Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đời trước, Linh tỷ tỷ dẫn dắt đội nữ mã cầu danh chấn Biện Kinh. Đội bóng tuổi thanh xuân nhân tài kiệt xuất, mỗi người đều là thừa kỵ tinh thục, rong ruổi như thần, được bao nhiêu người khen ngợi. Kiếp này bởi vì cơ duyên nhận biết Linh tỷ tỷ, Chiêu Chiêu cũng may mắn được gia nhập. Vì không để cho Dương Linh mạnh mẽ đề bạt nàng mất mặt, Chiêu Chiêu ngày thường huấn luyện thập phần khắc khổ.

Nói đến cũng quái, Chiêu Chiêu đời trước không hề có tiếp xúc qua việc cưỡi ngựa bắn tên, nhưng đời này một đường học hành lại phá lệ thuận buồm xuôi gió. Từ lúc nàng khắc phục được khiếp đảm trong lòng, lúc sau liền yêu cảm giác ở trên lưng ngựa nhanh như điện chớp, Tình tỷ tỷ còn cười nói nàng phảng phất từ nhỏ nên là tướng môn hổ nữ cung mã thành thạo.

Dương gia trường đua ngựa hôm nay là sân huấn luyện. Hôm nay chúng nữ nhi đều búi tóc lên giống nam tử, mỗi người đều mặc một thân kỵ trang, ở trên đồng cỏ sung sướng mà giục ngựa chạy băng băng chơi đùa.

Đội nữ mã cầu này hoạt động vẫn thường nói là huấn luyện, không bằng nói là các nữ hài tử tụ ở bên nhau chơi đùa xã giao. Một ít thí dụ như Viên tứ tiểu thư cưỡi ngựa bắn cung trình độ không tốt, tuy rằng không phải mã cầu đội đội viên, nhưng cũng ngẫu nhiên cùng mọi người tới trại nuôi ngựa chơi.

Viên tứ tiểu thư gần đây rất là không thuận lợi, di nương nàng thường xuyên ở bên tai nhắc mãi, muốn nàng thừa dịp hiện giờ ở Bá Châu nhiều thời cơ kết giao với một ít quý nữ, đặc biệt là hai người Dương Linh, Thạch Tình, cần phải cùng các nàng thành tri kỷ tiểu tỷ muội mới tốt. Bằng không chờ cha nàng nhậm mãn hồi kinh, nàng sau này ra cửa xã giao liền chỉ có thể đi cùng bọn tỷ tỷ muội muội trong phủ, đến lúc đó phân biệt đích thứ giới hạn rõ ràng, muốn cùng các nàng giao hảo sợ là khó khăn.

Chỉ là Dương đại tiểu thư nguyên bản đối nàng nhàn nhạt, muốn chân chính lọt vào nàng mắt chỉ sợ là khó càng thêm khó. Còn có Thạch Tình thiên chân đơn thuần, nàng vốn cũng đã cùng Thạch Tình trở thành bằng hữu, sau lại cố tình nhảy ra một nữ thương hộ!

Viên tứ tiểu thư mắt lạnh mà nhìn trong sân thiếu nữ nét mặt sáng quắc, trong lòng phẫn hận không thôi. Cũng không biết Phan Chiêu Chiêu sử dụng thủ đoạn hồ ly tinh gì, mới một hồi kia mà người Bàng Viên vệ thế mà không đem nàng trói đi rồi thẩm vấn, còn suýt nữa bại lộ chính mình! Nếu không phải Thạch Tình ngây thơ ngu ngốc tin nàng khóc lóc kể lể, hiện giờ nàng chỉ sợ đến cả trường đua ngựa cũng vào không được.

Trong sân phần lớn bọn nữ tử phong thái uyển chuyển nhẹ nhàng, phong thái hiên ngang, cái nữ thương hộ càng diễm sắc toả sáng, nghiên tư yểu điệu. Viên tứ tiểu thư nhìn gương mặt ẩn nét đẹp tuyệt sắc kia, trong lòng một trận ghen ghét. Dương nhị công tử xuất thân danh môn, niên thiếu tuấn lãng, Hi Ninh công chúa lại sớm liền nói rõ không coi nặng dòng dõi, nàng nguyên tưởng rằng Dương Quý Lộc đã đến ở Bá Châu sẽ là thu hoạch lớn nhất trong 3 năm của nàng, ai ngờ......

Chiêu Chiêu nguyên một buổi trưa cưỡi ngựa, khuôn mặt đỏ bừng mà thở phì phò, lại chợt thấy sau lưng lạnh căm căm, phảng phất như bị người có ác ý theo dõi. Nàng cảnh giác mà quay đầu nhìn lại, vừa lúc đối thượng với đôi mắt Viên tứ tiểu thư.

Ngày ấy ở trong Tiêu Dao lâu Viên tứ tiểu thư thấy nàng giống như thấy một sợi tro bụi, ánh mắt ngạo mạn mà dời đi, đem nội tâm không coi ai ra gì hiển lộ không thể nghi ngờ. Nhưng hôm nay Linh tỷ tỷ, tình tỷ tỷ các nàng đều có mặt, Viên tứ tiểu thư mang đến một bộ dáng ôn nhu hiếu lễ, hướng Chiêu Chiêu mỉm cười mà gật đầu. Chiêu Chiêu cảm thấy trong lòng mao mao, có một loại cảm giác bị theo dõi, chỉ cương thân mình hồi rồi miễn cưỡng mỉm cười.

Hôm nay mọi người đều chơi tận hứng, trước khi tan cuộc chúng nữ nhi ước định ngày sau cùng đi xuân săn.

Còn đang trên đường, Thạch Tình đối Chiêu Chiêu nói: "Ta đã sớm muốn tham gia xuân săn, năn nỉ ca ca vẫn mãi không được, năm nay còn một lần. Ngày sau ta nhất định sẽ đi, Linh tỷ tỷ, Chiêu Chiêu muội muội, các ngươi nhất định phải tới nha."

Dương Linh nói: "Ta sợ là không được rồi, ngày sau ta phải đi quân doanh."

Thạch Tình tiếc nuối nói: "Thật là quá không khéo, ta vốn đang tưởng cùng ngươi tỷ thí ai bắn được nhiều con mồi hơn đấy! Linh tỷ tỷ, quân doanh không thể ngày khác lại đi sao, cùng đi xuân săn nhất định chơi vui lắm."

Dương Linh cười nói: "Ngươi nghịch ngợm, sự việc quân doanh đã sớm định đoạt, sao lại có thể bởi vì ngoạn nhạc mà đem chính sự trì hoãn đây? Ngày sau ta đi không được, nhưng không phải còn có Chiêu Chiêu muội muội sao, đến lúc đó hai người các ngươi liền đấu thử, xem ai tài bắn cung lợi hại hơn."

Thạch Tình sau khi nghe xong lập tức bắt tay Chiêu Chiêu làm nũng nói: "Chiêu Chiêu muội muội ngươi hôm đó nhất định phải tới nha, bằng không ta cũng không đi!"

Từ khi Chiêu Chiêu trọng sinh tới nay mới học cưỡi ngựa bắn cung là một lão binh giáo Dương gia quân dạy. Liêu sư phó kia bị đại tiểu thư nhà mình phái tới dạy một bé gái cung mã, khởi đầu còn không vui đâu, sau lại phát hiện Chiêu Chiêu thế nhưng đặc biệt có thiên phú, liền cũng dạy đến cực kỳ tận tâm tận lực.

Kĩ thuật cưỡi ngựa bắn cung cũng không phải cậy mạnh là có được, cũng yêu cầu khả năng trời sinh làm mới tốt được. Liêu sư phó nói Chiêu Chiêu cực kì có thiên phú, nhưng kỳ thật Chiêu Chiêu nửa tin nửa ngờ, tuy là trước đã luyện qua rất nhiều lần bắn bia ngắm, độ chính xác không tồi, nhưng bắn vật còn sống lại là một thử thách khác, đối lần xuân săn lần này Chiêu Chiêu trong lòng rất chờ mong.

Chiêu Chiêu nói: "Tình tỷ tỷ ngươi yên tâm, ta kỳ thật cũng thực hy vọng xuân săn lần này, trước ta chưa từng đi chơi đùa thế này, cũng không biết có thể hay không có cái gì nguy hiểm."

Thạch Tình nói: "Yên tâm đi, phục sóng sơn là đại gia vẫn thường đi săn thú, không có gì nguy hiểm. Nếu là Chiêu Chiêu muội muội không yên tâm, đến lúc đó chúng ta chỉ bên ngoài tầng bắn chút con thỏ, gà rừng, mấy loài động vật nhỏ là tốt rồi."

"Như vậy sao được, sao có thể ủy khuất Tình tỷ tỷ bồi ta bắn gà rừng!" Chiêu Chiêu cười nói, "Ta chính là còn chuẩn bị bắn hồ ly làm khăn quàng đây."

Ba người trò chuyện cười đùa một lúc đã liền tới hoàng hôn rồi, sau khi từ biệt liền từng người về nhà.

Chiêu Chiêu mới vào sân liền ồn ào muốn Phục Linh đem toàn bộ váy của nàng đều lấy ra xem, nàng đối với ngày xuân săn chính là chờ mong cực kỳ.

Phục Linh thanh ứng, chạy tới tủ quần áo ôm đồ.

Thứ nhất những chiếc váy màu hồng phấn đều là mùa đông năm ngoái Phục Linh khéo tay khâu vá, nàng đi Lưu nương tử gia học vài ngày tài học lại tăng. Sau có tiên hoàng đại sự, cả nước mặc đồ trắng, liền một lần cũng không có cơ hội mặc qua. Thứ hai là bộ màu xanh đá thật ra không tồi, nhưng ngày xuân mặc không khỏi có chút nặng nề. Thứ ba là bộ váy hồng nhạt, thật sự xinh đẹp, nhưng không khỏi có chút quá điệu đà, Chiêu Chiêu sợ xuyên này váy lại phải bị Viên tứ tiểu thư ghen ghét thêm.

"Đây hết rồi sao? Bộ váy màu nguyệt bạch ngày trước ta vẫn thường mặc đâu?" Chiêu Chiêu hỏi.

Phục Linh nói: "Cô nương, mấy chiếc váy cũ, bình thường người đều mặc cả rồi, mấy chiếc váy mới này mới đem lại cảm giác mới mẻ."

Chiêu Chiêu nói: "Mặc váy cũ mặc mới thoải mái, Phục Linh tốt, ngươi mau đem cái kia cho ta."

Ai ngờ Phục Linh buông tay bất đắc dĩ nói: "Chỉ sợ không được, chiếc váy kia bị phá hỏng, ta mấy ngày trước đây tới chỗ sư phó của ta thêu thùa may vá, liền đem cạp váy kia sửa lại, sư phó còn ở biến tấu thêu thêm một cành hoa lê, chính là song mặt thêu! Như vậy gió thổi đi lên liền có thể nhìn thấy hai mặt đều là hoa!"

"Song mặt thêu?" Chiêu Chiêu hiếu kỳ nói, "Mau đem tới cho ta nhìn xem nha."
Phục Linh hổ thẹn nói: "Ta ngày ấy trở về vội vàng, váy còn để lại Lưu gia."

Chiêu Chiêu nói: "Cũng không quan trọng, ngươi ngày mai liền đi Lưu gia cùng Lưu nương tử học làm thêu thùa may vá tâm sự thật tốt, chỉ là khi trở về nhớ rõ đem bộ váy kia về cho ta, ta ngày sau còn muốn mặc nữa."

"Vâng." Phục Linh tất nhiên là đồng ý.

Ngày kế, Phục Linh sáng sớm liền đi ra ngoài, tận đến lúc sắc trời đã khuya mới trở về, khi trở về hốc mắt còn hồng hồng.

"Đây là làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Chiêu Chiêu quan tâm hỏi.

Phục Linh nức nở nói: "Sư phó, 3 mẹ con bọn họ ngày hôm trước đi miếu dâng hương, xe ngựa đổ, người phỏng chừng đều rớt xuống núi. Ta hôm nay đi nha môn báo án, ở dưới chân núi tìm một ngày cũng chưa tìm được, bọn họ, bọn họ sợ đều đã......"

"Người khác thế nhưng chưa từng phát hiện bọn họ mất tích?" Chiêu Chiêu một mặt an ủi Phục Linh, một mặt kỳ quái hỏi.

Phục Linh thút tha thút thít mà nói: "Sư phó của ta thêu thùa may vá dưỡng gia, dưới gối một đôi nhi nữ đều tuổi nhỏ, Ca nhi Tỷ nhi đều chăm chỉ niệm thư cả ngày. Huống hồ quả phụ trước cửa thị phi nhiều, nàng ngày thường rất ít cùng quê nhà lui tới, ta hôm nay đi tìm nàng mới phát hiện người một nhà bọn họ đều không thấy, phòng bếp nồi còn chưng canh trứng, đều hỏng, thế mới biết bọn họ mất tích đã mấy ngày rồi."

"Ngày mai ta và ngươi cùng đi tìm đi." Chiêu Chiêu nói.

Phục Linh vội nói: "Này không thể được, ngươi đã cùng Thạch tiểu thư các nàng ước hảo cùng đi xuân săn. Cô nương, ngươi ngày mai hảo hảo đi chơi, ngươi cùng sư phó của ta còn chưa từng gặp mặt, cũng đừng vì chuyện của ta mà đi dưới chân núi tìm, quá nguy hiểm. Ngày mai ta đã cùng ca ca nói rồi, hắn bồi ngươi đi phục sóng sơn xuân săn, ta với cha cùng đi nha môn."

Chiêu Chiêu thở dài một tiếng, tất cả ngôn ngữ lại thật sự không biết khuyên giải an ủi Phục Linh như thế nào, cuối cùng chỉ phải nói: "Ai...... Buổi tối chớ lại khóc, ngày mai cùng Chung thúc cùng nhau cẩn thận tìm xem, không chừng bọn họ......"

Phục Linh xoa xoa nước mắt, từ sau lưng gỡ xuống một cái bao, đưa cho Chiêu Chiêu nói: "Cô nương, váy đã xong rồi......"

Ban đêm, Chiêu Chiêu ở dưới đèn xem màu nguyệt bạch trên mặt váy sinh động như một cành hoa lê thật, chỉ ngóng trông có một phần vạn khả năng, Lưu nương tử mẫu tử ba người có thể......

Xuân săn ngày đó Chiêu Chiêu cuối cùng vẫn là mặc bộ váy hồng nhạt, được Tùng Ngũ hộ tống, tâm tình trầm trọng mà bước lên đường đi phục sóng sơn.

Phục sóng sơn là nơi săn thú nổi tiếng nhất Bá Châu. Phía sâu bên trong núi rừng, lão hổ sài lang cũng đều là có, bằng không nhóm cậu ấm săn thú liền cũng không muốn đi, nhưng chỉ cần không vào núi sâu thì vẫn an toàn, các nữ quyến giống nhau chỉ ở bên ngoài đánh mấy cái tiểu động vật liền nghiện.

Chiêu Chiêu cùng Thạch Tình ước hẹn trước cùng nhau đi vào săn thú, chính là tới địa điểm ước định gặp mặt rồi, lại chỉ có một nha hoàn Thạch phủ chờ ở chỗ đó.

Nha hoàn kia vừa thấy Chiêu Chiêu đếm liền tiến đến nghênh đón, nguyên lai là Thạch Tình hôm nay muốn tới xuân săn, tâm tình quá kích động, một lòng muốn đại triển một phen quyền cước, ai ngờ cuối cùng thế nhưng vui quá hóa buồn. Nàng sáng sớm liền phóng ngựa ra cửa, lại lơ đãng ngã ngựa, xuân săn hôm nay xem như hoàn toàn không thành được rồi.

Chiêu Chiêu sau khi nghe xong vội vàng quan tâm hỏi: "Tình tỷ tỷ nàng thương thế như thế nào?"

Nha hoàn nói: "Tiểu thư biết chính mình hôm nay tới không được liền lập tức muốn ta tới thông tri với cô nương, ta xem thương thế cũng không phải nghiêm trọng, tình huống cụ thể như thế nào cũng không biết."

Chiêu Chiêu nói: "Ngươi dẫn đường, ta đi xem Tình tỷ tỷ."

Nha hoàn sau khi nghe xong vội vàng lắc đầu nói: "Không được không được, ta trước khi tới tiểu thư đã phân phó, nói hôm nay là cô nương lần đầu tiên săn thú, cũng không thể bởi vì chuyện của nàng làm hỏng hứng thú của người. Tiểu thư nhà ta muốn ta truyền đạt cho người câu nói, hảo hảo chơi, nhớ rõ săn một con bạch hồ ly cho nàng để làm khăn quàng cổ."

Chiêu Chiêu còn muốn nói thêm gì, lại thấy nha hoàn kia lập tức cơ linh muốn trốn, trước khi đi còn quay đầu lại hô: "Phan cô nương, tiểu thư nhà ta nói, nếu ta làm hỏng cơ hội vui chơi của người, khi ta trở về sẽ tống cổ ta đi ngoại viện làm việc nặng! Phan cô nương, người hôm nay phải hảo hảo chơi đi, nhớ rõ tiểu thư nhà ta muốn da bạch hồ ly nha!"

Chiêu Chiêu vừa thấy cách hành sự của nha hoàn này liền biết là Thạch Tình cẩn thận dạy, tình tỷ tỷ sợ là cũng biết chính mình ngày đó với xuân săn thập phần mong mỏi, lại không muốn bởi vì nàng sơ sẩy ngã ngựa mà liên lụy mình cũng không được săn thú nên lúc này mới sử nha hoàn tới thuyết minh muốn da bạch hồ ly da làm khăn quàng.

Nàng nhất thời dở khóc dở cười, tuy là vẫn vào khu vực săn bắn, nhưng hứng thú chung quy không còn cao. Chiêu Chiêu tính toán sớm mà săn được một con bạch hồ ly rồi liền đi Thạch phủ thăm Tình tỷ tỷ.

Chúng nữ ở trại nuôi ngựa ngày đó phần lớn đều đã tới rồi, trong đội mã cầu một cô nương thấy Chiêu Chiêu lẻ loi một mình liền tiến đến mời nàng cùng gia nhập đại đội. Hôm nay tới không chỉ có các cô nương tiểu thư, có mấy cô nương có huynh trưởng trong nhà cũng tới, hẳn là vì bảo hộ an toàn cho các nàng. Viên tứ tiểu thư phô trương lớn nhất, không chỉ có ca ca nàng Viên nha nội tới, còn mang theo một đội Viên phủ phủ binh.

Đại bộ phận mọi người cùng xuất phát, không bao lâu liền trở nên thưa thớt. Những công tử thiếu gia dù sao cũng là tâm tính thiếu niên, có chút không kiềm chế được khát vọng săn thú, liền kêu tỷ muội nhà mình chỉ được ở bên ngoài săn một ít thỏ con tiểu sơn kê gì đó, sau đó chính mình giục ngựa chạy vào trong rừng sâu. Còn có một ít các thiếu niên ăn chơi, muốn tìm cơ hội hướng Chiêu Chiêu bắt chuyện.

Chiêu Chiêu hôm nay mặc bộ váy hồng nhạt, dáng người phấp phới như đoá hoa đầu ngày xuân kiều diễm, dung mạo toả sáng phảng phất có thể khuynh đảo toàn bộ Bá Châu thành. Nàng không kiên nhẫn ứng phó những nhóm cậu ấm nông cạn đó, cũng không muốn thu hoạch thêm nhiều con mắt hình viên đạn của các nữ quyến, nàng liền tìm đại cái cớ rồi thoát ly, cùng Tùng Ngũ đại ca hướng nơi khác săn thú.

Một đường đi toàn là mấy con thỏ gà rừng, đừng nói đến cái gì mà bạch hồ ly, Chiêu Chiêu liền đến một chút lông hồ ly còn chưa có nhìn thấy đây.

Chiêu Chiêu chỉ còn một mũi tên, Tùng Ngũ muốn nàng đứng chờ, hắn đi chung quanh đem gà rừng thỏ hoang mới vừa rồi bắn trúng dọn dẹp còn mang về dùng.

Chiêu Chiêu tại chỗ đợi trong chốc lát, đột nhiên thấy trong rừng một cái bóng trắng, thế nhưng lại là bạch hồ ly!

Nàng thật cẩn thận nhắm chuẩn, hết sức chăm chú đợi thời cơ, chợt thấy sau lưng như có kim chích! Lúc này, chỉ nghe một chút âm thanh quen thuộc đột nhiên vang lên --
"Cẩn thận!"

Chiêu Chiêu nghe tiếng cảnh giác mà cúi người, đúng lúc này, một mũi tên phá không mà đến, bắn trúng cổ ngựa. Có thể là bởi vì lực đạo không đủ, mũi tên bắn vào không phải rất sâu, nhưng con ngựa chịu đau rồi điên cuồng hướng phía sâu trong núi rừng mà chạy tới. Chiêu Chiêu kẹp chặt bụng ngựa, không cho chính mình bị xóc mà ngã xuống.

Trong lúc hoảng loạn nàng vội vàng quay đầu nhìn lại, lại là Viên tứ tiểu thư cùng ca ca nàng, Viên nha nội! Viên tứ kia tay giơ cung còn không có buông, còn đang ở sau lưng ca ca nàng nghiêng đầu giận dữ trừng mắt nhìn nàng. Xem ra cái tên bắn lén kia là nàng phóng!

Viên gia thế lớn, đời này nàng chỉ muốn an an ổn ổn, không muốn cùng Viên gia chính diện đối đầu. Nhưng đây là lần thứ hai, Viên tứ tiểu thư kia lại ác độc như thế!

Ngựa điên cuồng mà hướng vào trong chỗ rừng sâu, càng chạy càng xa, Chiêu Chiêu nằm ở trên lưng ngựa tùy thời chờ đợi cơ hội an toàn để nhảy xuống, nàng không thể đi vào trong rừng sâu thêm nữa. Đúng lúc này, ánh mắt nàng dừng ở trên mũi tên trên cổ ngựa mà Viên tứ tiểu thư vừa mới bắn, Chiêu Chiêu cũng không đi quản có thể hay không làm con ngựa càng đau càng điên cuồng thêm, nàng đột nhiên một phen rút mũi tên kia ra --

Đầu mũi tên sắt thiết chế tam hình thoi, mỏng mà vô cùng sắc bén, bên có khe lõm, gỗ chế cây tiễn trên tiêu có tinh xảo đồ đằng, lông đuôi mũi tên lấy loại cánh lông vũ cự cầm mà chế thành -- đây là mũi tên giết chết mẫu thân nàng!

P/s: Tui bị lười biếng ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro