Chương 13: Cách thức ở chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khách sạn có hệ thống cách âm rất tốt. Mặc dù Quan Thành đang ngồi bên bệ cửa sổ và nhìn thấy một chiếc xe thể thao lao nhanh dưới lầu, vẽ ra một vệt sáng bóng loáng trong đêm tối, nhưng anh không nghe thấy chút âm thanh nào từ tiếng động cơ nổ ra.

Quan Thành đang mải mê suy nghĩ thì bất chợt xuất hiện một ý nghĩ. Từ sau vụ tai nạn xe cộ đó, cho đến khi Quan Thành 26 tuổi, suốt bốn năm, anh đã nhiều lần lái chiếc siêu xe của mình chạy băng băng trong đêm tối tĩnh lặng. Rất nhiều lần thậm chí không phải trên đường phố thành thị, mà là trên những con đường đèo núi.

Khi anh xuống xe ở "vạch đích," mọi người xung quanh đều đang cười, tiến đến vỗ vai Quan Thành và nói: "Quan thiếu, giỏi thật đấy! Hôm nay vẫn là cậu về nhất. Được rồi, tôi thua thì phải chịu ——"

Những lúc như thế, Quan Thành thường không nói gì.

Những người bên cạnh cũng đã quen với điều đó: Quan Thành rất hào phóng, mặc dù thường xuyên chiến thắng trong các cuộc đua và kiếm được rất nhiều tiền, nhưng trong cuộc sống thường ngày, anh tiêu tiền rất thoải mái cho những cậu ấm cô chiêu khác ở Hải Thành.

Họ không để ý đến sự lạnh lùng của Quan Thành, mà đã quen với việc hỏi một câu: "Quan thiếu, tiếp theo chúng ta đến MUUK chơi tiếp nhé? Nghe nói lần này có nhiều 'hàng mới' lắm."

Quan Thành nói không đi.

Anh muốn ở một mình yên tĩnh một chút.

Những người xung quanh nghe vậy, chỉ cười, không khuyên can gì nhiều.

Chờ cho những tiếng động cơ vù vù lần lượt qua đi, Quan Thành dựa vào xe. Trong đêm tối cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, nhìn ánh đèn của thành phố trước mắt. Anh cứ mãi tự hỏi, nếu như trước đây, mình có thể kiên trì thêm một chút, liệu ba mẹ có thể sống sót không? Nhưng cuộc sống làm gì có hai chữ "nếu như". Anh chỉ có thể như vậy, trong suốt một khoảng thời gian dài, tự dày vò bản thân mình.

Tại sao người chết không phải là anh?

Vì vậy, Quan Thành liên tục tiếp cận cái chết hết lần này đến lần khác.

Trong mắt người khác, Quan thiếu là kẻ phóng đãng không kềm chế được. Những người khác chỉ chơi cho vui, thật sự là "chơi". Nhưng Quan Thành thì khác, mỗi sở thích mới của anh đều chứa đựng sự nguy hiểm cực lớn.

Ban đầu là đua xe, nhưng đua xe nhanh chóng trở nên không đủ với anh. Anh chuyển sang những thứ "thú vị" hơn, như leo núi, nhảy dù, lặn sâu. Cuối cùng, anh bắt đầu truy đuổi những cơn lốc, đưa bản thân đến trước ngưỡng cửa của tử thần.

Nhưng đó là Quan Thành trước 26 tuổi.

Tim anh đột nhiên thắt lại một chút, từ trong những suy nghĩ nặng nề trở về với hiện tại.

Kha Một Mộng trầm mặc rất lâu sau câu trả lời của Thương Vũ, cuối cùng nói: "Nếu em cảm thấy thích hợp, thì cứ coi như vậy đi."

Thương Vũ ngược lại hỏi: "Chị, nếu em như vậy, chị sẽ cảm thấy thất vọng sao?"

Kha Một Mộng nói: "Chị... không đâu. Thương Vũ, cuộc sống của em là do em lựa chọn, chị thực sự không có lập trường để nói rằng chị 'thất vọng'."

Thương Vũ có lẽ đang cười, nói: "Nhưng chị cũng không đồng tình."

Kha Một Mộng bất đắc dĩ nói: "Chị chỉ là không biết phải diễn đạt thế nào. À, sau khi về chị muốn xác nhận lại với Thuyền Thuyền xem cậu ấy nghĩ gì về mối quan hệ giữa hai chúng ta."

Thương Vũ nói: "Có thể trở thành bạn trai của chị, cậu ấy nhất định là rất may mắn."

Kha Một Mộng: "......"

Theo Quan Thành, bữa ăn này thật ra chỉ mới đi được nửa chặng đường. Nhưng chủ đề bắt đầu trở nên khó kéo lại, dần dần rơi vào những khoảng lặng dài. Đoạn ghi âm còn kéo dài khoảng nửa giờ nữa, nhưng Kha Một Mộng đột nhiên mở miệng nói: "À, Thuyền Thuyền vừa nhắn tin cho chị, nói rằng cậu ấy..."

Thương Vũ nói: "Chị, chị nên đi gặp cậu ấy đi."

Kha Một Mộng không biết nói gì thêm.

Thương Vũ vẫn cười, "Ừm. Chúng ta gọi nhiều món như vậy, không ăn hết thì hơi lãng phí."

Kha Một Mộng chần chừ một chút rồi nói: "Được rồi, món ức gà sốt lựu ở đây thực sự không tệ, dù vẫn không bằng quán mà thầy Lưu từng dẫn chúng ta đến ăn."

Thương Vũ nói: "Em sẽ nếm thử thật kỹ sau."

Nói đến đây, Kha Một Mộng rời đi.

Chiếc máy ghi âm ghi lại âm thanh mở cửa, đóng cửa, rồi sau đó lại là một khoảng lặng kéo dài. Một lúc sau, bỗng nhiên vang lên một tiếng "bang," rõ ràng có thứ gì đó rơi xuống đất hoặc va vào tường. Tiếng bước chân, rồi tiếng ngồi xuống, tiếng uống nước... Sau đó, không gian trở lại sự yên tĩnh.

Quan Thành lúc này đã không còn biểu cảm gì trên mặt.

Mặc dù anh đã nghe hết mọi thứ, nhưng thực ra không còn đủ tinh thần để suy nghĩ về ý nghĩa cụ thể của câu nói "không phải bạn trai" của Thương Vũ. Anh như trở về sáu năm trước, lúc ở Hawaii, khi anh đã ở rất, rất gần với cái chết. Thực ra lúc đó, có người bạn cùng lái chiếc xuồng gần cơn lốc đã nhận ra trạng thái không bình thường của Quan Thành. Họ chỉ đang truy cầu sự kích thích, nhưng Quan Thành lại như đang tìm kiếm cái chết. Khi mọi người đều cho rằng không thể tiến xa hơn, Quan Thành vẫn không quan tâm.

Nhưng cuối cùng anh vẫn sống sót.

Trở về Hải Thành, bắt đầu một cuộc sống mới.

Anh biết mình đã lãng phí suốt bốn năm trước đó, nên ban đầu khi quay lại. Anh chưa tiếp quản ngay tất cả tài sản, địa vị của gia đình. Mà là đi theo người giám đốc chuyên nghiệp mà họ đã mời trước đó. Từ từ học hỏi, làm quen lại với những điều mình đã từng biết và tiếp thu nhiều sản phẩm mới do sự phát triển của thời đại.

Anh tự vẽ ra cho mình một giới hạn vô hình trong lòng. Vì đã lãng phí khoảng thời gian trước đây, nên lần "làm lại" này cũng nên kéo dài suốt bốn năm — Anh đã thành công. Một số tạp chí kinh tế tài chính mà trước đây cha mẹ anh từng xuất hiện cũng đã viết bài về anh. Giới thượng lưu Hải Thành lại một lần nữa mở cửa chào đón Quan Thành. Thêm vào đó, một số bạn cũ và những người tiền bối sẵn sàng giúp đỡ tập đoàn Thế Vinh trong các dự án và Quan Thành cuối cùng cũng đứng lên một lần nữa.

Cũng cùng trong năm đó, một cuộc thi tìm kiếm tài năng đã gây bão khắp cả nước.

Quan Thành thực ra không có thời gian để chú ý đến những chuyện đó, nhưng anh lại có một tài xế có con gái đang trong độ tuổi dậy thì. Thỉnh thoảng Phùng Hiểu sẽ dùng xe công ty để đưa đón người nhà, Quan Thành biết điều này nhưng cũng chỉ làm ngơ. Lúc ấy, khi bài hát của Thương Vũ biểu diễn trong chương trình vang lên từ hệ thống âm thanh trên xe, Phùng Hiểu rất xấu hổ, vừa xin lỗi vừa nhanh chóng chuyển lại kênh mà Quan Thành thường nghe.

Nhưng Quan Thành không có tức giận.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy hoa nở rộ, cây cối xanh tươi, nắng chiếu gay gắt như lửa.

Đây là nhân gian, là hồng trần.

Anh hỏi Phùng Hiểu: "Đó là bài hát gì?"

Phùng Hiểu hiểu ý qua sắc mặt của sếp, biết rằng sếp thật sự muốn trò chuyện về điều này, nên cũng cẩn thận mỉm cười, nói: "Gần đây có một chương trình ca hát. Kỳ Kỳ đặc biệt thích một thí sinh trong đó. Tên là... Thương Vũ."

Nghe thấy hai chữ đó, một lát sau Quan Thành mới hỏi: "Rồi sao nữa?"

Phùng Hiểu cảm thấy buồn bực, không hiểu sao sếp lại quan tâm đến chuyện này. Nhưng nhìn qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt Quan Thành vẫn nhàn nhạt.

Vì vậy, Phùng Hiểu nghĩ thầm rằng có lẽ chỉ là sếp hứng thú nhất thời, muốn nói chuyện phiếm mà thôi.

Phùng Hiểu vắt óc kể lại những thông tin về Thương Vũ mà mình nghe từ con gái: "Tốt nghiệp từ một học viện âm nhạc chính thống," rồi nào là "hoàng tử tình ca," và "thiên vương nhạc rock." Nghe đến bốn chữ cuối, Quan Thành không nhịn được mà bật cười. Phùng Hiểu nhẹ nhõm hơn, thuận miệng nói: "Đúng rồi, chẳng phải vợ tôi cũng rất thích Tần Đông mà phải không?"

Tần Đông có thể xem là ký ức tuổi thơ của những người cùng thế hệ, là một thiên vương nhạc pop thực thụ.

Quan Thành: "Ừm?"

Phùng Hiểu nói: "Thật trùng hợp, mẹ của Kỳ Kỳ vừa thấy Thương Vũ đã nói rằng, bốn năm trước, Tần Đông có quay một MV ở nước ngoài, cụ thể là ở Hawaii và Thương Vũ đã xuất hiện trong đó."

Lần này, Quan Thành lại đợi một lát rồi mới trả lời: "Vậy à."

Chủ đề này nhanh chóng tan biến dưới ánh mặt trời chói chang.

Hai năm sau, trong đêm khuya thanh vắng, nghe lại đoạn ghi âm, Quan Thành không còn cảm thấy ủ rũ.

Anh chỉ ngồi bên cạnh điện thoại, nhìn con số trên màn hình đến lúc kết thúc. Cho đến khi đoạn ghi âm kết thúc, Quan Thành vẫn không biết liệu mình nên cảm thấy may mắn vì đã không xóa nó, hay là tự hỏi tại sao mình lại cố tình muốn nghe những điều này.

Nếu chưa từng nghe, chắc chắn anh sẽ còn chìm đắm lâu dài trong hạnh phúc cùng với "bạn trai". Nhưng Quan Thành nhanh chóng nhận ra: Không, anh không nên vì vậy mà chần chừ. Nghe được một sự thật, đó là một điều tốt.

Mặc dù còn vài giờ nữa mới đến bình minh, nhưng Quan Thành biết, chắc chắn mình sẽ không thể ngủ được. Anh lục lại ký ức, rồi tua lại đoạn ghi âm đến phần Kha Một Mộng hỏi về việc "Em có tự nguyện không?".

Giọng nói của Thương Vũ lặp đi lặp lại và tâm trạng của Quan Thành ngày càng trở nên bình tĩnh. Anh như quay trở lại trên con đường núi, ngoài cửa sổ là tiếng gió gào thét vì tốc độ xe quá nhanh. Anh đi qua một khúc cua này đến khúc cua khác và mỗi khi vượt qua một khúc cua, anh đều phải tự hỏi liệu mình có thể sống sót như năm đó hay không — nhưng anh vẫn luôn sống sót.

Vì vậy, lần này, anh vẫn "còn sống".

Ngày hôm sau, khi Lâm Tu nhìn thấy Quan Thành. Lâm Tu cảm thấy sếp tổng của mình có điều gì đó không ổn. Mặc dù thoạt nhìn, vẫn là dáng vẻ trước kia: Phong độ nhẹ nhàng, dung mạo tuấn tú. Khi không cười, anh mang theo chút khí chất sắc bén. Nhưng khi cười lên, lại trở nên ôn hòa hơn nhiều, như một người bạn thân thiện.

Lâm Tu quan sát kỹ một lúc, cuối cùng cũng nhận ra một chút quầng thâm mờ nhạt dưới mắt của sếp tổng.

Cho nên tại đây Lâm Tu khéo léo điều chỉnh môi trường, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên trong xe, cũng trong thời gian cho phép và trong phạm vi tốc độ lái xe an toàn của tài xế. Quan Thành không chú ý đến những chi tiết nhỏ này, nhưng anh quả thực đã nghỉ ngơi một lát trong xe.

Trong khi đó, Lâm Tu thì đang suy nghĩ mông lung: Chẳng lẽ có vấn đề gì ở phòng khách sạn sao? Nhưng đây là chỗ mà Quan tổng phụ trách mà! Không được, vẫn nên đi tìm hiểu rõ ràng.

Quan Thành không biết rằng trợ lý của mình đang khổ tâm như thế. Anh tự kiềm chế bản thân, bình thản kết thúc chuyến đi công tác lần này và lên máy bay trở về Hải Thành.

Họ trờ về trên máy bay tư nhân và Lâm Tu cuối cùng cũng không hiểu được đã xảy ra chuyện gì trong đêm mà sếp tổng mất ngủ. Tuy nhiên, với sự nhạy cảm nghề nghiệp, Lâm Tu biết rõ rằng nếu sếp tổng không hề bộc lộ ý gì, thì tốt nhất là Lâm Tu cũng nên giả vờ như hoàn toàn không biết gì.

Trên đường trở về, Quan Thành hỏi một câu khiến Lâm Tu có chút phỏng đoán.

Quan Thành nói: "Tiểu Lâm, tôi nhớ rõ trước đây cậu có nói qua."

Lâm Tu đáp: "Quan tổng, ngài nói gì ạ?"

Quan Thành: "Cậu và người yêu là bạn học đại học đúng không?"

Lâm Tu trong lòng giật mình một chút.

Khó trách Lâm Tu nghĩ mãi cũng không ra. Hóa ra là vấn đề tình cảm. Đã chia xa lâu rồi, cô ấy khó ngủ vào ban đêm, sẽ làm gì, thì cũng dễ đoán thôi.

Lâm Tu nhanh chóng thả lỏng trở lại. Quan Thành, với vẻ vô tình mà như có ý, dò hỏi: "Trước khi kết hôn, hai người sống chung như thế nào?"

Lâm Tu cười nói: "Những năm đó, cả tôi và cô ấy đều rất bận. Quan tổng, nói thật là ngài đừng cười bọn tôi sến sẩm nhé. Hồi đó mỗi đêm, sau giờ tan làm, chúng tôi đều phải nhắn tin cho nhau trước khi ngủ."

Quan Thành khách quan suy nghĩ: Công việc của mình và Thương Vũ lại không thể như vậy.

Lâm Tu nói: "Ngoài ra, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là gửi tin nhắn thôi. Các dịp lễ, ngày kỷ niệm, đều phải nhớ mua quà. À, cô ấy cũng tặng quà cho tôi, có lần cô ấy dùng ba tháng lương để mua đồng hồ cho tôi, dĩ nhiên không thể so với Quan tổng, nhưng tôi thực sự rất cảm động lúc đó."

Quan Thành hỏi: "Khi gửi tin nhắn thì thường gửi những gì?"

Lâm Tu gãi mũi, vành tai có chút đỏ lên. Giống như sau khi tốt nghiệp đại học, rất ít có dịp nói chuyện phiếm về bạn gái như thế này. Mà trước mặt Lâm Tu lại là lãnh đạo trực tiếp của mình. Người kia của Quan tổng cũng không phải "bạn gái", mà là một ca sĩ nam dưới trướng công ty.

Lâm Tu bỗng nhiên cảm thấy gánh nặng đè lên vai mình nặng thêm.

Lâm Tu nói: "Rất nhiều thứ, như tự chụp ảnh, chụp lung tung những đồ vật trên đường, còn có một ít... à, chuyện công việc."

Quan Thành nói: "Tự chụp?"

Lâm Tu vốn định giải thích thêm một câu, để mình không tiết lộ bí mật gì, chỉ có chút than phiền thô thiển: Hồi đó, bạn gái của tôi thường phàn nàn về cấp trên của cô ấy, nói họ chẳng hiểu gì mà còn hay chỉ tay năm ngón, kiểu cấp trên này ở các cơ quan ban ngành là phiền nhất. Lâm Tu ngừng lại, tự nghĩ mình dậy còn sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn heo, dù lương rất cao nhưng công việc này thật sự "tiêu hao" con người.

Nhưng nghĩ kỹ lại, những lời này không thích hợp để Quan tổng nghe được.

Đang lúc bối rối, Lâm Tu nhận ra Quan Thành không suy nghĩ theo hướng mà mình lo lắng.

Lâm Tu nhẹ nhõm thở phào, cười nói: "Đúng vậy. Thật ra ban đầu tôi cũng gửi cho cô ấy, nhưng cô ấy nói tôi chụp xấu quá, nhìn vào mà đau cả mắt. Cô ấy thì cứ gửi cho tôi mãi, mà tôi thấy mấy bức ảnh selfie chẳng giống cô ấy chút nào, nhưng những lời đó thì không dám nói ra!"

Quan Thành ban đầu suy nghĩ, vậy thì, kiểu liên lạc này cũng giống với kiểu của mình và Thương Vũ.

Vậy nên có lẽ Thương Vũ —— khả năng ——

Chỉ là "hiểu lầm" về mối quan hệ giữa hai người?

Nhưng Lâm Tu nói: "Có điều trong thời gian làm việc phải dùng một điện thoại khác, trừ khi có tình huống khẩn cấp thì mới liên lạc, nên một ngày cũng không gửi bao nhiêu tin nhắn."

Quan Thành hỏi: "Hử? Vậy là bao nhiêu?"

Lâm Tu đáp: "Mấy chục đến mấy trăm tin đi."

Quan Thành: "......"

Anh nghĩ đến việc mình và Thương Vũ thường hai ngày cũng gom không nổi mười tin nhắn để nói chuyện phiếm.

Chưa kể mười ngày nửa tháng mới trò chuyện một lần.

Hơn hai mươi ngày mới gặp nhau một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro