Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi trên con đường lát gạch màu kem, Takemichi tựa như đứa bé mới sinh dòm ngó xung quanh, hiếu kì với tất cả mọi thứ. Nhìn từng dãy lớp học xếp đều, những cây anh đào phấp phới, đôi khi có vài cánh hoa nghịch ngợm đậu trên tóc cũng bị Takemichi lấy xuống.

Chifuyu vẫn luôn đi bên cạnh, vô cùng tri kỉ mà thả chậm bước chân chờ cậu.

Kakuchou: Hình như mấy người quên cái gì thì phải

Dẫu cho cả quãng đường hai người đều im lặng chẳng ai nói câu gì, nhưng lại mang cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái, hòa hợp.

Đứng trước phòng số 305 của tòa nhà D, Chifuyu trực tiếp kéo cửa vào.

"Đã bảo bao lần rồi là phải gõ cửa mà." Một giọng nữ ngọt ngào truyền đến, mang theo chút cau có.

"Hì,  đừng khó tính như vậy nào Hina-san"

"Thật tình..."

Cô gái nhỏ nhắn với mái tóc màu hồng cam nhìn lại, khi thấy Takemichi và Kakuchou phía sau, hai mắt cô phát sáng lên.

"Đây là thành viên mới sao? Chào mừng chào mừng, chị là Tachibana Hinata, rất vui được gặp hai em"

"Hina-san thật tình, cậu nhiệt tình quá dọa hai bạn ấy sợ bây giờ." Cô bé với mái tóc vàng hoe đang ngồi dưới thảm lay hoay với chiếc máy ảnh khẽ cười lên tiếng. Cậu trai có diện mạo y hệt cô  ngồi cạnh cũng đồng tình mà gật đầu.

Nói đoạn, cô đứng dậy nhìn Takemichi. "Chào, chị là Inui Akane, còn đây là Inui Seishu, em trai của chị, em cứ gọi nó là Inupee."

Inupee cũng ngồi dậy, gật đầu chào Takemichi. Khi nhìn vào ánh mặt của anh, Takemichi sững sờ vài giây.

Hôm nay là ngày gì mà đi đường toàn gặp người đẹp thế.

Chifuyu đứng cạnh cũng nhận ra sự kinh diễm của cậu, anh khẽ cúi đầu, ánh mắt âm trầm đi.

"E-em là Hanagaki Takemichi, rất vui khi được gặp mọi người."

"Em là Hitto Kakuchou, rất vui được gặp mọi người." Kakuchou nãy giờ bị lãng quên, chỉ có thể gượng gạo sờ đầu tự giới thiệu bản thân.

Hinata lon ton chạy đến bên Takemichi, khoát tay cậu kéo vào trong. Cô luyên thuyên giới thiệu, giải thích cho Takemichi mọi thứ trong câu lạc bộ. Biết được cậu không hề có căn bản gì về nhiếp ảnh, cô cũng chẳng phàn nàn mà giải thích cho cậu từng li từng tí. Đến cả Akane và Inupee cũng dù đã quen biết Hinata từ lâu cũng bị sự nhiệt tình của cô dọa sợ.

Kakuchou thì được hai anh em nhà Inui chỉ dẫn, chỉ riêng Chifuyu vẫn luôn im lặng đứng một bên quan sát. Anh nhìn chòng chọc vào Takemichi và Hinata, hai người ngồi sát bên nhau, đôi khi vai của cả hai chạm nhau. Cả hai vừa nói vừa cười, Hinata ánh mắt trìu mến nhìn Takemichi, trông vô cùng xứng đôi vừa lứa.

Hạnh phúc thật nhỉ?

"Cạch!"

"Hinata-chan! Lâu quá đó!"

"Hể! Tớ quên mất, đợi, đợi một tí Mitsuya-kun, tớ tới ngay."

Takemichi chuyển tầm mắt qua người gọi là Mitsuya, anh mặc đồng phục của trường cùng với chiếc áo len màu kem, tỏa ra cảm giác ấm áp lại đáng tin.

"Ồ, đây là thành viên mới bên chị à? Chào, anh là Takashi Mitsuya, rất vui được gặp hai em. Anh là trưởng câu lạc bộ may, sau này chúng ta sẽ gặp nhau nhiều."

"Rất vui được gặp anh, em là Hanagaki Takemichi."

"Rất vui khi được gặp anh, em là Hitto Kakuchou."

Hinata quyến luyến buông Takemichi ra, cô có nhờ câu lạc bộ may giúp cô may vài bộ trang phục, nay bản thiết kế đã hoàn thành, Hinata cần qua xem thử.

Mitsuya nhìn Hinata rời đi, lại tò mò giương mắt nhìn Takemichi.

Hinata là hoa khôi của trường, xinh đẹp lại giỏi giang, được nhiều người yêu mến mộ. Dù thế đóa hoa này chẳng mềm mại mấy, bố cô là cảnh sát cấp cao, bản thân Hinata được học Karate chuyên nghiệp. Từ diện mạo tới nắm đấm của cô đều khiến người ta choáng váng. Chính Hinata dù là con gái cũng chưa từng tỏ ra bản thân yếu đuối, thế mà lại tỏ vẻ đáng yêu trước mặt một người mới gặp lần đầu. Nhìn liền biết có chuyện.

Mitsuya mỉm cười, Hinata là bạn thân của anh, khiến anh cũng hơi lo lắng trước nhiều quyết định của cô. Anh nhịn không được nhìn Takemichi thêm vài lần, lại phát hiện phía sau gáy cậu cư nhiên vẫn còn vương một cánh hoa anh đào.

Anh áp sát cậu, vớ tay định lấy cánh hoa ra. Khiến Takemichi hoảng hốt mở to nhìn anh.

Đôi mắt ấy lấp lánh như đại dương xanh đẹp đẽ đang in những vì tinh tú lên từng làn sóng của nó. Xinh đẹp lại trong sáng, nó đang mở to nhìn Mitsuya, đôi mắt long lanh nước phản chiếu bóng hình anh.

Đáng, đáng yêu quá!

Mitsuya lấy cánh hoa ra, đặt lên tay Takemichi sau đó tựa như bị ma đuổi nhanh chóng quay lưng rời đi.

Để lại Takemichi phía sau ngước mắt nhìn theo bóng anh, khẽ cười rồi đặt đại cánh hoa lên bàn.

"Kì lạ thật..." Kakuchou bên cạnh cảm thán, cũng sắp đến giờ vào học, cậu lôi kéo Takemichi rời đi, trên hành lang rộng lớn cả hai thoải mái cười đùa.

"Đàn anh đàn chị thân thiện thật nhỉ?"

"Ừm, Hina-san hay Akane-san đều xinh ghê!"

Takemichi quay lại nhìn căn phòng câu lạc bộ, rồi nhìn Kakuchou nói, "Đúng vậy! Ban đầu tớ còn hơi hoang mang, chẳng hiểu sao lại quyết định vô câu lạc bộ nhiếp ảnh. Nhưng giờ thì thấy vui thật, may mà tớ lúc đó chọn vô."

Reng Reng

Tiếng chuông reo lên, Takemichi cùng Kakuchou chạy như điên, chỉ mong cố vào trước khi cô tới.

Cả hai anh em Inui cũng nhanh chóng rời đi, chỉ riêng Chifuyu vẫn đứng trong phòng lúc lâu. 

Anh nhìn cánh hoa anh đào đặt trên bàn, cầm lấy nó đặt lên mũi hít một hơi thật sâu.

Thật thơm.

Sau đó anh dùng sức vò nát nó, chỉ hận không thể nghiền nó thành tro bụi.

Anh buông tay ra, để những vụn cánh hoa rơi lả tả ngoài cửa sổ, bay theo gió rồi nhẹ nhàng tiếp đất.

Nhưng lại dính mùi của kẻ khác.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro