16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuộc tình ba tháng, cuộc hành quyết ba ngày và phải mất ba năm để giảm bớt nỗi đau.


Chương trình đã bị gỡ xuống một thời gian, khi phát sóng lại, họ đã không còn ở bên nhau nữa, tựa như chưa hề tham gia, chưa gặp gỡ, yêu nhau hay chia ly, họ chỉ là một mảnh ghép trong chương trình, không liên quan gì đến nhau.


Nhã Sắt nằm mơ thấy mình chìm xuống đáy biển không dậy nổi, ở góc nhìn thứ ba, cô nhìn mình dần dần từ bỏ vùng vẫy, cuối cùng bị đánh vào bờ, ướt sũng đến không còn hơi thở.


Cô giật mình tỉnh dậy, lau mặt, chẳng trách lại mơ thấy mình chết đuối.


Nhiệt độ điều hòa thấp đến mức cô toát mồ hôi lạnh.



Tối qua cô ngủ quên trên ghế sofa, TV vẫn bật và không biết cục pin điều khiển từ xa đã rơi xuống đâu, cô đứng dậy và tắt nút nguồn TV.



Cô vào phòng tắm và tắm rửa, trợ lý mang bữa sáng và cô ăn xong nhanh chóng.

----

Khi đến trường quay phim, Chipu đã đến và đang trò chuyện với đạo diễn.

Cô đứng tại chỗ không đi tới, Chipu liếc nhìn cô rồi cúi đầu, cô nói gì đó với đạo diễn, vài giây sau, đạo diễn gật đầu, cô ấy đứng dậy rời đi.



Nhã Sắt sau đó bước tới, đạo diễn giữ cô lại và ngồi bên cạnh cô, ông hỏi thẳng,


“Tôi nghe nói hai người đã có "chuyện đó" phải không?”


Nhã Sắt vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên cười,



“Trước kia là do tôi thiếu hiểu biết."




Trần Siêu hiểu ý cười một tiếng,



"Sẽ bị ảnh hưởng sao?"




Ánh mắt cô hơi tối lại, và cô đột nhiên mỉm cười,



"Đừng lo lắng, đã lâu lắm rồi, chẳng còn gì nữa."



Trần Siêu nhấp một ngụm trà, không nói thêm nữa.


-----



Ngày thứ ba gia nhập đoàn phim, bộ phim “Khao khát của trái tim” đã chính thức khai máy.



Sau lễ khai mạc đơn giản, cảnh đầu tiên được quay hôm nay là cảnh thân mật giữa Lưu Hân và Nguyễn Thùy Chi.


Mọi người đến trường quay để chuẩn bị, Trần Siêu trong tay cầm kịch bản, giải thích cảnh quay cho Nhã Sắt và Chipu.



Cảnh đầu tiên là cảnh thân mật, mang tính thử thách cao, cả hai phải đặt mình hoàn toàn vào nhân vật.




Trần Siêu đối với các cảnh quay yêu cầu chi tiết rất nghiêm khắc, Chipu có chút lo lắng và khẩn trương, cô bất an liếc nhìn Nhã Sắt.




Cô ấy cúi đầu, chăm chú lắng nghe Trần Siêu đọc kịch bản.


Chipu nhìn cô, nhưng dường như nhìn thấy Lưu Hân qua cô, những hình ảnh trong kịch bản hiện lên trong đầu.




Trần Siêu yêu cầu họ xem qua kịch bản.



Cảnh này là cuộc hội ngộ của Lưu Hân và Nguyễn Thùy Chi trong một nhà hàng sau mười năm xa cách.




Khi gặp nhau, hai người giả vờ bình tĩnh và chào hỏi nhau, cuối cùng Lưu Hân tiễn Nguyễn Thùy Chi về nhà.




Khi Thùy Chi quay vào thì bị kéo lại, Lưu Hân đè cô, ép cô vào cửa, hôn cô, vuốt ve cô, cuối cùng họ cùng nhau vào phòng và ngã xuống giường.


Trần Siêu theo dõi từ phía sau camera và đưa ra nhận xét trước khi chính thức quay.


Nguyễn Thùy Chi được người phục vụ dẫn vào trong, đi vòng qua màn hình, quay rõ gương mặt cô.


Lưu Hân ngước mắt lên, ánh mắt của họ chạm nhau trên không trung.



Mười năm qua, cô đã nhiều đêm nghĩ về khuôn mặt này, tình yêu vốn cố ý phong ấn vào lúc này đã thức tỉnh.


Lòng bàn chân Thùy Chi như dính đầy keo, cử động khó khăn, cô muốn chạy trốn nhưng không thể.



Lưu Hân đứng lên trước,

"Đã lâu không gặp."




Thùy Chi không nói gì, hai người lâm vào bế tắc, khoảng cách giữa bọn họ không chỉ là mấy mét, mà là hơn ba ngàn ngày đêm.




Cô hơi nới lỏng bàn tay đang siết chặt, mỉm cười,


“Lâu rồi không gặp. "

Lưu Hân cười nói,

"Chúng ta cùng nhau ăn tối đi, em có hẹn trước không?"



Nguyễn Thùy Chi lắc đầu, ngồi xuống đối diện cô.



Họ trò chuyện thoải mái, cố tình tránh né chủ đề về quá khứ, không ai muốn mở ra những vết sẹo ngày trước.



Lúc rời đi, Lưu Hân mở cửa ghế lái, hỏi cô,

"Em có lái xe đến đây không?"



Thùy Chi lắc đầu,

“Không, tôi đi taxi."


“Vậy thì tôi sẽ chở em đi."

"Được rồi, xin lỗi đã làm phiền."



Cô ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn.




Lưu Hân hỏi địa chỉ xong không nói gì, Thùy Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy bầu không khí im lặng đến khó xử.



Im lặng đến nơi cần đến, Lưu Hân đưa cô đến cửa,

“Tôi đi đây.”



Thùy Chi từ phía sau nắm lấy cổ tay cô, trầm mặc mấy giây.



Không ai có động thái gì tiếp theo.



Các đốt ngón tay nhợt nhạt của Thùy Chi run lên, cô chuẩn bị thu lại, nhưng Lưu Hân đã nắm lấy thật mạnh.


Trong hành lang tối tăm, cô ôm má cô, cúi đầu hôn cô.



Họ chưa bao giờ hôn nhau như thế này, nhớ nhau và mê đắm nhau, Thùy Chi kéo áo của Lưu Hân lại rồi đi vào phòng.


Hơi thở điên cuồng.



Cả hai cùng ngã xuống giường.




Lưu Hân một tay cởi quần áo của cô, một tay ôm đầu cô, hôn lên cổ cô, sự đụng chạm quen thuộc khiến da đầu cô râm ran.


Chết tiệt, cả hai chúng ta đều nóng và mất lí trí.



Lưu Hân đưa tay xuống, Thùy Chi ngẩng đầu lên, toàn bộ cơ thể đều run rẩy.

Điều này không có trong kịch bản.


Nhã Sắt ngẩng đầu lên, khóe mắt đỏ bừng, cô ấy tập trung nhìn Chipu, hai người lại hôn nhau.



Trần Siêu ngồi thẳng dậy và hét "cắt", nhưng cả hai đều không dừng lại.


Ông nháy mắt với máy quay bên cạnh rồi bước tới tách họ ra.


Nhã Sắt không còn sức lực nằm xuống, vùi mặt vào chăn, cố gắng che đậy sự hớ hênh của mình.


Chipu nằm ngửa thở hổn hển, hai tay che mặt, nóng khủng khiếp.


Đạo diễn mời những người khác đi ra ngoài, ông đi tới chỗ bọn họ,



"Hai người không sao chứ?"



Nhã Sắt đứng dậy trước và bước ra ngoài.


Trần Siêu nhìn Chipu nói,

"Quay xong rồi, cô nên về nghỉ ngơi đi."


Chipu đứng dậy nói "Cảm ơn đạo diễn", cô lặng lẽ lau mồ hôi trên mặt.


Hôm nay chỉ có cảnh này, tưởng phải quay mấy lần nhưng không ngờ chỉ quay một lần là xong.

----

Chipu trở về khách sạn với tâm trạng trống rỗng.


Cô chìm vào bồn tắm, nước nhấn chìm cô, cảm giác ngột ngạt dần dần xâm chiếm cô, cô chợt ngồi dậy, hít một hơi thật sâu.



Từ phòng tắm đi ra, Bì Bì và Tiểu Tạ đang dọn cơm trưa.


Cô ngồi xuống ghế sofa và cầm lấy đôi đũa.


Bì Bì liếc nhìn cô vài cái, nhưng ngay lập tức quay đi khi ánh mắt chạm nhau.


Chipu nhìn cô,

“Muốn nói gì cứ nói đi.”



Bì Bì liếc nhìn Tiểu Tạ, sau đó đi đến chỗ Chipu ngồi xổm xuống, khó hiểu hỏi,

“Chị, sao chị không nói với chị Nhã Sắt, chuyện không phải là như vậy."


Chipu đưa tay nhéo khóe miệng cô,


“Những gì nên nói thì chị sẽ nói, những gì không nên nói thì không ai được phép nói.”


Bì Bì gật đầu, cô buông tay ra, sau đó nhìn Tiểu Tạ, Tiểu Tạ thản nhiên ra hiệu, đổi chủ đề,



“Hôm nay hình như em mua nhiều đồ ăn quá."




Chipu nhìn thoáng qua, dừng đũa, chỉ vào nói,

“Đừng ăn cái này vội.”



Để thuận tiện cho việc quay phim, Chipu và Nhã Sắt hiện đang sống chung khách sạn.


Nhã Sắt mặc áo choàng tắm đi ra mở cửa, hai tay Chipu đang cầm thứ gì đó, luồn qua dưới cánh tay cô đi vào mà không đợi cô nói.



Nhã Sắt quay lại và nhìn cô, "Cô đang làm gì vậy?"



Chipu đặt đồ lên bàn rồi đưa đũa cho cô,

“Tiểu Tạ mua nhiều, cùng ăn nhé."




Nhã Sắt sửng sốt nhìn cô, không lấy đũa, đi ngang qua cô đến đầu kia của ghế sô pha ngồi xuống.

"Không, cô ăn đi."



Chipu không buồn lắm, chỉ chán nản, cô kìm nén cảm xúc, không ngừng mỉm cười,

“Có món chị thích, chị thử đi.”


"Lúc trước thích, bây giờ thì không.”



Trái tim Chipu như bị giằng xé, đau đớn, cô đứng đó ngơ ngác.



Không khí tràn ngập mùi thuốc lá, buồn tẻ và lo lắng.



Cô bước đến gần Nhã Sắt, cầm hộp thuốc lá trước mặt lên, lấy ra một điếu, đưa vào miệng rồi nghiêng người giúp Nhã Sắt lấy một điếu.


Cô không trốn tránh mà chỉ nhìn cô, khoảng cách giữa hai người chỉ có vài mét.


Chipu lùi lại một bước, rít một hơi thuốc và nghẹn ngào rơi nước mắt.



Nhã Sắt giật điếu thuốc trên tay cô và bỏ vào gạt tàn, cô cũng vứt điếu thuốc của mình.



“Cô đi đi, chúng ta không có nhu cầu gặp nhau ngoại trừ ở phim trường.”



Chipu ho đến mắt đỏ hoe, cô nghiến răng ngăn nước mắt chảy ra, nhưng không giấu được nỗi buồn dâng trào.


Một lúc sau, cô đưa tay về phía Nhã Sắt,

“Đừng trách em được không?"



Như nghe được một câu nói đùa, Nhã Sắt cười điên cuồng, càng làm cho người ta cảm thấy buồn hơn.


"Cô thích nhìn tôi phát điên vì cô phải không? Lần nào cô cũng phải ép tôi nói những lời không hay với cô để cô rời đi phải không?"


Cô tức giận đến run rẩy, hét to hết sức,

"Là cô, tôi đợi dưới lầu một ngày, cô có nhìn thấy tôi sao? Cô đã quên tất cả những gì mình đã làm và nói rồi à? Bây giờ thì sao? Chỉ cần nói vài lời là tôi sẽ tha thứ?"


Không thể kìm nén được cảm xúc dâng trào, hai người cùng lúc nghĩ đến ngày đó, Chipu liền bật khóc nói, "Em xin lỗi " nhiều lần.


----

Nhã Sắt đến Việt Nam một ngày sau chia tay.


Cô cảm thấy chia tay không phải là ý định thật sự của Chipu, tốn rất nhiều công sức mới tìm được địa chỉ của cô, nhưng khi đến nơi, cô lại không dám đi vào hay liên lạc với cô, chỉ đứng dưới lầu chờ đợi.



Tiếng sấm rền vang inh tai, báo hiệu những thay đổi sắp đến.


Bầu trời trở nên u ám, cả thế giới chìm trong bóng tối, mưa lớn trút xuống không thương tiếc, tia chớp xuyên qua bầu trời đêm, chiếu sáng khuôn mặt đầy nước của Nhã Sắt, không phân biệt được là mưa hay nước mắt.



Cô không muốn trốn tránh, cũng không biết nên giải thích với ai.



Cô ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà Chipu, mặt bị nước mưa tát đau nhức, lúc này cô cảm thấy mình hoàn toàn vô dụng, do dự và rụt rè, trong lòng cô không tin, cô không muốn tin.



Cô muốn nói thẳng với cô ấy, nhưng khi đến nơi, cô sợ phải nghe sự thật.


Điện thoại trong túi quần vang lên, cô lấy ra, là cuộc gọi video với Đào An.


Cô không muốn trả lời, nhưng những hạt mưa rơi xuống màn hình, cuộc gọi tình cờ được trả lời.


Mặt Đào An hiện lên trên màn hình, cô im lặng một lúc, mệt mỏi hỏi,


"Em có thể thương hại tôi được không? Chạy đi trong lúc tôi không để ý. Hiện tại là ai đang nhìn em trong bộ dạng quỷ dị này!"




Cô ấy giống như một người mẹ già có trái tim tan vỡ.


"Tôi thực sự cầu xin em, em có thể im lặng ở nhà được không? Tôi sẽ già đi vì em đấy."



Nhã Sắt lúc này cũng cảm thấy có chút áy náy, nhưng cô không nhịn được, Đào An nhìn cô, mưa rơi trên má cô.



"Em học cái gì không học lại đi học những bộ phim thần tượng đó? Chạy đến Việt Nam thì thôi đi, sao còn phải bắt chước đứng dưới mưa? Đến kẻ ngốc cũng biết phải đi trú khi mưa lớn như vậy. "


Đào An nhíu mày, trong ánh mắt lóe lên sắc bén, lớn tiếng hét,


"Em thật ngu ngốc, em cho rằng cô ấy không biết em ở dưới lầu sao? Em cho rằng em muốn thì em có thể vào tiểu khu sao? Làm sao có thể? Em vẫn không hiểu à, họ đang lợi dụng em. Bây giờ chương trình đã kết thúc, mức độ nổi tiếng đã tăng lên, có chuyện xảy ra thì họ phủi mông bỏ đi. Em là người duy nhất vẫn giữ những ảo tưởng đẹp đẽ của em."



Mưa càng lúc càng nhỏ, cô ngẩng đầu nhìn, thấy rèm cửa khẽ lay động.

Cô ấy trông tái nhợt,

"Em tin cô ấy, cô ấy sẽ không làm vậy."


Đào An cười giận dữ, bất lực thở dài,


“Là sự thật, những bức ảnh đó là do đoàn đội của cô ấy chụp, em thực sự không hề biết sao? Cô ấy từ đầu đến cuối đều lợi dụng em, đừng hỏi những câu ngu ngốc như tại sao cô ấy chỉ đối xử đặc biệt với em? Bởi vì bạn là người duy nhất trong chương trình này thực sự thích con gái. Mọi người đều biết rõ điều đó. Trình tự hình thành tình yêu mà em nghĩ là cách tiếp cận từng bước của cô ấy. Kể từ khi chương trình được phát sóng, cô ấy là người chủ động, cô ấy hút fan hâm mộ. Còn em là người có lỗi, em là người bị mắng, bây giờ em còn thấy đáng giá không?"


Ánh mắt cô không tập trung, cô cảm thấy choáng váng, loạng choạng đứng dậy, không biết phải đi đâu, đột nhiên tát mạnh vào mặt mình, hết cái này đến cái khác, cô quỳ xuống đất, lấy tay che mặt, cuộn người và khóc lóc thảm thiết.


Cuối cùng, cô nhìn lên cửa sổ vẫn đóng và mỉm cười tuyệt vọng.

Cô loạng choạng chạy đi, không muốn nhìn lại.


Lưu Nhã Sắt chìm trong đau đớn không thể hồi phục trong một thời gian dài.


-----

Chipu ôm đầu gối co người lại, nức nở khóc lóc, những lời ủy khuất dồn dập khiến cô gần như tắt thở.



Không biết từ lúc nào, Nhã Sắt bước đến bên cô, vẻ mặt dịu dàng, vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng.

Thanh âm khàn khàn trầm thấp, mang theo bất đắc dĩ, bối rối, thương hại, có chút tức giận,


"Rõ ràng là tôi bị oan, nhưng tại sao em lại khóc thảm thiết như vậy?"


Chipu chớp chớp mắt, run rẩy ôm lấy lưng cô,

“Thật xin lỗi. Chị, chị có thể trách em, nhưng đừng lạnh lùng với em như vậy. Em đã nói rằng em sẽ không bao giờ đến Trung Quốc nữa và lúc đó em thực sự có ý đó."


Nhã Sắt sắc mặt lạnh lùng, hơi buông lỏng tay, Chipu lập tức ôm chặt cô hơn khiến cánh tay cô đau nhức.


"Nhưng chị đã ở đây nên em sẽ đến. Lúc đó là lỗi của em. Em yếu đuối, em trốn tránh, khiến chị đau khổ. Tất cả là lỗi của em. Bây giờ em sẽ không để chị một mình đối mặt một,mình, em sẽ không để chị một mình nữa. Em sẽ không nói những lời làm tổn thương chị nữa. Em học tiếng Trung khá tốt rồi, chúng ta không cần máy phiên dịch nữa.



Nhã Sắt mỉm cười khi nghe,

"Cô nói khá tốt, chả trách đạo diễn Trần cứ nghĩ cô là người Trung."

Chipu không cười nổi, hai mắt đỏ hoe,

"Chúng ta đừng bỏ lỡ ba năm nữa nhé, được không?"


Nhã Sắt thu lại nụ cười, ngơ ngác nhìn cô, một lúc sau, cô mới chậm rãi nói,


“Trước đây tôi đã cố gắng hết sức để dõi theo em, nhưng vẫn không thể sát cánh bên em, tôi nghĩ rằng nhiều việc sẽ có kết quả tốt đẹp mà không cần phải vất vả. Giống như thời gian không thể chữa lành mọi nỗi đau, nó chỉ khiến tôi quen với nỗi đau. Khi tôi tưởng em sẽ ở bên tôi mãi mãi, em đã kiên quyết rời bỏ tôi, bất kể lý do là gì tôi đã rất đau lòng.


Nước mắt Chipu không ngừng rơi, cô không thể ngẩng đầu lên mà khóc.


Nhã Sắt giơ tay lên, dùng lòng bàn tay áp phía sau đầu cô, xoa xoa tóc cô.


“Thực ra tôi không ghét em nữa. Đã một thời gian dài, phần khó khăn nhất cũng đã qua. Nhưng nếu em muốn tôi bỏ qua những ân oán trong quá khứ và đối xử với em như lúc mới gặp thì tôi không thể làm được. Tôi không trách em, nhưng chúng ta chỉ có thể là bạn."


Chipu không nói gì, lau nước mắt, loạng choạng đứng dậy.


Nhã Sắt nhìn cô, suy nghĩ một lúc rồi nói,

"Chuyện khi đó...em có muốn nói gì không?"


Chipu im lặng một lúc rồi lắc đầu.


Nhã Sắt nắm chặt tay, nhưng vẫn cố gắng kìm lại cười nói, “Được rồi.”

Cô tiễn Chipu ra ngoài, đến cửa, Chipu quay lại muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.


Nhã Sắt nói với vẻ mặt cười,


"Ngủ sớm đi."

Cô gật đầu rồi quay người rời đi.


Nhã Sắt bước ra ngoài và gọi cô.


Chipu quay lại chờ cô nói.


Cô ấy rất nghiêm túc hỏi,

“Lần này em có thành thật không?"


Chipu bối rối nhưng vẫn gật đầu.


Cô giật giật khóe miệng, "Được."




Đóng cửa lại, cô cảm thấy toàn thân yếu đuối, tất cả nhiệt huyết và toàn bộ sức lực của cô đều bị rút cạn, lồng ngực như nặng ngàn cân, áp lực vô hình khiến cô khó thở.




Cô tự an ủi mình rằng không sao đâu, tốt rồi. Ít nhất lần này là chân thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro