Chương 9: Về nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Thương Vũ chế biến lại hai miếng thịt bò, Quan Thành cũng không nhàn rỗi.

Anh khoác áo choàng tắm. Lần này đến Anh quốc, nghĩ kỹ lại thu hoạch khá tốt. Quan Thành đã ký hợp đồng với hai công ty, cũng đang tiếp xúc với một số công ty khác, đôi bên đã ám chỉ về giá cả, chỉ là cần thêm một bước thuyết phục.

Đó là chuyện sau khi về nước.

Dù bữa tối này không như ý, nhưng căn penthouse này được khách sạn bài trí khá tốt. Quan Thành dạo một vòng, tìm thấy vài ngọn nến trang trí và đặt lên giá cắm nến. Sau khi bày giá cắm nến trên bàn ăn, anh trang trọng, nghiêm túc sắp xếp và bày biện một cách cẩn thận, tỉ mỉ. Cảm thấy đây sẽ là một bữa tối dưới ánh nến không tồi.

Vừa rồi ở quầy rượu, anh thấy mấy bình rượu quý nhưng tiếc là không tiện lấy ra uống.

Thương Vũ hầm thịt bò trên bếp. Khi thấy thịt bò đã chín, cậu cắt một miếng để nếm thử, thấy vị ngọt đậm đà, thịt mềm mịn — ở đây không có nồi áp suất, đáng lẽ phải hầm vài giờ mới đạt được kết quả này, nhưng giờ chỉ cần nửa giờ. Theo Thương Vũ đoán, đầu bếp khách sạn dù đã bưng lên hai miếng thịt bò sống, nhưng trước đó chắc cũng đã xử lý qua thịt bò.

Cậu bưng miếng thịt bò lên đĩa, tìm ra hai lá bạc hà từ đĩa trước đó để trang trí. Thức ăn kèm không có, cũng may tủ lạnh nhỏ có mấy lát chanh.

Quan Thành nhìn, từ đáy lòng khen ngợi một câu: "Tiểu Vũ, em thật là quá thần kỳ."

Khóe môi Thương Vũ cong lên một chút, sau đó lại nhanh chóng hạ xuống.

Cậu ho nhẹ một tiếng, nói: "Anh Quan, anh nếm thử."

Có bạn trai tận tâm tận lực, dù bữa ăn này có hương vị thế nào, Quan Thành đều sẽ ủng hộ.

Nhưng thật sự khi nếm vào, cảm thấy vị rất ngon, nước thịt đậm đà tan trong miệng. Sau hai miếng, Quan Thành cảm thán: "Nếu có một chén cơm thì tốt rồi."

Thương Vũ nghe, cuối cùng bật cười.

Quan Thành tắt đèn.

Bàn ăn bên cạnh cửa sổ, không có cảnh sắc như ở trong nước nhuộm nửa bầu trời thành đỏ tím, nhưng có thể nhìn ra một mảng đèn dầu lung linh.

Ánh nến chiếu vào hai người, Quan Thành bưng nước chanh, nghe Thương Vũ nói: "Nơi này không có mật ong, không còn cách nào khác."

Giọng nói của cậu mang chút thờ ơ, nhưng đến tai Quan Thành lại rất quan tâm, săn sóc.

Vì để ý nên mới chăm sóc khẩu vị của anh, chăm sóc thói quen ăn uống của anh, dù đã khuya, vẫn sẵn lòng làm việc vất vả một lần.

Trong tình huống vừa rồi, thật ra có thể trực tiếp gọi điện thoại cho lễ tân, yêu cầu họ chế biến lại món ăn. Nhưng thật lòng mà nói, Quan Thành là người yêu thích các món ăn quê nhà. Đã đến đây tám ngày, ăn tám ngày đồ ăn nước ngoài, nên rất nhớ những nhà hàng thường đi ở trong nước, tay nghề của các dì ở nhà và cả những món Thương Vũ làm.

Thương Vũ không nói gì, nhưng Thương Vũ đều hiểu.

Ý niệm này khiến Quan Thành bắt đầu nghiêm túc nghĩ, ngay lập tức, mình có thể làm gì cho Thương Vũ.

Anh hỏi: "Sau khi trở về muốn anh sắp xếp cho cái gì không?"

Thương Vũ ngẩn ra.

Quan Thành tự hỏi tự đáp: "Trước đây anh đã xem qua lịch trình của em, hình như vẫn là chương trình giải trí?"

Thương Vũ nghe được, giải thích: "Đúng vậy, là một chương trình âm nhạc, có rất nhiều ca sĩ tham gia, có thể sẽ rất hấp dẫn."

Quan Thành nghe, chần chừ một chút.

Anh nói: "Ban đầu anh định nói, nếu em thích những người bạn ở đây, có thể xem xét điều chỉnh lịch trình một chút. Nhưng mà hiện tại, chương trình tiếp theo kia cũng rất quan trọng đúng không?"

Thương Vũ trong một khoảnh khắc không biết nên cảm thấy thế nào.

Sau một lát, cậu mới nói: "Vâng, sẽ gặp được một số tiền bối, lão sư trong nghề."

Quan Thành nghe, đành phải lùi một bước, suy nghĩ về món quà khác.

Trong tòa nhà lớn của công ty Thế Vinh Entertainment, Thương Vũ có một phòng thu âm chuyên dụng. Trước đây, các thiết bị liên quan, tai nghe tùy chỉnh và máy tính bảng. Quan Thành đã tặng một số và dần dần hiểu rằng Thương Vũ làm nhạc có sở thích và thói quen riêng. Quan Thành, một người nửa ngoài ngành, mặc dù ở bên Thương Vũ cũng có một số hiểu biết về những thứ chuyên nghiệp này, nhưng cuối cùng vẫn không thể so với bản thân Tiểu Vũ.

Ngoài ra, từ phụ kiện nhỏ, đến xe cộ và nhà cửa, Quan Thành lại cảm thấy, thiếu đi cảm giác của một người bạn trai đúng nghĩa.

Anh suy nghĩ một hồi, tạm thời gác lại những ý niệm đó, an tâm ăn bữa tối này.

Thương Vũ nhìn anh, một lát sau, cũng bắt đầu cầm dao nĩa ăn lại.

Thương Vũ nghĩ thầm: Quan Thành phía trước hỏi những điều đó, cuối cùng là muốn... làm gì?

Sau khi ăn xong, Quan Thành trêu chọc, nói rằng trước khi đến Anh quốc, anh đã nghĩ đến việc cùng Thương Vũ ăn một bữa cơm tại nhà hàng sang trọng, có người chơi violin bên cạnh. Nói đến đây, anh dừng lại một chút, nghĩ rằng không khí như vậy cũng rất thích hợp để cầu hôn.

Đáng tiếc hai chữ này lại rất khó xuất hiện giữa Thương Vũ và anh.

Thương Vũ còn trẻ, Quan Thành hy vọng có thể cho cậu nhiều sự tự do, lựa chọn, không cần đưa ra quyết định vội vàng.

Vào lúc này, nghe Quan Thành miêu tả xong, Thương Vũ cười và nói: "Anh Quan, em không thích ăn cơm mà có nhiều người nhìn em như vậy."

Quan Thành dừng lại một chút, nói: "Cũng đúng."

Thương Vũ nói: "Đúng rồi, sau khi về nước còn phải về nhà một lần, sinh nhật của bố em sắp đến rồi."

Quan Thành muốn mở miệng.

Thương Vũ lên tiếng trước: "Anh Quan, không cần chuẩn bị quà gì cho bố em! Nhà em cũng không biết quan hệ của hai chúng ta," ánh mắt lướt qua gò má của Quan Thành, "Ông ấy cảm thấy Thế Vinh đối xử rất tốt với em, vẫn luôn rất cảm kích."

Quan Thành nghe xong, đáp: "Được rồi."

Trong lòng anh lặp lại một lần nữa ý nghĩ vừa nãy.

Hai chữ "cầu hôn" đối với Quan Thành và Thương Vũ thật sự, thật sự quá xa xôi.

Thương Vũ chưa muốn công khai ngay lập tức, dù chỉ trong phạm vi nhỏ, đối với bạn bè thân thiết cũng không tính toán muốn công khai.

So sánh với điều đó, nhưng thật ra Quan Thành lại biết được nhiều người trong công ty biết về mối quan hệ của hai người.

Bọn họ ăn xong bữa tối này, tắt nến, rồi rửa mặt.

Không cần phải dọn dẹp trên bàn ăn, hai người lên giường, ngủ.

Thương Vũ hỏi thêm một câu: "Anh Quan, ngày mai thì sao?"

Quan Thành đáp: "Có thể ngủ thêm một chút." Ngừng lại một lúc, "8 giờ dậy, giữa trưa không sai biệt lắm trở về Luân Đôn, vừa lúc kịp chuyến bay buổi chiều."

Thương Vũ nghe sắp xếp này, trong bóng tối lẳng lặng nhíu mày.

Quan Thành lại nói: "Chúng ta không cần đi cùng đoàn khảo sát với những người khác, gặp nhau ở sân bay là được."

Lông mày của Thương Vũ giãn ra một chút.

Vừa lúc đó, Quan Thành nghiêng đầu nhìn cậu.

Đến Anh quốc đã nhiều ngày, Thương Vũ chưa từng thấy ánh nắng hay ánh trăng rõ ràng, lúc nào cũng có nhiều tầng mây che phủ bầu trời.

Nhưng trùng hợp chính là, giờ phút này, tầng mây bỗng nhiên tách ra một khoảng trống, để ánh trăng trong trẻo chiếu vào, rọi lên hoa văn khắc trên cửa sổ, rơi vào trong phòng.

Một vài hoa văn trên cửa sổ bị ánh trăng chiếu xuống, dừng lại trên gương mặt của Quan Thành.

Từ góc nhìn của Thương Vũ, cậu khẽ ngáp, nghĩ thầm, điều này giống như một loại hình xăm kỳ quái.

Thương Vũ duỗi cánh tay dài ra, kéo Quan Thành vào lòng, hôn nhẹ lên gò má đối phương, mơ màng nói: "Ngủ ngon, anh Quan."

Sau đó liền chìm vào giấc ngủ.

Ban đầu, Thương Vũ đã có chút mệt mỏi, sau đó lên giường đút người kia ăn no, rồi nấu cơm, nên cậu cảm thấy mình có lý do chính đáng để ngủ trước Quan Thành.

Chỉ là trước khi ngủ, cậu vẫn nghĩ về vấn đề kia. Nếu nói chiều nay bốn, năm lần mới làm "no đủ" Quan Thành thì trước đây, gần như hai, ba lần đã lên đỉnh, Quan Thành làm sao mà đủ được?

Ý nghĩ này khiến Thương Vũ không an ổn trong giấc mộng. Ban đầu bọn họ mặc choàng lụa, nhưng sau đó ôm nhau, áo choàng ngủ vô tình bị cọ rớt ra.

Quan Thành trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, cảm thấy một bàn tay khô ráo, ấm áp dừng ở eo mình. Tựa hồ cảm thấy chưa đủ, còn nhéo nhéo chỗ đó.

Anh lập tức tỉnh lại, hơi khó tin nhìn Thương Vũ.

Nhưng Thương Vũ vẫn đắm chìm trong giấc ngủ sâu.

Quan Thành khẽ dịch cơ thể.

Lập tức bị Thương Vũ vỗ nhẹ một cái, lầu bầu nói: "Đừng quậy."

Quan Thành: "......"

Tai anh đỏ lên trong vô thức.

Sáng hôm sau, Quan Thành tỉnh dậy trước, chuông báo thức còn chưa reo.

Anh chậm rãi rút cơ thể mình ra khỏi vòng tay của Thương Vũ, một lần nữa khoác áo choàng tắm, đồng thời nhớ lại cảm giác khi anh dịch chuyển cơ thể lúc nãy, giữa hai chân, eo và bụng cảm nhận được đồ vật nóng hầm hập, nặng trĩu —— Anh nhịn không được nghĩ: Khi mình 24 tuổi, cũng có nhiều năng lượng như vậy sao?

Suy nghĩ một lát, anh không tìm được đáp án.

Đó là khoảng thời gian mà sau này khi anh nghĩ lại sẽ thấy hối hận nhất.

Rượu, cảnh xa hoa, (*) adrenaline.

(*) Adrenaline, còn được gọi là epinephrine, là một hormone và chất dẫn truyền thần kinh được sản xuất bởi tuyến thượng thận. Nó đóng vai trò quan trọng trong phản ứng "chiến đấu hoặc bỏ chạy" (fight-or-flight response) của cơ thể, giúp chuẩn bị cho cơ thể đối phó với tình huống căng thẳng hoặc nguy hiểm. Khi được tiết ra, adrenaline làm tăng nhịp tim, co mạch máu, mở rộng đường hô hấp, và tăng cường sức mạnh cơ bắp, từ đó tăng khả năng sẵn sàng và phản ứng nhanh của cơ thể.

Dù vậy, cũng coi như là một phần quan trọng trong cuộc đời.

Anh rửa mặt xong, vừa lúc có nhân viên phục vụ trong khách sạn gõ cửa, mang đến bữa sáng.

Bởi vì bữa tối tối hôm qua không hoàn toàn vui vẻ. Trước khi nhìn thấy bữa sáng, Quan Thành luôn có ít nhiều cảnh giác trong lòng.

Nhưng khi thực sự nhìn thấy và phát hiện không có gì đáng khen, anh lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Như vậy là tốt rồi.

Khi Thương Vũ tỉnh dậy, giường bên kia đã vắng vẻ. Do ôm nhau ngủ đêm qua, khi thức dậy, cậu không khỏi thấy đau lưng và đau eo.

Cậu không để ý đến chút phiền toái nhỏ đó của cơ thể, mà trực tiếp đi vào phòng rửa mặt, thấy kem cạo râu và sữa rửa mặt của Quan Thành. Thương Vũ cũng có mang theo mấy thứ này, nhưng tối qua không nhớ lấy ra và bây giờ nghĩ lại cũng không cần thiết nữa.

Đang đánh răng dở, tiếng của Quan Thành vọng vào từ xa, hỏi: "Tiểu Vũ, dậy chưa?"

Sau đó là tiếng mở cửa, bước chân vang lên.

Khi đến cửa phòng tắm, Quan Thành dừng lại một lúc, như không biết phải làm sao: "Tiểu Vũ, em nên mặc quần áo vào trước đã."

Thương Vũ nhìn anh, tạm thời lấy bàn chải đánh răng ra khỏi miệng.

Thương Vũ nghĩ về những chuyện tối qua, rồi bỗng nhiên ma xui quỷ khiến mở miệng nói: "Anh Quan, giúp em một chút được không?"

Quan Thành sửng sốt.

Thương Vũ nhìn thấy tai và nửa bên má của Quan Thành đều mang theo sắc đỏ ửng như đêm qua khi đã được đút no.

Thương Vũ nghĩ thầm, với thân phận của Quan Thành, lộ ra thần sắc như vậy quả là kỳ quái.

Suy nghĩ thêm một chút, cậu lại cảm thấy không vui.

Thương Vũ kịp thời dừng lại.

Quan Thành hàm súc nói: "Buổi sáng những vấn đề nhỏ này, em có thể tự làm ——"

Thương Vũ suy nghĩ một chút, nói: "Vâng, em sẽ tự mình làm."

Quan Thành thở phào nhẹ nhõm.

Anh có chút hối hận khi đến đây.

Nhưng ngay sau đó, câu nói của Thương Vũ làm anh đứng khựng lại.

Thương Vũ nói: "Em tự làm cũng được nhưng anh Quan, anh đứng ở đó. Thôi, anh ngồi ở đây đi."

Nâng cằm chỉ về phía bồn rửa tay.

Thương Vũ tiếp tục: "Chân tách ra một chút, kéo khóa xuống, cởi nút áo sơ mi." Suy nghĩ một chút, cảm thấy ổn, lặp lại, "Em tự làm."

Quan Thành: "......"

Anh cảm thấy mình đã điên rồi.

Mới có thể chịu đựng bồi Thương Vũ quậy như vậy.

Dù đã định xuất phát lúc 8 giờ 40, nhưng bây giờ là 8 giờ 10 phút, có vẻ như đủ thời gian để chơi một lúc.

Quan Thành nuốt nước bọt, lông mi bắt đầu run rẩy. Thương Vũ nhìn anh, trong lòng vừa hưng phấn vừa chán ghét. Tuy nhiên, cảm giác hưng phấn lấn át chán ghét.

Sau tối hôm qua, Thương Vũ nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Ở khía cạnh nào đó, sự kiên nhẫn của Quan Thành đối với cậu có lẽ là khác thường.

Ý tưởng này sau đó được chứng thực.

Quan Thành thay quần áo và quần lót. Khi lên xe, trợ lý Lâm nhìn anh và hỏi: "Quan tổng, tay ngài không thoải mái sao?" Lâm Tu lo lắng hỏi thêm: "Có phải bị viêm gân không?"

Quan Thành chậm rãi buông tay.

Anh tỏ ra thong dong, ngồi bên cửa sổ xe, hai chân bắt chéo nhau.

"Không sao." Quan Thành nói, "Lái xe đi."

Giọng nói vừa dứt, Thương Vũ khẽ cười.

Quan Thành nhìn cậu.

Thương Vũ ngừng cười, chỉ để lại nụ cười mỉm trên khóe môi.

Quan Thành bất đắc dĩ, tựa người ra sau, nhìn xe đang chạy rời khỏi khách sạn và Birmingham.

Trên đường, trợ lý Lâm cùng Quan Thành xác nhận lại một số đơn đặt hàng sắp tới. Thương Vũ không nghe, cậu đeo tai nghe, ngâm nga vài giai điệu và nhớ lại.

Dù rằng tối qua bị Quan Thành phá hỏng tâm trạng, nhưng hiện tại có ý tưởng mới, xem như giảm thiểu tổn thất.

Trên đường đi không có nhiều lời, khi tới sân bay, vì thời gian gấp rút và ở nơi đất khách quê người, hai người không tách nhau ra. Sau khi qua cửa kiểm tra an ninh, họ mới đi đến khu chờ khác nhau.

Tay của Quan Thành không còn đau. Anh cầm ly cà phê đá, tay kia cầm ipad, xem các loại báo cáo và tài liệu.

Một lát sau, có người ngồi xuống bên cạnh anh.

Anh nghiêng đầu nhìn, mỉm cười: "Diêu tổng?"

Đúng là Diêu Kha Hàn.

Diêu Kha Hàn cũng mỉm cười, nói: "Quan tổng." Dừng lại, "Tôi vừa vào sân bay thì hình như thấy người giống cậu."

Không chỉ có Quan Thành tách ra khỏi đoàn khảo sát mà còn có người khác.

Quan Thành nghe ra ý tứ khác của Diêu Kha Hàn. Anh giả vờ cười: "À? Trùng hợp quá."

Diêu Kha Hàn hỏi một cách vô tình: "Quan tổng lúc đó đi một mình sao? Tôi hình như thấy có người khác xuống xe cùng cậu."

Quan Thành nói: "Đó chắc là trợ lý Lâm."

Diêu Kha Hàn nhìn anh, nhưng Quan Thành vẫn giữ nguyên nét mặt.

Diêu Kha Hàn cười một chút: "Thì ra là vậy."

Quan Thành gật đầu.

Có Diêu Kha Hàn ở đó, không tiện xem tài liệu công ty, nên sau đó, Quan Thành chọn một tạp chí điện tử và đọc cho đến khi lên máy bay.

Trợ lý Lâm giữ kín như bưng, suốt chặng đường không nhắc lại chuyện này với Quan Thành.

Ngược lại, trợ lý Tiểu Lưu của Thương Vũ thêm vào một câu: "Anh Thương, sinh nhật Quan tổng sắp tới rồi, anh đừng quên chuẩn bị quà."

Lúc đó, máy bay đã bay lên trời cao. Tiểu Lưu đã trang bị đầy đủ phụ kiện, đeo bịt mắt, đắp chăn lông chuẩn bị ngủ.

Thương Vũ hơi giật mình một chút, rồi nhớ ra.

Nói về sinh nhật, cậu và Quan Thành có một điểm trùng hợp.

Sinh nhật của Thương Vũ vào đầu năm, khoảng tháng hai.

Sinh nhật của Quan Thành thì vào giữa năm, tháng tám, ngày cuối cùng giống với Thương Vũ.
Thương Vũ trước đây đã dựa vào chi tiết nhỏ này để nhớ sinh nhật của Quan Thành.

Chỉ là khi thật sự sắp đến ngày, phải nhờ Tiểu Lưu nhắc nhở cậu mới nhớ ra.

Cậu đáp: "Tôi biết rồi."

Trong lòng thầm nghĩ: Chuẩn bị quà sinh nhật cho Quan Thành? Có chút phiền phức.

May là vẫn còn thời gian.

Trước đó, Thương Vũ sẽ bay về Ninh Thành để cùng bố mẹ mừng sinh nhật.

Bố mẹ Thương Vũ đều là những người có tính tình ôn hòa, nho nhã. Mặc dù đã hơn 50 tuổi nhưng niềm đam mê yêu thích với âm nhạc. Cậu thường cùng bố mẹ hợp tấu một bản nhạc. Đừng nói đến người khác, chính Thương Vũ cũng cảm thấy tài năng "âm nhạc" của mình hoàn toàn được thừa hưởng từ hai người.

Quà tặng cậu chuẩn bị cho bố mẹ cũng đều liên quan đến lĩnh vực này: nhạc cụ, chữ ký của một nghệ sĩ piano mà bố mẹ rất thích, cùng với chậu ngâm chân và lá trà. Bố mẹ Thương Vũ đã lớn tuổi nên cần được chăm sóc tốt.

Mẹ Thương rất vui khi con trai trở về vài ngày, bà mua rất nhiều món mà Thương Vũ thích, hơn nữa còn nói: "Bố con sắp đến sinh nhật, mấy ngày này không để ông ấy làm việc vất vả, để mẹ xào rau cho." Thương Vũ và bố cậu liếc nhìn nhau, cùng hiểu ý mỉm cười.

Khi đến bàn ăn, mẹ Thương không khỏi lải nhải một vài chuyện vặt vãnh hàng ngày. Bà nói: "Tiểu Vũ à, con còn nhớ dì Sầm và con gái Diệp Diệp không? Cô ấy kết hôn rồi đấy!"

Bố mẹ Thương Vũ sống trong khu nhà dành cho giáo viên của trường mẹ Thương dạy, hàng xóm thường xuyên qua lại đều là giáo viên. Thương Vũ từ nhỏ đến lớn cũng chơi cùng một nhóm "con nhà giáo viên." Diệp Diệp mà mẹ Thương nhắc đến là cô bé cùng chơi trong nhóm với Thương Vũ lúc ấy.

Thương Vũ dừng đũa, cười nói: "Lâu lắm rồi con không gặp cô ấy."

Mẹ Thương nhìn cậu, ngụ ý hỏi: "Còn con thì sao? Có người bạn nào chưa?"

Thương Vũ vẫn cười: "Con đang bận rộn với sự nghiệp, làm sao có thời gian chứ."

Mẹ Thương lý lẽ nói: "Không phải mọi người đều nói 'trước lập gia, sau lập nghiệp' sao?"

Thương Vũ gắp một miếng đồ ăn cho mẹ, nói: "Không được, con phải làm ngược lại."

May mắn thay, mẹ Thương chỉ nói thúc giục vài câu, coi như hoàn thành "trách nhiệm làm cha mẹ."

Nghe Thương Vũ nói vậy, mẹ Thương rất nhanh chóng buông lỏng: "Được rồi, mẹ còn lạ gì con nữa, từ nhỏ đến lớn đều tự mình quyết định mọi thứ." Xem như đã kết thúc chủ đề này.

Thương Vũ ở nhà tổng cộng bốn ngày, ngoài việc bầu bạn với bố mẹ, cậu còn ký tặng một đống chữ ký cho ông bà. Nhưng cậu cũng nhắc hai người không nên tặng bừa bãi.

Bố Thương cười ha hả nói: "Biết rồi, tặng nhiều thì không còn giá trị nữa."

Thương Vũ có chút đau đầu, nhưng nghĩ kỹ lại, thật là có lý. Cậu còn đang suy nghĩ về quà sinh nhật cho Quan Thành. Tuy rằng bây giờ có hơi muộn, nhưng nếu muốn đặt làm thứ gì đặc biệt, chỉ cần bỏ thêm tiền, luôn có thể làm được.

Hoặc là chọn phương án nhẹ nhàng, ngồi ăn một bữa cơm, tạo cảm giác "gia đình"? Nghĩ đến phương án sau, Thương Vũ không nhịn được, tự mình cười.

Thôi, vẫn là đơn giản, tặng thứ gì đó an toàn không tạo ra sai lầm đi.

Đêm trước khi rời nhà, Thương Vũ nhận được một cuộc điện thoại. Cậu đã thu xếp xong hành lý, chỉ chờ ngày hôm sau xuất phát. Không phải quay về Hải Thành, mà là bay thẳng đến địa điểm tổ chức chương trình nghệ thuật âm nhạc tiếp theo. Ở đó, cậu có một số công việc khác, dự định ở lại mười ngày.

Lịch trình của cậu được công ty coi như một kiểu "chăm sóc đặc biệt". Cậu không phải quanh năm suốt tháng gần như ngủ trên máy bay, lấy cơ thể làm vốn, mà có thể ở lại một thành phố nào đó trong thời gian dài, nghỉ ngơi và làm việc.

Khi cuộc gọi đến, mẹ Thương nhìn thấy và kêu lên: "Ai da," với ánh mắt trêu chọc nhìn Thương Vũ. Thương Vũ không biết nói gì, cầm điện thoại ra ban công nghe. Một lát sau, cậu quay lại phòng khách, bố mẹ đã bày ra tư thế (*) "tam đường hội thẩm."

(*) "Tam đường hội thẩm" (三堂会审) là một thuật ngữ xuất phát từ hệ thống pháp luật cổ đại của Trung Quốc, ám chỉ việc xét xử ba bên, thường là ba quan chức cấp cao ngồi chung để thẩm vấn và xét xử một vụ án phức tạp hoặc quan trọng. Cụm từ này còn mang ý nghĩa tượng trưng cho việc bị tra hỏi hoặc thẩm vấn kỹ càng từ nhiều phía.

Mẹ Thương: "Vừa rồi là ai vậy? Xem tên hình như là một cô gái?"

Bố Thương: "Tiểu Vũ, con biết đấy, chúng ta tất nhiên ủng hộ con 'trước lập nghiệp, sau lập gia', nhưng nếu có cơ hội..."

Thương Vũ cười khổ, nói: "Đợi đã, bố mẹ còn nhớ tin tức tháng trước không?"

Bố mẹ Thương liếc nhìn nhau.

Mẹ Thương chậm rãi nói: "Cái gì mà 'tình yêu bí mật bị phanh phui' ấy hả?"

Bố Thương: "Không phải nói là người quen ở trường học sao? Con giúp báo nguy, đưa người đến khách sạn, rồi chờ anh chị của con bé đến. Sao hơn một tháng rồi, chuyện này còn chưa xong?"

Mẹ Thương vội vã lấy lại hình tượng, nói: "Lúc đó tin tức vừa ra, ai da, một đống người gọi điện thoại cho mẹ và bố con. Chúng ta đều nói, chắc chắn là giả! Nếu thật sự, có thể không báo trước cho mẹ và bố con biết sao?"

Thương Vũ nghĩ thầm, nếu hai người biết con trai mình mấy năm nay đang làm gì, chắc hẳn cũng không nghĩ như vậy. Cậu đáp: "Chị gái khoá trên muốn mời con ăn một bữa cơm, để chính thức cảm ơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro