Chương 7: Đồ bất hiếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Đồ bất hiếu

Văn Bao Bao nghiêng đầu nhìn thoáng qua những bóng người đang chạy giữa sân, lắc đầu từ chối, “Mình không biết chơi bóng rổ.”

“Không sao đâu, mình có thể dạy cậu.” Phương Văn Trạch rất nhiệt tình, “Bóng rổ học rất dễ, hơn nữa mình cảm thấy khi chơi bóng rổ trên người ra mồ hôi là một việc rất thoải mái.”

“Cậu có thể thử một lần.” Phương Văn Trách nhặt bóng rổ ở bên ném đến trước mặt Văn Bao Bao, “Thật đó, lúc chơi bóng rổ mình cảm thấy rất vui, cậu có thể thử chút xem.”

“Nếu thử xong cậu vẫn không muốn, vậy mình cũng không ép cậu.”

“Lỡ cậu thích bộ môn thể thao này thì sao?”

Âm thanh của Phương Văn Trạch rất chân thành lại rất có sức hút, Quý Hòa từ giữa sân chạy vào nhìn hắn đang khuyên nhủ Văn Bao Bao cũng nói một câu, “Đúng vậy, Bao Bao cậu mỗi ngày chỉ đọc sách cẩn thận biến thành mọt sách đó.”

“Hôm nay không cần đến phòng thí nghiệm, cùng chơi bóng đi.”

Văn Bao Bao chớp chớp mắt, chậm rãi gập lại sách giáo khoa, “Được rồi mình sẽ thử nhưng mình thật sự không biết chơi.”

“Không sao, không sao, mình có thể dạy cậu.” Phương Văn Trạch cười tươi, “Mình lúc nghỉ hè thường đến lớp bóng rổ để dạy cho các bạn nhỏ chơi bóng, chỉ cần bạn nhỏ Văn Bao Bao cùng mình học tuyệt đối có thể học được.”

Văn Bao Bao sửng sốt cũng nhịn không được bật cười, gập sách cất vào trong balo.

Vẫn may hôm nay cậu mặc quần thể thao với đeo giày chơi bóng, nhưng thật ra cũng không ảnh hưởng lắm.

Năng lực học tập của Văn Bao Bao rất mạnh, không chỉ bởi Phương Văn Trạch dạy giỏi mà khả năng lĩnh ngộ của cậu cũng rất mạnh

Chưa tới 10 phút, cậu có thể chơi tốt hơn nữa còn có thể dưới sự chỉ đạo của Phương Văn Trạch ném bóng vào rổ.

“Cậu rất lợi hại đó.” Phương Văn Trạch dựng ngón cái với Văn Bao Bao không che dấu sự khen ngợi với cậu, “cậu hiện tại có cảm giác như nào? Có phải cảm thấy vui sướng khi trên người ra mồ hồi không?” 

Văn Bao Bao sảng khoái gật đầu, hiện tại cậu đúng là yêu thích cảm giác chơi bóng rổ này, cũng cảm nhận cảm giác vui sướng tràn trề trong quá trình chạy.

Nó giống như adrenaline tăng vọt vào một thời điểm nhất định và sau đó giảm nhanh xuống.

Cậu nghĩ cậu đã biết vì sao có rất nhiều người thích chơi bóng rổ.

Chỉ chơi bóng rổ được hơn 10 phút, nhưng trên người cậu đã đổ rất nhiều mồ hôi.

Văn Bao Bao lấy mắt kính xuống, dùng áo lau mồ hôi.

Da thịt trắng sứ chợt lóe lên rồi biến mất ngay lập tức, Phương Văn Trạch nhìn mặt Văn Bao Bao trong mắt hiện lên tia kinh diễm.

Nhưng quả thật đáng tiếc, Văn Bao Bao lần nữa đeo kính lên, che đậy gương mặt xinh đẹp đến quá mức kia.

Đây vốn không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mặt của Văn Bao Bao .

Ngày đó hắn đưa cậu đến phòng y tế hắn cõng người chạy rất nhanh, lúc đến phòng y tế mắt kính của cậu đã rơi xuống.

Lúc đó Văn Bao Bao nhắm nghiền hai mắt sắc mặt tái nhợt giống như là búp bê Tây Dương bị rách, hắn nhìn đến rung động.

Gương măt đó, thật sự đẹp đến tinh xảo.

Thời gian chơi bóng rổ càng lúc càng lâu, nụ cười trên mặt Văn Bao Bao ngày càng nhiều, hắn chơi ở một bên chơi bóng cũng cảm thấy rất vui sướng.

“Bao Bao, đi thôi mình đói chết rồi.” Quý Hòa khoắc tay lên vai Văn Bao Bao, “Mình nói đây có phải lần vận động nhiều nhất của cậu đúng không? Có phải cảm thấy rất sảng khoái không?”

Văn Bao Bao lau mồ hôi, nhếch miệng cười một cái, “Ừm, quả thật không tệ.”

Tuy rằng trên người cậu hiện tại đổ rất nhiều mồ hôi làm cho cậu có chút không tự nhiên, nhưng cậu xác thực cũng cảm thấy rất sảng khoái.

Hơn nữa sau khi vận động xong cậu xác thực cũng rất đói bụng, dường như có thể ăn được rất nhiều thứ.

“Đi thôi, buổi tối chúng ta đi ăn liên hoan, các cậu cùng đi đi.” Phương Văn Trạch ném bóng vào rổ đi đến bên cạnh Văn Bao Bao mời hai người họ, “Cũng không thể từ chối đâu, chúng ta đều là bạn chơi bóng rổ đó.”

“Đi,khẳng định là đi rồi mình và Bao Bao chính là đi muốn đi ăn chực.” Quý Hòa cười hì hì nói một câu, đẩy Văn Bao Bao đi ăn.

Anh đã từng ăn cơm với những người này vài lần, nhưng bởi vì vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng nên mới rủ Văn Bao Bao đi cùng.

Bây giờ đã 7 giờ, nhà ăn chắc chắn đã đóng cửa chỉ có thể đi ra bên ngoài ăn.

Cũng may trước cổng trường có rất nhiều quán ăn, tùy tiện chọn một quán đều được.

Bọn họ thường xuyên tụ tập, ăn cơm đều thay phiên nhau mời hôm nay đến lượt Phương Văn Trạch.

Phương Văn Trạch hào phóng chụp lại thực đơn, “Mình mời, các cậu muốn gọi món gì cũng được đừng khách sáo với mình.”

“Ha ha, vẫn là Phương ca khí phách.” Mọi người chơi bóng rổ cùng nhau reo hò, cũng không khách sáo với Phương Văn Trạch, cầm lấy thực đơn chọn món.

Bọn họ thường xuyên mời nhau ăn cơm, cho nên không cần quá khách sáo với nhau.

Phương Văn trạch cầm thực đơn nhỏ giọng  hỏi Văn Bao Bao, “Cậu thích ăn cái gì? Mình giúp cậu chọn món.”

“Mình không kén ăn, gì cũng được.” Văn Bao Bao liếc nhìn điện thoại di động đang không ngừng nhấp nháy, hơi chau mày, “Các cậu gọi món trước đi, mình đi nghe điện thoại.”

Bên cạnh quán ăn chính là một ngõ nhỏ, cậu hít sâu một hơi nhìn điện thoại không ngừng rung cuối cùng cũng bấm nghe.

“Thằng nhãi ranh, có phải cánh mày cứng rồi đúng không? Cư nhiên dám không nghe điện thoại của tao.”

Bên kia điện thoại dường như phát ra âm thanh rất lớn, chỉ cần vừa nghe liền biết gã đã say rồi.

Văn Bao Bao liều mạng cắn môi dưới mới ngăn mình không phát ra tiếng chửi rủa.

“Ông tìm tôi làm gì?” Giọng điệu của Văn Bao Bao rất lạnh lùng, giống như hồ nước đóng băng.

“Mày nói xem tao tìm mày làm gì? Thằng nhãi ranh, tao nói cho mày biết mày đừng tưởng rằng mày trưởng thành rồi là tao không thể làm gì mày!”

Âm thanh bên kia ợ một tiếng lớn, sau đó âm thanh lại hùng hổ, “Nhanh chuyển tiền cho tao! Bây giờ trong tay tao không có tiền, biết điều thì nhanh chuyển tiền cho tao!”

Trong ngực Văn Bao Bao bốc lên một ngọn lửa giận, giọng điệu càng thêm lạnh lẽo, “Tôi không có!”

“Hừ! Tao nói cho mày biết nếu mày không chuyển tiền cho tao, tao sẽ đến trường tìm mày! Tao nói với thầy giáo của mày, mày là đồ bất hiếu, cư nhiên mặc kệ sống chết của bố mày, để xem mày còn làm sao đến trường đọc sách!”

Văn Bao Bao liều mạng siết chặt nắm tay mới khiến cho mình bình tĩnh lại, “Tôi nói tôi không có tiền, tiền của tôi đều để cho mẹ tôi chữa bệnh, tôi còn không có tiền để ăn cơm lấy đâu ra tiền đưa cho ông.”

“Thằng nhãi con, đưa tiền cho con đàn bà sắp chết kia làm gì? Đã thành người thực vật rồi còn tiêu tiền gì! Nên nhanh chết đi!”

“Mày nhân lúc còn sớm rút ống thở của nó đi, còn tiền kia không bằng mày cho tao tiêu, mày là đồ trứng* bất hiếu!”

Nguyên văn: 你个不孝顺的卵蛋。

*Trứng là xưng hô mang tính vũ nhục, chính là chướng mắt hắn, ý tứ khinh bỉ, kẻ vô tích sự, không có bản lĩnh, vân vân. Hoặc là nói là ý ngu ngốc, hoặc là chính là ý tứ trên mặt chữ. Điều này cũng phải căn cứ vào lời nói phía trước của đối phương mà hiểu.

Người bên kia điện thoại càng nói càng hỗn loạn, trong mắt Văn Ba Bao hiện lên tia lạnh lẽo, chậm rãi thở ra, “Ông ở đâu?”

“Ợ___” Lại một tiếng ợ lớn vang lên, người ở bên kia dường như hài lòng với câu nói của Văn Bao Bao, nhưng âm thanh vẫn không kiễn nhẫn, “Tao còn có thể ở đâu! Ở chỗ ông Lâm đánh bài! Nhanh đến đưa tiền cho tao! Nếu không đến mày tự biết hậu quả!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro