Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiêu Chiêu giờ phút này cả người cứng đờ, run run rẩy rẩy mà ghé vào trên lưng ngựa học cưỡi ngựa.

Ngày ấy nhận được thiệp của Dương đại tiểu thư, nàng liền hồi âm giải thích chính mình không biết cưỡi ngựa, hơn nữa thập phần tiếc nuối mà uyển chuyển từ chối lời mời gia nhập đội mã cầu nữ. Ai ngờ sáng sớm ngày kế, Dương đại tiểu thư liền tới cửa, mang Chiêu Chiêu đến trại nuôi ngựa của Dương gia, tự mình dạy nàng cưỡi ngựa, còn cho phép nàng có thể tùy thời tới trại nuôi ngựa luyện mã.

Chiêu Chiêu thập phần cảm kích, cũng thực quý trọng cơ hội học tập, liền thường xuyên tới luyện tập, nhưng bất đắc dĩ lá gan lại quá nhỏ, như cũ không thể cưỡi ngựa thành thạo.

Trường đua ngựa Dương gia diện tích không nhỏ, bên cạnh chính là chuồng ngựa, trên đầu đại mã là một loạt ký hiệu chỉnh tề. Dương đại tiểu thư rất yêu thích ngựa, tuấn mã trong lều này phần lớn là từ dân tộc Hồi Hột mua tới. Dân tộc Hồi Hột có chiến mã nhưng không tiện nghi, đặc biệt hai mươi năm qua Liêu Kim chiến tranh khiến cho Tây Hạ trông gà hoá cuốc, phòng tâm rất nặng.

Ba mươi năm trước, Tây Hạ sùng tông Lý Càn thuận nghênh thú Liêu Quốc Thành An công chúa Gia Luật Nam làm hoàng hậu, sinh hạ thế tử Lý Nhân Ái, từ đây liền cùng Liêu Quốc kết thành kiên cố đồng minh. 21 năm trước, các bộ tộc Nữ Chân Đông Bắc dần dần thống nhất, thủ lĩnh bộ lạc Nhan A Cốt sẵn sàng ra trận khởi binh tấn công Liêu Quốc, ý muốn thoát khỏi thống trị của Liêu Quốc. Liêu Quốc, Tây Hạ thời khắc phòng bị Đại Kỳ cùng Nữ Chân liên thủ kháng Liêu.

Sau khi Nhan A Cốt chết, các bộ Nữ Chân dần dần sụp đổ, năm gần đây đối phó với Liêu Quốc thiết huyết chiến thần Gia Luật Ninh càng là không mấy khả quan, Nữ Chân bại cục đã định, Liêu Kim chiến tranh kỳ đã gần đi đến kết thúc, nhưng mà Liêu Quốc, Tây Hạ như cũ thời khắc cảnh giác hướng đi của Đại Kỳ. Bởi vậy, đội tiểu thương mã Đại Kỳ nếu là muốn chọn tuyến đường đi ninh hạ, Cam Túc là Tây Hạ lãnh thổ, đem ngựa vận chuyển trở về cơ hồ là chuyện không có khả năng.

Ở dân tộc Hồi Hột, ước chừng ba năm mười quan tiền liền có thể đặt mua một con tuấn mã. Nhưng mà quá trình vận chuyển lại không dễ dàng, cần đi đường vòng thanh hải, đường xá gian nguy, chạy dài mấy ngàn dặm, đều là hoang dã sông băng. Dân tộc Hồi Hột chiến mã an toàn đưa đến Đại Kỳ, liền có thể dễ dàng bán ra giá cao gấp 2 3 trăm lần. Chiêu Chiêu nhớ rõ đời trước trên đường ở Biện Kinh , nếu là cưỡi ngựa Tứ Xuyên, loại điền mã này là sản phẩm trong nước, gặp phải người quen, đều là ngượng ngùng chào hỏi. Trong kinh đại ăn chơi trác táng hay tiểu ăn chơi trác táng mỗi nhóm người đều lấy ngựa dân tộc Hồi Hột nhập khẩu cao đầu đại mã làm tục lệ.

Nhưng chuồng ngựa này của Dương đại tiểu thư, lại bất đồng với Hồi Hột mã của nhóm ăn chơi trác táng bình thường, đây tựa hồ đều là chân chính tuấn mã đã xông pha chiến trường!

Nghĩ như vậy, Chiêu Chiêu chân càng mềm.

"Phan cô nương, thả lỏng một ít, ngươi quá khẩn trương." Dương Thập Cửu là hộ vệ của Dương đại tiểu thư, vâng mệnh tới trại nuôi ngựa dạy dỗ cùng bảo hộ Chiêu Chiêu.

"Nó, nó, nó......" Chiêu Chiêu run giọng nói, "Ta cảm giác ngựa nơi này đều có sát khí......"

"Đừng lo lắng, Tiểu Hồng tính tình nhất dịu ngoan, ngươi cưỡi nhiều liền sẽ không sợ hãi nữa."

Chiêu Chiêu nỗ lực mà bảo trì thân thể cân bằng, đem chính mình tiết tấu cùng tiết tấu ngựa điều tiết đến tần suất thống nhất rồi đi. Dần dần, nàng phảng phất là sờ đến chút ngạch cửa, rốt cuộc không hề sợ hãi rụt rè mà ghé vào trên lưng ngựa nữa. "Tiểu Hồng" này tuy rằng sinh đến cao lớn, nhưng đích xác thập phần dịu ngoan, cũng không có ý niệm đem người đang khiếp đảm trên lưng mình hất xuống. Chiêu Chiêu lá gan dần dần lớn lên, rốt cuộc bắt đầu cảm nhận được một chút lạc thú cưỡi ngựa, nàng dần dần mà giãn eo thẳng lưng, xa xa nhìn lại phảng phất là đã thuận buồm xuôi gió. Nàng đang muốn quay đầu lại cùng Dương Thập Cửu nói chuyện, lại nghe một trận tiếng vó ngựa sấm đánh từ xa tới gần --

Thiếu niên kia cao hứng phấn chấn cưỡi tuấn mã, huy động roi ngựa trong tay, tựa hồ kêu cái gì, thanh âm bị gió thổi đến đứt quãng. Chiêu Chiêu suy nghĩ không tốt, nàng tựa hồ có chút đoán được hắn nói gì! Quả nhiên --

"Hắc -- chúng ta tới đua 1 trận đi --"

Cũng đã không còn kịp rồi --
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Dương Quý Lộc một roi quất xuống, tinh chuẩn mà đánh vào mông Tiểu Hồng. Tuy Tiểu Hồng tính tình dịu ngoan, nhưng chợt bị chấn kinh thì cũng phát túc hí lên một tiếng rồi chạy như điên. Chiêu Chiêu tức khắc bị dọa đến oa oa gọi bậy, kinh hoảng thất thố mà ôm lấy cổ ngựa, làm gì nơi nào còn bộ dáng thuận buồm xuôi gió.

Dương Quý Lộc thấy nàng bị dọa đến hoa dung thất sắc, roi ngựa đều ném qua chỉ biết oa oa kêu, không khỏi cười ha ha lên.

Dương Thập Cửu vội la lên: "Nhị thiếu gia! Ngươi đừng dọa nàng, Phan cô nương học được chậm, còn không cưỡi ngựa thành thạo đâu!" Lời còn chưa dứt lại thấy Dương Quý Lộc sớm đã thu tươi cười giục ngựa vọt lên. Hắn tinh chuẩn mà khống chế tuấn mã, cùng với Tiểu Hồng đang chấn kinh kia chạy song song, đối Chiêu Chiêu hô: "Ngươi buông cổ ngựa ra, nhảy lại đây, ta đón ngươi!"

Chiêu Chiêu nghe thấy thanh âm hắn mà nổi giận đùng đùng, quay đầu liếc hắn, trừng hắn một cái -- nàng mới không cần tin hắn!

Lúc này nàng trong lòng phẫn nộ đã lấn át khiếp đảm, sau đó sự tình thần kỳ xảy ra. Nàng phát giác thân thể của mình chưa bao giờ linh hoạt đến vậy, phảng phất như nàng từ nhỏ đáng lẽ nên là nữ tử cung mã thành thạo. Nàng dần rời trọng tâm, ổn định thân thể, một tay giữ chặt dây cương một tay khẽ vuốt đầu ngựa, thành công mà khiến tốc độ ngựa chậm lại thẳng đến khi dần dần dừng lại.

Chiêu Chiêu khuôn mặt trắng nhỏ nằm ở trên lưng ngựa từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển, lúc này, trong lòng khiếp đảm cùng sợ hãi đã trở lại, nàng kinh hồn mà nghĩ chính mình vừa mới thiếu chút nữa bị quăng ngã xong gãy cổ!

"Ngươi này không phải là cưỡi ngựa cũng khá tốt rồi sao!" Dương Quý Lộc giục ngựa đuổi đi lên, ngạnh cổ có chút chột dạ mà kêu lên.

Chiêu Chiêu đột nhiên ngẩng đầu trừng tên đầu sỏ gây tội, hai con mắt như là hai ngọn đuốc lửa thiêu đốt.

Nàng sắp bị cái tên tiểu ma tinh này làm tức chết rồi! Mấy ngày hôm trước nàng ở trên nền tuyết nhặt được một chú chó con bị thương , lấy cái tên "Tuyết Viên" văn nhã như vậy, liền tính toán là chính thức nuôi dưỡng nó. Dương Quý Lộc ngày đó trùng hợp cũng có mặt, chỉ nói muội muội hắn yêu thích dưỡng chó mèo, chiếu cố tiểu cẩu bị thương gì đó hắn am hiểu nhất. Vài ngày sau kia chú cún nhỏ thật sự tung tăng nhảy nhót được đưa về. Ai ngờ sau khi trở về kêu nó "Tuyết Viên" lại không ứng, kêu "Vượng Tài" thì đuôi chó kia nhưng lại vẫy đến vui vẻ.

Như thế rất tốt, nhân gia Thái Chỉ Toàn dưỡng chó vui cười mà gọi là "Già Lam", nàng dưỡng cún nhưng lại kêu lên "Vượng Tài".

Chiêu Chiêu rốt cuộc hít đủ khí rồi, nàng nhẹ nhàng xoa xoa cổ Tiểu Hồng, Tiểu Hồng thân thiết mà giơ giơ đầu lên, Chiêu Chiêu tức khắc cảm thấy chính mình tựa hồ cùng Tiểu Hồng có chút ăn ý. Nàng đều không còn suy nghĩ đến tên lỗ mãng Bá vương lộc kia nữa, liền chính mình cưỡi Tiểu Hồng hướng chuồng ngựa đi. Nàng hôm nay không định luyện nữa.

Dương Quý Lộc nhìn Tiểu Hồng cao ngạo mà chậm chạy về chuồng ngựa, nghĩ vừa rồi Chiêu Chiêu nổi giận đùng đùng cặp mắt trừng hắn kia, ai nha, nàng sao không gọi Phan Hỏa Hỏa chứ!

Hắn đuổi theo phương hướng Chiêu Chiêu chạy tới chuồng ngựa, chợt nghe thấy hai tiếng gọi duyên dáng, hai cô nương lạ mặt cưỡi ngựa hướng bên này lại đây.

"Dương Nhị ca ca ngươi cũng ở đây nha! Ta hôm nay hẹn Linh tỷ tỷ cùng nhau phi ngựa, không nghĩ tới gặp phải ngươi!" Một thiên chân tiểu cô nương vui mừng nói, "Đúng rồi, đây là Viên gia tỷ tỷ, trên đường gặp phải ta liền mời nàng cùng nhau tới."

"Gặp qua Dương nhị công tử." Một thiếu nữ thân thể lả lướt, ôn nhu khả nhân mở miệng nói.

Dương Quý Lộc lười cùng người khác hàn huyên, hắn gật gật đầu qua loa liền tính toán rời đi. Hắn lúc này tới bắc địa là quang minh chính đại lãnh chức quan tới, tuy nói chỉ là hàng đơn vị cùng ngũ phẩm thượng kỵ đô úy huân cấp, nhưng hắn xuất thân Tĩnh Bắc hầu phủ, lại là Hi Ninh trưởng công chúa chi tử, tự nhiên được khắp nơi coi trọng. Tiểu cô nương vừa mới xuất hiện là tiểu nữ nhi của chuyển vận sử tư phó sử Thạch đại nhân, Thạch đại nhân tính tình không tốt lại ương ngạnh, nhưng lại dưỡng nữ nhi đến thiên chân vô tà, Dương đại tiểu thư rất là thích tiểu cô nương này, Dương Quý Lộc trước kia cũng gặp qua nàng vài lần.

Tuy nói cũng coi như là có chút giao tình, nhưng Bá vương lộc lại không phải người có kiên nhẫn. Hắn nghe Thạch gia tiểu cô nương ríu rít mà nói cái gì, ậm ừ có lệ hai tiếng định đuổi theo Chiêu Chiêu, còn chưa đi liền nghe một trận tiếng vó ngựa vang lên, Chiêu Chiêu chính mình đã trở lại.

Dương đại tiểu thư cũng tới rồi, ở chuồng ngựa trùng hợp đụng phải tính toán rời đi Chiêu Chiêu, liền mời nàng lại cùng nhau lại đây chơi trong chốc lát.

Dương đại tiểu thư thấy Viên gia tiểu thư cũng ở thoáng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là vì ở đây mấy cái thiếu nữ cho nhau dẫn kiến.

Viên gia tiểu thư không phải người khác, đúng là muội muội tên Viên nội nha ngày trước. Ba năm trước đây Viên đại nhân tới Bá Châu chỉ dẫn theo một di nương cùng một đôi nhi nữ, Viên tứ tiểu thư này tuy nói chỉ là thứ nữ, nhưng nhân gia gia thế hiển hách ở bắc địa được người cung phụng, được nuôi dưỡng kiều quý không khác gì tiểu thư con vợ cả. Nàng nghe nói Chiêu Chiêu chỉ là tiểu nữ nhi thương gia mồ côi, liền chỉ rụt rè gật gật đầu xem như gặp qua.

Chiêu Chiêu đời trước ở kinh thành chưa từng gặp vị Viên tứ tiểu thư, nhưng cũng bằng dăm ba câu đoán được quan hệ nàng cùng Viên nội nha, hẳn là giao tình cũng không sâu. Dương đại tiểu thư không ngờ đến Viên tứ tiểu thư cũng có mặt, sợ Chiêu Chiêu cảm thấy xấu hổ, liền vội đem đề tài dẫn tới trên người hoạt bát Thạch gia tiểu thư hoạt bát, Chiêu Chiêu cùng Thạch tiểu thư quả nói chuyện cực kì vui vẻ.

"Ta tên một chữ Tình, Phan muội muội nếu là không chê, gọi ta Tình tỷ tỷ là được rồi."

"Nào dám ghét bỏ, Tình tỷ tỷ gọi ta là Chiêu Chiêu đi."

Nói chuyện với nhau chút, Thạch Tình nghe nói Chiêu Chiêu trong nhà gần nhất còn có mối làm ăn bên Liêu Quốc, không khỏi mở miệng nhắc nhở nói: "Chiêu Chiêu muội muội, sinh ý này đó các ngươi gần đây vẫn là ngừng đi, ta nghe cha ta nói Liêu Quốc gần nhất thực không yên ổn đâu. Nghe nói Liêu Quốc quốc cữu gia Tiêu Phụng cùng Hứa vương Gia Luật Ninh đấu đến lợi hại."

Quốc cữu gia Tiêu Phụng trước chính là Liêu Quốc Đức Tông Gia Luật cữu cữu ruột thịt, nghe Bắc viện xu nịnh, gây rối loạn triều cương. Hứa vương Gia Luật Ninh là thiết huyết chiến thần Liêu Quốc, mười chín tuổi liền được phong làm thiên hạ binh mã đại nguyên soái. Mà nay Liêu Kim chiến sự đã định, vây cánh 2 người càng đấu nhau đến mức khó chia lìa.

Đời trước Tiêu Quốc cữu trước chiếm thượng phong, lại đem Gia Luật Ninh kia bức cho mai danh ẩn tích hồi lâu. Rồi sau đó Gia Luật Ninh không biết như thế nào cùng Triệu Tử Mạnh liên hệ, hai nước quyền thần như vậy cùng một trận tuyến, thế cục liền càng thêm khó bề phân biệt. Gia Luật Ninh lúc sau lấy thiết huyết thủ đoạn hồi triều đình, cùng Tiêu Quốc cữu địa vị ngang nhau. Liêu Quốc bên trong đấu tranh kịch liệt, trong khoảng thời gian ngắn không rảnh nam cố.

Chiêu Chiêu đếm trên đầu ngón tay tính tính thời gian, trước mắt ước chừng chính là Tiêu Quốc cữu lấy tội danh mưu nghịch làm khó dễ, khiến Gia Luật Ninh trọng thương đào vong, chớp thời cơ bốn phía rửa sạch thế lực của Hứa vương. Nghĩ đến sắp tới Liêu Quốc tuyệt không sẽ thái bình. Chiêu Chiêu âm thầm nghĩ, lần này Tùng Ngũ đại ca sau khi trở về liền trước đem những cái sinh ý ở Liêu Quốc liền ngừng đi.

"Đa tạ Tình tỷ tỷ nhắc nhở." Chiêu Chiêu nói lời cảm tạ nói.

"Cảm tạ cái gì, ta cũng không giúp ngươi cái gì." Thạch Tình nói, "Không nói này đó, tóm lại Chiêu Chiêu muội muội ngươi trong lòng hiểu rõ liền tốt rồi, chúng ta mau cùng nhau thúc ngựa chạy, hoạt động gân cốt đi!"

Thạch Tình dứt lời liền giục ngựa đi trước, kĩ thuật nàng cưỡi ngựa rất tốt, đón phương hướng hoàng hôn mà cười lớn chạy đi. Dương đại tiểu thư thấy nàng tự mình chơi đến vui vẻ liền một bên tiếp đón Chiêu Chiêu cùng Viên tứ tiểu thư mau chút theo kịp, một bên chính mình cưỡi ngựa đuổi theo.

Chiêu Chiêu cùng Tiểu Hồng mã vốn đang chậm rì rì mà chạy vội, nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, xem chừng chính mình còn thua kém lạc hậu rất xa, lại trong lúc vô tình đối diện với ánh mắt lạnh của Viên tứ tiểu thư. Chiêu Chiêu trong lòng nảy lên tia không tốt, chỉ sợ lúc nãy nàng cùng Tình tỷ tỷ nhất kiến thân mật, trò chuyện với nhau thật vui, trong lúc vô tình lại vắng vẻ người khác. Nàng chỉ sợ là bị vị Viên tứ tiểu thư này ghi hận trên đầu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro