Chương 12: Theo như nhu cầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị" Thương Vũ mở miệng, "Em..."

Tiếng nói của cậu bị ảnh hưởng bởi công nghệ nên có chút biến dạng.

Đó rõ ràng là một giọng nói rất quen thuộc, từng vô số lần ngồi bên cạnh Quan Thành, gọi anh một tiếng "Anh Quan", cùng anh trò chuyện về mọi thứ. Cũng từng ở những lúc yên tĩnh, ngồi bên cạnh Quan Thành gảy đàn và hát cho anh nghe.

Quan Thành đã từng nghe qua giọng nói của Thương Vũ rất nhiều lần, với rất nhiều hình dáng khác nhau.

Trên sân khấu tràn đầy năng lượng, trong phòng thu thanh âm khàn khàn quyến rũ. Thậm chí vào những khoảnh khắc thân mật nhất, mồ hôi bọn họ nhỏ giọt quấn quýt lấy nhau. Thương Vũ nắm tay anh, tuy rằng phần lớn thời gian là yên tĩnh, nhưng luôn phát ra vài tiếng thở dốc nhẹ nhàng. Lần trước khi đi Anh, ở khách sạn Birmingham, anh và Thương Vũ bắt đầu trong phòng tắm, sau đó chuyển đến trên giường, cửa sổ... rất nhiều nơi.

Nếu nói trước đây, Quan Thành sẽ nghĩ rằng mối quan hệ giữa họ có vẻ lạnh nhạt. Nhưng sau khi trở về từ Anh, anh hoàn toàn không còn ý nghĩ đó, còn tự hỏi: Có phải vì mình trước đây hơi nghiêm túc luôn "đóng chặt", khiến tiểu Vũ cũng không thể thoải mái?

Nhưng Thương Vũ chủ động tiến lên một bước, mang lại cho hai người một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt so với trước đây.

Ngay cả sau khi về nước, Quan Thành vẫn thường xuyên nhớ lại hai người trước khi rời khỏi khách sạn. Lúc đó, bọn họ không hoàn thành trọn vẹn một cuộc làm tình, chỉ là anh nửa ngồi nửa dựa trên bồn rửa tay, còn Thương Vũ từ phía trước ôm lấy anh, muốn anh dùng tay giúp mình một lần. Anh cảm nhận được lòng bàn tay nóng rực. Đến khi sau đó, Thương Vũ lại dường như vẫn chưa hài lòng, cười nhẹ nhàng và nói: "Em cũng giúp anh Quan nhé."

—— Làm sao Thương Vũ lại không yêu anh được?

Quan Thành bắt đầu cảm thấy sự lo lắng trước đây của mình thật buồn cười.

Anh tiếp tục nghe đoạn ghi âm, nhưng tâm trí có chút phiêu lãng, nghĩ rằng Thương Vũ trước đây không hồi đáp có lẽ là vì cảm thấy xấu hổ trước mặt Kha Một Mộng. Thậm chí còn tốt hơn, có lẽ là vì tức giận, khó mà tin được Kha Một Mộng lại phỏng đoán mối quan hệ giữa cậu và Quan Thành như vậy.

Quan Thành suy nghĩ rất nhiều trong khoảnh khắc đó.

Sau đó, anh nghe thấy Thương Vũ nói: "Anh Quan đối với em vẫn rất tốt."

Quan Thành có thể nghe được tiếng tim mình đập "thịch thình thịch".

Kha Một Mộng hỏi: "Rất tốt? Ý của em là cậu ta cho em rất nhiều tài nguyên trong giới giải trí, đẩy em lên hàng đầu sao?"

Thương Vũ im lặng một lúc, giọng nói có chút sắc bén, nói: "Chị, em không ngờ chị cũng sẽ nói như vậy."

Khóe môi Quan Thành nhếch lên một chút.

Kha Một Mộng lại im lặng và Thương Vũ hỏi cô: "Chị nghĩ rằng em dựa vào anh Quan sao?"

Quan Thành thầm nghĩ: Đương nhiên là không phải.

Thực tế, Thế Vinh Entertainment đích thực đã cung cấp cho Thương Vũ rất nhiều điều kiện ưu đãi, nhưng việc Thương Vũ có thể đạt được vị trí như ngày hôm nay chính là nhờ vào tài năng của cậu. Thương Vũ là người thật sự có tài năng, trong chương trình tuyển chọn ngày xưa, mỗi khi Thương Vũ hát một bài, sự nổi tiếng của cậu lại tăng vọt, cuối cùng trở thành quán quân với lợi thế tuyệt đối.

Quá trình bầu chọn cho cuộc thi là bằng tin nhắn di động. Tin nhắn không cần trả phí, nhưng mỗi số điện thoại chỉ có một phiếu bầu. Nói cách khác, dù fan của Thương Vũ có huy động tất cả bạn bè và người thân bỏ phiếu, để Thương Vũ đạt được số phiếu quán quân cuối cùng vẫn cần một lượng lớn người hâm mộ cuồng nhiệt và ưu thế áp đảo.

Điều Thế Vinh Entertainment đã làm là đẩy mạnh Thương Vũ thêm một bước trên cơ sở đó.

Họ đã làm cho Thương Vũ không bị lu mờ sau khi chương trình kết thúc, mà tiếp tục tỏa sáng rực rỡ, dần dần tiến gần đến trái tim của công chúng.

"Tất nhiên không phải." Kha Một Mộng cũng nói, "Thật sự xin lỗi, là chị nhiều chuyện."

Quan Thành không thể nhìn thấy biểu cảm của hai người trong đoạn ghi âm.

Lúc này, anh mới nhận ra rằng bất chợt cơ thể mình đã căng thẳng, tay cầm ly cũng đã dùng quá nhiều sức.

Nghĩ đến điểm này, Quan Thành chậm rãi dựa vào sô pha.

Anh nhắm mắt lại, tiếp tục nghe tiếp.

Thương Vũ cũng nói: "Xin lỗi, em vừa mới..."

Kha Một Mộng chủ động nói: "Là chị không đúng, không nên nghĩ như vậy về em và cậu Quan."

Giọng Thương Vũ mang theo chút mệt mỏi, "Chị, em biết chị muốn giúp đỡ em. Dù chị luôn nói em không cần phải cảm ơn chị vì những chuyện trước đây, nhưng... Em không biết nói sao nữa, nếu không có chị giúp đỡ trước đó, em có lẽ sẽ không tham gia chương trình đó, sẽ không gặp được anh Quan và sẽ không ngồi đây nói chuyện với chị. Ừm, thậm chí em có thể sẽ không còn hát nữa."

Kha Một Mộng nói: "Nhưng em rất thích ca hát, thích âm nhạc."

"Đúng vậy," Thương Vũ đáp, "Nhưng chị, lúc bị cử đi thi, đó là khoảng thời gian u ám nhất trong bốn năm đại học, thậm chí trong hơn hai mươi năm cuộc đời em. Lúc đó em sinh ra một loại hoài nghi tâm lý về mọi thứ. Tại sao lại là em? Chỉ vì gia đình em không có bối cảnh, vì để em đi thi nghệ thuật mà suýt nữa bán cả căn nhà sao? Chị, chị biết đấy, mẹ em chỉ là một giáo viên bình thường, bố em cũng vậy, ông đã làm việc nhiều năm nhưng không có cơ hội thăng chức, em——"

Kha Một Mộng không nói gì.

Thương Vũ dừng lại, như tự nhận ra mình đã thất thố, cậu nói: "Em không nên nói những điều này với chị, không nên để những cảm xúc này chồng chéo lên chị."

Kha Một Mộng nói: "Không sao, ít nhất em cũng đã nói cho chị biết rằng chị đã làm một việc đúng đắn."

Quan Thành nghĩ, đến lúc này tiểu Vũ nhất định đang cười phải không?

Nhưng đó không phải là nụ cười thật sự, chỉ là cảm giác như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than muốn rời đi.

Thương Vũ nói: "Không nói những chuyện đó nữa."

Kha Một Mộng cũng đồng ý: "Được." Cô chuyển sang nói về nhà hàng.

Quan Thành nghe đến đây, bắt đầu có chút buồn bã.

Anh cảm thấy mình nên tắt ghi âm và đi ngủ. Nhưng có lẽ vì cảm xúc quá trào dâng trước đó, lúc này, Quan Thành dựa vào ghế sô pha, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân đều thoải mái, không muốn đứng dậy.

Anh cho phép mình ngồi thêm một lúc nữa.

Kha Một Mộng giới thiệu vài món đặc sắc của nhà hàng cho Thương Vũ, cười nói, thật ra chính mình cũng chỉ biết sơ sơ. Cô mới đến Hải Thành không lâu, nhà ăn này cũng chỉ ăn được hai ngày trước, thấy ngon nên mới mời Thương Vũ đến đây.

Quan Thành nghe, thầm nghĩ: Thật ra có thể đem lời đánh giá về nhà hàng này của Kha tiểu thư chia sẻ với lão Chu.

Ghi âm tiếp tục, hai người nói thêm đôi ba câu, Kha Một Mộng đột nhiên hỏi: "Thương Vũ, em có vẻ như còn có chuyện muốn nói?"

Thương Vũ do dự một chút, "Đúng vậy chị, chuyện chị uống rượu một mình trước đó..."

"À, lúc đó chị cãi nhau với bạn trai." Kha Một Mộng nói, "Cậu ấy còn trẻ, có một số việc luôn làm rất (*) lý tưởng chủ nghĩa."

(*) Lý tưởng chủ nghĩa (idealism) là một triết lý hoặc quan điểm trong đó các giá trị, nguyên tắc, hoặc mục tiêu được coi là tối quan trọng và vượt trội hơn thực tế hiện tại. Người theo chủ nghĩa lý tưởng thường đặt niềm tin mạnh mẽ vào những lý tưởng cao cả như công lý, chân lý, và cái đẹp, và cố gắng theo đuổi những mục tiêu này dù có gặp phải những khó khăn hoặc thách thức thực tế.
Trong cuộc sống hàng ngày, người theo chủ nghĩa lý tưởng có thể có xu hướng lạc quan, tin vào khả năng thay đổi tích cực và sự hoàn thiện của xã hội và con người. Họ có thể mơ mộng và đặt mục tiêu cao, đôi khi không thực tế, nhưng luôn mang theo sự nhiệt huyết và lòng tin vào những điều tốt đẹp hơn.

Thương Vũ cười một cái, "Chị, chị nói người khác 'lý tưởng chủ nghĩa', nghe có chút kỳ lạ."

"Phải không?" Kha Một Mộng cũng cười.

Thương Vũ: "Nhưng đây là lần đầu tiên em biết chị có bạn trai."

"Cũng bình thường thôi." Kha Một Mộng nói, "Chị lại không phải như em. Thời đại học luôn bận rộn với các buổi biểu diễn, có người tìm em, gọi em, nhưng em chưa bao giờ đáp lại."

Thương Vũ: "Khi ấy, em không muốn bố mẹ phải bỏ tiền học phí cho em, hơn nữa chi tiêu trong trường cũng rất đắt. Nhiều buổi biểu diễn âm nhạc, nơi khác cũng phát vé cho chúng em. Một lần không đi, hai lần không đi thì được, nhưng nhiều lần không đi thì cũng không thể chấp nhận được. Không tham gia vào buổi biểu diễn của người khác thì vẫn có thể, nhưng chủ yếu là trong lòng mình cũng ngứa ngáy muốn tham gia."

Kha Một Mộng nghe vậy, nói: "Nhớ không lầm thì em lúc đó có thể chạy diễn ba bài trong một show, phải không?"

"Nhiều nhất là chạy diễn sáu bài trong một show, trong đó có hai lần là cùng một ngày." Thương Vũ cười nói, "Lúc đó mỗi lần nhận được lời mời đều phải lo lắng về việc thời gian biểu diễn có trùng với thời khóa biểu hay không."

"Thế cuối cùng có trùng lần nào không?"

"Trốn thoát được vài lần."

"Nghe em nói, chị bắt đầu hoài niệm những ngày ở đại học trước kia."

Kha Một Mộng lớn hơn Thương Vũ hai tuổi.

Quan Thành nghe những lời này của hai người, mơ màng sắp ngủ.

Kha Một Mộng: "Vừa nói đến đâu rồi? À, lúc đó chị cũng thay đổi vài người bạn trai tệ, em không biết sao?"

Thương Vũ: "Vâng, cái này đúng là không biết, vài người tệ lận sao?"

Kha Một Mộng: "Em không lướt vòng bạn bè sao? Mỗi lần chia tay chị đều đăng một bài dài. Nào là cậu ta sau lưng ngoại tình, nào là chê chị không đủ dịu dàng, chê chị không nhiệt tình."

Thương Vũ: "Chị..."

Kha Một Mộng cười nói: "Đúng rồi còn nói đến cái này, Thuyền Thuyền vẫn là đàn em của bọn chị. Cậu ấy bây giờ xem như người làm âm nhạc tự do, nhưng gần đây cũng tính toán gia nhập công ty."

Thương Vũ liền nói: "Thật sao? Có thể nhờ cậu ấy gửi tác phẩm cho em nghe, em xem xong có thể giới thiệu cho Vương tỷ."

Kha Một Mộng: "Vương tỷ?"

Thương Vũ: "Chính là người đại diện của em."

Kha Một Mộng: "À, không cần đâu, trước kia chị có biết một ít về tình huống của em ở Thế Vinh, Vương tỷ là Vương Lộ Trân phải không? Thuyền thuyền chắc không đạt được đến trình độ của cô ấy đâu, có thể ký hợp đồng thông thường đã là tốt rồi."

Thương Vũ: "Để em nghe thử đi."

Kha Một Mộng: "Vậy chị cảm ơn em trước."

Thương Vũ: "Không cần khách sáo."

Quan Thành nửa tỉnh nửa mơ.

Trên tay anh vẫn cầm cái ly pha lê đựng nước, lúc này, vì cơ thể chậm rãi thả lỏng, lực nắm cái ly cũng giảm đi. Khi anh thật sự sắp ngủ, tay hoàn toàn thả lỏng, nước trong ly tràn ra, đổ trên đùi Quan Thành.

Cảm giác mát lạnh này lập tức làm Quan Thành tỉnh táo lại.

Anh có chút bất đắc dĩ, đặt cái ly sang một bên, chuẩn bị đi thay áo choàng lụa. Về phần ghi âm, có lẽ thật sự không cần thiết nghe tiếp. Dù anh có một chút không chắc chắn về thái độ của bạn trai – thật sự không nên, Quan Thành nghĩ trong lòng, cố gắng không để sự kiện tương tự tái diễn – nhưng đến đây, anh nên buông bỏ nghi ngờ được rồi.

Do đó, cũng không cần thiết tiếp tục nghe cuộc trò chuyện tầm thường giữa Thương Vũ và Kha Một Mộng.

Quan Thành cầm lấy điện thoại. Màn hình đã tối, khi bật sáng đã là 1 giờ rưỡi.

Anh nghĩ thầm, hóa ra bản thân mình cũng không ngủ được bao lâu. Chỉ là sau khi nghe Tiểu Vũ nói như vậy, cảm thấy an tâm hơn, cơn mệt mỏi ban đầu liền ùn ùn kéo đến. Anh muốn xóa bỏ đoạn ghi âm này, suy nghĩ một chút, rồi cảm thấy lần này thực sự có thể xóa bỏ. Nhưng ngay lúc đó, cuộc trò chuyện tiếp theo giữa Thương Vũ và Kha Một Mộng lại thu hút sự chú ý của Quan Thành.

"...... Chị thật sự rất ngưỡng mộ tình cảm giữa em và Quan Tổng," Kha Một Mộng nói. Cô dường như hoàn toàn không ngạc nhiên vì mối quan hệ đồng tính luyến ái. Có lẽ do ảnh hưởng từ môi trường học tập tại học viện nghệ thuật tương đối cởi mở, hơn nữa cô vừa từ nước ngoài trở về chưa lâu, "Còn về Thuyền Thuyền, không phải là không tốt. Cậu ấy so với tất cả bạn trai cũ của chị đều tốt hơn hết. À, có lẽ là do hiện tại chị đang 'người tình trong mắt hoá Tây Thi'...... Nhưng đôi khi, chị cũng cảm thấy cậu ấy quá phiền phức."

Thương Vũ nói: "Anh Quan thật sự rất quan tâm em."

Kha Một Mộng: "Hừm, sao lại có cảm giác em mới là 'Thuyền Thuyền', còn chị là 'Quan Tổng' vậy?"

Thương Vũ không đáp lại.

Kha Một Mộng thở dài, giọng điệu nhẹ nhàng và chậm rãi hơn so với đoạn ghi âm lúc đầu, có vẻ như trò chuyện càng lâu, ngữ khí của cô càng trở nên thoải mái hơn. Hai người kia đang ăn cơm, trên bàn không có rượu, nhưng đương nhiên là sẽ có nước trái cây.

Kha Một Mộng nói: "Chúng ta dùng nước trái cây thay rượu nhé?"

Thương Vũ nói: "Được thôi, chúc mừng điều gì đây?"

Kha Một Mộng suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúc bạn trai của chúng ta?"

Thương Vũ lại một lần nữa im lặng.

Quan Thành gần như đã nhấn vào nút xóa bỏ email. Chu Tề Ngọc ở bên kia đã xóa bỏ bản ghi âm gốc, nếu anh xóa đi, sẽ không bao giờ biết được Thương Vũ nói gì tiếp theo. Quan Thành cảm thấy cổ họng mình khô khốc, đứng tại chỗ, bồn chồn không yên.

Lúc này, Thương Vũ nhẹ nhàng ho khan.

"Chị, có lẽ chị đã hiểu lầm rồi, em và anh Quan không phải là, ừm, mối quan hệ 'bạn trai'."

Quan Thành ngạc nhiên.

Khi anh nghe thấy những chữ cuối cùng, trong đầu "Ong" một tiếng, hoàn toàn mơ hồ.

Kha Một Mộng cũng ngạc nhiên không kém: "À? Sao có thể?"

Thương Vũ: "Em thật sự cảm ơn anh Quan vì đã giúp đỡ em một chút, cho nên... cũng có thể xem như là 'theo nhu cầu' mà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro