Chương 1: Mới đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người dịch: Jenny

Đêm vào thu so với khi còn hè đã mát hơn rất nhiều, nắng gắt cuối thu chỉ có thể tỏ rõ uy phong vào ban ngày, không bao lâu sau khi mặt trời biến mất ở phía tây, dư âm nóng rát cũng liền tiêu tán gần như không còn, đến đêm khuya, trong không khí đã thẩm thấu chút hơi lạnh.

Đêm khuya, thành C một mảnh yên tĩnh, cả thành thị không ồn ào, náo động và náo nhiệt như ban ngày, dường như mọi người dân đều đã cùng nhau chìm vào giấc ngủ sâu.

Đương nhiên, vẫn luôn có ngoại lệ. Hai luồng bóng đen co rúm lại dưới ánh sáng hắt trên bờ đê, cầm cần câu hướng về phía mặt sông, không còn ánh mặt trời chiếu xuống, mặt nước nguyên bản không tính là trong sạch nhưng bây giờ cũng biến thành một màu tối đen. Trên trời, mây bạc che khuất đi ánh trăng còn trên mặt nước là một mảnh u ám, đến cả phao cũng còn chả phân biệt được rõ ở đâu.

"Ta nói, đêm khuya thế này, người đều lạnh đến phát run rồi, thế nào bọn muỗi này vẫn còn vui vẻ được?" Một trong hai bóng đen đó là một nam nhân mặc áo khoác màu bạc, hắn ngồi trên 1 chiếc ghế nhỏ, thỉnh thoảng không thoải mái liền giật giật người, một bàn tay thì vung loạn trên không để xua đuổi đám muỗi vo ve bên tai, tay kia thì ôm lấy thân tựa như muốn tận lực giữ lại chút hơi ấm.

Ngồi bên cạnh hắn là một người thoạt nhìn so với hắn cũng không ấm hơn được là bao. Nhưng rõ ràng là nhiều kiên nhẫn hơn tên bạn luôn mồm kia, hắn ý muốn bảo tên bạn không cần lớn tiếng như vậy nên bản thân cũng hạ giọng nói: "Hừ! Ngươi nhỏ giọng chút đi, ồn ào cái gì! Nhỡ có cá đến cũng bị ngươi dọa chạy mất!"

"Hừ! Tốt nhất là câu được cá to. Nếu không cứ thế này ngồi đến nửa đêm, không bằng ta về nhà thoải mái ngủ cho xong!" Người nam nhân lúc trước ca thán tuy tay vẫn đuổi muỗi nhưng thanh âm không tự giác đã đè thấp xuống không ít. Dù vậy, miệng vẫn không chịu được lải nhải vài câu: " Lão nhị! Chính ngươi đưa ra cái chủ ý ngu xuẩn này, còn nói cái gì đêm yên tĩnh cá sẽ tập trung nhiều, người nhìn lại xung quanh đi! Cảnh thì tối, đèn cũng không có, trừ bỏ bị bọn muỗi này đốt chúng ta còn thu hoạch được gì không. Câu cá? Ta thấy giống chờ quỷ đến hơn đấy."

Nam nhân bị kêu "Lão nhị" không nói tiếng nào, cả hai lại cùng trầm mặc. Nước sông vẫn cứ róc rách chảy khiến đêm khuya vốn đã yên tĩnh nay càng yên tĩnh hơn.

"A! Ngươi xem, có phải có gì động đậy ở phía đó không?". Qua hồi lâu, lão nhị, người luôn chú tâm nhìn chằm chằm vào cái phao của lão nổi trên mặt nước bỗng dùng khuỷu tay đụng người bên cạnh.

"Cái gì? Làm sao?" Vị bằng hữu bị lão gọi dậy từ trong giấc ngủ, mơ mơ màng màng từ trên ghế đứng dậy, rồi sau đó mới ý thức được lão nói gì, liền nheo mắt nhìn cẩn thận trên mặt sông "A! Ngươi nói là cái thứ đang trôi đầy màu sắc rực rỡ đó à, còn khá to đó!"

"Ngươi nói xem, liệu có phải đồ gì từ phía thượng nguồn trôi xuống không?" Hai mắt lão nhị nhìn không dời vật đó, giọng nói đã không chút nào che giấu sự hiếu kỳ. "Ngươi nhớ không? Mùa hè năm ngoái, trên cái cầu ở quốc lộ phía thượng nguồn có chiếc xe vận tải tiền bị rơi vài thùng tiền đều bị người dân ở phía hạ nguồn nhặt hết."

"Vậy để ta xuống xem sao!"

Ham muốn đối với tiền tài khiến hai nam nhân quên đi ý nguyện ban đầu tới đây câu cá, quăng cả suy nghĩ không nên gây tiếng động ảnh hưởng tới cá ra sau đầu, một lòng chờ mong đi xuống chân đê, nhảy vài cái ra chỗ hòn đá đen sờ soạng mép nước. Do dự một lát liền đi cả giày xuống dưới nước.

"Kéo qua đây! Kéo qua đây" lão nhị động tác hơi chậm, hơn nữa dáng người không cao đành phải để cho tên bạn cao to hơn kéo đồ vật đó lên.

Lên được đến chỗ cao, hai người mới nhìn rõ đó là một cái túi màu hồng xanh, miệng túi hướng lên, bên trong bởi vì có không khí nên mới làm cho cái túi to nổi trên mặt nước, rồi bị nước sông cuốn trôi về đây.

Tên bạn cao to một tay mở miệng túi, một tay lôi điện thoại từ trong ngực ra, dựa vào ánh sáng mỏng manh phát ra từ điện thoại, hai người thăm dò vật ở phía bên trong túi.

Pốc pốc.

Chiếc điện thoại của tên bạn cao to rơi vào trong nước.

Yết hầu hai người đàn ông bỗng chốc như có bàn tay vô hình chặn đứng lại, làm cho họ phát không ra âm thanh gì, hai người cơ hồ đồng thời cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không còn sức lực, chiếc túi lại lần nữa rơi vào trong nước, chậm rãi trôi đi.

"Má ơi. . ."

Từ trong cổ họng tên cao to phát ra 1 tiếng rên rỉ, cả hai dường như đột nhiên hồi phục tinh thần, xoay người lảo đảo chạy thẳng một mặt, đến cả đồ nghề câu cá để trên đê cũng mặc kệ.

Bóng đêm trên sông lại lần nữa quay về yên tĩnh, chỉ còn tiếng róc rách nước chảy, hình bóng chiếc túi lúc ẩn lúc hiện trên mặt sông.

~.~.~.~.~.~.~

An Trường Bộ đứng trước cửa lớn cục công an đã xa cách hơn một năm, hít một hơi thật sâu, tâm tình có chút kích động.

Vì có chút nguy hiểm ngoài ý muốn nên thời gian hoàn thành nhiệm vụ của anh có kéo dài hơn so với dự định. Bây giờ được quay trở lại với đơn vị, nghĩ đến khi gặp lại những cộng sự trước đây, An Trường Bộ thật sự không thể giữ được bình tĩnh.

Vài phút sau, anh đẩy cửa phòng tổ trọng án bước vào, nhìn thấy nhóm cộng sự đang bận rộn chuẩn bị bắt đầu ngày làm việc mới.

Việc hôm nay trở về, anh cố ý không nói cho ai biết, chính là muốn tạo cho mọi người một cái kinh ngạc.

"Anh tìm ai?" Mạc Đậu là người đầu tiên nhìn ra phía cửa, liếc mắt nhìn An Trường Bộ đứng ở đó cũng không có biểu tình gì là kinh ngạc, chỉ có mờ mịt.

An Trường Bộ sửng sốt, vừa muốn nói, Điền Phương từ trong văn phòng Trình Phong đi ra, nhìn thấy anh liền nhiệt tình nghênh đón, từ xa đã vươn hai tay đến: "Ai nha! Ngươi là tân kỹ thuật viên máy tính đến giúp chúng ta, Tiểu Trương phải không? Hoanh nghênh! Hoan nghênh!"

An Trường Bộ nhìn bọn họ, vẻ mặt khóc không ra nước mắt: " Này! Các ngươi đều không nhận ra ta sao? Ta là..."

"Cậu từng là tiểu soái ca da trắng của tổ trọng án chúng tôi, An Trường Bộ!" Không đợi hắn tự giới thiệu, Điền Dương đã cắt ngang, tay vỗ vai anh vài cái: "Để cho cậu trở về nhưng cũng không ai ra đón! Tưởng chúng tôi sẽ kinh hỷ, chúng tôi liền "có qua có lại" tặng cậu một cái kinh hỷ khác"

"Bất quá nói thật, tôi suýt nữa không nhận ra cậu!" Mặc Đậu cũng cười hì hì đi lại: " Đã hơn 1 năm không gặp, phơi đen nhưng càng rắn chắc, xem ra sức chiến đấu cũng tăng cường không ít."

"Đương nhiên đây là cơ hội cực tốt để rèn luyện bản thân, bằng không về đây sẽ không bị mọi người xem thường chắc!" An Trường Bộ vừa cười đùa với mọi người vừa đánh giá văn phòng: " Điền Mật đâu? Sao không thấy em ấy?"

Lời nói của anh khiến Điền Dương cùng Mặc Đậu không khỏi hiện ra vài phần xấu hổ.

"Huynh đệ, cậu còn chưa chịu buông sao ?" Điền Dương khó xử nhìn An Trường Bộ "Điền Mật, em ấy cùng Lục Hướng Đông yêu nhau đã hơn 1năm, hơn nữa ngày càng tốt đẹp"

"Ta nói, 2người đang nghĩ gì vậy? Ta đây là cộng sự kiêm bạn bè hỏi thăm" An Trường Bộ vừa bực mình vừa buồn cười, trừng mắt nhìn 2người kia một cái "Ta đã sớm buông bỏ tình cảm rồi! Chuyện tình cảm của Điền Mật cùng Lục tiến sĩ, em ấy đã sớm gửi thư nói rõ với ta. Ta cũng thực tâm chúc mừng họ. Lúc ở bên ngoài thời điểm lo lắng ta cũng đã nghĩ qua. Chỉ tình cảm đơn phương là không đủ, phải là cả 2 cùng cảm mến lẫn nhau thì mới nở hoa được."

"Điền Mật đi công tác rồi, 2ngày nữa mới trở về." Trình Phong vừa đi vào cửa nghe được bọn họ đối thoại, nhìn thấy An Trường Bộ trở về, thật vô cùng cao hứng.

"Thủ trưởng, tài liệu anh cần em để trên bàn" Điền Dương hướng Trình Phong chào hỏi.

Trình Phong cũng gật đầu với anh, tay thì hướng về phía người đi sau hắn vừa mới bước vào cửa, nói với 3 người kia: "Đến! Giới thiệu với mọi người một chút về cộng sự mới!"

Lúc này, 3 người đang mải mê tán gẫu mới chú ý đến nữ cảnh sát tóc ngắn có dáng người cao gầy đi phía sau Trình Phong.

"Vị này là Tần Nhược Nam, được điều tới từ thành B, về sau sẽ làm việc cùng với chúng ta." Trình Phong thay nữ cảnh sát giới thiệu.

"Tần Nhược Nam?" Điền Dương là người có phản ứng đầu tiên "Khoảng thời gian trước có người đuổi bắt tội phạm cướp giật trên đường, đuổi qua mấy con phố, cuối cùng còn khiến tên tội phạm quỳ rạp trên đất, mệt đến không động đậy nổi. Vị nữ cảnh kia chính là vị đây đi! Thật là nữ trung hào kiệt!"

"Chuyện này tôi cũng biết! Tôi còn nhìn thấy ảnh chụp của cô ấy ở trên báo." Mặc Đậu cũng đối với nữ cảnh mới tỏ ra vô cùng hiểu biết, trong giọng nói biểu hiện ý kính nể.

Chỉ có An Trường Bộ là vẫn còn vẻ mặt mù mịt.

Tần Nhược Nam đối mặt với sự tán dương của cộng sự mới, không thể hiện nhiều phản ứng, chỉ là theo lễ phép hướng 2 người kia gật đầu, trên gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

"Anh không biết tôi?" Câu đầu tiên cô mở miệng nói là hướng tới An Trường Bộ.

An Trường Bộ bất thình lình bị cô hỏi như vậy, có chút kinh ngạc, lắc đầu nói: " Thật xin lỗi, tôi cũng chỉ vừa mới về, những chuyện xảy ra gần đây tôi thực không biết."

Tần Nhược Nam nhìn nhìn anh, ngoài miệng tuy cái gì cũng chưa nói nhưng trong mắt không tránh khỏi một tia khác thường, sự thất vọng nói không ra, bất quá lại nhanh chóng được che đi.

Còn chưa đủ thời gian cho 3 vị nam sĩ bày ra hết nhiệt tình hoan nghênh đối với nữ cảnh mới đến Tần Nhược Nam, thì ở bên kia, Trình Phong đã mở miệng bố trí nhiệm vụ mới.

"Lại có án mạng mới, trên sông ở thành Bắc phát hiện một nửa thi thể" Trình Phong đánh giá mọi người một chút rồi nói tiếp "Trước mắt, những người vẫn đang điều tra vụ án là Điền Dương, Mặc Đậu cùng Điền Mật đi?"

Điền Dương cùng Mặc Đậu gật gật đầu.

"Cứ vậy đi, 3người vẫn tiếp tục công việc của mình. An Trường Bộ" Trình Phong chỉ An Tường Bộ cùng Tần Nhược Nam "2người tạm thời chưa có nhiệm vụ gì, vậy thì án này liền giao cho 2người phụ trách!"

"Được! Không thành vấn đề!" Vừa mới trở về đã được giao ngay nhiệm vụ, người xa cách cương vị hơn 1năm, An Trường Bộ xoa tay hưng phấn.

An Nhược Nam cũng gật gật đầu trịnh trọng đáp: " Được"

"An Nhược Nam vừa mới được điều tới, đối với hoàn cảnh, công việc nơi đây còn chưa quen. Cậu quan tâm cô ấy nhiều chút." Trước khi đi, Trình Phong còn không quên dặn dò An Trường Bộ.

"Tôi làm việc! Anh yên tâm!" An Trường Bộ vỗ vỗ ngực, hướng Trình Phong cam đoan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro