Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiến Nguyên năm 47, tiên đế lệnh cho trưởng tử của Viên Đại tướng quân đảm nhiệm chức Bá Châu tri châu, mẫu thân nàng cùng năm đó trúng tên mà mất. Nàng mỗi khi truy vấn mẫu thân tại sao lại trúng tên, phụ thân cùng Chung thúc Chung thẩm lại khẩu kính nhất trí, đều nói là khi du lịch vô ý bị thợ săn ngộ thương.

Nhưng nàng ẩn ẩn biết kia tuyệt không phải chân tướng!

Nàng nhớ rõ đầu mũi tên sắt thiết chế tam hình thoi, mỏng mà vô cùng sắc bén, bên có khe lõm, nàng nhớ rõ gỗ chế cây tiễn trên tiêu có tinh xảo đồ đằng, nàng nhớ rõ lông đuôi mũi tên lấy loại cánh lông vũ cự cầm mà chế thành. Nàng biết kia tuyệt đối không phải mũi tên của thợ săn sơn dã……

Kiếp trước mơ màng đấu đá nội trạch cho nên chưa từng phát hiện chân tướng, nhưng đời này nàng rốt cuộc đã biết, mẫu thân chết vì mũi tên của Viên phủ! Nàng phải báo thù cho mẫu thân!

Chiêu Chiêu đem cắn môi chính mình đến ra máu, một phen lau đi nước mắt mắt bi phẫn, nỗ lực ổn định tâm thần bắt lấy một cành cây mọc lan tràn mà nhảy xuống lưng ngựa, hoàn toàn không màng đến trên bàn tay làn da mịn màng đã bị cứa ra máu tươi đầm đìa.

Con ngựa kia điên cuồng mà chạy vào trong rừng núi sâu không lường được, Chiêu Chiêu trên tay nắm chặt mũi tên nhọn rỏ máu, từng bước đi hướng ra ngoài rừng.

Cánh rừng rậm rạp, ánh nắng chói chang chiếu vào đỉnh đầu người đến lóa mắt, Chiêu Chiêu ngực đánh trống reo hò, cảm xúc bi phẫn tới cực điểm. Nàng đi thẳng tắp về phía ngoài, cũng không biết trải qua bao lâu, thế nhưng đụng phải mấy người đang săn thú. Trên đường cũng có mấy cô nương trong đội mã cầu cùng nàng chào hỏi, nhưng Chiêu Chiêu lại tựa hồ không có nghe thấy, tiếp tục si ngốc bước đi.

Không bao lâu, nàng thế nhưng đụng phải người Viên phủ.

Viên tứ tiểu thư thấy nàng trên tay gắt gao nắm mũi tên kia, cho rằng nàng muốn coi đây là vật chứng áp chế chính mình, không khỏi cảm thấy chột dạ. Nhưng tứ tiểu thư ngay sau đó lại ngang ngược mà thầm nghĩ, nàng Viên gia thế lớn, chớ nói Bá Châu cảnh nội này, nhìn khắp thiên hạ, có mấy người dám cùng Viên gia nàng đối địch đây? Huống chi Phan Chiêu Chiêu chỉ là một bé gái thương hộ mồ côi nho nhỏ.

“Uy!” Viên tứ tiểu thư mở miệng ác độc cáo trạng, “Phan Chiêu Chiêu, ai chấp thuận ngươi trộm lấy mũi tên trong phủ ta? Ngươi cho rằng ngươi lấy trộm đi liền sẽ không có người biết hả? Trên cây tiễn kia có khắc tộc huy của Viên thị ta!”

Chiêu Chiêu đối với lời nói của Viên tứ tiểu thư phảng phất giống như không có nghe thấy, nàng thậm chí đều không có cho những người Viên phủ đó một cái liếc mắt, nàng sợ hãi ánh mắt chính mình tràn ngập cừu hận sẽ làm bọn họ cảnh giác sinh nghi. Nếu là đời trước, nàng sẽ liền không quan tâm mà xông lên liều mạng, đây có lẽ chính là chân tướng nguyên nhân các trưởng bối trong nhà dấu diếm nàng.

Mơ hồ thấy phía trước là Tùng Ngũ đại ca sốt ruột hoảng loạn chạy về phía nàng, Chiêu Chiêu đã có chút chịu đựng không nổi.

“Cô nương, cô nương, ngươi có sao không?”

Chiêu Chiêu gằn giọng, rốt cuộc mở miệng nói câu đầu tiên: “Mang ta trở về, ngay lập tức.”

Thời điểm Chiêu Chiêu tỉnh lại Chung thẩm đang ngồi ở đầu giường nàng rơi lệ, vừa thấy Chiêu Chiêu mở bừng mắt, Chung thẩm liền quan tâm hỏi: “Tiểu tiểu thư, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, như thế nào lại làm một thân bị thương? Nếu ngươi có chuyện gì, ta biết ăn nói thế nào với tiểu thư dưới chín suối……”

“Người Viên phủ dùng tên bắn ta.” Chiêu Chiêu một mặt khàn khàn nói, một mặt đôi mắt không chớp mà nhìn phản ứng của Chung thẩm.

Quả nhiên, Chung thẩm vừa nghe thấy chữ “Viên” trên mặt liền ẩn ẩn lộ ra thần sắc chán ghét phẫn hận, nghe được thêm người Viên phủ thế nhưng dùng mũi tên bắn nàng, lập tức biến sắc: “Bọn họ làm sao dám!”

“Mẫu thân cũng là chết vì mũi tên của Viên phủ, đúng không?”

“Tiểu, tiểu thư……” Chung thẩm trong mắt hàm nhiệt lệ, ấp úng muốn có ý đồ gạt nàng.

Chiêu Chiêu cố hết sức mà mở miệng nói: “Chung thẩm, thỉnh nói cho ta chân tướng. Mẫu thân…… Vì cái gì……”

Chung thẩm nức nở nói: “Không phải ta không nói cho ngươi, là tiểu thư trước lúc lâm chung không cho ngươi cùng tiểu thiếu gia biết. Nàng chỉ ngóng trông các ngươi có thể bình bình an an mà sống qua cả đời.”

“Vậy chúng ta không biết, nhưng nếu người Viên phủ còn có ý đồ đẩy chúng ta vào chỗ chết? Chung thẩm, cầu ngươi nói cho ta đi……”

Ở Chiêu Chiêu không ngừng truy vấn, Chung thẩm rốt cuộc mở miệng nói cho nàng một đoạn chuyện cũ năm xưa.

Đại Chu những năm cuối, Ngọc tướng quân Phan Việt chết trận biên quan, phó tướng của Phan tướng quân Tề Chính vì báo thù mà thâm nhập địch doanh, chém đầu tướng lãnh Liêu Quốc, khi chiến thắng trở về là lúc, trong thành Biện Kinh sớm đã thay đổi triều đại.

Đại Chu tàn, đất nước giờ trở thành Đại Kỳ, Tề tướng quân nghe nói giang sơn đổi chủ, suất tàn quân tránh về phía núi Vong Ký. Rồi sau đó lại lục tục có các lộ quân khởi nghĩa quân tới gia nhập, dần dần hình thành quy mô 48 trại. Rất nhiều người đầu quân, giữa bọn họ có một thanh niên họ Viên hơi thở thoi thóp. Tề đại đương gia thấy vậy, tiêu phí đại lực vì hắn chữa trị.

Rồi sau đó hơn hai mươi năm, 48 trại núi Vong Ký dựa vào giận giang chi hiểm, với dãy núi bên trong là mấy vạn tụ binh. Mà năm đó thanh niên họ Viên kia sau khi khỏi hẳn liền hiển lộ ra tài năng phi phàm, được Tề đại đương gia đề bạt trọng dụng, dưới trướng cũng nắm giữ thế lực không nhỏ, ở núi Vong Ký thành Nhị đương gia.

Tề đại đương gia có hai trai một gái, Viên Nhị đương gia có một tử tam nữ. Trong đó Tề thị con gái duy nhất cùng Viên gia Nhị nương cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh, kết tình nghĩa, so với tỷ muội cùng mẹ đẻ ra lại càng thêm thân. Tề, Viên hai nhà ưng thuận hôn ước, để Viên Nhị nương kết hôn với trưởng tử Tề gia.

Kiến Nguyên năm 24, kinh lược trấn an sử Thái đại nhân đảm nhiệm Bá Châu. Viên Nhị đương gia sớm đã không cam lòng làm người phía sau, cùng Thái tướng hợp mưu thiết kế nhổ tận gốc dòng chính Tề đại đương gia. Đêm đó trước làm khó dễ, Viên gia Nhị nương thân thủ đem độc cho vào rượu, Tề gia đại ca uống có chút nhiều, lúc sau đánh nhau toàn thân vô lực, bị Viên gia tử một kiếm chém giết. Tề thị ngày ấy đúng lúc dạ dày không khoẻ, trong lúc vô ý buồn nôn đem rượu độc hộc ra hơn phân nửa. Tề gia tiểu đệ tuy là uống ít, nhưng thân cũng trúng kịch độc.

Đêm đó tiếng chém giết rung trời, máu tươi nhiễm hồng toàn bộ giận giang.

Tề thị mang theo ấu đệ là Tiết tiểu công tử hốt hoảng thoát khỏi núi Vong Ký, sau lại được Phan gia che chở, tránh đi được lùng bắt, nhưng cuối cùng là thân có tàn độc, thành hôn hơn mười năm liền mất. Mà Tề gia tiểu đệ trúng độc thâm rồi, tuy không đến mức chết, nhưng nhiều năm qua sớm đã không ra hình người, triền miên trên giường bệnh cuối cùng liền tự sát.

Sau Nhị đương gia lấy đại nghĩa diệt thân suất lĩnh, còn 36 trại quy thuận triều đình, dẫm lên ân nhân thi cốt để hiện giờ phong cảnh vô hạn, Viên Đại tướng quân nắm giữ quân quyền, Viên thị một môn lừng lẫy phi phàm.

Chiêu Chiêu sau khi nghe xong run giọng hỏi: “Cho nên, mẫu thân khi đó là đi Viên phủ hành thích báo thù……”

“Đúng” Chung thẩm trầm giọng nói, “Nhưng tiểu thư trước lúc lâm chung biết hiện giờ Viên phủ thế lực phi phàm, lấy sức bản thân báo thù vô vọng, liền lệnh cho ta không thể cho các ngươi lại cuốn vào trong đó……”

“Ta khi còn nhỏ từng không cẩn thận gặp được một người kì lạ…… Chính là tiểu cữu cữu của ta?” Chiêu Chiêu bỗng nhiên khóc không thành tiếng, “Ta khi còn gặp ác mộng, hắn chính là bởi vì ta, chính là bởi vì ta mới tự sát……”

“Tiểu tiểu thư ngàn vạn không cần như vậy, nhị thiếu gia tự sát sự tình về sau, hắn khi đó thấy ngươi cao hứng vài ngày.” Chung thẩm vội vàng giải thích nói.

Chiêu Chiêu nhớ tới huyền nhai, bên trong có sơn động huyền bí, nàng truy vấn nói: “Tiết tiểu công tử kia lại là người nào?”

Chung thẩm đáp: “Tiết tiểu công tử chính là hậu nhân tiền triều Tiết Tương, phụ thân hắn trước khi chết mệnh gia phó đem hắn tới núi vong ký trú ẩn. Tiểu thư so với hắn lớn hơn vài tuổi, từ nhỏ liền đối với hắn rất là chiếu cố. Tiết tiểu công tử đa mưu túc trí, ngày đó chính là hắn nghĩ kế tạo cơ hội cho tiểu thư chạy trốn.”

Chiêu Chiêu nghe vậy đột nhiên giãy giụa mà xuống giường, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy đi tìm bức hoạ cuộn tròn nàng mang ra từ sơn động. Bức hoạ thiếu nữ mặt mày quen thuộc tựa cố nhân, nhưng biểu tình lại là hoàn toàn xa lạ, phảng phất như tinh linh trong sơn cốc, vô ưu vô lự, thiên chân tươi đẹp.

“Này, đây là mẫu thân ta……” Chiêu Chiêu khóc không thành tiếng.

Trong trí nhớ nàng, mẫu thân có từng cười vô ưu vô lự giống như trong bức hoạ? Phần lớn thời điểm nàng đều là sầu lo buồn khổ, hẳn là người luôn nghĩ đến đệ đệ bệnh nặng cùng vô vọng huyết cừu.

Chiêu Chiêu nhớ tới cái kia đêm mưa, nàng từ trong ngực Triệu Tử Mạnh nhìn thấy cảnh tượng thi hài khắp nơi. Nàng khi đó chỉ hoang mang, vì sao cái đêm hơn hai mươi năm trước kia, thi cốt những người 12 trại xưa nay nàng không quen biết nhưng lại làm nàng có cảm giác tim đập nhanh, nói không nên lời. Thì ra nguyên nhân……

Nàng còn nhớ tới đời trước ở kinh thành chứng kiến Viên thị cảnh tượng lừng lẫy. Viên Nhị nương năm xưa thân thủ độc sát vị hôn phu, mà nay nàng thân là Thái thị phu nhân vinh quang đầy mình. Nàng nhớ tới Viên gia, Thái gia, Đỗ gia…… Một đám phú quý cẩm tú sinh ra thành kim phượng hoàng……

Hoá ra những kẻ ngồi cao hưởng vinh hoa phú quý kia đều lây dính một nhà huyết lệ của ngoại tổ nàng !

Chiêu Chiêu còn nhớ tới Lưu Lăng. Đồng dạng là thân phụ huyết hải thâm thù, Lưu Lăng kia thế nhưng có thể lấy sức bản thân đem kẻ thù địa vị cao lôi xuống ngựa một đao trảm chết, mà nàng kiếp trước mơ màng, lại cái gì cũng không biết.

Lưu Lăng kia xuất thân hàn vi lại có thể âm ngoan hạ quyết tâm báo thù. Còn nàng thì sao? Nàng liệu có không giống Lưu Lăng, được đại trưởng công chúa coi trọng, dựa thế vì ngoại tổ, vì mẫu thân, vì nỗi chết oan của vạn vạn người mà hạ quyết tâm báo huyết hải thâm thù với Viên gia?

Đêm khuya, Chiêu Chiêu khoác áo bước xuống giường, nương ánh nến sáng mỏng manh, cầm bút viết xuống một thiên sách luận.

Nàng muốn đi thượng kinh khảo nữ học.


P/s: Ôi moá ơi!!! Chương sau dài khủng khiếp 😱😱😱 T sẽ edit vs tốc độ vốn đã rùa rồi lại càng rùa hơn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro