Chương 4: Ngất xỉu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Ngất xỉu

Văn Bao Bao nuốt miếng bánh bao cuối cùng, lại uống hết nửa cốc sữa đậu nành xong mới nói: "Được rồi, họ đều là đàn anh đàn chị có kinh nghiệm hơn mình, coi như là mình học nhiều thêm một chút vậy."

Ở phòng thí nghiệm, loại ỷ lớn ăn hiếp nhỏ, dựa vào người già bán đi tuổi già*.

Gốc là: 以老卖老的人多了去了

*"Dựa vào người già, bán đi tuổi già" là một thành ngữ, có nghĩa là lợi dụng tuổi tác để nuông chiều bản thân, khoe khoang thâm niên và coi thường người khác .

Không chỉ ở trong phòng thí nghiệm, ở chỗ nào cũng như thế. Cậu đã sớm tập thành thói quen.

"Cậu, cậu..." Quý Hòa nhìn Văn Bao Bao chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*, còn muốn nói gì đó nhưng lại nhìn thấy giảng viên đi vào lớp học, chỉ có thể hậm hực ngậm miệng.

*chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.

Sau khi kết thúc tiết học buổi sáng, Quý Hòa cảm thấy sức lực cạn lực kiệt, lại nhìn thoáng qua Văn Bao Bao ngồi thẳng từ đầu đến cuối trong lòng bội phục, "Nếu không nói, cậu làm sao bị giảng viên nhìn trúng vậy?"

Tinh thần học tập này của Văn Bao Bao, thật đúng là sinh viên mẫu mực của thời hiện đại ngày nay.

Văn Bao Bao nhìn Quý Hòa một cái, chậm rãi thu dọn sách vở vào, "Tiết sau mình xin nghỉ, mình phải đến phòng thí nghiệm, cậu ghi chép cẩn thận lát nữa mình mượn xem."

"Mẹ nó, cậu còn cần phải xem quyển như này sao?" Quý Hòa không khỏi trợn mắt.

Mặc dù tiết tiếp theo là tiết chuyên ngành của bọn họ, nhưng Văn Bao Bao cùng giảng viên làm thí nghiệm nên không cần phải học lớp chuyên ngành.

Tuy nhiên giảng viên cũng có yêu cầu, yêu cầu cậu phải đạt điểm A của môn chuyên ngành, này cũng coi như là thử thách nho nhỏ cho Văn Bao Bao.

Cho nên dù Văn Bao Bao đi đến phòng thí nghiệm cũng phải biết bên này giảng viên giảng nội dung gì, cậu dù không có ở trên lớp nhưng không phải có Quý Hòa sao.

Chỉ cần Quý Hòa chăm chú nghe giảng, ghi chép đầy đủ, không nghĩ đến việc chơi game thì cơ bản cậu có thể đạt điểm cao tất cả các môn chuyên ngành.

Trên thực tế đây cũng là một cách trá hình yêu cầu Quý Hoà phải chăm chú nghe giảng và ngừng nghĩ đến việc chơi game.

Chơi game có thể vui sướng, nhưng chơi game có thể vượt qua kì thi không? Rõ ràng là không.

Trong tất cả các môn, Quý Hoà chính là bởi vì lý do này nên điểm kiểm tra môn này cao nhất.

Văn Bao Bao liếc nhìn Quý Hoà bảo cậu tự chăm sóc tốt bản thân mình, Quý Hoà suy sụp gục trên bàn, "Được rồi, đi đi buổi tối về phòng sẽ đưa sổ cho cậu."

"Cảm ơn." Văn Bao Bao mỉm cười với Quý Hoà, ôm cặp sách chuồn ra từ cửa sau.

Ra khỏi giảng đường, bước chân Văn Bao Bao mới chậm lại.

Ngày hôm qua làm có chút quá mức, phía dưới cậu vẫn cảm thấy có chút khó chịu vừa rồi chạy nhanh làm cho trán cậu đổ chút mồ hôi.

Văn Bao Bao cắn môi, kiên trì đi thêm vài bước nữa rồi mới bám vào lan can nghỉ một chút.

"A, bạn học cẩn thận!" Văn Bao Bao còn chưa phản ứng lại kịp, một quả bóng rổ "Rầm" một tiếng đập vào người cậu.

Vỗn dĩ cơ thể có chút không khoẻ, lại bị một quả bóng đập vào ngay lập tức làm hai mắt cậu tối sầm, cơ thể mềm nhũn ngã xuống đất.

"Bạn học, cậu không sao chứ?" Một giọng nói lo lắng truyền đến, hình như còn có vài người xôn xao, Văn Bao Bao trước khi ngất đi còn nghĩ này có tính là ăn vạ không?

Chờ lúc cậu tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy được trần nhà của phòng y tế.

Trên cổ tay còn truyền dịch, trong phòng bệnh rất yên tĩnh hình như không có người.

Văn Bao Bao lấy điện thoại di động ra nhìn liền cuống quít đứng dậy, trực tiếp rút cây kim tiêm trên tay ra, mặc kệ máu chảy trên mu bàn tay, trực tiếp lấy cặp sách ở bên cạnh muốn đi ra ngoài.

Cửa phòng y tế mở ra, bác sĩ mặc áo blouse trắng nhìn Văn Bao Bao "Này" một tiếng, "Em như thế này mà đã xuống giường rồi? Đường glucose còn chưa truyền xong đâu."

"Xin lỗi thầy, em đang vội." Văn Bao Bao khom lưng xin lỗi bác sĩ, chạy đi cũng không ngoảnh đầu lại.

Vừa ra khỏi cửa liền đâm phải một người, sau đó liên tục xin lỗi rồi chạy đến phòng thí nghiệm.

Người bị cậu đâm vào ngơ ngác nhìn bóng dáng cậu, sau lại nhìn bác sĩ một cái, "Thầy ơi, cậu ấy không sao chứ?"

"Nhìn dáng vẻ kia hẳn là không có vấn đề gì, nhưng mà thuốc còn chưa truyền xong." Bác sĩ lắc đầu, "Vẫn nên chú ý một chút, chủ yếu là nghỉ ngơi không tốt."

"Giới trẻ ngày nay mỗi ngày đều thức đêm chơi game xong ban ngày còn đi học, không những ngủ không đủ còn sẽ ảnh hưởng đến học tập.

Bác sĩ lắc đầu, thì thầm trong miệng.

Người nọ không nói chuyện tiếp với bác sĩ, mà cúi đầu mắt nhìn tấm thẻ sinh viên rơi trên mặt đất.

Anh cầm tấm thẻ sinh viên lên, nhìn thoáng qua ảnh chụp của thẻ học sinh có vẻ rất hiền lành, "Văn Bao Bao."

Văn Bao Bao lúc chạy đến phòng thí nghiệm giảng viên đã đến rồi, cậu vội vàng xin lỗi.

Giảng viên xua xua tay, "Không sao, em trước tiên vẫn nên xử lý miệng vết thương trước đã, đây là bị ốm sao?"

Nghe giảng viên nói, Văn Bao Bao lúc này mới chú ý đến vết thương trên mu bàn tay mình, vết máu từ miệng vết thương chảy ra vẫn còn ở trên mu bàn tay.

Cậu chạy nhanh đến bồn nước rửa sạch miệng vết thương.

"A, nhìn không ra, Văn Bao Bao chuyên nghiệp ghê dù bị bệnh nhưng vân kiên trì đi đến phòng thí nghiệm." Sư huynh bên cạnh âm dương quái khí* nói một câu, bị người bên cạnh kéo một cái ý bảo hắn nhìn giảng viên, người đó khi này mới ngậm miệng.

*Âm dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

Văn Bao Bao mím môi, nhìn mu bàn tay sau khi rửa sạch vết máu, tùy tiện tìm một tờ giấy đè miệng vết thương lại.

Sau khi làm xong loạt các thao tác, trên mu bàn tay cậu xuất hiện một mảng xanh tím lớn.

Nhưng cậu giống như không cảm nhận được bất kì đau đớn gì, chỉ tìm một vị trí ngồi xuống nghe giang viên sắp xếp việc hôm nay.

Sở dĩ hôm nay cậu ngất xỉu quả thực là thiếu ngủ.

Trước khi Nguyên Chung Ly gửi tin nhắn cho cậu, cậu đã 3 ngày liên tục làm việc ở trong phòng thí nghiệm, vừa về phòng ngủ chưa được một tiếng liền nhận được tin nhắn của hắn.

Cậu vội vàng chạy đến nơi, lại một đêm tham hoan*nữa, cậu ngủ không nổi ba tiếng lại phải bò dậy làm bài khóa.

*Tham hoan: chính là ham vui vẻ, ham giải trí. Tham lam hạn phúc, tìm kiếm kích thích, khiến cho não của mình luôn ở trong trạng thái kích thích

Nếu cậu không bị bóng đập trúng, có lẽ cậu sẽ không ngất xỉu.

Ngay khi quả bóng kia đập vào cậu, toàn bộ cơ thể cậu dường như ngừng hoạt động.

Mãi cho đến 8 giờ tối, Văn Bao Bao mới đi ra từ phòng thí nghiệm.

Dạ dày cậu có chút đau, bữa ăn duy nhất hôm nay là bữa sáng gồm 2 cái bánh bao được Quý Hòa mang đến cho cậu, buổi trưa còn không đi ra khỏi phòng thí nghiệm chứ đừng nói đến ăn cơm.

Cậu xoa xoa dạ dày đang đau, bây giờ nhà ăn cũng đã đóng cửa chỉ có thể đi đến cửa hàng tiện lợi của trường mua mì gói hoặc bánh mì.

Chỉ cần nghĩ đến mùi vị của mì gói và bánh mì, cậu liền có chút buồn nôn.

Nhưng nếu hôm nay cậu không ăn khẳng định là sẽ chịu không nổi.

Đứng trước tòa thí nghiệm nghĩ đi nghĩ lại, lúc này Văn Bao Bao mới miễn cưỡng đi đến của hàng tiện lợi.

Cửa hàng tiện lợi trong trường còn khá thuận tiện, cách ký túc xá của họ không xa.

Thời gian lúc này không sớm không muộn, trong cửa hàng tiện lợi đặc biệt nhiều người.

Chỗ ngồi ngoài cửa còn có không ít các cặp đôi yêu nhau đang tình chàng ý thiếp, tranh thủ ở trước cổng ký túc xá hẹn hò thêm một chút.

Văn Bao Bao mắt nhìn thẳng đi xuyên qua đám đông, chuẩn xác tìm món đồ mình muốn mua.

Khi đang chờ đến lúc trả tiền, vừa sờ túi mới phát hiện không thấy thẻ sinh viên của mình.

Điều này làm cho sắc mặt cậu hơi thay đổi, cậu nhanh chóng kiểm tra cặp sách của mình và phát hiện một sự thật là tìm không thấy.

"Này, cậu có muốn trả tiền không? Không trả tiền thì tránh ra được không?" Người phía sau thúc giục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro