Chương 8: Hầm thịt bò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương Vũ trước đây rất ít, không, gần như không bao giờ "to gan" như thế này.

Nhưng hôm nay, chỉ một giây trước, cậu còn đang ở phòng thu âm, mang theo tâm trạng như (*) cao sơn lưu thủy ngộ tri âm, cùng một nhóm người hiểu mình thảo luận cách biên soạn ca khúc. Ngay sau đó, cậu đã bị kéo về hiện thực, kéo vào đáy biển sâu hun hút.

(*) "Cao sơn lưu thủy ngộ tri âm" (高山流水遇知音) là một câu thành ngữ Trung Quốc, xuất phát từ câu chuyện về Bá Nha và Tử Kỳ. Thành ngữ này có nghĩa là một người tài năng gặp được người hiểu biết và đồng cảm với mình, thể hiện mối quan hệ tri kỷ, hiểu biết sâu sắc giữa hai người. Trong văn hóa Trung Quốc, đây là biểu tượng của tình bạn cao quý và sự hiểu biết lẫn nhau.

Cảm giác bị đè nén này, tích tụ suốt một chặng đường dài.

Và rồi khi nhìn thấy Quan Thành, bỗng nhiên bùng nổ.

Cậu dán chóp mũi vào bên gáy Quan Thành, có những dòng nước ấm rơi xuống, nhưng cậu không để ý, Quan Thành cũng dường như không có tâm trạng để ý. Ban đầu, Quan Thành còn nói với Thương Vũ rằng có chuẩn bị sẵn bao cao su ở đâu đó, muốn Thương Vũ đi lấy. Thương Vũ nghe xong, cảm thấy có chút đau đớn, dùng giọng nói pha trộn nhiều cảm xúc tiêu cực hỏi: "Anh Quan, anh cảm thấy em không 'an toàn' sao?"

Quan Thành lập tức im lặng.

Thương Vũ mỉm cười châm chọc, sau đó cảm nhận được một bàn tay luồn vào tóc mình. Cậu ngây người, nghe Quan Thành gọi: "Tiểu Vũ."

Nhìn từ trên cao xuống, với thái độ cao ngạo.

Giọng nói của Quan Thành vẫn mang chút ý cười, nói: "Đến đây đi."

Thương Vũ khẽ run mi mắt, cảm thấy một niềm phấn khích kỳ lạ.

Cậu cảm thấy mình đã lột bỏ được lớp ngụy trang trên người Quan Thành.

Quan Thành không phải là người "đứng đắn" thật sự.

Trước mặt Thương Vũ, Quan Thành luôn tỏ ra như vậy, nhưng trong giới giải trí thì lớn không lớn, nhỏ không nhỏ. Nếu Thế Vinh bước chân vào lĩnh vực này, Quan Thành, người nắm quyền thực sự của tập đoàn, thỉnh thoảng cũng xuất hiện trong các tin tức liên quan. Anh có khuôn mặt như vậy, dáng vẻ như vậy, đứng chung với các doanh nhân khác trông có vẻ không hợp nhau. Nhưng thật ra, giờ phút này, mới như là tìm được vị trí độc đáo thuộc về anh.

Làn da trắng nõn nổi lên một chút ửng hồng, gương mặt tuấn mỹ động tình tràn đầy sắc dục.

Thật sự như muốn quyến rũ đàn ông, nuốt trọn cả thịt lẫn xương, giống như một yêu tinh hoang dã trong rừng núi và Thương Vũ chính là con mồi mà Quan Thành đã chọn.

Thương Vũ cọ chóp mũi lên cổ Quan Thành, khẽ lẩm bẩm: "Anh Quan, anh thơm quá, sao anh lại thơm như vậy?"

Quan Thành: "......"

Anh sắp không chịu nổi rồi.

Thật là xấu hổ, bạn trai như vậy bất ngờ xuất hiện, mãnh liệt hơn mỗi lần trước đây, làm Quan Thành cảm thấy mũi mình nóng lên. Bọn họ đã bên nhau hai năm, nhưng rất ít khi có những khoảnh khắc thân mật ôm ấp như vậy. Nước liên tục chảy không ngừng, dừng lại trên cơ thể hai người, cả phòng tắm đắm chìm trong không khí ẩm ướt. Trong bầu không khí này, Thương Vũ ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm làm Quan Thành nghĩ đến bầu trời đầy sao lạnh lẽo nhìn anh.

Một giọt nước từ trán Thương Vũ rơi xuống. Dù không có ý nghĩa gì đặc biệt, cảnh tượng này vẫn khiến Quan Thành nhớ đến sân khấu trước đây, nơi Thương Vũ giải phóng pheromone trước mặt bao người và bây giờ đang dành hết cho anh.

Cơ thể Quan Thành có chút biến đổi vì ý tưởng này, Thương Vũ nhận thấy được, hưng phấn cọ sát anh, gọi "Anh Quan". Tiếng gọi này rơi xuống khi Thương Vũ cắn nhẹ vào gáy Quan Thành, Quan Thành hiếm khi dừng lại một chút, không ngăn cản.

Anh mơ hồ nghĩ, vị trí này, mặc áo sơ mi vào chắc cũng...... không thấy được.

Đang mải nghĩ, nghe Thương Vũ nói: "Anh, hôm nay anh thật sự rất khác."

Quan Thành nghĩ thầm: em mới là người rất khác.

Nghĩ lại, có vẻ như chuyến đi đến Anh quốc lần này và dẫn theo Tiểu Vũ đến đây, quả thực là lựa chọn đúng đắn, phải không?

Khi tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, mặt đất trở nên ướt đẫm, với nhiều vũng nước đọng.

Thương Vũ đứng trước gương tự mình sấy tóc. Đồng thời, ánh mắt cậu dừng lại trên gương, nhìn vào Quan Thành đang nằm trong bồn tắm.

Từ góc độ này, cậu có thể thấy Quan Thành nhắm mắt, chiếc mũi cao, cơ thể đỏ hồng hơn trước, đôi môi đã bị cậu hôn và cắn nhiều lần, cùng với những chỗ khác.

Cậu nhìn thấy dấu răng trên gáy Quan Thành. Ánh mắt Thương Vũ dừng lại ở đó rất lâu.

Cậu cảm thấy tim mình đập nhanh một cách bất thường. Thương Vũ nuốt nước bọt, cố ép bản thân dịch chuyển ánh mắt. Nhưng đúng lúc đó, Quan Thành mở mắt.

Thương Vũ mặt không biểu cảm, nghĩ thầm: Chẳng lẽ vẫn chưa "ăn no"? Thật là tham lam, không biết thỏa mãn.

Sau đó, Quan Thành nói chuyện. Giọng anh vì sử dụng quá độ mà khàn khàn, trầm hơn bình thường, hỏi: "Tiểu Vũ, em có đói bụng không?"

Thương Vũ nghĩ thầm: Quả nhiên.

Thương Vũ quay đầu lại nhìn Quan Thành, đặt máy sấy tóc sang một bên rồi tiến về phía bồn tắm. Thương Vũ rõ ràng nhìn thấy, khi cậu tiến lại gần, ánh mắt Quan Thành dần dừng lại tại một điểm, cơ thể hơi căng cứng, môi mím lại, làn da đỏ lên. Thương Vũ rất muốn cười.

Thương Vũ ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, giơ tay chạm vào gương mặt Quan Thành. Quan Thành hơi sững lại vì hành động của cậu, sau đó Thương Vũ nắm cằm Quan Thành, dùng ngón cái vuốt ve đôi môi, hỏi: "Anh Quan, chẳng lẽ anh vẫn còn 'đói' sao?"

Lông mi Quan Thành khẽ rung động. Thương Vũ nhìn anh, thấy miệng anh hơi hé mở, để lộ hàm răng trắng và đầu lưỡi hồng hồng như ẩn như hiện giữa môi và răng.

Ánh mắt Thương Vũ dần sâu thẳm. Cậu xem xét một chút, có lẽ mình vẫn còn đủ sức nếu Quan Thành, tổng giám đốc của cậu yêu cầu như vậy.

Từ góc độ này, Thương Vũ có thể thấy những gợn nước lăn tăn và một ít vết xanh nhạt trên eo Quan Thành do bị bóp chặt lâu. Xuống thêm một chút, đầu gối của Quan Thành cũng có dấu vết.

Trong lòng Thương Vũ kích động, tràn ngập nhiều cảm xúc. Sau đó, Quan Thành hơi nghiêng đầu, vẫn mỉm cười nói: "Em từ Oxford đến đây, đi đường lâu như vậy, chắc chưa ăn gì phải không? Giờ cũng đã mấy giờ rồi."

Thương Vũ ngẩn người. Cậu cảm thấy ý thức của mình như bị chia làm hai nửa.

Một nửa vẫn ngồi bên cạnh Quan Thành, cùng anh trò chuyện. Sau một khoảng ngắn tạm dừng, Thương Vũ chậm rãi nói: "Anh Quan, nghe anh nói vậy hình như em cảm thấy đói bụng rồi."

Nửa kia của cậu tặc lưỡi đứng bên cạnh, khoanh tay cười nhạo: "Mày nghĩ Quan Thành sẽ nói gì? Thật là buồn cười."

Nhưng nhanh chóng, hai loại ý thức này lại hòa thành một thể.

Khi tay Thương Vũ từ cằm Quan Thành trượt xuống, Quan Thành giữ chặt cậu.

Quan Thành dựa vào bồn tắm ngồi dậy, Thương Vũ nghe thấy tiếng nước, nhìn thấy có bọt nước tụ lại thành hai điểm trên người Quan Thành, rồi sau đó chảy xuống.

Thương Vũ liếm môi.

Quan Thành không để ý đến điều này, anh nói: "Ừm, nếu sau khi ăn xong em còn muốn..."

Thương Vũ nói: "Em mệt rồi."

Quan Thành lại mỉm cười, rất khoan dung, nói: "Được."

Thương Vũ liền cảm thấy ảo não.

Thương Vũ bổ sung: "Không quá mệt đâu anh Quan, nếu anh còn muốn thì cũng có thể?"

Quan Thành ngẩng đầu nhìn cậu.

Thấy vành tai Thương Vũ hơi ửng đỏ.

Điểm đỏ nhàn nhạt này, trên làn da Thương Vũ không dễ thấy, nhưng anh vẫn phát hiện ra.

Quan Thành thu lại nụ cười, cảm thấy mình không nên tỏ ra đã phát hiện ra điều này, nếu không Tiểu Vũ có thể sẽ thẹn quá hóa giận?

Anh từ trong dòng nước đứng lên, bước chân ra khỏi bồn tắm.

Trong lúc cử động, Quan Thành dừng lại một chút.

Anh cảm nhận được dòng nước lăn trên da, cùng với những cảm giác khác lạ.

Lần đầu tiên có cảm giác như vậy, thật kỳ quái.

Càng kỳ quái hơn là, khi vô tình nhìn qua gương, anh phát hiện Thương Vũ đang nhìn mình.

Quan Thành dừng lại động tác lấy khăn lông.

Hai người nhìn nhau. Cuối cùng, Thương Vũ tiến đến, từ phía sau ôm lấy anh, hơi cúi đầu cắn nhẹ vành tai anh, gọi: "Anh Quan."

Giọng nói khàn khàn.

Thương Vũ nói: "Em đã biết rồi, anh thật sự vẫn muốn, có phải không?"

Trái tim Quan Thành đập "thình thịch". Anh cảm thấy hơi chóng mặt, khẽ "ư" một tiếng, cơ thể không khỏi ngả về phía trước, dựa vào bồn rửa tay.

Thương Vũ vẫn ít lời như cũ. Từ đầu đến cuối, cậu chỉ thốt ra hai từ, gần nhất là "Anh Quan". Nhưng Quan Thành cảm thấy, chỉ từng đó thôi đã đủ khiến anh không chịu nổi.

Cuối cùng, bọn họ vẫn phải ăn tối, chỉ là thời gian liên tục bị dời, cho đến hơn mười một giờ đêm mới bắt đầu. Cũng may khách sạn cao cấp nhà bếp hoạt động 24/24.

Món ăn không có gì đáng khen ngợi, Thương Vũ vốn dĩ không có tính cách thích bắt bẻ, nhưng vẫn cảm thấy hương vị bình thường. Nếu dùng thịt bò Kobe, kiểu chiên này có thể chấp nhận được. Nhưng thịt bò ở khách sạn này chất lượng rõ ràng không đủ, lại chiên chín quá mức ——

Khi cậu cắn đến miếng thứ hai, bắt đầu hối hận, cảm thấy mình không nên nói "bình thường", hoàn toàn là "kinh khủng" mới đúng. Cậu với biểu cảm khó diễn tả đặt dao nĩa xuống, nhìn Quan Thành.

Quan Thành động tác cũng có chút ngưng lại. Hai người đối diện nhau, Quan Thành thở dài, nói: "Anh hối hận vì đã cho tiền boa trước đó."

Thương Vũ đã cầm chai rượu bên cạnh lên xem.

Rượu nho Bordeaux, niên đại xa xưa, nhưng cậu không có ý định uống, mà là nói: "Bên ngoài hình như có một phòng bếp?"

Quan Thành đang cắn pudding, thất thần gật đầu.

Thương Vũ nói: "Để em nấu lại món thịt bò này cho."

Quan Thành nhìn cậu.

Thương Vũ không để ý đến ánh mắt này, mà là chọn lựa trên đĩa đồ ăn. Theo nguyên liệu hiện có, rượu vang đỏ hầm thịt bò xem như là lựa chọn tốt nhất. Tuy nhiên thời gian không đủ, nên cậu cắt thịt bò thành miếng nhỏ để dễ nấu chín và ngon miệng hơn.

Sau khi buông dao, Thương Vũ thốt lên "Vãi", chỉ cảm thấy thịt bò này thật sự rất đáng sợ, cắt từ giữa có thể nhìn thấy tơ máu, chẳng lẽ thật sự có người có thể nuốt nổi?

Khi cậu bưng đĩa đồ ăn, định đi về phía căn bếp trong phòng khách, cuối cùng cũng chú ý đến ánh mắt của Quan Thành.

Thương Vũ nghi ngờ mà nhìn lại.

Chẳng lẽ thật sự chưa no?

Tuy nhiên nghĩ lại, Quan Thành không ngại đường xá xa xôi mà mời cậu đến đây, thậm chí về đến thủ đô cũng không kịp chờ, có lẽ thực sự đã "đói" lâu lắm rồi.

Như vậy xem ra, lúc trước còn ở trong nước, mình và Quan Thành đã tách ra hai nơi rất lâu, chỉ sợ

——

Thương Vũ cảm thấy có chút chán ghét.

Càng chán ghét hơn là, cậu bắt đầu suy nghĩ mình có thể ở lại khách sạn này bao lâu.

Công ty đã sắp xếp chuyến bay về nước cho cậu vào chiều mai, vẫn là bay từ Luân Đôn. Tính ra, sáng mai phải lái xe rời đi.

Thương Vũ hỏi: "Anh Quan, anh muốn ở lại Anh quốc bao lâu?"

Quan Thành đang muốn nói, vẻ nghiêm túc của Thương Vũ thật sự gợi cảm đến kinh người.

Nghe câu hỏi này, anh trả lời: "À, cũng là ngày mai, nhưng đoàn khảo sát bên này đang có máy bay không liên lạc được, không thể cùng nhau trở về." Nói xong, anh ngừng lại, nhớ ra mình chưa giải thích với bạn trai lý do xuất hiện ở đây, nên thêm vài câu giải thích.

Thương Vũ nghe bắt được trọng điểm: "Anh đã ở đây tám ngày?"

"Đúng vậy." Quan Thành nói, "Nhưng em ở bên kia bận rộn luôn không rảnh, lịch trình cũng không khớp nên không nói cho em biết."

Thương Vũ không nói gì.

Thương Vũ ừ một tiếng, rồi bưng đĩa có hai miếng "thịt bò sống", lấy thêm rượu vang đỏ rời khỏi phòng ngủ.

Khi đặt tất cả mọi thứ vào trong nồi, cậu hồi tưởng lại nguyên liệu cần có để hầm thịt bò, miễn cưỡng tìm ra một ít có thể thay thế trong điều kiện hiện có. Sau đó, cậu mới có tâm trí để cười lạnh: Như vậy xem ra, mình thật đúng là được "nuông chiều" à.

—————————————-

Lời của tác giả muốn nói: Bé Vũ còn chưa có thật sự bắt đầu hành động đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro