2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu Vận Phong ngẩng đầu lên khỏi tiếng đồng hồ báo thức, không biết đã reo bao nhiêu lần, cuối cùng cũng mở mắt ra và tắt điện thoại. Trong phòng yên tĩnh đến ngột ngạt, Lâu Vận Phong lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng tỉnh táo.

Em không thể nhớ chính xác những gì đã xảy ra ngày hôm trước - em chỉ nhớ lờ mờ việc bị người dẫn chương trình và quản lý kéo đi ăn tối sau buổi phát sóng, và Park Jae-hyuk dường như không nói gì cả... Em không biết ai đã đưa mình về. Em nhìn xuống và nhận ra mình đang ở trong phòng riêng, trên bàn có một cốc nước. Em thử nhiệt độ và thấy vẫn còn ấm, Park Jae-hyuk đã đến rót cho em.

Nhưng anh không đánh thức em dậy. Lâu Vận Phong thở dài một hơi, hồi tưởng lại cảm thấy bất an, thái độ của Park Jae-hyuk đối với em luôn khiến em phải đoán mò. Hứa đi cùng anh rồi sủi dường như không khiến anh khó chịu, và việc vâng lời anh từng chữ cũng không khiến anh vui vẻ. Lâu Vận Phong không biết lúc này Park Jae-hyuk đang nghĩ gì nên em đứng dậy khỏi giường và quyết định trực tiếp đi gặp anh.

Em vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, sau cơn say, chân em yếu ớt, vấp ngã vài lần mới đứng dậy được. Đột nhiên, cánh cửa mở ra, Park Jae-hyuk thấy em sắp ngã liền nhanh chóng nắm lấy tay em, đỡ em ngồi xuống giường: "Em đang làm gì vậy? Đừng đứng dậy bây giờ."

Giọng anh trầm thấp, không có chút gì nhẹ nhàng quan tâm. Lâu Vận Phong đột nhiên cảm thấy sợ hãi và nắm lấy Park Jae-hyuk, nói: "Em xin lỗi..." với giọng rất thấp, cố gắng nhìn phản ứng của anh. "Em vốn định đi tìm anh, lại bị bọn họ kéo theo, em không muốn từ chối bọn họ..."

"Hmm? Tại sao lại nói với anh điều này?" Park Jae-hyuk mỉm cười với em và chớp mắt, như thể anh không hiểu. "Anh biết, dùng bữa cùng nhau, là chuyện bình thường."

Lâu Vận Phong cúi đầu nhìn anh, Park Jae-hyuk vẻ mặt lãnh đạm, nhưng Lâu Vận Phong vẫn mơ hồ cảm nhận được một tia không vui.

"Em xin lỗi," em lặp lại. "Em đã hứa sẽ đi cùng anh."

"Anh nói là," Park Jae-hyuk đột nhiên ngồi xổm xuống và nhìn vào mắt Lâu Vận Phong. "Em cũng làm điều này với người khác à?"

"Cái gì?"

"Xin lỗi vì chuyện nhỏ như này. Thật mệt mỏi." Park Jae-hyuk nắm lấy tay em. "Em không thấy mệt à?"

Lâu Vận Phong do dự một lát: "Không hẳn."

"Ồ," giọng Park Jae-hyuk vẫn bình tĩnh. "Tính tình của em thật sự rất tốt."

Park Jae-hyuk mỉm cười với em và nắm lấy tay em, hôn nhẹ lên mu bàn tay. "Bảo trọng và nghỉ ngơi thật tốt nhé, anh không làm phiền em nữa."

"Ồ, nhân tiện," Park Jae-hyuk nửa người bước ra khỏi cửa, sau đó quay lại hỏi, "Em có định ăn trưa ở đây không?"

"Anh không ở đây à?"

"Anh ra ngoài ăn."

"Có phải anh..."

"Không."

Cánh cửa đã đóng lại. Lâu Vận Phong thở ra một hơi, chậm rãi xoa bóp cái cổ cứng ngắc vì say rượu của mình, chợt nhớ đến lời Park Jae-hyuk lúc ấn lên cổ mình ngày hôm qua: "Tuyến thể ở đây." Không có gì đáng ngạc nhiên khi người Hàn Quốc biết nhiều hơn về người hâm mộ và fanfic, nhưng việc mà em nghĩ rằng mình bí mật tìm kiếm lại bị Park Jae-hyuk nhìn thấy, sau đó Park Jae-hyuk còn nói với em một cách trắng trợn, "Anh biết," rồi rời đi như không có chuyện gì xảy ra, khiến Lâu Vận Phong không biết nên diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.

So với trước đây, tính khí của Park Jae-hyuk đã cải thiện hơn rất nhiều, nhưng không thể nói rằng anh ấy rất thân với Seo Jin-hyuk. Tuy nhiên, may mắn thay, hai người họ vẫn chưa thực sự cãi nhau, bởi vì Lâu Vận Phong có thể ngay lập tức dẹp bỏ mọi bất mãn giữa họ, và họ sẽ dừng lại ở đó, Park Jae-hyuk nhiều nhất là sẽ chọn cách ăn một mình khi anh ấy không vui.

Lâu Vận Phong không biết buổi sáng ngủ quên đã xảy ra chuyện gì, nhưng hai người bọn họ lại có thể hòa hợp mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Tính khí của Park Jae-hyuk không tốt nhưng cũng không thể nói là tệ. Khi tâm trạng không tốt, anh sẽ tự động tránh ra xa. Em lấy điện thoại từ trong chăn ra và gửi tin nhắn cho những người trong phòng tập vào buổi sáng. Chẳng có gì to tát cả, chỉ có hai người họ xếp chung trận, có một số ý kiến ​​bất đồng rồi cả hai đều tắt micro, khiến không khí trong phòng tập trở nên rất trầm lắng.

Em đứng dậy ngay khi nghe thấy hàng loạt tiếng gõ cửa.

"Ừm..." Người quản lý thận trọng lén nhìn vào, cố gắng hỏi: "Phong Phong, em thấy khỏe hơn chưa?"

Lâu Vận Phong đứng dậy, không để ý đến cảm giác hơi nhức đầu, "Ừ, sao vậy?"

"Ừm, Ruler đi ăn một mình, hình như sáng nay anh ấy có chút bất đồng với Kanavi."

"Không sao đâu, em hỏi rồi mà, chỉ là có chút bất đồng trong một trận đấu mà thôi." Lâu Vận Phong mỉm cười, cảm thấy một cỗ mệt mỏi không thể lay chuyển.

"Em cũng nên nhắc nhở anh ấy về điều đó, phòng trường hợp một ngày nào đó họ sẽ cãi nhau..."

"Ruler không cãi nhau với người khác đâu." Lâu Vận Phong hiếm khi ngắt lời người khác, cố gắng đè nén sự nóng nảy ngày càng tăng của mình, "Anh ấy không, và cũng sẽ không làm thế. Em đã hỏi rồi, đó chỉ là vấn đề nhỏ thôi."

"Dù sao thì em cũng có thể nhắc nhở anh ấy về điều đó." Người quản lý quay người rời đi.

Lại nữa rồi... Chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất luôn là một ý tưởng tốt, nhưng trong trường hợp này, không có gì để chuẩn bị cả. Bọn họ không có nhiều điều phải lo lắng, và những cuộc trò chuyện không cần thiết chỉ làm sâu sắc thêm sự rạn nứt giữa các thành viên trong đội. Lâu Vận Phong thở dài, không muốn nghĩ tới nữa.

Em nghỉ ngơi một lúc rồi thay một bộ quần áo khác trước khi đến phòng tập. Thời gian luôn trôi chậm vào buổi chiều, có vài người lặng lẽ ngồi đánh rank ở chỗ của mình. Lâu Vận Phong nhìn xung quanh và nhận thấy Park Jae-hyuk không có ở đó, trong khi Seo Jin-hyuk đang tập trung vào máy tính, trông có vẻ bình thường. Lâu Vận Phong không muốn gọi riêng cho Park Jae-hyuk vì những chuyện tầm phào, em không muốn lãng phí thời gian riêng tư với người này vào những việc không cần thiết.

Em đang lơ đãng nhìn chằm chằm vào màn hình, đột nhiên sau lưng có người vỗ nhẹ: "Này! Còn nhớ hôm qua ai đưa em về không?"

Lâu Vận Phong không có chút kí ức nào, nhưng Tăng Kỳ lại đang mỉm cười, tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó. Lâu Vận Phong trong lòng thở dài, đầu hàng: "Được rồi, cảm ơn nha, em yêu anh."

Seo Jin-hyuk, người đang uống nước, quay đầu lại, "Này không phải có mỗi anh ấy đưa em về đâu."

Lâu Vận Phong không muốn đi qua xa, mỉm cười, "Cảm ơn anh, em cũng yêu anh, được chưa?"

Seo Jin-hyuk hài lòng cắn môi, nhưng Tăng Kỳ nhất quyết không buông tha, "Này em chỉ gặp em ấy ở cửa, cái đó cũng tính à?"

"Tại sao không? Thế là dài lắm rồi."

Lâu Vận Phong nhìn hai người họ, ánh mắt em lướt qua Seo Jin-hyuk và dừng lại ở Park Jae-hyuk khi anh bước vào phòng. Nụ cười của em đông cứng trên khuôn mặt.

"Thật luôn đấy?! Anh là người đã đưa Missing về, Ruler là người đưa em ấy về phòng, em có làm cái gì đâu." Yagao nói.

Thực ra, Lâu Vận Phong có lẽ có thể đoán được điều đó. Seo Jin-hyuk tỏ ra không đồng tình và không tiếp tục cuộc tranh cãi vô nghĩa. Park Jae-hyuk chào bọn họ một cách tượng trưng và lặng lẽ ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

Bây giờ Lâu Vận Phong có thể xác nhận rằng anh ấy thực sự không có mâu thuẫn với Seo Jin-hyuk, và sự lo lắng của người quản lý quả thực là hơi quá và không cần thiết. Nhưng đó không phải là vấn đề -

"Cám ơn anh," em cố gắng nói.

"Hửm?" Park Jae-hyuk ngạc nhiên một lúc, nhưng nhanh chóng phản ứng, "Không có gì. Đó là điều anh nên làm. Em cũng luôn quan tâm đến anh."

Lâu Vận Phong hít sâu một hơi. Park Jae-hyuk đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ và rất có thể anh ấy đã nghe thấy nó từ đầu đến cuối.

Em cảm thấy một cảm giác bất an mơ hồ.

Buổi tối sau cuộc họp, em chạy đến phòng Park Jae-hyuk để tìm anh.

Cửa mở, Park Jae-hyuk nhìn thấy em đến và hơi ngạc nhiên, "Sao vậy?"

"Không, không có gì. Em chỉ muốn đến gặp anh thôi," Lâu Vận Phong mỉm cười với anh và kéo tay Park Jae-hyuk về phía mình, tự nhiên để người đàn ông vòng tay ôm lấy em, "Em chỉ là muốn gặp anh, nên em đến thôi."

Park Jae-hyuk cũng mỉm cười. Khoảng cách mặt đối mặt giữa họ cho phép họ cảm nhận được hơi thở của nhau một cách rõ ràng. Anh hỏi: "Còn gì nữa không?"

Sau cuộc họp ngày hôm đó, người quản lý kéo Lâu Vận Phong sang một bên và nhắc nhở em chú ý đến tình hình của các thành viên trong đội. Lâu Vận Phong do dự một lát: "Còn có một chuyện, quản lý có chút lo lắng về anh..."

"Lo lắng về anh? Sợ anh cãi nhau à?" Park Jae-hyuk tiếp tục mỉm cười, nhưng đôi mắt anh đột nhiên nguội lạnh, "Đó có phải là lý do em đến đây không, Missing?"

"Không..." Lâu Vận Phong gần như lập tức phản bác: "Không, em chỉ nghĩ vậy thôi, em thực sự đến chỉ để gặp anh thôi."

"À, anh biết rồi. Đừng căng thẳng thế, Missing." Park Jae-hyuk ôm em chặt hơn một chút và nói với giọng nhẹ nhàng hơn, "Quản lý đã nói chuyện với anh rồi. Đừng cãi nhau, đừng đánh nhau... Đấy có phải là nhiệm vụ anh ấy giao cho em không?"

"Đó không phải là một nhiệm vụ. Anh ấy chỉ..." Lâu Vận Phong không dám nhìn Park Jae-hyuk, "Anh ấy chỉ hơi lo lắng cho anh thôi. Không có ý gì khác."

"Anh biết." Park Jae-hyuk nhẹ nhàng hôn lên má em. "Anh nghe lời mà. Em chỉ đang giúp đỡ người khác thôi."

"Em biết đấy, thực ra Yagao cũng được quản lý gọi, chắc là để bảo cậu ấy nói gì đó với Kanavi về việc đừng tranh cãi với anh" Park Jae-hyuk chậm rãi nói, một tay nhéo mặt Lâu Vận Phong, buộc em phải nhìn thẳng vào mình, "Nhưng cậu ấy nói, Kanavi sẽ không tranh cãi với anh. 'Em ấy không, và em ấy cũng sẽ không.' Cậy ấy nói rằng không cần phải nói gì với Kanavi."

"Có vẻ như anh không có được chút niềm tin nào cả."

"Không phải vậy mà!" Lâu Vận Phong hét lên trong thất vọng, nhưng Park Jae-hyuk đã đưa tay xuống, dễ dàng bóp cổ em và ngăn em nói thêm.

"Anh biết, em tin anh. Quản lý vừa nhờ em làm việc này. Em chỉ cần giúp anh ấy một việc nhỏ thôi. Chỉ nói một lời thôi phải không?" Park Jae-hyuk tiếp tục mỉm cười, nới lỏng tay một chút và vuốt ve cổ em, như thể họ không phải đang ở trong tình thế căng thẳng mà giống như khi anh ép em vào tường trong phòng thay đồ, bình tĩnh và thậm chí có chút tán tỉnh.

Lâu Vận Phong nuốt nước bọt, không biết phải làm sao để xoay chuyển tình thế. Không khí im lặng bao trùm, giọng em run run: "Là em sai. Xin đừng giận em."

"Anh không giận em, ai sẽ giận em chứ? Missing, em thật sự là người tốt, mọi người đều thích em, em cũng thích mọi người." Khuôn mặt của Park Jae-hyuk không thay đổi, và giọng nói bình tĩnh như nước đọng trong đầm lầy. "Anh không tranh cãi với ai cả, em yên tâm." Anh lùi lại một chút, tạo khoảng cách giữa họ và nhìn em từ đầu đến chân. Giữa họ chỉ cách nhau một bước, nhưng Lâu Vận Phong cảm giác như có một thiên hà ngăn cách họ. "Vậy, anh có ngoan không? Missing không phải là nên nói điều gì tốt đẹp với anh sao?"

Lâu Vân Phong nhất thời có chút bối rối.

"Những gì em đã nói với Kanavi và Yagao ấy."

Lâu Vận Phong cuối cùng đã hiểu rằng đó là "Em yêu anh" theo sau lời "cảm ơn".

"Nó không khó đến thế phải không?" Park Jae-hyuk mỉm cười và dựa sát vào mặt em. "Em đã nói điều đó với bao nhiêu người rồi? Rất nhiều người phải không?"

Lâu Vận Phong cắn môi cho đến khi Park Jae-hyuk chạm vào mình, em chợt nhận ra rằng mình đã cắn vào môi dưới và máu đang lan ra trong miệng, nhưng em không hề hay biết. Park Jae-hyuk lắc đầu thương hại và đặt ngón tay cái lên môi em, "Missing, sao em có thể bất cẩn với chính mình như vậy?"

"Làm ơn, em..." Lâu Vận Phong gần như có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của chính mình, "Em không thể nói với anh được."

"Em xin lỗi, anh có thể giận em và làm bất cứ điều gì anh muốn, nhưng ..."

"Em không làm gì sai cả," Park Jae-hyuk cuối cùng cũng ngừng cười và nghiêm túc nói: "Em không làm gì sai cả, đừng xin lỗi. Anh chỉ muốn nghe một lời thôi, có gì khó khăn thế?"

Lâu Vận Phong nhắm mắt lại, tựa như dùng hết khí lực toàn thân, cúi đầu, cơ hồ không nghe được chính mình, "Bởi vì đấy là sự thật."

"Sự thật?" Park Jae-hyuk đột nhiên mỉm cười, một bên môi hơi cong lên, như thể anh thực sự đã nghe thấy điều gì đó buồn cười. "Ý em là, những gì em nói với Yagao, với Kanavi, với mọi người đều là dối trá phải không?"

Lâu Vận Phong sửng sốt. Em không ngờ Park Jae-hyuk lại kiên quyết đẩy em vào ngõ cụt. Sự cân bằng mong manh, sai lầm và sự ngụy trang mà họ chia sẻ trước đó đã bị chính bàn tay của Park Jae-hyuk xé nát vào lúc này. Lâu Vận Phong loạng choạng tiến tới, cố nắm lấy tay Park Jae-hyuk, nhưng Park Jae-hyuk ngay lập tức lùi lại một bước, tập trung ánh mắt vào em, như thể sắp đốt một lỗ trên người em, yêu cầu một câu trả lời. Anh nhìn em, không chút biểu cảm, ngay cả nụ cười giễu cợt vừa rồi cũng biến mất không dấu vết, như thể mọi thứ chỉ là ảo giác tan vỡ của Lâu Vận Phong.

Em đứng trước mặt Park Jae-hyuk, cảm thấy xa cách anh hơn bao giờ hết, rất nhiều lời trên môi nhưng lại không thể thốt ra được một lời nào. Em cắn môi, vất vả hồi lâu mới thốt ra được mấy chữ: "Đừng làm vậy, làm ơn..."

Park Jae-hyuk nhướng mày ngạc nhiên. "Có chuyện gì thế Missing? Anh chỉ hỏi em những lời của chính em thôi mà, có gì sai sao?"

"Anh rất nghe lời, okay? Em bảo anh làm gì thì anh làm. Em bảo anh đừng cãi nhau, anh không cãi nhau. Nhưng em vẫn chưa hài lòng."

Lâu Vận Phong hít một hơi thật sâu, nhận ra rằng Park Jae-hyuk chưa bao giờ có ý định để em đi, em không thể giả vờ nhắm mắt làm ngơ trước mối quan hệ bấp bênh giữa mình và Park Jae-hyuk nữa. "Tình bạn" của họ rất mong manh và Lâu Vận Phong biết điều đó. Park Jae-hyuk chỉ ném ra một câu hỏi và nó đã ngay lập tức tan vỡ.

"Em không có không hài lòng."

"Vậy tại sao em không thể nói dối để an ủi anh?"

"Đó không phải là lời nói dối."

"Nếu đó là sự thật thì nói cho anh biết đi."

"Em..."

Park Jae-hyuk bất ngờ nắm lấy vai em và ấn em vào tường với một lực mạnh đến mức Lâu Vận Phong sợ xương mình sẽ gãy. "Em thật sự rất buồn cười đấy, dù khó khăn đến đâu em cũng không bao giờ từ chối yêu cầu của người khác, nhưng việc đơn giản như vậy em cũng không làm được."

Lâu Vận Phong đau đớn tột cùng, nhưng vẫn cố nhịn, cố gắng bình tĩnh giải thích: "Là lỗi của em, em... Anh có thể bắt em làm gì cũng được, nhưng anh có thể đừng tức giận được không?"

"Tức giận?" Park Jae-hyuk đột nhiên cười lớn. Anh buông tay ra, cụp mắt xuống, như thể mất hết sức lực. "Em không làm gì sai cả. Tại sao em phải xin lỗi? Thật là vô lý với anh."

"Không, em..."

Park Jae-hyuk ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh và mệt mỏi, tuy tức giận nhưng trong mắt lại không hề có chút giận dữ nào. Lâu Vận Phong chưa bao giờ thấy Park Jae-hyuk trông như thế này trước đây.

Thất vọng.

Đó là dáng vẻ mà Lâu Vận Phong sợ nhất, hơn là ghét bỏ. Em choáng váng.

"Em không giận anh vì những gì anh đã làm với em sao?"

Park Jae-hyuk nói xong, nắm tay Lâu Vận Phong, mỉm cười với em, "Muộn rồi, em nên về đi."

"Anh hứa sẽ không cãi nhau với ai cả. Đừng lo lắng." anh nói thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro