Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiêu Chiêu ngồi ở trên xe ngựa nghĩ mới vừa rồi gặp phải Viên tứ tiểu thư.

Ai, người với người duyên phận cũng thật kỳ diệu, thí dụ như nàng cùng thiên chân hoạt bát Tình tỷ tỷ vừa gặp đã thân, nhưng gặp phải người Viên gia lại luôn là rất nhiều trắc trở. Tính ra Viên tứ tiểu thư cùng Thái Chỉ Toàn hẳn là biểu tỷ muội, Chiêu Chiêu cùng này hai người đều là không hợp nhau.

Trở lại trong phủ, lại thấy trong phủ người đến người đi, lúc này không chỉ lão đại phu Quảng Tế đường tới, ngay cả một vài thầy lang quê nhà có chút danh tiếng đều được mời tới.

Chiêu Chiêu trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, Phục Linh cũng vậy. Phục Linh thập phần kinh hoảng nhảy xuống xe ngựa, dẫn đầu đi tìm hiểu tình huống. Không bao lâu, quả nhiên thấy nàng hai mắt hồng hồng trở lại, nàng một mặt hầu hạ Chiêu Chiêu xuống xe một mặt khóc nức nở nói: “Cô nương, gia gia, gia gia hắn không tốt…… Hắn sợ là không qua được.”

Đời trước, Phúc gia gia không thể chịu đựng qua mùa đông Kiến Nguyên năm 49. Nhưng mắt thấy sắp ăn tết, Chiêu Chiêu vỗn dĩ tưởng rằng đời này Phúc gia gia kịp thời dùng thuốc Quảng Tế đường hẳn là có thể điều dưỡng trở về, ít nhất cũng có thể chịu đựng mùa đông này, ai ngờ……

Mới vừa vào nhị môn, lại thấy Chung thẩm hồng con mắt ra đón, đối Chiêu Chiêu nói: “Tiểu tiểu thư, ông hắn hiện nay còn xem như thanh tỉnh, nói là có chuyện muốn báo cho cho ngươi nghe, thỉnh tiểu tiểu thư qua một chuyến đi.”

Chiêu Chiêu nghe vậy vội chạy vào trong phòng Phúc gia gia, chỉ thấy lão nhân gầy yếu cô linh linh mà nằm ở trên giường, gian nan hô hấp. Trong không khí tràn ngập dày đặc mùi thuốc. Hắn nghe được tiếng bước chân, thong thả mà lại cứng nhắc quay đầu, sau khi nhìn thấy Chiêu Chiêu, trong ánh mắt vẩn đục chớp động lệ quang.

“Chủ tử…… Nô tài chỉ sợ là không sống nổi…… Ngài, ngài phải hảo hảo……” Phúc gia gia đứt quãng mà mở miệng nói.

Đây có nơi nào còn xem như thanh tỉnh!

Phúc gia gia rõ ràng chính là đem nàng ngộ nhận thành tổ mẫu.

“Phúc gia gia?” Chiêu Chiêu nghe không rõ hắn còn lẩm bẩm chút gì, nhớ mang máng còn gọi vài tiếng nương, nương gì đó. Nghĩ đến là Phúc gia gia khi còn bé cơ khổ, đến khi gần kết thúc sinh mệnh còn rất nhớ nhà. Chiêu Chiêu cố gắng lắng nghe, nhưng lão nhân gia bệnh nguy kịch đã gian nan mà ngủ mất rồi.

Chiêu Chiêu từ trong phòng Phúc gia gia đi ra liền lập tức đi gặp nhóm đại phu chờ ở bên ngoài, lão đại phu Quảng Tế đường ngày trước kê thuốc cho Phúc gia gia cũng ở đây. Chiêu Chiêu nhớ lại ngày ấy lão đại phu nói hắn có hai phương án phương án trị liệu. Hắn trước tiên dựa theo phương án thứ nhất mà kê phương thuốc. Nguyên bản Phúc gia gia thân mình đã dần dần mà ổn định, ai ngờ rồi lại đột nhiên……

Chiêu Chiêu tiến lên hỏi: “Lão tiên sinh mạnh khỏe, lần trước ngài tựa hồ nhắc tới có hai phương án, hiện nay loại phương pháp trị liệu thứ nhất đã chứng minh không thể ngăn chặn bệnh tình, không biết loại phương án thứ hai là như thế nào?”

Lão đại phu nói: “Loại phương án thứ hai là phương thuốc được ghi trên cổ y thư, tục truyền cổ y thư kia chính là của tiên nhân trên biển Bồng Lai, hiện tại còn bảo tồn hoàn chỉnh cộng lại là chín vị thuốc. Chín vị phương thuốc dùng dược thập phần tinh diệu, trong đó một cái là để chữa bệnh tình lão chưởng quầy. Ta trước liền đem phương thuốc báo cho Chung đại chưởng quầy, tuy là dược liệu dễ tìm, nhưng nếu không có thuốc dẫn, lại cũng bất quá chỉ là thuốc bổ tầm thường. Chỉ sợ Chung đại chưởng quầy không có tìm được thuốc dẫn kia.”

“Không biết thuốc dẫn là gì?” Chiêu Chiêu vội vàng hỏi.

“Ai……” Lão đại phu thở dài một hơi nói, “Thuốc dẫn kia tên là phản hồn hương, chính là thái cổ băng tuyết bên trong cỏ cây kết thành tinh anh.”

Phản hồn hương?!

Chiêu Chiêu đời trước nghe nói qua đây là dược liệu quý hiếm! Hình như  ở ngay trong cảnh nội Bá Châu!

Vĩnh Hưng năm 3, một tiều phu Bá Châu ở núi Vong Ký đem về một gốc cây kỳ hoa, bán ở Quảng Tế đường. Nhóm đại phu Quảng tế đường cùng thảo luận hồi lâu lúc này mới đưa ra được kết luận. Nguyên lai kỳ hoa này là thảo dược tên là “Thiên nhật túy”, hương khí thập phần độc đáo đáng yêu. Hoa được ngao chế ra nước thuốc sắc như hoa đào, hương như lan xạ, lại hơi hơi mang theo mùi rượu, nếu dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, tắc có chút vị ngọt.

“Thiên nhật túy” hiệu lực rất lớn, uống một ngụm liền có thể say một ngàn ngày mới tỉnh, uống nhiều liền không sống được, dược lực chỉ có “Phản hồn hương” mới giải được. Đem “Phản hồn hương” lấy lửa nhỏ tinh tế nướng nướng, khiến hương khí tràn ngập, bất kể vô luận hoàn cảnh say đến mức nào đều có thể tỉnh lại.

“Thiên nhật túy” cùng “Phản hồn hương” làm bạn mà sinh, nhưng “Thiên nhật túy” sinh đến mỹ lệ, mà “Phản hồn hương” hoàn toàn không bắt mắt. Bởi vậy, nếu là người hái thuốc cẩn thận sẽ đem mỹ lệ kỳ hoa thu vào hộp ngọc và bỏ qua “Phản hồn hương”. Mà tiều phu kia cẩu thả dùng một cái cuốc đem kỳ hoa cùng chung quanh bùn đất cùng nhau cho vào sọt, lúc này mới trời xui đất khiến mà có được thuốc dẫn chân chính quý hiếm.

Nhóm đại phu Quảng tế đường ở trong sọt tiều phu tìm được “Phản hồn hương”, đem vàng mua lấy hai vị dược liệu, cũng đem trên phương thuốc dẫn hiến vào trong cung.

Mà tiều phu kia chợt phú quý về sau liền thường thường mà cùng người khoe ra kỳ ngộ của mình, nơi nơi cùng người ta nói hắn ở trong rừng núi Vong Ký, hành tẩu phía sườn bắc, bất ngờ đạp chân vào vực trống trải, ai ngờ vừa lúc treo ở một cây kỳ tùng thượng nhặt về một mạng, còn trời xui đất khiến mà lấy được "Phản hồn hương" trong phương thuốc dẫn truyền thuyết.

Sau, tiều phu rơi vào trong mắt người có tâm, cùng đường tìm thuốc dẫn, cho rằng hắn biết đường có thể lại lần nữa tìm ra, liền đem tiều phu kia bắt cóc tới trên núi Vong Ký buộc hắn lại tìm. Tiều phu kia chung quy không thể phú quý sống nốt quãng đời còn lại, mà là chết ở rìa vực sâu ngày trước.

Lại nói năm ấy Thái tướng sau khi về hưu bỗng nhiên bệnh nặng, chỉ có phương thuốc hiếm kia mới trị liệu được, tìm cả nước mà không có được thuốc dẫn, Vĩnh Hưng Đế liền đem “Phản hồn hương” ban cho Thái tướng.

Còn có mấy ngày liền đến tết, Chiêu Chiêu sợ hãi Phúc gia gia đời này cũng chịu không nổi qua mùa đông này, liền muốn mang theo hộ vệ tự mình đi núi Vong Ký tìm dược.

Núi Vong Ký mặt phía bắc có chút phạm vi thuộc thế lực Liêu Quốc, huống hồ núi rừng hung hiểm, dãy núi sương mù dày đặc, Chung thúc kiên quyết không đồng ý Chiêu Chiêu mạo hiểm. Nhưng mà chỉ có Chiêu Chiêu đời trước chính mắt nhìn thấy cây kỳ hoa kia, huống hồ nàng lại vô pháp đem địa điểm xác thực báo cho người khác, rốt cuộc nàng lại không thể giải thích nguyên nhân.

Chung thẩm khuyên nhủ: “Tiểu tiểu thư đừng nổi tính tình bướng bỉnh, ông nếu là biết ngươi vì hắn lấy dược mà lấy thân phạm hiểm, chỉ sợ là một khắc cũng không muốn sống lâu.”

“Phản hồn hương chính là ở núi Vong Ký! Ta ngẫu nhiên nghe một tiều phu nói, hắn nói hắn ở núi Vong Ký rìa vực sâu ngửi được một trận mùi thơm lạ lùng!” Chiêu Chiêu vội la lên.

“Núi Vong Ký có hoa cỏ mùi thơm lạ lùng không chừng có thể có phản hồn hương, nếu tiểu tiểu thư nghe nói sườn phía bắc dưới vực sâu có phản hồn hương, ta đây liền cùng Chung thúc đi một chuyến, nhưng tiểu tiểu thư ngươi lại ngàn vạn không thể đi mạo hiểm.” Chung thẩm nói.

Tóm lại vô luận Chiêu Chiêu nói như thế nào Chung thúc Chung thẩm đều không đồng ý nàng cùng đi núi Vong Ký tìm dược.

Sáng sớm hôm sau, Chiêu Chiêu liền nghe thấy động tĩnh ngoại viện, nàng vội vàng cùng Phục Linh chạy đi ra xem, nguyên lai là Chung thúc Chung thẩm tập kết mấy hộ vệ có chút võ nghệ thân thể cường tráng chuẩn bị xuất phát đi núi Vong Ký tìm dược. Chiêu Chiêu cẩn thận quan sát một chút, phát giác trong đội ngũ chân chính chỉ huy lại là Chung thẩm ôn nhu mà không phải Chung thúc uy nghiêm.

Nàng áp xuống nghi hoặc trong lòng đối Chung thẩm nói: “Ta xem qua y thư, thấy phản hồn hương cùng thiên nhật túy kỳ hoa làm bạn mà sinh, thiên nhật túy sinh đến mỹ lệ bắt mắt, phản hồn hương lại không bắt mắt, Chung thẩm nếu là tìm được hai dược liệu này, ngàn vạn đừng để sót phản hồn hương.”

“Được, ta nhớ kỹ.” Chung thẩm đáp, “Tiểu tiểu thư một mình một người lưu tại trong nhà, cần phải tự chăm sóc tốt bản thân mình. Đã nhiều ngày huyện học nghỉ, tiểu tiểu thư liền cùng tiểu thiếu gia cùng nhau ở thư phòng đọc sách rèn luyện, chờ đến khi ta cùng với Chung thúc trở về, tạm thời trước mắt không cần ra phủ, nếu lại gặp gỡ Viên nội nha kia nhưng làm sao bây giờ.”

Chiêu Chiêu đồng ý, nhìn theo đoàn người ra phủ tìm dược, thẳng đến nhìn không thấy bóng người mới xoay người hồi nội viện.

Đảo mắt Chung thẩm bọn họ đã đi rồi hai ngày, cũng không biết tìm được thuốc dẫn hay không. Hai ngày này Phúc gia gia bệnh càng thêm nặng, đến cả mở miệng cũng khó khăn. Mỗi khi Chiêu Chiêu đi xem hắn, Phúc gia gia luôn là gian nan mà giãy giụa muốn cùng nàng nói cái gì đó, kết thúc vẫn luôn chỉ vào túi gấm đựng trâm của nàng.

Chiêu Chiêu khó hiểu, chỉ suy đoán ngọc trâm kia hẳn là có bí mật gì, xem ra đời này nàng phải bảo tồn cẩn thận, không thể giống kiếp trước như vậy mơ màng hồ đồ mà liền đem nó đánh mất.

Rạng sáng ngày thứ ba, tiền viện hơi vang chút tiếng ồn ào, Chiêu Chiêu suy đoán hẳn là Chung thúc Chung thẩm bọn họ đã trở lại. Nàng vội vàng khoác áo bước xuống giường, cùng Phục Linh vội vã chạy tới tìm hiểu tình huống.

Tình huống ở tiền viện lại là không tốt, Chung thúc bị chút vết thương nhẹ, Chung thẩm lại thương nặng, chân giờ không nhấc lên nổi. Thời điểm Chiêu Chiêu tới, Chung thẩm trái lại đang an ủi Chung thúc: “Dù sao cũng là tuổi lớn, hiện tại vực đá kia liền bò không được……”

“Cha, nương, các ngươi vẫn khỏe chứ?” Phục Linh bước nhanh tiến lên xem xét thương thế Chung thúc Chung thẩm.

Chung thẩm vỗ vỗ nàng đầu ý bảo chính mình cũng không có gì đáng lo ngại, sau đó chuyển hướng Chiêu Chiêu áy náy nói: “Tiểu tiểu thư, chúng ta ở vực đá sườn phía bắc tìm thật lâu, lại không có tìm thấy thảo dược có mùi thơm lạ lùng. A ông hắn chỉ sợ……”

Chiêu Chiêu vội trấn an nói: “Chung thẩm hảo hảo dưỡng thương, thuốc dẫn của Phúc gia gia thuốc dẫn chúng ta lại nghĩ cách khác.”

Phục Linh lưu lại chiếu cố Chung thẩm. Chiêu Chiêu một mình trở lại tiểu thư phòng, nàng nôn nóng mà đi tới đi lui, lẩm bẩm: “Chỉ có ta biết đại khái địa điểm, cũng chỉ có ta đã thấy thuốc dẫn kia…… Không được, ta phải tự mình đi một chuyến đến núi Vong Ký!”

Tùng Ngũ đại ca hôm qua đã từ Liêu Quốc trở lại, Chiêu Chiêu đang muốn đi tiền viện tìm hắn, nghĩ nhờ hắn làm hộ vệ cho mình đi núi Vong Ký tìm dược. Lúc này, lại thấy Triệu Tử Mạnh từ sau bình phong chậm rì rì đi ra.

“Ngươi chuẩn bị một mình đi núi Vong Ký?” Hắn hỏi.

“Cùng ngươi có quan hệ gì đâu?” Chiêu Chiêu tức giận trả lời.

“Xin hỏi cô nương dựa vào đâu mà khẳng định núi Vong Ký có dược liệu ngươi cần?” Triệu Tử Mạnh hỏi.

Chiêu Chiêu không muốn để ý đến hắn, xoay người định rời đi. Lúc này lại nghe Triệu Tử Mạnh nói: “Nếu cô nương khăng khăng muốn đi, tại hạ có thể bảo hộ ngươi chu toàn.”

Hắn? Bảo hộ nàng chu toàn?

Chiêu Chiêu quay đầu lại đánh giá Triệu Tử Mạnh, hắn thân thể chưa khỏi hẳn, hắn dựa vào cái gì mà bảo hộ nàng chu toàn?

Lúc này, lại nghe Triệu Tử Mạnh thấp giọng nói: “Xuất hiện đi.” Vừa dứt lời, chỉ thấy một đội ám vệ vô thanh vô tức từ địa đạo đi ra.

Chiêu Chiêu bị doạ muốn ngã ngửa, hoá ra thằng nhãi Triệu Tử Mạnh này ngang nhiên lấy nhà mình làm cứ điểm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro