi nơi một chiếc, trong ngăn kéo phòng ngủ chất đống mỳ ly, trên giường còn có hai chiếc đũa. Trì Tiểu Ảnh thở dài ngao ngán, cởi áo khoác, đi từ trong ngoài, từng phòng từng phòng một, rác bỏ túi giấy, quần áo dơ, ga giường bẩn bỏ vào máy giặt, sạch sẽ lại treo lên. Trời cũng sắp tối, cô mệt mỏi đến mức thắt lưng cũng duỗi không nổi, căn phòng mới khôi phục lại diện mạo ban đầu.

Đứng trên ban công rộng lớn, ngửi mùi quần áo sạch thoang thoảng, đột nhiên cô có chút ngẩn người, cười tự giễu, xoay người, tìm một cái vali lớn, đem tất cả quần áo ra gấp gọn lại ,đặt từng món một xong xuôi, chìa khóa cửa đặt gần lối ra vào, khoác áo, rời đi. Vali quá lớn, không tiện ngồi xe buýt, cô gọi một chiếc taxi. Khi xe đi qua một tiệm bánh ngọt, cô bất giác, thở dài.

Vừa xuống khỏi taxi, đã nhìn thấy Tần Lãng đứng loay hoay dưới lầu.

“Em đi thu dọn hành lý!” Cô cười bắt chuyện: “Đợi rất lâu rồi phải không?”

“Vừa đến thôi.” Tần Lãng nhận lấy hành lý, không cùng cô lên lầu, mà đặt hành lý vào trong xe: “Đi, chúng ta đi ăn mừng một chút.” Anh mở cửa xe cho cô.

“Ăn mừng điều gì?”

“Mừng em ngày mai đi làm, mừng Trì tiểu thư hôm nay hai mươi bảy tuổi.” Tần Lãng cười dịu dàng đẩy cô lên xe.

“Sao anh biết?” Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của cô, cũng là ngày cuộc ly hôn của cô và Tuyên Tiêu có hiệu lực, sau này muốn quên cũng quên không được.

“Vấn đề này có thể không trả lời không?”

Cô cong khóe miệng, đương nhiên có thể, chẳng lẽ cô còn phải dùng bạo lực để ép anh?

Tần Lãng đặt một chỗ ở nhà hàng Seine River, lại đặt một cái bánh sinh nhật và một bó hồng đỏ rực.

Trong một buổi tối nay, giữa ánh nến lấp lánh rất lâu cũng không nhìn thấy được nụ cười của Trì Tiểu Ảnh, hoặc là một nụ cười khiên cưỡng. Không hề cố ý, bất giác lại nhớ đến Tuyên Tiêu. Nếu bây giờ ngồi trước mặt cô là Tuyên Tiêu, không ánh nến, không hoa hồng, cho dù chỉ là hai tô mì, cô cũng sẽ vui sướng tựa như lên trời, khát vọng trong lòng cô, lại là một người đàn ông khác làm thay. Cơm Tây từ trước đến giờ đều là hình thức lớn hơn nội dung, nhưng cũng bởi vì nguyên nhân này nó mới trở nên thú vị, thành thực mà nói nó đem lại một cảm giác trang trọng. Ngẫm lại xem, trước đây mặc dù ăn thứ gì, dao nĩa bày một bàn, vải lụa xanh biếc quấn thành một vòng tinh xảo quanh dụng cụ bằng bạc, đợi người trải nó ra trước mặt bạn, ly đế cao thanh mảnh, hương rượu đỏ tràn đầy lồng ngực, khiến người khác chưa uống đã say.

Đương nhiên Tần Lãng biết rằng hôm qua Trì Tiểu Ảnh đã ly hôn, nhưng tối qua anh không hề quấy rầy cô, anh biết Tiểu Ảnh muốn được yên tĩnh một mình, ngay cả một tin nhắn anh cũng không gửi. Hôm nay là một ngày mới, bất chấp trong lòng Tiểu Ảnh nghĩ gì, anh đã có thể danh chính ngôn thuận bắt đầu. Từng món được mang lên, âm nhạc nhè nhẹ khắp nơi, bay bổng trên không trung. Hai người nói chuyện khe khẽ, khi thì nhìn nhau cười. Khi Trì Tiểu Ảnh uống sữa ấm, nghĩ thầm, Tần Lãng thật sự hao tổn tâm trí, mình nhất định phải tỏ ra vui vẻ một chút.

Không biết từ lúc nào, một người phụ nữ cao gầy xinh đẹp đứng trước bàn của hai người, kính râm màu tím loang nhạt che quá nửa khuôn mặt, nhưng Trì Tiểu Ảnh vẫn nhận ra cô.

“Bối Bối?”

Ninh Bối Bối mặt lạnh như tiền, cái gì cũng không nói, túm lấy ly rượu đỏ trên bàn, hướng về phía Trì Tiểu Ảnh hất tay một cái.

Editor: Yuè Yīng

“Cô đừng ra vẻ thánh nữ, kỳ thực cô và Yên Nam Nam là cùng một loại người.” Ninh Bối Bối chỉ vào thẳng vào mặt Trì Tiểu Ảnh mắng. “Cái gì mà trên đời này không có cô bé lọ lem hai mươi bảy tuổi với bạch mã vương tử bốn mươi hai tuổi, cô coi tôi như con khỉ mà đùa giỡn. Hừ, không trách được cô ly hôn Tuyên Tiêu không sớm không muộn, hiện tại đột nhiên muốn chia tay, hóa ra là trong lòng có mưu mô, thật ác độc.”

Trì Tiểu Ảnh giống như bị đánh đòn phủ đầu, rất vừa lúc, khiến cô hoa mắt, từng rượu rơi nhỏ giọt từ trên tóc chảy xuống vạt áo

“Ninh Bối Bối.” Tần Lãng đứng lên. “Xin lỗi Trì Tiểu Ảnh đi.”

“Tại sao? Lẽ nào các người làm được, tôi không thể.” Ninh Bối Bối cười nhạt.

“Bằng cô không có lý do gì để nói những lời này.”

Tần Lãng không khỏi cao giọng, tất cả khách khứa trong phòng ăn đều nhìn về phía bên này. Một người lúc nào cũng có vẻ mặt ôn hòa, một khi đã thực sự nóng giận, cũng khiến người khác phải sợ hãi, Ninh Bối Bối nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của Tần Lãng, không khỏi rùng mình một cái.

“Tôi là gì của cô?” Tần Lãng trừng mắt nhìn cô với ánh mắt quái đản.

“Anh. . . Tôi. . .” Ninh Bối Bối luống cuống, mặt đỏ tới mang tai, cứng họng.

“Tôi, một – không phải là bạn trai cô, hai – càng không phải chồng cô, ai cho cô quyền chạy tới nổi cơn tam bành ở đây, quan hệ giữa chúng ta chỉ là sơ giao, ngay cả là bạn thân cũng không tính. Về chuyện cô xem trọng tôi, tôi rất cảm kích, nhưng thực sự không chịu nổi, tôi đã nói rõ thái độ của mình rồi. Hơn nữa, tôi và Trì Tiểu Ảnh, hai người độc thân cùng nhau ăn cơm tối, có cái gì sai? Trì Tiểu Ảnh, cô ấy là bạn tốt của cô, thái độ làm người của cô ấy như thế nào, không phải là cô biết rõ lắm sao? Cô nói năng lộn xộn chỉ trích cô ấy, cô làm bạn của cô ấy như thế? Tôi thực sự cảm thấy buồn thay cho Trì Tiểu Ảnh, người bạn như vậy không có cũng được. . .”

“Tần Lãng, đừng nói vậy.” Mãi một lúc lâu sau Trì Tiểu Ảnh mới hoàn hồn, cầm lấy khăn ăn lau rượu trên mặt đi.

“Thích một người, dễ đánh mất lý trí, tôi hiểu. Bối Bối, hình như là từ khi chúng ta quen biết nhau tới nay, đây lần đầu tiên chị rất nghiêm túc đối với tình yêu.” Cô quay sang mỉm cười với Ninh Bối Bối.

Ninh Bối Bối há hốc miệng, né tránh tầm mắt của cô, quay đầu qua chỗ khác, vô cùng xấu hổ, chỉ muốn cho mình hai cái bạt tai.

“Giữa chị và Tần Lãng, em là người ngoài, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì. Bối Bối, chuyện tình cảm không thể đơn độc, nó nhất định phải do hai bên cùng nhau hướng về phía trước. Em và Tần Lãng không phải giống như chị nghĩ đâu, hôm nay là sinh nhật của em, hoa hồng này chỉ là hoa tặng sinh nhật, không có ý nghĩa gì khác. Bối Bối, ngồi xuống đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm tối!”

Ninh Bối Bối cứng đờ, cắn môi, chợt xoay người, chạy ra khỏi cánh cửa kiếng.

Phong ba được dẹp loạn, chỉ có chút chuyện nhỏ như thế này cuối cùng cũng sẽ hòa vào bóng đêm. Trên tóc Trì Tiểu Ảnh, ngay cả vạt áo trước ngực đều có vết bẩn của rượu, màu đỏ như máu rất chói mắt.

Tần Lãng vô cùng tức giận, khuôn mặt vẫn nghiêm nghị, cầm lấy chiếc áo khoác của mình phủ lên trên người Trì Tiểu Ảnh, trả tiền, dìu Trì Tiểu Ảnh đi ra ngoài trong những cái nhìn chăm chú của mọi người.

“Đừng như vậy, tôi đâu có yếu ớt như thế. Nhìn thấy không, cái này kêu là gặp sắc quên bạn, sức mạnh của ái tình thật là đáng sợ nha!” Trì Tiểu Ảnh than thở.

Tần Lãng thật sự có điểm dở khóc dở cười: “Trì Tiểu Ảnh, việc này phải trách tôi không tốt! Có lẽ ngày đó tôi không nên kiềm chế, nói kiên quyết hơn nữa, khả năng cô ta sẽ chết tâm.”

“Không phải là nói anh không tốt. Bối Bối rất kiêu ngạo, anh không yêu cô ấy nhưng chỉ cần anh không yêu người khác, có thể cô ấy sẽ chấp nhận. Nhưng, nếu bởi vì anh có người khác mà cự tuyệt cô ấy, trong lòng cô ấy không chịu nổi. Giống như người vợ bắt gian tại trận, không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là trút giận lên người tình, bứt tóc, vừa khóc vừa gây ầm ĩ. Tôi chính là một ví dụ!” Cô khẽ nhếch miệng, nở một nụ cười châm chọc: “Phụ nữ có lúc rất đáng thương.”

“Em phân tích rất sâu sắc, nhưng tôi vẫn cảm thấy là cô ta cố tình gây sự.”

Trì Tiểu Ảnh hít sâu một hơi gió đêm, làm sao cô không cảm thấy như vậy chứ?

Nhà hàng này ở trong khu náo nhiệt, bãi đỗ xe thiết lập tại con đường đối diện, hai người phải băng qua đường mới tới được xe. Trì Tiểu Ảnh đứng ở đầu đường, nhìn bốn phía xung quanh, nhăn mặt cau mày.

Tần Lãng dắt cánh tay của cô.

“Không đi sao?”

“Đi!” Cô đưa tay lại, nắm chặt tay Tần Lãng, trong lòng là một khoảng an bình.

Lên xe thì cô nghe thấy tiếng điện thoại di động báo có tin nhắn, mở ra nhìn: “Xin lỗi! Sinh nhật vui vẻ!” Là Ninh Bối Bối

Cô cười nhạt một tiếng, đối với Ninh Bối Bối, trải qua chuyện tối nay, trong lòng ít nhiều cũng có một chút ngăn cách.

Bối Bối là chuyên gia về phụ nữ, có điều chỉ là lý luận viết trên giấy cho người khác xem. Rơi vào hoàn cảnh như vậy cũng chẳng khác những người phụ nữ bình thường là bao, chỉ làm chuyện ngu xuẩn.

Tình bạn giữa phụ nữ rất nhẹ nhàng mỏng manh, ngày nào đó cùng liên quan đến một người đàn ông, rất tự khắc sẽ tan thành mây khói.

Yên Nam Nam với Tuyên Tiêu, Ninh Bối Bối với Tần Lãng, ở vào thời điểm này, bọn họ đều không phải là bạn bè của cô, mà là kẻ địch.

Dạng tình địch này, còn đáng sợ hơn rất nhiều so với kẻ thù. Kẻ thù gây tổn thương bạn là vết thương ngoài da, ngày nào đó có thể khép lại. Bạn bè gây ra vết thương trong lòng bạn, không nhìn thấy, nhưng lại khiến bạn đau đớn như dao cắt.

Tần Lãng lái xe tới, hai người lên xe. Tần Lãng lái xe rất chậm, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô.

“Trì Tiểu Ảnh, ngoại trừ mẹ và con gái, bên cạnh tôi chỉ có hai dạng phụ nữ, một loại là bạn bè bình thường, hai chính là người tôi thích. Tôi ghét nhất loại quan hệ không rõ ràng, không cho được thứ người khác mong muốn, tôi sẽ thẳng thắn nói rõ ràng. Cũng tương tự, nếu như tôi thích người khác, người ta không thể cho thứ tôi mong muốn, tôi cũng sẽ tôn trọng cô ấy như vậy, không quấy rầy cô ấy nữa. Tôi biết bây giờ em còn chưa sẵn sàng bắt đầu một tình yêu mới, tuy rằng tôi thích em không phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng tôi có thể chờ.”

“Tôi. . .” Trì Tiểu Ảnh còn chưa nói ra khỏi miệng, Tần Lãng vội cướp lời: “Đừng nói như vậy sẽ làm tôi lỡ làng, tôi bốn mươi hai tuổi, và người đàn ông chừng ba mươi tuổi nóng lòng kết hôn là không giống nhau, tôi đã để lỡ từ lâu. Lời nói theo kiểu rất ngôn tình là, tôi là một người đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, mấy tháng nữa hay vài năm, tôi cũng có thể chấp nhận.” Đột nhiên anh hạ thấp giọng.

“Tôi vốn không muốn mọi chuyện diễn biến quá nhanh khiến em sợ hãi, thế nhưng Tiểu Ảnh, nhìn em, thực sự tôi không yên lòng. Ngày hôm nay chỉ là bữa cơm sinh nhật đơn thuần, chớ suy nghĩ quá nhiều. Tôi đã ly dị, hiểu được tâm tình của em. Trì Tiểu Ảnh, chúng ta bây giờ chỉ là bạn bè.”

Còn có thể nói gì hớn chứ, cô khe khẽ thở dài.

Xe dừng lại ở trước khu nhà trọ, thời tiết se lạnh. Tần Lãng xách hành lý, đưa cô lên lầu, nhìn cô mở cửa rồi bật đèn sáng, anh liền tạm biệt, cũng không hề khiến cô phải khó xử.

Cô ghé vào bệ cửa sổ, nhìn Tần Lãng ở dưới lầu khởi động xe, sau đó đi xa, trong mắt rơi xuống một hạt nước mắt. Đàn ông thật sự là đứa trẻ phải không, nhất định phải đợi tới khi bước vào tuổi ngoại tứ tuần, mới có thể trưởng thành?

Mở hành lý, dọn dẹp lại quần áo, nhìn điện thoại di động, đã mười hai giờ, sinh nhật của cô đã trôi qua, vừa già thêm một tuổi rồi. Nở một nụ cười khổ, ngày mai đi làm phải chuẩn bị một chút, túi xách cũng đã lâu không dùng, lật túi ra thì thấy tờ đơn ly hôn ở bên trong, ách, thỏa thuận ly hôn, tại sao không có một phần của cô? Đột nhiên cô nhớ tới, không đúng, hình như cô còn chưa ký, hôm ly hôn đó quên mất.

Quên đi, có và không có, đối với cô không có gì khác nhau.

Tắm qua một cái, ngủ, một đêm không mơ mộng.

Bầu trời ban ngày trong xanh, vừa qua khỏi phòng làm việc, đã bị viện trưởng gọi tới.

“Bối Bối chọc con tức giận?” Viện trưởng mỉm cười nhìn cô. “Tối hôm qua vẫn gọi điện thoại cho cô, nói không ngừng, muốn cô đi làm tới hỏi con, sau đó thay nó xin lỗi con, nói dù thế nào đi chăng nữa cũng đừng bỏ rơi nó.”

Trì Tiểu Ảnh cười: “Không có nghiêm trọng như vậy đâu ạ, tối hôm qua ăn mừng sinh nhật con, hai người đều uống nhiều rồi, lời say ai còn nhớ rõ.”

Viện trưởng “ách” một tiếng, quan tâm quan sát cô vài lần.

“Một tháng này cũng không béo ra chút nào, mặt xanh xao vàng vọt, vì lo lắng cho chuyện của chồng con sao?”

“Bọn con đã ly hôn.”

Viện trưởng sửng sốt, ôm cô một cái.

“Ừ, đi làm cho tốt, cô quen không ít thanh niên ưu tú, mấy ngày nữa lấy ảnh tới cho con xem nhé.”

Trì Tiểu Ảnh bật cười đẩy bà ra.

“Cô cứ đưa cho Bối Bối xem trước đi!”

Nói xong quay đầu trở lại phòng làm việc của mình, liếc mắt liền thấy trên bàn đặt một thiếp cưới đỏ.

Cô buồn bực mở ra xem, vùng xung hàng quanh lông mày nhăn lại.

Bách Viễn sắp kết hôn rồi, thế nhưng lần trước không phải là cô nghe Bách Viễn gọi bạn gái là Tinh Tinh, thế nào phía trên này tên cô dâu là Giang Phương, lẽ nào Tinh Tinh là nhũ danh?

Cơm trưa lúc nghỉ ngơi, cô gọi điện thoại cho Bách Viễn, Bách Viễn nghe máy rất nhanh, không biết đang ở đâu mà thanh âm hỗn loạn: “Alo, alo, Tiểu Ảnh à? Em thật là khó tìm, thấy thiếp cưới chưa? Ừm, đến lúc đó nhất định phải tới, không cần mang quà đâu, em đến là tốt rồi. Anh ở đâu à? Anh ở buổi họp báo đấu thầu xây dựng cầu vượt Giang Đại, Tuyên Tiêu cũng ở đây, lát nữa anh phải lên sân khấu chủ trì hội nghị, cúp trước đây!”

Trì Tiểu Ảnh buồn bực cúp điện thoại, không phải Bách Viễn làm ở cục xây dựng của thành phố sao, tới chỗ đó để làm gì chứ, còn chủ trì hội nghị, chuyện gì đã xảy ra?

Cô là một người lười suy nghĩ, không hiểu chuyện, nên không suy nghĩ nhiều. Vừa nghe thấy Tuyên Tiêu cũng có mặt ở buổi họp báo, trong lòng cô khẽ run lên theo phản xạ, ngồi ở bên cạnh anh nhất định là Yên Nam Nam.

Cô cùng anh ly hôn, công việc đều khôi phục như bình thường, chỉ là cô thay đổi một nơi ở, hình như tất cả đều không có gì thay đổi.

Anh tốt, cô cũng rất tốt.

Editor: Yuè Yīng

Trì Tiểu Ảnh không biết, sau khi trở về từ Bắc Kinh, Bách Viễn đã thay đổi công tác, thăng chức từ phó chủ nhiệm cục xây dựng nhảy cóc lên trở thành cục trưởng cục giao thông thành phố Tân Giang. Trên quan trường thì được gọi là nâng cấp thêm một bậc, nhưng trong giới quan trường ai cũng biết, từ phó bước lên chính là một bước rất xa, còn khó ngang với cả lên trời. Bao nhiêu người lăn lộn tới chức vị này, tóc đều đã bạc trắng hết, mà Bách Viễn mới ba mươi hai tuổi, tiền đồ rộng mở thênh thang, vậy mới nói chỉ trong chớp mắt đã khiến bao kẻ nhìn với ánh mắt nửa đố kỵ nửa ước ao.

Từ trước đến nay, không có cái bánh ngon nào từ trên trời rơi xuống.

Tháng trước, Cục xây dựng đón vị chủ nhiệm văn phòng mới, trông dáng vẻ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tướng mạo và vóc người đều bình thường, sắc đẹp còn không đến mức trung bình, nhưng nhìn qua coi như hiền lành ngoan ngoãn, cộng thêm lai lịch không nhỏ. Là thiên kim tiểu thư của một trong những vị quan chức cấp cao của chính phủ, mới ly dị,

nguyên nhân cụ thể thì không rõ cho lắm. Cục xây dựng họp mặt ban lãnh đạo vài lần, chủ nhiệm văn phòng cũng đã gặp mặt Bách Viễn mấy lần, thường xuyên qua lại, tình cảm cũng nhân lên. Cục trưởng Cục xây dựng đứng ra làm mối cho Bách Viễn, Bách Viễn đang tìm hiểu em gái của bí thư văn phòng thị ủy, vừa nghe việc này có chút choáng váng. Cục trưởng phân tích rõ ràng, thuyết phục, trong đó chuyện quan trọng nhất là đem lợi ích được mất ra phân tích cho Bách Viễn nghe. Bách Viễn suy đi nghĩ lại, quyết định thật nhanh, tới Bắc Kinh thì đưa Tinh Tinh đi ra ngoài chơi một chuyến, vừa lúc Tinh Tinh ham chơi, không chịu sinh con, rõ ràng là nỗi lo về sau của anh, cũng bởi vì chuyện này, anh đưa lời lẽ chính đáng ra nói chia tay Tinh Tinh. Tinh Tinh muốn gây chuyện, dù sao theo Bách Viễn cũng đã nhiều năm, anh trai cô nghư được thông tin ở đâu là gần đây Bách Viễn trúng số đào hoa nên khuyên em gái nhịn đi.

Và ngay sau khi chia tay Tinh Tinh, Bách Viễn lập tức thân thiết qua lại với chủ nhiệm văn phòng, rất nhanh thì nói tới chuyện hôn nhân. Vừa lúc Cục trưởng Cục giao thông thành phố Tân Giang phạm tội song quy, chức vị bị bỏ trống, sau đó nhiều người thấy thành phố Tân Giang tổ chức tiến hành khảo sát Bách Viễn cùng mấy cán bộ trẻ tuổi, sau khi được cán bộ lãnh đạo xác định và đánh giá, quần chúng bỏ phiếu kín, Bách Viễn với thành tích cao nhất thuận lợi tiếp nhận chức vụ Cục trưởng Cục giao thông thành phố Tân Giang.

Bách Viễn vừa nhậm chức thì vinh dự chủ trì sự kiện quan trọng là buổi họp báo đấu thầu xây dựng cầu vượt Giang Đại, đây cũng chuyện rất vẻ vang, truyền thông và các đài truyền hình tới rất nhiều, ngay cả đài truyền hình trung ương cũng cử phóng viên tới.

Bách Viễn chải tóc gọn gàng về phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng, mặc một bộ âu phục đắt giá, trên túi áo còn cài hoa, cớ thể hơi mập ra nhìn rất đối xứng với địa vị của anh bây giờ, có phong thái hiên ngang của một vị lãnh đạo.

Bách Viễn tươi cười gật đầu ý chào từng vị tới dự họp, trên sân khấu chủ trì, các lãnh đạo trong ban chỉ đạo xây dựng cầu vượt Giang Đại đều đã ngồi đông đủ, nhưng chờ tổng chỉ huy đến, hội nghị mới chính thức bắt đầu.

“Tiểu nhân đắc chí.”

Yên Nam Nam và các tổng giám đốc các công ty xây dựng, còn có cả Tuyên Tiêu ngồi ở vị trí giữa, nhìn thấn sắc Bách Viễn trước mắt, trong lòng vẫn là chua chát, giống như đang ngâm mình trong hũ giấm.

“Chỉ biết dính tới đàn bà, có bản lãnh gì khác đâu.”

Cô lên giọng mỉa mai quay mặt đi, trong lòng thầm nghĩ, nếu như bọn họ chưa ly hôn, không phải bây giờ mình là bà lớn của cục trưởng nhỉ. Ai dà, cuộc đời này cô không có phúc phần đó, chỉ có điều, chỉ cần cô đoạt được Tuyên Tiêu về tay mình, vĩnh viễn có thể vênh váo tự đắc trước mặt Bách Viễn.

Nghĩ vậy, nghiêng người sang nhìn về phía Tuyên Tiêu, Tuyên Tiêu tập trung nhìn tài liệu trong tay, biểu lộ nét mặt bình tĩnh.

Đối với chuyện Bách Viễn một bước lên mây, anh không có gì giật mình.

Muốn lăn lộn trong giới quan trường để đạt được vị trí nào đó, không cần phải dựa vào quá nhiều năng lực, mà dựa vào là đường lối và cơ hội. Tìm đúng đường, nắm đúng cơ hội, tất cả sẽ thuận gió xuôi nước.

Hội trường vang lên những tiếng nhốn nháo, có rất nhiều người đứng lên, tiếng vỗ tay vang lên bốn phía, Tuyên Tiêu ngẩng đầu, từ ngoài cửa đi vào là một quan chức có cái đầu hói như ông thổ địa, mọi người giống như “chúng tinh phủng nguyệt”, đoán chừng là tổng chỉ huy công trình.

Người nọ như một nhân sĩ giang hồ vừa đi vừa chắp tay về phía hội trường.

“Xin lỗi chư vị, vì Hồng mỗ tôi tới muộn khiến mọi người phải đợi lâu, à, chỉ huy Tống có việc phải ra nước ngoài, hiện tại do tôi đảm nhiệm tổng chỉ huy công trình.”

Hội trường “ồ” lên, hình như người kinh ngạc nhất là chủ trì hội nghị Bách Viễn, dường như quá choáng váng, khuôn mặt co rúm lại, ngay cả phép lịch sự tối thiểu cũng không làm được.

“Cục trưởng Bách, hội nghị có thể bắt đầu rồi.”

Chỉ huy Hồng ngồi xuống, mỉm cười nói với Bách Viễn.

Khó khăn lắm Bách Viễn mới lấy lại tinh thần, sắc mặt thoáng thì trắng thoáng thì đỏ, cố nặn ra nụ cười, hai tay cầm tài liệu vẫn còn run rẩy, tiếp đó đọc những văn bản không được lưu loát, còn thấy những người phía dưới không ngừng cười trộm.

Tuyên Tiêu cau mày một cái, rốt cuộc Bách Viễn ở những trường hợp như thế này, có cần phải khẩn trương thành như vậy không? Thoáng nhìn qua, phát hiện ra ánh mắt Yên Nam Nam ngồi bên cạnh cũng đăm đăm, khuôn mặt tái nhợt.

Ngồi ở bên cạnh, tổng giám đốc công ty xây dựng Thủy Kiến mang sắc mặt rạng rỡ, lặng lẽ nói với Yên Nam Nam: “Lát nữa hội nghị kết thúc, cô đi chào hỏi chỉ huy Hồng, tốt nhất là nói rất hân hạnh được mời ông ấy ăn một bữa cơm tối.”

Yên Nam Nam cười đến nỗi giống như khóc, cúi đầu, cũng không dám nhìn Tuyên Tiêu.

Tuyên Tiêu sờ sờ cằm, hai chân bắt chéo nhau, khẽ lật tư liệu, rất là nhàn nhã như đi chơi. Buổi họp báo chỉ là một hình thức không kéo dài, rất nhanh thì giải tán, các đơn vị bên cạnh đều tranh nhau tới mua bản vẽ, nộp tiền thế chấp. Bách Viễn lau mồ hôi bước xuống khỏi bục chủ trì hội nghị, đi tới chỗ Tuyên Tiêu.

“Này, có thuốc lá không?” Tâm tình Bách Viễn vô cùng tồi tệ, như vừa mới thua trận.

“Ở trong xe.” Tuyên Tiêu nói.

“Vậy tới xe cậu ngồi một lát.”

Hai người một trước một sau đi ra ngoài, Tuyên Tiêu đi tới cửa thì quay đầu lại. Yên Nam Nam và tổng giám đốc công ty xây dựng Thủy Kiến đang bắt tay với chỉ huy Hồng, ánh mắt chỉ huy Hồng nhìn Yên Nam Nam kia, như là đang cởi từng thứ trên người Yên Nam Nam ra, khiến Tuyên Tiêu nghĩ đến một từ “Ý dâm”*.

Bách Viễn rít một hơi hết nửa điếu thuốc, sắc mặt mới tự nhiên hơn một chút.

“Làm sao vậy, gặp phải quỷ?” Tuyên Tiêu hạ cửa xe xuống, để mùi thuốc lá bay ra ngoài.

“Con mẹ nó, không khác gì gặp phải quỷ, thế nào lại là lão già kia làm tổng chỉ huy?” Bách Viễn nghiến răng nghiến lợi nói.

“Quen sao?”

“Nào chỉ là quen, lão già kia có mấy sợi lông dài tớ đều biết.”

Tuyên Tiêu bật cười lắc đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro