15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước trận chung kết, Đào An đã đến thăm.

"Em có tên trong danh sách thành đoàn."

Tay cô khựng lại một chút,

"Công ty muốn vậy à?"

Đào An nắm lấy tay cô, ngồi xuống,

"Cũng không hẳn, hiện tại em khá nổi tiếng. Chị đã nói chuyện với tổ chương trình nhưng họ không nói rõ ràng, chị nghĩ là em."


Đào An còn có rất nhiều việc phải xử lý, không thể ở lại lâu, giải thích mấy câu liền chuẩn bị rời đi, Nhã Sắt nhìn cô, chần chờ không dám mở miệng, cuối cùng lại chặn cô ở cửa và nói,

"Đừng chiếm chỗ của người khác."

Đào An hiểu ý cô, gật đầu,


"Yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện đâu."



Nhã Sắt bật cười, đối với cô mà nói, việc thành đoàn hay không chỉ là hình thức, đi đến cuối đã là điều ngoài dự đoán, nhưng cô vẫn rất vui khi có được cơ hội này, bởi vì cô tin chắc Chipu nhất định sẽ thành đoàn nên cô cũng muốn ở cùng Chipu, cùng nhau đứng cao hơn.


Cô vốn không có ý định nói cho Chipu chuyện này, nhưng lại nghĩ tới vẻ mặt kinh ngạc của Chipu khi nhìn thấy cô ngày hôm đó.


-----


Buổi tối, Chipu vẻ mặt buồn bã đến ký túc xá Nhã Sắt, mọi người đều đã quen, xem đó là chuyện bình thường nên chào hỏi đơn giản rồi đi ra ngoài.


Nhã Sắt ôm cô vào lòng, xoa tóc cô.



Chipu ngẩng đầu từ vòng tay cô, nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời, tay cầm máy phiên dịch,



"Em cảm thấy bây giờ thắng thua không còn quan trọng nữa, chị là quan trọng lớn nhất của em khi đến với chương trình này."


Nhã Sắt cảm động đưa tay ra vòng qua sau đầu cô, hôn đôi môi đỏ mọng của cô.



Nụ hôn tinh tế di chuyển đến tai, cô chạm vào tay Chipu lấy máy phiên dịch, đưa lên môi thì thầm,


"Chương trình kết thúc, em có muốn đi du lịch cùng chị không? Em muốn đi đâu thì đi."


Chipu mở mắt ra nhìn cô, gật đầu, hai người hơi tách ra.


Cô đã nghĩ rằng hai người cũng sẽ phải đối mặt với vấn đề ở bên nhau ít hơn và xa cách nhau nhiều hơn.



Nhã Sắt là người sống ở hiện tại và không thích nghĩ quá nhiều về tương lai.



Cô nhìn tâm trạng Chipu sa sút, lại ôm cô vào lòng, một tay vỗ nhẹ lưng cô,


"Don't think too much."


Chipu ôm lại cô, nhẹ nhàng nói "Ừ".


Có tiếng gõ cửa, ngoài cửa vang lên giọng nói của Tịnh Văn,


"Chị vào được không?"


Nhã Sắt mỉm cười,

"Tất nhiên là chị có thể vào phòng của mình."


Tịnh Văn mở cửa bước vào, nhìn họ với vẻ mặt giễu cợt:


"Tối nay hai em nên ngủ trong phòng này, chị sẽ đến chỗ chị Phân."



Chipu ngượng ngùng đứng dậy xin lỗi,


"I'm going to sleep in my room."



Tịnh Văn nhanh chóng xua tay và nói "No" vài lần, "You sleep here."


Nói xong, cô lấy đồ rời đi, khi đóng cửa lại, cô cười ác ý với Nhã Sắt.



Cô mỉm cười nắm lấy tay Chipu,

"It's okay. Go to sleep."


Chipu nằm xuống giường, cười nửa miệng nhìn cô,

"I can't sleep."


Ngày mai là đêm chung kết, Chipu có chút hưng phấn, lại có chút lo lắng.



Nhã Sắt cười nhẹ, giọng nói có chút thản nhiên rồi lấy máy phiên dịch ở dưới gối,


"Vậy chúng ta làm việc khác đi."



Nhìn thấy vẻ mặt trêu chọc đó, Chipu mặt đỏ bừng, Nhã Sắt không nhúc nhích mà thở vào tai cô cười lớn.


Vẻ mặt của Chipu giống hệt như khi đánh cô ấy, với đôi mắt sáng và vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại cười rất tươi.



Nhã Sắt nắm tay cô đặt lên mặt, xoa xoa thỏa nỗi nhớ nhung,


"Nếu không muốn làm gì thì đi ngủ thôi."


Chipu nheo mắt, đột nhiên ngồi dậy, cưỡi lên người cô, đè cô xuống, nắm tay cô, Nhã Sắt trông có vẻ sốc, rồi mỉm cười,

"Phản công?"


Chipu chỉ cười không nói gì.


Đột nhiên, cô bị bế lên, lật người và đè xuống giường.


Động tác nhanh đến mức cô không kịp phản ứng, cô luôn muốn hỏi, làm sao Nhã Sắt với thân hình nhỏ bé lại có thể mạnh mẽ như vậy.


Nhã Sắt nâng cằm lên và cười tà ác,

"Đừng nghĩ đến chuyện đó, em yêu."

Cô chậm rãi cúi người xuống, Chipu nín thở, hơi thở của Nhã Sắt phả vào mặt cô, cô nhắm mắt lại, cảm giác quen thuộc lại đến nhưng nó rơi vào trán.

Khi cô mở mắt ra, cô thấy Nhã Sắt cong môi mỉm cười rồi nằm xuống bên cạnh cô,

"Ngủ đi."


Cô thực sự cảm thấy hơi buồn ngủ sau một hồi ồn ào như vậy nên đã đưa tay ra và ôm cô ấy thật chặt.


Thật sự là hai người đã ôm nhau ngủ.

----


Hai người đến trường quay vào ngày hôm sau và không gặp nhau cho đến tối.


Khi gọi tên Chipu, các chị em cùng nhóm lần lượt ôm lấy cô chúc mừng, Ella vui vẻ bế cô lên và xoay cô một vòng, cô vượt qua đám đông ôm lấy Nhã Sắt trong nước mắt.


Nhã Sắt vỗ lưng cô, chị gái bên cạnh không ngừng cổ vũ cô.

Cô lau nước mắt và thì thầm với cô ấy trước khi lên sân khấu,


"Watting for you."


Nhã Sắt mỉm cười gật đầu, nhìn cô bằng ánh mắt an ủi.


Khi gọi đến vị trí cuối cùng, cô lo lắng một cách không giải thích được, nhưng cô nghĩ nó nên là của riêng tôi.


Cho đến lúc cái tên đó xuất hiện. Không phải cô ấy.



Nhã Sắt sửng sốt, người bên cạnh đẩy cô, sau đó cô đáp lại và vỗ tay một cách im lặng.

Cô nhìn Chipu, người cũng đang nhìn cô, nước mắt chảy dài, hai người chỉ cách nhau chưa đầy mười mét nhưng dường như cách xa nhau như một thế giới.


Một fan phía dưới gọi tên cô, cô kìm nén cảm xúc, nở nụ cười lịch sự, lắc đầu nói không sao cả.


Các chị em xung quanh đang ôm nhau, cô bị kéo tới, camera bị chặn, cô cúi đầu lén lau khóe mắt.


Các tỷ tỷ đi vào hậu trường để phỏng vấn, Nhã Sắt trở lại phòng, Đào An đã ở bên trong, khi cô bước vào, tình cờ cô ấy đang nghe điện thoại, thái độ rất tệ, nhìn thấy cô bước vào, cô ấy cúp máy.


Cô không biết phải nói gì.


Nhã Sắt ngồi phịch xuống ghế, cười khổ,


"Chuyện gì thế này chị gái?"


Đào An vỗ lưng cô,


"Em không lợi dụng người khác, bây giờ là người khác lợi dụng em. Công ty của cô ấy đã đàm phán, lỗi của tôi là trước đó đã có thái độ không rõ ràng, tôi không mong đợi công ty của cô ấy sẽ ra tay. "


Nhã Sắt bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn cô,


"Không sao đâu, đi đến đây là đã tiến triển tốt hơn em nghĩ."



Đào An nhìn cô, cảm thấy có chút áy náy nhưng cũng không nói gì.


"Dù sao thì em cũng chỉ đến để tăng độ nhận diện thôi, em sẽ sớm gia nhập đoàn phim. Khoảng thời gian này em đã vất vả rồi. Hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé. Em nên quay lại công việc cũ và quay phim thật tốt. Tôi sẽ không nhượng bộ như thế này. Tổ chương trình và công ty của cô ấy ít nhất phải đền bù cho em một số tài nguyên."


Cô cười nói,

"Vậy em giao cho chị"



Đào An nhìn thái độ cô như không có chuyện gì, cô có thể cười, tựa hồ cũng không để ý lắm.


"Được rồi, em dọn đồ đi, hôm nay chúng ta về Bắc Kinh."


Cô bước tới cửa và quay lại nhìn Nhã Sắt.

Cô muốn hỏi cô ấy và Chipu, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô thấy không cần thiết nên bước ra ngoài và đóng cửa lại.


Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Nhã Sắt ngẩng cao đầu, nước mắt chảy xuống khóe mắt và thấm vào tóc.

Khi rời đi, Chipu vẫn còn bận rộn, cô tìm trợ lý của Chipu,


"Bây giờ chị sẽ quay lại Bắc Kinh, Chipu phải nhờ em chăm sóc thay chị rồi."

Trợ lí nhìn cô, muốn an ủi cô, nhưng nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô lại không nói được lời nào, chỉ hứa sẽ chăm sóc Chipu thật tốt.



Nhã Sắt nói "cảm ơn" rồi quay người rời đi.


Khi ô tô chuẩn bị ra khỏi gara, tài xế nói, "Hình như có ai đó đang đuổi theo ô tô từ phía sau".



Cô quay lại nhìn và lập tức yêu cầu tài xế dừng lại.


Trước khi xe kịp ngừng, cô mở cửa chạy ra ngoài, Chipu chạy tới trong tình trạng thở gấp.


Chipu tay túm lấy quần áo của Nhã Sắt, ôm thật chặt.


Mắt cô đỏ hoe, nước mắt cứ mỗi giây lại rơi xuống.


Nhã Sắt đau lòng xoa xoa khóe mắt,



"Why are you crying?"



Chipu cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt, đau đớn tột độ, nước mắt không ngừng chảy.


"Why didn't you tell me when you left?"



Nhã Sắt đau khổ đến mức tay cô run rẩy, cô không có máy phiên dịch hay điện thoại di động và cũng không biết phải giải thích thế nào với cô ấy.



Cô không nói gì, nắm tay Chipu bước vào xe, tài xế tò mò nhìn một cái, chủ động nói mình quên cái gì đó.


Tài xế rời đi, cô lấy điện thoại di động ra, giọng nói nhẹ nhàng, không mang vẻ lười biếng như thường lệ, nghiêm túc giải thích,


"Em đang bận nên chị cũng không làm phiền mà nhắn tin cho em, dự định đợi em làm xong việc rồi mới gọi điện. Ngoài ra, sau này đừng đuổi theo xe, quá nguy hiểm, nếu chị không nhìn thấy thì sao?"


Chipu chộp lấy điện thoại, giọng vẫn còn nghèn nghẹn,


"Em sẽ xong ngay thôi, em sợ không tìm được chị, em sợ chị sẽ đi mất."


Nhã Sắt bất lực cười, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt còn sót lại,


"Em biết mật khẩu nhà chị, nhưng lại sợ không tìm được chị? Hơn nữa, làm sao chị có thể rời xa em? Chị chỉ tạm thời về Bắc Kinh, em cũng có công việc riêng sau khi thành đoàn."


Chipu nghiêng đầu, bình tĩnh lại tâm tình, kéo tay cô,


"Không thành vấn đề nếu chúng ta không ở trong một nhóm, chị đã là một diễn viên rất giỏi, tương lai sẽ chỉ tốt đẹp hơn mà thôi. "



Nhã Sắt nhéo cằm cô, mỉm cười,



"Đương nhiên, em sẽ học tốt tiếng Trung, còn chị sẽ học tốt tiếng Anh, để sau này chúng ta có thể giao tiếp mà không cần phiên dịch. "


Chipu gật đầu mạnh mẽ, cười để lộ hàng răng trắng.


Nhã Sắt ôm cô vào lòng,


"Sau khi xong việc chị sẽ đưa em đi chơi."


"Được."


"Bắc Kinh có một quán thịt nướng ngon tuyệt, chờ em trở về chúng ta đi ăn."


"Được."


"Sữa tắm ở nhà hết rồi, lần sau chúng ta cùng nhau đi siêu thị mua chai mới."

"Em sẽ chọn."

"Không thành vấn đề."

Chipu đưa lại điện thoại lại cho cô.


Nhã Sắt âu yếm sờ mặt cô, cô rất thích làm như vậy.

Nghĩ đến gì đó, cô lại nhấc điện thoại lên nói,

"Chị quên chúc mừng em."

Chipu nhếch khóe miệng,

"It's not late to tell."

Nhã Sắt mở miệng, sau đó ngậm lại, Chipu có chút bối rối nhìn cô, cô ngượng ngùng cười, mở điện thoại ra liếc một cái rồi "Ồ" và nói bằng tiếng Việt,

"Chúc mừng em đã thành đoàn. "

Chipu mỉm cười, chờ đợi câu tiếp theo, nhưng vẫn không nghe thấy, cô lên tiếng,

"Hết rồi à?"


Nhã Sắt cúi đầu nhỏ giọng,

"Chị chỉ học được câu này."


Chipu cười lớn.


Nhã Sắt nhìn cô,


"Được rồi, quay về đi, em vẫn phải làm việc, hãy đi tìm các tỷ tỷ và quay về nhà sớm nhé."



Chipu gật đầu, chớp mắt nhưng không đứng dậy.


Nhã Sắt im lặng một lúc, sau đó giữ gáy cô và hôn thật sâu.


Hồi lâu, Chipu mới nghe được giọng nói khàn khàn của cô,

"Quay về đi."


Chipu bàng hoàng bước ra khỏi xe, vừa đóng cửa lại vừa nói với cô,


"I"ll learn Chinese well."



Nhã Sắt bị sự dễ thương làm tan chảy, cô mỉm cười trìu mến,

"Được"

----

Đến Bắc Kinh vào khoảng ba giờ sáng, cô thu dọn đồ đạc và mở tủ lạnh.

Cô lấy ra một lon bia, bật một ngọn đèn nhỏ trong phòng khách, đặt hộp thuốc lá lên bàn, cô đang định cầm lấy thì điện thoại di động vang lên.


Tin nhắn từ Chipu.

"Em quên nói cho chị biết, em vừa mới ngửi thấy trên người chị mùi khói thuốc, không cho phép hút thuốc nữa!"

Phía sau có mấy cái emoji mặt tức giận.


Nhã Sắt cười lớn, nghi ngờ trên người cô có camera giám sát bí mật, lần nào cô cũng bị bắt rất chính xác.

Lúc trước khi hai người ở nhà, cô thường trốn ở ban công lén hút thuốc nhưng vẫn bị tóm dù đã vứt thuốc đi, là do vẫn còn mùi.

Hừ, mũi chó.


Nghĩ đến cô ấy, Nhã Sắt liền bật cười, tâm trạng khó chịu cũng bị cuốn đi.



Vốn dĩ ngay từ đầu thì đó không phải là vấn đề lớn, dù họ có thành lập nhóm hay không thì cũng không ảnh hưởng gì đến cô ấy, nhưng cô ấy chỉ hơi thất vọng một chút vì không đứng cạnh Chipu.


Nhã Sắt gọi video và nhanh chóng được kết nối.

"Why are you still up?"

Chipu nghiêng đầu dựa sát vào màn hình, ánh mắt có chút ngây thơ,

"I just finished my work."

Nhã Sắt nhìn cô với nụ cười trên môi,

"Okay, go to sleep. Good night."

Chipu nhẹ nhàng gọi cô,

"Lưu Nhã Sắt, good night."

Cô đáp lại bằng một nụ cười và cúp máy.

Cơn buồn ngủ cũng ập đến, cô đặt lon bia chưa khui xuống và bước vào phòng ngủ, mấy hôm nay ngủ với Chipu, bỗng dưng lại có một mình, cô có chút khó chịu, không biết cô ấy có giống vậy không.

----

Cô ngủ đến trưa, tỉnh dậy sảng khoái, rửa mặt xong, cô thấy Đào An đã gọi hơn ba mươi cuộc điện thoại, còn rất nhiều cuộc gọi từ nhiều người khác.

WeChat của cô cũng bị đánh bom.


Tim ngừng đập, cô không bấm vào để xem mà gọi cho Đào An.



Điện thoại rung chuông, lập tức có người bắt máy,


"Tổ tiên, em cuối cùng cũng bắt máy, chị lập tức tới nhà em."


"Chuyện gì đã xảy ra thế?"



Giọng Đào An đầy mệt mỏi,



"Em lên mạng và tự mình xem đi. Chuyện tình cảm giữa em và Chipu đã bị lộ, đang lan truyền rộng rãi trên mạng."


Cô đứng yên tại chỗ, bất động, đầu óc trống rỗng.


Một lúc lâu sau, cô mới hỏi,


"Ảnh hay video?"

Đào An thở dài, "Cả hai."


Tay cô yếu ớt buông xuống, cô vẫn mơ hồ nghe thấy Đào An đang nói gì đó trong điện thoại.



Cô đờ đẫn bước đến ghế sô pha ngồi xuống, cầm chiếc máy tính bảng bên cạnh mở lên.


Weibo dường như đã nổ tung.



#Tình yêu đồng tính giữa Lưu Nhã Sắt với Chipu

#Đạp Gió 2023

#buồn nôn

#người đồng tính rời khỏi giới giải trí đi

#lăng xê (炒作)

[Là hành vi tung ra tin tức bản thân để tuyên truyền quảng bá cho chính mình theo hướng tiêu cực, trong trường hợp này có thể hiểu là xào CP cọ nhiệt]

#Lưu Nhã Sắt là người đồng tính

#Ai đã trộm băng ghi hình của chương trình?


Từ "hot" hiện lên mấy lần, cô run rẩy bấm vào đó, hotsearch đầu tiên sau khi vào là một đoạn clip trong chương trình, tất cả các cảnh quay được tuyên bố không phát sóng đã bị tung ra.


Hình ảnh mọi người ăn vặt vào đêm khuya cũng được đăng tải lại.


Cô liếc nhanh và thấy những lời lẽ trong phần bình luận mang tính xúc phạm.

Cô tắt máy tính bảng, đầu óc nhất thời không quay lại được, không biết phải làm sao.

Cô nên phản ứng như thế nào mới đúng?


Chuông cửa vang lên, cô biết là Đào An.



Cô đứng dậy mở cửa, Đào An vốn đã tức giận khi vào phòng lại lập tức nổ tung,


"Em thực sự muốn cả thế giới biết em, Lưu Nhã Sắt, là người đồng tính hả? Em rất dũng cảm, nói những chuyện cấm kỵ trong chương trình mà không hề né tránh một chút nào. Ít nhất em cũng phải nói tôi biết để tôi nói chuyện với tổ chương trình. Giờ thành ra thế này, em hài lòng chưa?"


Nhã Sắt không thể phản bác, cô thực sự không ngờ rằng tổ chương trình sẽ tung ra.


Đào An còn muốn nói vài lời, nhưng có cuộc gọi đến, cô không còn cách nào khác đành phải ngồi sang một bên để trả lời điện thoại.


Nhã Sắt ngồi trên ghế sofa không nói nên lời, đôi mắt đẫm lệ nhưng cô đã kìm lại và thậm chí không để mình khóc, cô không quan tâm đến việc môi mình chảy máu do cắn quá mạnh.


Đào An gọi điện xong, thở dài, ngồi xổm trước mặt cô, kéo cánh tay cô đến trước mặt rồi nói,


"Tổ chương trình vừa rồi có gọi cho tới, không phải họ làm."


Nhã Sắt ngẩng đầu lên, nước mắt vì động tác mà rơi ra, cô buông đôi môi vốn đã bị cô cắn ra.

"Ai đã làm chuyện đó?"


Đào An lấy giấy nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô,

"Vẫn đang điều tra, sẽ sớm có kết quả."

Nhã Sắt gật đầu, cô muốn biết đó là ai.

Không bao lâu sau, điện thoại rung lên, Đào An bật loa ngoài.


Đối phương nói rằng cô ta là nhân viên của chương trình, Nhã Sắt không hiểu rằng cô ta sao lại có thù hận gì sâu sắc với cô, và thù hận đó có đáng để cô ta làm như vậy không.


Đối phương do dự, Đào An cau mày mắng cô ta, sau đó cô ta nói cô ta là fan CP của Chipu và Bella.

Đào An im lặng.

Nhã Sắt đã hiểu.


Chương trình cho biết họ đã sa thải cô ta.

Đào An nhấc điện thoại lên, đứng dậy mắng,


"Bị sa thải là xong sao? Nghệ sĩ của tôi đã bị cô ta hủy hoại, tôi nên nói chuyện với ai để giải quyết đây? "



Nói xong, cô đi ra ban công, Nhã Sắt biết rằng cô ấy sẽ giúp cô đàm phán một thỏa thuận gì đó.


Cô chỉ không ngờ rằng fan CP lại có thể điên cuồng đến thế.


Cô ngồi im lặng, dường như đang suy nghĩ rất nhiều, mà dường như không suy nghĩ gì cả.


Một lúc lâu sau Đào An mới bước vào, cô phục hồi tinh thần lại,

"Chipu chắc cũng biết chuyện phải không? Em phải gọi cho cô ấy."


Đào An nắm tay cô, im lặng vài giây rồi thở dài,

"Không cần đâu, khi mới có chuyện tôi đã gọi cho đoàn đội cô ấy nhưng không ai trả lời."


Nhã Sắt đưa tay ra ấn số,

"Đó là bởi vì cô ấy không biết số của chị."



Bấm số xong, cô áp vào tai lặng lẽ chờ đợi, chỉ nghe thấy câu,


"Số điện thoại bạn gọi đã tắt."


Điện thoại trượt khỏi tay cô, cô cứng đờ.


Đào An không đành lòng nhìn thấy cô như thế này,


"Có lẽ cô ấy tắt điện thoại vì không muốn thấy những tin đó, hãy gọi lại cho cô ấy sau. "


Cô gật đầu, toàn thân không có một tia máu.


Công ty đang quan hệ công chúng khẩn cấp và chúng ta không thể kiểm soát được dư luận nên chỉ có thể hạn chế tối đa những tổn thất và thiệt hại.


Chipu may hơn, cô ấy là người Việt nhưng Nhã Sắt thì không, cô bị tố cáo, chửi bới, đồn thổi và nói những lời bẩn thỉu, nhiều đến mức gần như khiến cô chết đuối.



Việc Đào An phải làm bây giờ chính là bảo vệ cô khỏi bị phong sát.



Nhã Sắt nhìn cô và nói với giọng nhẹ nhàng,


"Tại sao lại phong sát em? Em có làm gì sai khi thích ai đó không? Pháp luật quy định người đồng tính không nên có quan hệ yêu đương à?"



Đào An không nói nên lời, Lưu Nhã Sắt sao có thể sai được?


Cô ấy đã chứng kiến ​​những năm qua Nhã Sắt đã đi đến đây như thế nào, cuối cùng cô ấy cũng có ngày hôm nay, không bị ảnh hưởng bởi bản chất con người bẩn thỉu trong giới giải trí.


Cốt lõi của Lưu Nhã Sắt cứng rắn và kiêu hãnh, cô ấy sinh ra đã tự tin và có ý chí, sức mạnh, sự dịu dàng, dễ thương, kiên cường, thoải mái của cô ấy, tất cả là nhờ sự tự tin và sức mạnh của cô.


Chỉ cần muốn làm, cô chắc chắn có thể làm được, và làm một cách tốt nhất.


Cô là người như vậy, chỉ vì yêu một người cùng giới mà chìm trong nước bọt vô tận của cư dân mạng.


Cô là một người như vậy, bề ngoài có vẻ bình tĩnh và không thể bị tiêu diệt nhưng cũng có điểm yếu và sợ hãi.


Nhã Sắt hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cô cảm thấy ngực mình nghẹn lại, cổ họng khô khốc, cô khàn giọng hỏi,

"Chipu đã gọi lại chưa?"

Đào An lắc đầu.

Nhã Sắt gật đầu,

"Tìm cách đẩy cô ấy ra khỏi chuyện này một cách sạch sẽ, em sẽ một mình chịu trách nhiệm."

Đào An tức giận, nhưng cô không thể nói lời gay gắt khi nhìn thấy ánh mắt của Nhã Sắt, cô chỉ hỏi,


"Có đáng không?"


Nhã Sắt dường như đã nghĩ gì đó và tỏ ra rất chân thành, cười nói,


"Đáng giá."


Đào An không còn gì để nói.

---


Trong vài ngày tới, cô ở lại với Nhã Sắt, hotsearch đã bị xóa, nhưng khi ngửi thấy mùi, vẫn còn rất nhiều người muốn tìm tới Weibo của Lưu Nhã Sắt.


Tình trạng đã được cải thiện rất nhiều nhưng cô vẫn không thể liên lạc được với Chipu.


Cuối cùng đến ngày thứ ba, cô nhận được tin Chipu đã về Việt Nam.


Nhã Sắt thở phào nhẹ nhõm.


Đôi mắt đã không ngủ nhiều ngày, đỏ ngầu, đau nhức và hơi đau.


Cô ra ban công hút thuốc rồi nằm xuống chiếc ghế đu.


Chipu rất thích ngủ trên này, cô ấy nói nó thoải mái hơn cả giường.



Nghĩ đến đây, cô bật cười, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho cô ấy, hy vọng sớm nhận được hồi âm.


Buổi tối, tiếng chuông điện thoại làm xáo trộn giấc ngủ ngon hiếm có của Nhã Sắt, cô ngồi dậy khỏi ghế đu, toàn thân đau nhức.


Điện thoại ở bên cạnh rung lên điên cuồng, như một lời nhắc nhở, rất ồn ào.



Cô nhặt nó lên và sững sờ khi nhìn vào màn hình, khoang mũi trở nên đau nhức do căng thẳng.



ID người gọi - ChiPu.


Cuộc gọi bất ngờ khiến cô không thể cầm máy.

Tay run run không bấm được nút trả lời, cô rất lo lắng và sợ Chipu sẽ cúp máy và không bao giờ gọi lại.



Cô nhấn kết nối và áp điện thoại lên tai.

Nghe giọng nói của Chipu lần đầu tiên sau ba ngày, cô cảm thấy hơi lạ.

"Are you okay?"



Chỉ một câu nói như vậy, nước mắt của cô không kìm được mà rơi xuống,


"I'm fine. How are you?"



Đối phương chỉ "Ừm", như đang đè nén cảm xúc, rất lạnh lùng.



Nhã Sắt có rất nhiều điều để nói, nhưng không thể nói được một lời.


"I went back to Vietnam."


Giọng Chipu lại vang lên, trông thật lạnh lẽo và thờ ơ dưới màn đêm đang đến gần.

Cô không suy nghĩ nhiều, thậm chí còn nở một nụ cười nhưng không giống cười,


"I know, I..."


"I may not go to China again."


Chipu ngắt lời.

Nhã Sắt bây giờ đã bị thuyết phục rằng giọng nói của cô thực sự rất xa lạ.

"What do you mean?"


"Say it on WeChat."


Trước khi cô kịp hỏi "why", điện thoại đã cúp máy.


Cô bất lực và bối rối trước sự lạnh lùng đó, nhưng cô không biết rằng mình còn bị tổn thương nhiều hơn.


Thảm họa đang đến.


Tài khoản WeChat của Chipu hiện lên một dấu đỏ, đây là thứ vừa nãy cô muốn nhìn thấy nhất, nhưng bây giờ cô không muốn bấm vào.


Con số tăng dần từ một lên hai, cô bấm vào và dịch sang tiếng Trung.


"Em không có giải pháp nào cho chuyện này, và chị cũng vậy, vì vậy em chỉ có thể về Việt Nam, đóng băng hoạt động là cách tốt nhất."


"Vì chuyện này mà em không thể phát triển ở Trung Quốc được. Em đã suy nghĩ kỹ càng, chúng ta không thể ở bên nhau được nữa."

Nhã Sắt chết lặng khi đọc tin nhắn, thật lâu sau đó cô ấy cũng không thể định thần lại.


Tâm trí bảo đừng nhìn nữa nhưng mắt lại không thể kiểm soát được mà nhìn xuống.


Nhìn xem, cuộc tàn sát của Chipu vẫn chưa kết thúc.


"Em rất thích mẫu người như chị, nhất là sau khi chúng ta hợp tác, em đã bị chị thu hút. Nhưng bây giờ em về Việt Nam thì chuyện đó là không thể. Tương lai em sẽ có người yêu mới, có thể là con trai, cũng có thể là con gái." ... Em hy vọng chị cũng có thể tìm được người mình thích."


"Chúng ta chia tay."




Nhã Sắt đặt điện thoại xuống, cảm thấy như bị đâm vào ngực, máu không ngừng chảy ra, cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi tay run rẩy đã vạch trần cô ấy.



Cô mở lại điện thoại, cố tình không đọc dòng chữ trên đó, miễn là không nhìn vào nó, cô có thể coi như nó không tồn tại.



"Chúng ta gặp nhau nhé? Chúng ta có thể gặp nhau và nói chuyện? Chị sẽ đến Việt Nam tìm em. "


Dấu chấm than xuất hiện ở giây tiếp theo sau khi tin nhắn được gửi.



Cô hoảng sợ gửi đi mấy tin nhắn, lại có dấu chấm than, cô không thể tin được, khi gọi thì không thể kết nối được nữa.

Cô gọi đi nhiều lần nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ là kết quả tương tự.



Cô thực sự muốn hỏi cô ấy, em bỏ rơi chị chỉ sau ba ngày?



Tầm nhìn của cô trở nên mờ mịt, màn hình đầy nước mắt, trang tự động nhảy đi, cô muốn bấm lại nhưng có nước nên cô không bấm được.


Càng bấm, cô càng lo lắng, sau đó cô hung hãn ném điện thoại sang một bên, "vù" một tiếng, đập vỡ cửa kính thành từng mảnh.

Đào An nghe thấy tiếng động liền chạy vào, nhìn thấy vẻ mặt bất lực của cô, mắt cô đỏ hoe.



Cô vùi đầu vào đầu gối, dùng tay bịt tai, cuối cùng khóc lớn, giống như một kẻ điên cuồng loạn.



Nhã Sắt muốn nói với Chipu.

Chị đã đặt chỗ ở nhà hàng thịt nướng ngon tuyệt đó, chỉ cần em quay lại, chúng ta sẽ cùng đi ăn, trong cửa hàng có bánh bao nếp làm bằng gạo lên men, em nhất định sẽ rất thích.

Chị đã lên kế hoạch cho lộ trình du lịch, hiện tại chị đang có một kỳ nghỉ dài và có thể dành thời gian cho em.

Siêu thị tầng dưới lúc này vẫn chưa đóng cửa, sau khi mua sữa tắm xong, chúng ta cũng có thể ghé qua khu bán đồ ăn nhanh và ăn nhẹ.

Và,

Muội Muội nhớ em rất nhiều, chị cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro