3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ Hai, trời mưa.

Mưa rơi rất lớn, như thể muốn trút xuống tất cả hơi nước còn ứ đọng trước khi mùa đông sang, mây đen dày đặc, sấm sét nấp mình trong tầng tầng lớp lớp mây. Tôi không kịp mở mái che mưa trước cửa nên bị nước mưa tạt cho ướt sũng, đành phải lùi vào trong tiệm. Con cá bảy màu bị tiếng sấm dọa sợ, bơi loạn xạ trong bể, liên tục va vào thành.

"Trương Chiêu!"

Có người gọi tên tôi. Tôi mở cửa, Trịnh Vĩnh Khang đứng dưới mưa, trong lòng ôm chiếc cặp sách của mình, mắt kính phủ đầy nước. Hơi lạnh ùa vào nhà, mang theo cả vài hạt mưa và bùn đất. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, chỉ trong tích tắc, vì cơ thể của tôi đã kéo em vào trong trước cả khi bộ não kịp phản ứng, khi này tôi mới nhìn thấy những giọt nước còn đọng trên hàng mi của em, rơi xuống từng giọt từng giọt như nước mắt.

Em ấy cũng không ngờ là sẽ bị tôi kéo vào trong tiệm, ngơ ngác nhìn tôi như một con chó lạc chủ. Áo khoác của em ướt sũng, nhỏ nước tí tách. Tôi tìm quanh tiệm một vòng, chỉ tìm được một chiếc khăn tắm thừa.

Tôi ném khăn cho em: "Cởi áo khoác ra, lau khô đi. Sàn này bằng gỗ, không chịu được nước."

Em nghe lời cởi áo khoác, dùng khăn lau khô mái tóc ướt. "Xin lỗi." Em nói khi tôi treo áo khoác lên, "Đã làm phiền anh rồi."

Em rùng mình một cái, đem từng cuốn sách trải ra sàn, vài tờ giấy kiểm tra nhăn nhúm lại vì bị ngấm nước, sách giáo khoa hôm qua còn nguyên vẹn giờ lại có vết rách do con người xé.

Máy chiếu vẫn sáng đèn, nhưng không có tiếng. Trong VCD trời cũng đang mưa, cặp nam nữ chính đang ân ái bên cửa sổ, anh ta lạc lối giữa chốn thần tiên đã suy tàn, ánh mắt cô ta như vũng nước tù đọng. Lời yêu đương êm dịu chỉ là thế giới mới trong hứa hẹn của Satan, cô ta nghẹn ngào hét lên.

Trịnh Vĩnh Khang cúi đầu, ánh sáng từ máy chiếu rọi lên phần cổ đề lộ vài vết thương rõ ràng.

Tôi giật mình. Vết thương không nông, trông có vẻ mới bị thương, da còn chưa kéo vảy, dưới ánh đèn giống như những con đỉa đang ngọ nguậy hút máu, ngày càng căng phồng lên. Tôi nhìn đến choáng váng, em cảm nhận được ánh mắt của tôi, liền né tránh.

Tôi cố nén cảm giác buồn nôn, hỏi: "Bị làm sao vậy?"

Em im lặng một lúc: "... Ông ta trở lại rồi."

Ai?

"Chồng của dì em." Trịnh Vĩnh Khang ngồi trên sàn lẩm bẩm, "Ông ta và dì em đều là tái hôn, đời này chuyện ông ta làm tốt nhất là hành hạ dì em. Em cũng không gặp ông ta được mấy lần, mỗi lần gặp đều là đến để xin tiền dì em, không xin được thì đánh người. Hôm qua ông ta về xin tiền, cãi nhau với dì em, em đã đỡ cho dì ấy vài đòn."

Em đang cố gắng nhớ lại, phảng phất như quay về một đoạn thời gian nào đó trong quá khứ, em không phải đang nhìn tôi, mà là đang nhìn chính mình trong quá khứ. Tôi không biết nói gì, chỉ có thể để mặc em yên lặng ngẩn người, rồi thỉnh thoảng nói ra thêm một câu, như cá thổi bong bóng. Những lời đó có chút chân thực lại có chút hư ảo, như lời nói mớ trong lúc ngủ mơ.

Tôi nghe rõ, em ấy nói: "Dì em nói hình như ông ta ở bên ngoài, đã đâm chết người."

Tôi không kìm được mà lảo đảo lùi lại, đụng đổ một nửa chồng đĩa.

Trịnh Vĩnh Khang cũng không để ý đến hành động ấy.

Em còn đang bận lửng lờ giữa giấc mơ và ác mộng, giữa hư ảo và thực tại, má ửng hồng, dường như đang từng chút một cùng ánh sáng từ máy chiếu hòa vào môi, lưỡi, xương sống của người phụ nữ. Em phát sốt. Hậu quả của việc để nước mưa thấm vào người, máu trong người tôi cũng sôi sục theo.

Chó con xảo quyệt, rắn độc cắn người, quả táo cám dỗ. Nếu tôi là Vườn Địa Đàng, tôi sẽ để quả táo thối rữa trên cành, để con rắn tự cắn vào đuôi mình, ra lệnh cho xương sườn của Adam đâm xuyên qua ngực hắn. Tôi có thể siết chặt đôi tay đang vòng quanh cổ của Trịnh Vĩnh Khang, để em vĩnh viễn câm lặng như tiếng hát của nàng tiên cá.

Nhưng tôi đã rút tay lại.

Em ấy chưa thể chết. Tôi vẫn cần lợi dụng Trịnh Vĩnh Khang nhằm tiếp cận kẻ đã gây ra cái chết của cha mẹ tôi.

Em ngưng lại, như thể đang ngủ say. Tôi ngồi bên cạnh em một lúc, rồi nhúng khăn vào nước nóng, đặt lên trán em. Tôi chắc chắn rằng em đã ngoan ngoãn thiếp đi.

Ai có thể liệu trước được mưa có lại đổ ào xuống trong một khắc tiếp thep. Tiếng sấm rền vang, chúng tôi chìm trong cơn mưa xối xả của phương Nam.

Trịnh Vĩnh Khang tỉnh dậy lúc ba giờ sáng.

Chính xác hơn là tôi bị em ấy đánh thức. Tôi cảm thấy có người chạm vào cánh tay mình, mở mắt ra thì thấy em đang ngồi trên ghế sofa nhìn tôi, đôi mắt sáng trong như của một con mèo đen trong đêm.

Tôi giật mình. Em ấy nói giọng khàn khàn: "Em muốn uống nước."

Tôi rót cho em một cốc nước nóng, ngồi xuống bên cạnh em, cùng tận hưởng bóng tối và sự tĩnh lặng lúc nửa đêm. Thực ra em chẳng nói gì, lại giống như đã nói ra hết tất cả, im lặng là thứ vũ khí tốt nhất.

"Lost Paradise" đã kết thúc, máy chiếu tự động tắt ngúm. "Em không về nhà à?" Tôi hỏi.

"Không cần, dì không quản em."

Trịnh Vĩnh Khang hình như không thân thiết lắm với dì mình, có lẽ chỉ là kiếu mối quan hệ mà xác nhận rằng đối phương vẫn đang sống tốt là đủ rồi, tựa những con rối trong vở kịch, chỉ cần có đủ tay chân là có thể tiếp tục diễn.

Tôi cầm cốc nước đi đến bên cửa sổ, cách xa em một chút. "Chiêu ca," em gọi tôi lại ngay lập tức, giọng điệu có chút bất an. Tôi ừ một tiếng, em lại im bặt.

"Ngủ tiếp đi." Tôi nói.

Em ấy hỏi: "Còn anh thì sao? Anh không ngủ à?"

Tôi không ngủ được. Ánh trăng xanh trên bầu trời như đôi mắt xanh của người yêu, mây đen là làn khói thuốc vấn vương giữa môi. Trịnh Vĩnh Khang lặng lẽ bước đến sau lưng tôi, đặt tay lên tấm kính xanh lạnh lẽo, một màng hơi nước rất nhanh được hình thành.

"Cửa sổ đẹp quá." Em nói khẽ.

Tôi châm thuốc: "Nhiều người cũng nói thế."

Trịnh Vĩnh Khang cười: "Đâu chỉ là đẹp thôi, họ không biết."

Đôi mắt em cũng ánh sắc xanh lam, trong veo như làn thu thủy. Cho đến hôm nay, tôi vẫn không thể miêu tả khoảnh khắc ấy, tại sao đôi mắt sâu thăm thẳm của Trịnh Vĩnh Khang lại sáng ngời đến vậy. Là vì những mảnh pha lê xanh vỡ vụn trong đáy mắt của em, là vì trái tim xán lạn của em, hoặc có lẽ là vì tôi, lần đầu tiên tôi bắt được hình ảnh lờ mờ của chính mình trong đồng tử của người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro