1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu Vận Phong lần đầu tiên biết đến hệ thống ABO khi tình cờ đọc được một fanfic có thiết lập ABO lúc đang lướt internet. Dù biết rằng thiết lập trong những fanfic như vậy không bao giờ có thể "bình thường"được, nhưng sự tò mò vẫn khiến em phải bí mật tìm xem tuyến thể nằm ở đâu. Em liếc nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai chú ý, và vì hầu hết mọi người đang nghỉ ngơi ở phòng sau, em cảm thấy khá an toàn. Lâu Vận Phong cúi đầu một chút, chăm chú nhìn vào phần giới thiệu trên điện thoại của mình.

Cái quái gì vậy... Lâu Vận Phong lướt qua trong khi vô thức chạm vào cổ mình, tự hỏi liệu ở đây có tuyến thể nào không, kỳ lạ quá... Rõ ràng, lẽ ra em nên nghe lời khuyên trên mạng và tránh xa fanfic, bởi vì em không bao giờ biết được mình sẽ trở thành cái gì trong đó. Lâu Vận Phong khẽ hừ một tiếng, sau đó lại nhìn xem.

Em vẫn đang nhìn thì đột nhiên cảm thấy ớn lạnh ở cổ, có người đặt tay lên cổ em và hỏi: "Em sao vậy? Thấy không khỏe à?"

Lâu Vận Phong gần như nhảy dựng lên, ngồi thẳng dậy, đóng điện thoại lại đáp: "Không có gì."

Em hành động rất đáng ngờ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Ngô Thạc, em biết rằng anh ấy vẫn chưa nhìn thấy thứ mà em đang tìm kiếm trước đó, em thở ra một hơi nhẹ nhõm và nở một nụ cười nửa miệng. Ngô Thạc đảo mắt, vỗ vỗ lưng em: "Được rồi, thế anh đi trước, nhớ để ý thời gian đấy."

Lâu Vận Phong thấy Ngô Thạc bỏ đi, thở dài một hơi, sau đó chậm rãi đặt lưng xuống ghế. Em nhìn đồng hồ và nhận ra vẫn còn hơn một tiếng nữa cho đến khi buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu. Em đã quen với nhiều hoạt động phát trực tiếp khác nhau của JDG, nhưng dù là ai dẫn chương trình thì em cũng chỉ giống như một vị khách bình thường. Vì vậy, em không thực sự quan tâm và chỉ đợi ai đó gọi cho mình và làm bất cứ điều gì em phải làm.

Em uể oải duỗi tay, ngồi dậy rồi nhận ra Park Jae-hyuk đang đứng sau lưng mình, đợi em đứng dậy.

"Hửm?" Lâu Vân Phong đưa tay về phía anh: "Anh tới khi nào vậy?"

Park Jae-hyuk nhìn ra cửa và ra hiệu rằng anh ấy đã đi cùng Ngô Thạc. Là một người nước ngoài, anh không có lý do gì để tham dự buổi phát sóng trực tiếp kiểu này, vì phần lớn thời gian nghỉ ngơi của người tham dự là có hạn. Park Jae-hyuk sẽ không xuất hiện ở đây mà không có lý do, Lâu Vận Phong nheo mắt và hỏi: "Anh đến gặp em à?"

Park Jae-hyuk rút tay lại và xoa ngón tay cái vào lòng bàn tay, không xác nhận hay phủ nhận.

"Muốn gặp em," anh nói, "Gần đây em đã tham gia rất nhiều hoạt động."

"Anh có thích không?"

"Hửm? Cái đó không quan trọng, không có gì để nói về việc thích hay không thích."

Lâu Vận Phong mơ hồ cảm thấy Park Jae-hyuk có chút không vui.

Em có khả năng cảm nhận nhạy bén về cảm xúc của người khác, và với tư cách là người hòa giải và gắn kết lâu năm trong đội, Lâu Vận Phong luôn có thể cảm nhận được sự thay đổi phảng phất trong bầu không khí và khả năng làm điều đó của em với Park Jae-hyuk chỉ ngày càng tăng lên.

Park Jae-hyuk im lặng gật đầu. Lâu Vận Phong vỗ vỗ tay anh, an ủi nói: "Lát nữa em sẽ tới gặp anh."

Park Jae-hyuk mỉm cười, "Được rồi. Đừng quên đấy."

Lâu Vận Phong cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng anh ấy vẫn còn tức giận. Lâu Vận Phong không thể hiểu được suy nghĩ của người này, có lẽ vì lịch trình hoạt động bận rộn gần đây nên em đã bỏ mặc anh, Park Jae-hyuk thích dành thời gian cho em khi anh rảnh rỗi, điều này thì em biết. Thậm chí, đôi khi em còn biết Park Jae-hyuk biết em đã hứa với người khác điều gì đó nhưng vẫn kéo em đi giữa chừng.

Lâu Vận Phong vẫn nhớ lần đầu tiên Park Jae-hyuk kéo em đi. Lần đó, trận đấu kết thúc rất muộn và mọi người đều mệt mỏi, Lâu Vận Phong vừa ngồi xuống uống một ngụm nước thì nghe thấy có người gọi mình, "Này, Phong Phong, chúng tôi có một cuộc phỏng vấn bây giờ, bạn có thể qua đây một phút không?"

Vào lúc này? Lâu Vận Phong do dự một chút, trước đây có rất nhiều cuộc phỏng vấn đột ngột như thế này, phần lớn đều sẽ từ chối, nhưng từ chối trước mặt các nhân viên cũng không tốt, em khẽ gật đầu nói: "Được. .." Em còn chưa nói xong thì Park Jae-hyuk đột nhiên ngắt lời, nói: "Missing, tôi muốn thảo luận về trận đấu với em."

Anh nói bằng tiếng Hàn nhanh chóng và khẩn trương, nắm lấy cánh tay của Lâu Vận Phong mà không cho phép bất kỳ sự phản đối nào. Trong phòng mọi người nhất thời sửng sốt, người phiên dịch nói: "Ruler muốn cùng Missing nói chuyện một chút về trận đấu vừa mới kết thúc."

Park Jae-hyuk cũng nhìn quanh phòng, như thể đang hỏi ý kiến ​​​​của người khác bằng ánh mắt, nhưng anh vẫn không nới lỏng cánh tay của Lâu Vận Phong. Lâu Vận Phong lập tức quay người nói: "Tôi phải đi vậy, xin lỗi về cuộc phỏng vấn."

Lâu Vận Phong bị Park Jae-hyuk kéo đi mà không có lý do nào khác, nhưng em biết đó là anh cố ý. Park Jae-hyuk có thể không hiểu họ vừa nói gì, nhưng sự khó chịu tiềm ẩn của anh thì không thể che giấu được.

Cảm thấy nhẹ nhõm sau khi bị kéo đi, Lâu Vận Phong thực sự không muốn có một cuộc phỏng vấn mà không được báo trước, huống chi là một cuộc phỏng vấn bị ép buộc đột ngột. Em khát đến mức cổ họng nóng rát, uống nửa chai nước mới thở được. Sau đó em cảm ơn Park Jae-hyuk, "Cảm ơn anh."

Park Jae-hyuk nghiêng đầu nhìn em, điều này cho thấy anh có chút bối rối và khó chịu. Lâu Vận Phong giải thích ngắn gọn tình hình cho anh, Park Jae-hyuk thở dài và không nói gì. Lâu Vận Phong không giỏi từ chối người khác, điều này đã được Park Jae-hyuk phát hiện từ rất sớm, nhưng anh sớm nhận ra rằng so với "không từ chối", "không muốn từ chối" là cách miêu tả phù hợp hơn.

"Tại sao?"

"Tại sao cái gì?" Lâu Vận Phong mất một lúc để nhận ra rằng Park Jae-hyuk đang đề cập đến cuộc phỏng vấn, "À, à...em không cảm thấy mệt đến thế..."

Park Jae-hyuk không nói gì, nhưng Lâu Vận Phong cảm thấy như mình đang bị thẩm vấn, nên em thì thầm, "Thật rắc rối nếu từ chối bọn họ."

Park Jae-hyuk suy nghĩ một lúc, "Sẽ có cãi nhau à?"

"Không, không hẳn." Lâu Vận Phong giải thích, nghĩ rằng nếu họ mà cãi nhau thì đó sẽ là một thảm họa.

"Em sợ cãi nhau sao?" Park Jae-hyuk đột nhiên hỏi.

"Chà...ai thích cãi nhau đâu?" Lâu Vận Phong cười, nhưng rõ ràng là em không hiểu câu hỏi của Park Jae-hyuk. Bởi vì Park Jae-hyuk nói thêm, "Em có sợ làm mọi người khó chịu không?"

Lần này Lâu Vận Phong hiểu ý Park Jae-hyuk thực sự là gì. Tiếng Trung của anh vẫn rất kém, hiển nhiên anh không hề biết gì về cuộc phỏng vấn đột ngột này, nhưng anh vẫn theo bản năng kéo Lâu Vận Phong đi ngay khi nhìn thấy tình huống của em. Lâu Vận Phong gặp khó khăn khi giải thích quá nhiều, vì vậy em đã an ủi Park Jae-hyuk và nói: "Cảm ơn. Hôm nay, anh đã giúp em. Và ...," em suy nghĩ một lúc và nói thêm, "Đừng cãi nhau."

Park Jae-hyuk mỉm cười và nói, "Anh không thích cãi nhau."

Lâu Vận Phong không trả lời câu hỏi của Park Jae-hyuk. Và Park Jae-hyuk đã không hỏi lại.

Nhưng thực ra, em thực sự có tâm lý né tránh việc "từ chối người khác". Tranh chấp là chuyện rất phổ biến trong vòng tròn xã hội của họ và nhiều mối quan hệ đã trở nên rất căng thẳng. Mà Lâu Vận Phong ghét cảm giác này. Em ghét nó và cũng sợ nó.

Thực ra em chưa từng tranh cãi nghiêm túc với ai cả. Nói chung là chỉ có một lần, đó là với các đồng đội của em trước khi em gia nhập LPL, và em không nói quá nhiều trước khi bị quản lý chú ý, sau đó họ đều buộc phải nghe lời lãnh đạo, đại loại như "đồng đội nên là bạn bè của nhau", một nguyên tắc chung. Đến lúc huấn luyện viên biết thì họ đã tự mình giải quyết xong rồi.

Huấn luyện viên không hỏi nữa, gật đầu nói: "Đừng cãi nhau."

Thời gian tập luyện rất quý giá và năng lượng cũng quý giá không kém. Lâu Vận Phong tự thấy không cần thiết phải tranh cãi làm gì. Nhưng trên thực tế, dù là đội tuyển hay huấn luyện viên, đôi khi ai đúng ai sai đều không quan trọng. Mục tiêu của họ là làm tốt hơn và sau đó là "Không cãi nhau".

Dù là đội nào hay huấn luyện viên nào, không ai muốn đội của mình có tranh cãi. Im lặng và phục tùng là vũ khí bảo vệ. Lâu Vận Phong nhanh chóng thích ứng với cuộc sống như vậy, thậm chí có thể nói đã trở thành thói quen của em. Thói quen này dần dần ảnh hưởng đến em và lan sang các khía cạnh khác trong cuộc sống ngoài việc chơi game.

"Bạn đang nghĩ gì đó?"

Lâu Vận Phong đột nhiên thoát khỏi trạng thái mơ màng, nhìn đồng hồ, nhận ra thời gian đang đến gần. Các nhân viên đã đến gọi và nhiệm vụ giúp JingDong bán được nhiều đồ hơn đối với em không phải là điều đặc biệt khó khăn. Em vươn tay và đứng dậy, Park Jae-hyuk vẫn ở đó, đang nói chuyện với ai đó trong khu vực trang điểm. Những người Hàn Quốc không tham gia buổi phát sóng trực tiếp đều là những người tham dự thường xuyên với tư cách là khán giả, có người nhìn thấy Lâu Vận Phong đến và nói đùa với em rằng: "Ồ, AD của em đã đợi em rất lâu rồi, thật đấy..." Người đó chưa nói hết câu, bởi vì mọi người trong phòng theo bản năng nhường chỗ cho em, nhiều người trong số họ đều tỏ ra tò mò.

Ồ, lại nữa rồi đây.

Khi họ có mặt, những người khác theo bản năng luôn chừa cho họ một khoảng không gian riêng tư. Mối quan hệ của Lâu Vận Phong và Park Jae-hyuk thực sự rất tốt, tốt đến mức đôi khi họ có thể biết đối phương đang nghĩ gì mà không cần giao tiếp. Tuy nhiên, em vẫn không thích cảm giác này. Thật khó để diễn tả cảm giác này nhưng đôi khi em thực sự muốn chạy trốn khỏi Park Jae-hyuk. Em nhìn Park Jae-hyuk, người đang nghiêng đầu nhìn em và không thể diễn tả được cảm xúc của mình.

Tiếng Trung của Park Jae-hyuk đã được cải thiện đáng kể và Lâu Vận Phong biết rằng anh ấy có thể hiểu được những câu chuyện cười của nhân viên và hoàn toàn nắm bắt được những gì đám đông đang trêu chọc. Nhưng điều này chỉ làm sâu sắc thêm mong muốn "chạy trốn" Park Jae-hyuk của em.

Park Jae-hyuk sau lần đó không kéo em đi nữa mà thay vào đó lợi dụng rất nhiều thời gian rảnh rỗi của Lâu Vận Phong, vì vậy khi nhiều người mà Lâu Vận Phong không muốn đối phó đến gần em, em có thể nói rằng em có việc khác phải làm, ngay cả khi đó chỉ là ngồi cùng Park Jae-hyuk trong nhà vệ sinh.

Park Jae-hyuk tôn trọng thói quen của em và không bao giờ bắt buộc em phải làm bất cứ điều gì, sự giúp đỡ bí mật này giúp Lâu Vận Phong tránh được rất nhiều áp lực, nhưng đồng thời, Lâu Vận Phong cũng có cảm giác sợ hãi đối với Park Jae-hyuk. AD này chắc chắn không phải là người có tính khí tốt, Lâu Vận Phong không biết sẽ nguy hiểm đến mức nào một khi sức chịu đựng của Park Jae-hyuk đạt đến giới hạn. Lâu Vận Phong luôn đồng ý mọi yêu cầu mà Park Jae-hyuk đưa ra, em sợ Park Jae-hyuk sẽ tức giận.

Nhưng thực tế thì dù làm như vậy nhưng Park Jae-hyuk dường như vẫn chưa hài lòng. Lâu Vận Phong thường xuyên không đoán được tâm tư của anh, nhưng em cũng không muốn hỏi. Thói quen quan tâm đến người khác đã khắc sâu vào xương tủy của em và em hài lòng với mối quan hệ của mình với Park Jae-hyuk — em không muốn phá vỡ sự cân bằng này, mặc dù em biết nó rất mong manh.

Lâu Vận Phong không muốn nghĩ tới những chuyện này nữa, liền đi vào phòng thay đồ thay quần áo. Em nghe thấy có người bước vào sau cánh cửa, và vì cửa không khóa nên người đàn ông đó lại đóng nó lại. Em không quay lại, thay quần áo và nhìn khuôn mặt người đó trong gương. "Anh cảm thấy thế nào?" Em quay lại và hỏi.

"Tuyệt," Park Jae-hyuk nhìn em và mỉm cười, "Em mặc gì cũng đẹp."

Lâu Vận Phong lễ phép mỉm cười đáp lại. Phòng thay đồ vốn rất hẹp, Park Jae-hyuk đã đóng cửa lại khiến hai người trưởng thành càng khó có thể lọt vào trong không gian nhỏ hẹp chứ đừng nói đến Park Jae-hyuk đứng gần em.

"Buổi phát sóng này sẽ mất nhiều thời gian đấy, Missing. Em thật chăm chỉ," Park Jae-hyuk nói, khi ngón tay trượt từ mặt đến cổ của Lâu Vận Phong. "Nhưng Missing đã hứa sẽ đi cùng anh sau buổi phát sóng, phải không? Không, Missing sẽ luôn đồng ý bất cứ điều gì anh yêu cầu phải không?"

Ngón tay cái của Park Jae-hyuk đặt nhẹ lên trái cổ của Lâu Vận Phong, cọ xát vào động mạch cảnh của em. Sự ma sát giữa lòng bàn tay và cổ bên khiến Lâu Vận Phong rùng mình. Em nuốt khan nhưng vẫn gật đầu và nói: "Ừ."

"Tại sao?" Park Jae-hyuk nhìn chằm chằm vào em, "Em sợ anh à?"

Đương nhiên, Lâu Vân Phong nghĩ. Park Jae-hyuk có một biểu hiện khó hiểu, tính khí thất thường và mối quan hệ của anh với Seo Jin-hyuk cũng không tốt. Lâu Vận Phong thường sợ bọn họ sẽ cãi nhau, nhưng so với sự lo lắng bình thường này, bây giờ Lâu Vận Phong càng sợ Park Jae-hyuk trực tiếp tóm cổ em hơn.

Park Jae-hyuk đột nhiên cười nhẹ và nói, "Này, ở đây."

Lâu Vận Phong nghe không rõ, theo bản năng hỏi: "Cái gì?"

"Ở đây," Lâu Vận Phong chỉ cảm thấy ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng gõ nhẹ vào sau gáy mình, thanh quản bị đè lên khó chịu khiến em quá chú ý đến phía trước, nên lơ là hành động phía sau. Em thốt lên một tiếng "Ồ", cho thấy rằng em cảm nhận được điều đó và chờ đợi những lời tiếp theo của Park Jae-hyuk.

"Tuyển thể có lẽ ở đây." Park Jae-hyuk nhẹ nhàng gõ vào cổ em lần nữa, "Trước đây em chạm nhầm chỗ rồi."

Park Jae-hyuk buông tay ra và hôn nhẹ lên mặt Lâu Vận Phong, "Được rồi, nhanh ra ngoài đi. Buổi phát sóng trực tiếp sắp bắt đầu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro