Chương 8: Cậu mệt mỏi quá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Cậu mệt mỏi quá

Văn Bao Bao cúp điện thoại, vẻ mặt không thể giải thích, trong mắt đều là hận ý.

Hơn nửa ngày, cậu mới nhắm mắt lại, hít sâu một hơi xoay người lại.

Cậu dừng lại, Phương Văn Trạch đứng ở đầu ngõ vẻ mặt xấu hổ nhìn cậy.

Hắn nhìn thấy cậu xoay người lại, lắp bắp nói một câu, "Đồ ăn đều được mang lên rồi, cậu vào ăn cơm đi."

Hắn không cố tình nghe lén Văn Bao Bao nói chuyện điện thoại, chỉ là nhìn cậu đã nửa ngày không trở về, muốn đi gọi cậu vào ăn cơm.

Ngõ nhỏ tương đối yên tĩnh, lời nói của đối phương hắn cũng mơ hồ nghe được một ít, cho nên trong khoảng thời gian ngắn có chút do dự.

"Mình còn có việc, hôm nay không thể ăn cơm cùng các cậu." Sắc mặt của Văn Bao Bao bình thường, nhìn không ra cảm xúc gì.

Cậu đi qua Phương Văn Trạch, Phương Văn Trạch há miệng thở dốc muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không thốt ra được.

Chờ lúc hắn quay lại bàn, Văn Bao Bao đã sớm lấy balo rời đi.

Văn Bao Bao đeo khẩu trang, sau khi xuống tàu điện ngầm lại đi thêm một quãng đường nữa cuối cùng quẹo vào một khu dân cư cũ nát.

Khu dân cư như này ở Kinh Thị cũng không thấy nhiều, trên cơ bản những khu dân cư có thể phát triển đều được phát triển, nhưng khu dân cư này đến giờ vẫn vậy, hoàn toàn do người bên trong càn quấy, sư tử há miệng rộng*.

Nguyên văn: 狮子大开口

*Sư tử há miệng rộng: là một thành ngữ của người Trung Quốc, có nghĩa là ẩn dụ để hỏi giá hoặc đưa ra một điều kiện cao. Ngoài ra, sư tử há miệng rộng cũng có thể được sử dụng để mô tả các điều kiện hoặc yêu cầu quá cao được đưa ra trong một số trường hợp, tương tự như ý nghĩa của "giá trên trời". Ví dụ, trong các cuộc đàm phán kinh doanh, nếu một bên đưa ra các điều khoản quá cao, họ có thể được gọi là "Sư tử há miệng rộng".Tóm lại, sư tử há miệng rộng không chỉ là một thành ngữ, mà trong cuộc sống hàng ngày cũng thường được sử dụng để mô tả một số yêu cầu hoặc điều kiện quá cao.

Chủ đầu tư sau đó tính toán kinh phí, cảm thấy không lời được chút nào, dứt khoát từ bỏ miếng đất này.

Văn Bao Bao ngựa quen đường cũ đi đến khu cuối của khu dân cư, còn chưa đến gần đã nghe được một trận mắng chửi ầm ĩ cùng âm thanh mạt chược.

Âm thanh này trong khu dân cư đã trở nên rất quen thuộc, những đêm tầm hai ba giờ sáng vẫn thường xuyên có người ở lại đánh bài.

Đây là dùng tầng một cải tạo thành phòng đánh bài, người đến đây đánh bài đa phần đều là hàng xóm.

Các hộ gia đình trong tiểu khu đều quen biết nhau, nên cũng rất quen thuộc.

Văn Bao Bao đứng đó một lúc liền có người nhận ra cậu, "À, cháu là con của ông Văn đúng không? Cháu về thăm bố cháu sao?"

Người nọ lại hét vào phòng: "Ông Văn, con trai ông đến thăm ông này, còn không nhanh ra gặp."

"Mỗi ngày chỉ biết đánh bài, con trai tới thăm cũng không ra nhanh."

Văn Bao Bao gật đầu nhìn người nọ không nói gì, mà chỉ đeo balo đứng chờ một bên.

Qua một lúc lâu, một người đàn ông trung niên mới từ bên trong đi ra.

Người đàn ông mặc áo ông già*, một chiệc quần hoa lửng, tóc có chút dài có vẻ có chút dầu mỡ.

Nguyên văn: 老头衫

*áo ông già: Là một cách gọi thân mật đối với áo phông của người đàn ông cao tuổi, từ những năm 70, 80 đến nay, trong xã hội đã thịnh hành một loại danh từ thời trang. Nó thường đề cập đến phiên bản lỏng lẻo của áo vest không tay hoặc áo phông, được yêu thích bởi những người đàn ông trung niên và lớn tuổi vì tính di động và phong cách đơn giản của họ. Kiểu dáng thoải mái của loại quần áo này là nguyên nhân chính dẫn đến tên gọi, loại sản phẩm đa dạng, bao gồm nhưng không giới hạn ở áo thun trắng tinh khiết, áo khoác trắng ngắn tay mát mẻ...... Đặc điểm của áo lão đầu là thiết kế đơn giản, thích hợp cho mọi lứa tuổi, đồng thời tính bao dung của dáng người cũng rất tốt, bởi vậy vào mùa thu đông gấp lại hoặc phối hợp với váy ngắn đều rất có ưu thế. Mặc dù ban đầu chỉ dành riêng cho những người đàn ông lớn tuổi, ngày càng nhiều người trẻ tuổi cũng bắt đầu thích và mặc phong cách này.

Gã ta chân mang dép tông, trong tay là điếu thuốc đã được châm.

Văn Bao Bao nắm lấy dây balo, bất động thanh sắc* lùi về sau một bước.

Nguyên văn: 不动声色

*Bất động thanh sắc: Bất động thanh sắc có nghĩa là hoạt động nội tâm không biểu hiện ra ngoài từ ngữ khí và thần thái, hình dung thái độ trấn tĩnh. Thành ngữ này nhấn mạnh rằng ngay cả khi có sự dao động hoặc thay đổi bên trong, nó sẽ không xuất hiện trong lời nói hoặc biểu hiện, do đó thể hiện trạng thái bình tĩnh và bình tĩnh.

Người đàn ông cũng không phát hiện ngược lại hung hăng hút một hơi thuốc lá, bất đắc dĩ vứt đi tàn thuốc đã hết.

Lúc này gã ta nhếch miệng cười nhìn Văn Bao Bao, gã ta lộ ra một hàm răng vàng trong miệng, "Ha ha, ông đây biết mày hiếu thuận, tiền đâu?"

Gã duỗi tay trái ra, trên mặt lộ vẻ đương nhiên.

Mắt Văn Bao Bao rũ xuống, trong mắt che dấu sự chán ghét, "Đi về trước đi rồi tôi đưa cho ông."

"Về cái gì mà về?" Văn Thắng Lợi không kiên nhẫn dậm chân, "Nhanh đưa tiền cho tao, tao còn phải đi đại sát tứ phương*."

Nguyên văn: 大杀四方

*Đại sát tứ phương: thường được sử dụng để mô tả một người nào đó xuất sắc trong một lĩnh vực hoặc tình huống, có sức mạnh hoặc ảnh hưởng mạnh mẽ và có thể dễ dàng vượt qua đối thủ hoặc vượt qua khó khăn để đạt được thành tích hoặc chiến thắng đáng kể. Cụm từ này mang màu sắc của sự độc đoán và tự tin, thường được sử dụng để khen ngợi hoặc mô tả hiệu suất tuyệt vời của ai đó.

"Mẹ, thằng nhãi ranh lúc đấy tao nên trực tiếp đập mày lên trên tường." Văn Thắng Lợi nhổ ra một ngụm đờm, hùng hổ đi về nhà.

"Tao nói cho mày biết nếu hôm nay mày không cho tao một số tiền tao vừa lòng, ông đây sẽ đánh chết mày!"

Đi đến một tòa nhà khác trong khu dân cư, Văn Thắng Lợi thở hổn hển bò lên tầng bốn, móc ra chìa khóa mở cửa còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn Văn Bao Bao.

"Nhãi ranh, còn làm cho ông đây bò lên cầu thang."

Cửa phòng vừa mở ra, một mùi hôi thối từ trong phòng tỏa ra, Văn Bao Bao đứng ở cửa nhìn một đống rác ở trên sàn nhà.

Cậu thậm chí còn nhìn thấy được mấy con gián lớn bò tới bò lui trên sàn nhà.

Điều này làm cho trong lòng cậu buồn nôn, nhưng biểu cảm trên mặt lại càng thêm lạnh nhạt.

Văn Thắng Lợi vào nhà tùy ý đá rác dưới chân sang một bên, lại đẩy đống đồ trên sofa sang bên cạnh mới miễn cưỡng có một chỗ để ngồi, gã trực tiếp đặt mông ngồi xuống ghế.

Gã gác chân lên trên bàn trà đầy rác rưởi, vẻ mặt ngang ngược nhìn Văn Bao Bao, "Nhanh lên, lấy tiền ra."

Văn Bao Bao ánh mắt sâu thẳm nhìn thoáng qua sàn nhà cuối cùng vẫn bước lên một bước, tùy ý đóng cửa lại.

Trong phòng rất nhanh truyền đến tiếng kêu rên như là có người bịt miệng lại, muốn phát ra âm thanh nhưng lại không phát ra được.

Ngay sau đó phát ra một âm thanh răng rắc, giống như đang phá nhà vậy.

Nửa giờ sau, Văn Bao Bao đeo balo từ trong phòng đi ra, cởi quần áo trên người mình ra chầm chầm đi xuống tầng.

Đối diện với người hàng xóm còn nhớ mặt cậu, "Đây không phải Văn Bao Bao sao? Cháu về thăm bố cháu sao? Gã không có nhà đâu? Hình như vẫn ở nhà ông Lâm đánh bài thì phải?"

"Vâng, ông ấy uống nhiều quá nói về nhà ngủ một lát, cháu không làm phiền ông ấy."

Văn Bao Bao dừng chân lễ phép giải thích với người hàng xóm.

"À, đứa nhỏ này đã ra ngoài đi học rồi còn trở về làm gì, tùy tiện tìm nơi nào đó để làm việc, có thể đừng về thì đừng về."

Hàng xóm cũng coi như có lòng tốt, nhỏ giọng khuyên bảo Văn Bao Bao một câu sau đó lại xấu hổ cười, "Dì còn có việc phải về nhanh, không nói với cháu nữa."

"Vâng chào dì ạ." Văn Bao Bao ngoang ngoãn chào tạm biệt hàng xóm, đứng ở ngoài hành lang một lúc thì mới nhấc chân rời đi.

Đi đến siêu thi trước cổng khu dân mua một chai nước khoáng, mặt không cảm xúc đổ nước ra rửa tay.

Ngón tay trắng nõn có vệt đỏ rõ ràng, còn có mang theo màu đỏ khả nghi.

Chai nước rất nhanh dùng hết, Văn Bao Bao ném chai không vào thùng rác, lúc này mới nhấc chân đi về phía ga tàu điện ngầm.

Tốc độ cậu đi không nhanh nếu có người nhìn kỹ có thể nhìn thấy mắt cậu không có điểm tập trung, thậm chí có một tia mờ mịt.

Văn Bao Bao cúi đầu, nửa ngày sau mới lấy di động vẫn đang rung trong túi ra.

"Alo ạ."

Người bên kia điện thoại hỏi, "Em ở đâu?"

Văn Bao Bao ngẩng đầu nhìn ga tàu điện ngầm gần trong gang tấc, "Ở bên đường Văn Xương."

"Chờ, tôi một chút nữa đến."

Văn Bao Bao cúp điện thoại, đờ đẫn ngồi bên lề đường.

Thật ra thời gian này mới là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu, dù chỗ này khá hẻo lánh nhưng vẫn thường có người đi qua nơi này cười hi hi ha ha.

Cậu cũng không biết qua bao lâu, có lúc thì cảm thấy chỉ là rất nhanh nhưng lúc thì cảm thấy thời gian đã trôi qua rất lâu.

Mãi cho đến khi có người đứng trước mặt cậu, nhẹ nhàng ôm cậu lên.

Cậu lúc này mới lấy lại tinh thần duỗi tay ôm cổ người đến, cả người đều cuộn tròn nằm trong lòng ngực của người đến.

Cậu mệt mỏi quá.

Nghĩ đến người đàn ông ghê tởm kia, cậu liền cảm thấy quá mệt mỏi.

Nghĩ đến mẹ đang nằm trong bệnh viện, cậu cũng cảm thấy rất mệt.

Cậu lúc này cảm thấy mình giống như chú chó nhỏ bị vứt bỏ, bờ vai rũ xuống, biểu cảm trên mặt như là mờ mịt như là dại ra.

Người đến rất nhanh đã ôm cậu vào một chiếc xe, trong xe có mùi hương quen thuộc làm cho cả người cậu thoải mái hơn vài phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro