Chương 16: Lớn mới tốt, lớn mới có cảm giác an toàn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỏ đi, bỏ đi, vẫn là nhắm mắt trước đã, chim hoàng yến nhà mình muốn hôn hôn thì sao có thể cự tuyệt chứ!

Cậu chính là bá tổng nha, khẳng định là phải thỏa mãn ước nguyện muốn hôn hôn của chim hoàng yến ......

Vì thế Ôn Ngôn chậm rãi nhắm hai mắt lại, chờ đối phương hôn môi ......

Tiêu Thanh Hải thấy dáng vẻ đòi hôn của Ôn Ngôn, trong lúc nhất thời không biết chính sự quan trọng hay là hôn một cái quan trọng.

Anh dùng đầu ngón tay xoa xoa lên đôi môi đầy đặn kia của Ôn Ngôn ......

Ôn Ngôn: "......" Sắp hôn rồi, sắp hôn rồi, cậu liền nhẹ nhàng chu môi phối hợp tốt với chim hoàng yến!

Tại sao còn chưa hôn, là cậu chu miệng không rõ ràng hay sao? Vậy ......

Không đợi Ôn Ngôn tiếp tục có động tác gì, đã cảm giác đối phương dùng khăn giấy chặn mũi cậu ......

Ôn Ngôn bị hành động của Tiêu Thanh Hải làm cho phát ngốc, không phải gấp không chờ nổi muốn hôn hôn sao, chặn mũi cậu là có ý gì, Ôn Ngôn theo bản năng mở mắt ra.

Đối diện với đôi mắt tràn ngập ý cười của Tiêu Thanh Hải ......

Sau đó nghe đối phương dùng giọng nói trầm thấp giàu từ tính kia sốt ruột nói: "Tiên sinh, ngài chảy máu mũi ......"

Ôi trời, tiểu bá tổng nhìn nam sắc đến nỗi máu mũi nhỏ giọt xuống đất còn không tự biết ......

Ôn Ngôn bùm một cái mặt mày đỏ bừng, giống như đánh một lớp phấn hồng lên mặt ......

Đây, đây nhất định là đang nằm mơ, Ôn Ngôn cậu, đường đường là bá tổng, sao có thể làm loại chuyện mất mặt thế này!

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!

Vì thế Ôn Ngôn theo bản năng sờ sờ lên mũi mình, đúng là sờ được một tay đỏ lòm ......

Lập tức những suy nghĩ kiều diễm gì đó của Ôn Ngôn đều bay mất sạch!

Được thôi, cho dù cậu chảy máu mũi, cậu cũng sẽ không thừa nhận mình là bị nam sắc của Tiêu Thanh Hải quyến rũ!

Ôn Ngôn dùng tay bịt mũi mình lại, ồm ồm nói: "Gần đây nóng quá, tôi hơi bốc hoả!"

Sau khi giải thích xong, Ôn Ngôn hoảng loạn chạy vào trong phòng vệ sinh ......

Mất mặt, thật sự là quá mất mặt, thế mà lại để lộ ra bộ dạng siêu xấu hổ ở trước mặt chim hoàng yến!

Máu mũi của Ôn Ngôn rất nhanh đã ngừng, nhưng việc cậu lấy lại tinh thần lại không phải dễ dàng làm tốt như vậy ......

Cậu quanh quẩn trong phòng vệ sinh thật lâu, nghĩ phải đối mặt với chim hoàng yến nhà mình như thế nào!

Ôn Ngôn còn chưa kịp nghĩ ra lý do để lừa gạt đối phương, đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Tiếp theo lại truyền đến giọng nói của Tiêu Thanh Hải: "Tiên sinh, ngài đỡ hơn chút nào không?"

Ôn Ngôn: "......" Làm sao bây giờ, online chờ rất gấp!

Nếu không phải nhà cậu ở lầu 28, cậu thật sự muốn nhảy cửa sổ chạy trốn ......

"Tiên sinh? Ngài có nghe thấy không? Tôi có thể vào được không?" Bên ngoài lại vang lên tiếng của Tiêu Thanh Hải một lần nữa.

Bỏ đi, dù sao cũng đã mất mặt rồi, bị chê cười thì bị chê cười đi, Ôn Ngôn cho rằng mình đã nghĩ thông suốt, cậu rửa mặt, sau khi rửa sạch máu ở trên mặt, cậu mang khí thế bá đạo đi tới mở cửa ra ......

Sau khi thấy Ôn Ngôn đi ra, Tiêu Thanh Hải làm như thở ra một hơi: "Ngài không sao thật tốt quá!"

Thời gian Tiêu Thanh Hải ở cùng Ôn Ngôn cũng không lâu, nhưng anh đã mò ra được tính tình của Ôn Ngôn, biết làm thế nào để vuốt thuận lông ......

Ôn Ngôn cho rằng sẽ bị cười nhạo: "......" Không hổ là chim hoàng yến nhà cậu nha, tri kỷ, quá mức tri kỷ!

Ngay khi Ôn Ngôn đang thầm ca tụng đức tính tốt đẹp của chim hoàng yến nhà mình, thì chim hoàng yến của cậu bất chợt ẵm cậu lên ......

Ẵm! Lên!

Ôn Ngôn đột nhiên cảm thấy hai chân rời khỏi mặt đất, theo bản năng vòng lấy cổ Tiêu Thanh Hải ......

Ôn Ngôn bị ẵm kiểu công chúa: "......" Tốt xấu gì cậu cũng là một bá tổng, sao có thể để chim hoàng yến ẵm, không phải nên là cậu ẵm chim hoàng yến sao!

Không đợi Ôn Ngôn nghĩ ra, đã thấy chim hoàng yến nhà cậu, mặt không đỏ, thở không gấp, nhẹ nhẹ nhàng nhàng ẵm cậu đến trên giường ......

Được thôi, ừm ...... cảm thụ không tệ, nếu phản kháng không được thì nằm yên hưởng thụ vậy!

Thế là Ôn Ngôn yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ chu đáo ân cần của chim hoàng yến nhà mình ......

Hơn nửa ngày giày vò, đã rất khuya rồi, Tiêu Thanh Hải sau khi sắp xếp xong cho tiểu bá tổng nhà mình, thì đi đến phòng tắm để tắm rửa.

Tranh thủ lúc Tiêu Thanh Hải tắm rửa, Ôn Ngôn cấp tốc lấy di động ra, tìm kiếm nội dung liên quan đến lần đầu tiên ......

Ừm ừm, có thể thế này, sau đó lại thế kia, ồ ồ, cuối cùng là thế này ......

Sau khi tự học xong, bá tổng cất điện thoại đi, nhân tiện xóa bỏ lịch sử tìm kiếm.

Chuyện không có kinh nghiệm này không thể nào để chim hoàng yến nhà mình biết được, bá tổng thì phải lão luyện từng trải, không có gì đáng sợ cả!

Hiện tại mọi thứ đã chuẩn bị thoả đáng, chỉ chờ chim hoàng yến nhà mình ra là cùng nhau thực hành!

Tiêu Thanh Hải tắm rửa xong, vốn định quấn khăn tắm trên người rồi đi ra ngoài, nghĩ đến dáng vẻ không chịu nổi sự trêu chọc kia của tiểu bá tổng nhà mình, Tiêu Thanh Hải vẫn là lặng lẽ cầm lấy đồ ngủ, tròng lên người mình kín mít ......

Nghe thấy tiếng nước đã ngừng, bá tổng kích động bắt đầu tạo dáng, cậu nhất định phải bày ra một dáng vẻ dày dạn kinh nghiệm, bá tổng tuyệt đối không nhận thua ở phương diện khí thế bá tổng!

Đợi đến khi Ôn Ngôn tạo ra một dáng vẻ tự cho là soái khí xong, liền lẳng lặng chờ chim hoàng yến nhà mình đi ra ......

Chẳng mấy chốc bá tổng có chút mất kiên nhẫn, tại sao còn chưa đi ra, tay cậu mỏi hết rồi!

Trong lúc bá tổng đang lẩm bẩm lầm bầm oán giận, thì Tiêu Thanh Hải đi ra ......

Thấy dáng vẻ kín đáo nghiêm túc bao bọc từ đầu đến chân, trang phục của đàn ông nhà lành kia của Tiêu Thanh Hải, biểu tình của bá tổng có chút không duy trì được ......

Ôn Ngôn: "......" Tình huống gì đây! Trước đó còn cởi áo tháo thắt lưng lộ cơ bụng 8 múi ngay trước mặt cậu, tại sao bây giờ bọc kín mít như xác ướp vậy!

Thấy tạo dáng của Ôn Ngôn, bước chân đang đi ra của Tiêu Thanh Hải khựng lại, hỏi với vẻ không chắc chắn lắm: "Tiên sinh, ngài ...... đây là bị chuột rút ở chỗ nào sao?"

Ôn Ngôn: "......" Chim hoàng yến nhà cậu thật đúng là không hiểu phong tình gì hết á!

Sau khi tặng cho chim hoàng yến nhà mình một ánh mắt xem thường, Ôn Ngôn cũng không thèm tạo dáng nữa, thật là một chú chim hoàng yến không hiểu phong tình!

Ôn Ngôn thở dài một tiếng thật sâu, xem ra hôm nay không thể khai trai rồi ......

Thấy Ôn Ngôn nằm xuống rồi, Tiêu Thanh Hải hỏi: "Chúng ta bây giờ có thể đi ngủ chưa?"

Nghe thấy hai chữ đi ngủ, hai mắt Ôn Ngôn vụt một cái lại sáng lên, he he he, có hy vọng!

Cậu nhích sang bên cạnh một chút, nhường ra một nửa giường cho Tiêu Thanh Hải, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, kiêu căng nói: "Đến đây đi!"

Ai da, thật là một đêm tuyệt đẹp nha!

Tiêu Thanh Hải chậm rãi đi qua, sau đó nằm xuống bên cạnh Ôn Ngôn ......

"Có thể không?" Bên cạnh truyền giọng nói vừa dễ nghe vừa từ tính kia của Tiêu Thanh Hải!

Ôn Ngôn: "......" Có cảm giác nghi thức như vậy sao, còn phải hỏi có thể hay không có thể!

Chuyện này có gì mà không thể, Ôn Ngôn gấp không chờ nổi gật gật đầu!

Đến đây đi, đến đây đi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, đừng vì tôi là đóa hoa mong manh mà thương tiếc tôi!

Sau khi thấy Ôn Ngôn gật đầu, Tiêu Thanh Hải tiện tay tắt đèn đầu giường ......

Ái chà chà, tối như vậy!

Tối một chút được nha, tối một chút sẽ kích thích, hí hí hí!

Kết quả Ôn Ngôn ở bên cạnh đợi một giây ......

Hai giây ......

Một phút ......

Hai phút ......

Chuyện gì vậy, chẳng lẽ còn đang chuẩn bị tâm lý?

Cũng phải, dù sao cũng là lần đầu tiên, chuẩn bị tâm lý là tất yếu!

Cậu là một bá tổng thành thục, phải học cách thông cảm cho chim hoàng yến, Ôn Ngôn thầm trấn an mình, kiên nhẫn đợi thêm một chút nữa đi!

Những đoàn tàu nhỏ lần lượt chạy qua trong đầu Ôn Ngôn ......

Cho đến khi bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đặn, hình như là ngủ rồi ......

Ôn Ngôn: "......" Không biết tại sao, có lúc rất muốn báo công an!

Ôn Ngôn chưa từ bỏ ý định, mở ngọn đèn đi tiểu đêm ở đầu giường lên, phát hiện chim hoàng yến nhà mình thật sự đã ngủ rồi ......

Đã! Ngủ! Rồi!

Sao anh ta dám hả, cậu đường đường là bá tổng còn chưa ngủ đây nè!

Nhìn chú chim hoàng yến bên cạnh đang ngủ say sưa, Ôn Ngôn thật sự nghẹn một bụng lửa giận không có chỗ xả ......

Bỏ đi, bỏ đi, có thể làm cái gì bây giờ chứ, chim hoàng yến nhà mình mà khóc thì cũng phải dỗ!

Dọn dẹp mớ phế liệu màu vàng ở trong đầu mình, bá tổng vừa đắp chăn lên cũng lập tức bật chế độ đi ngủ ......

Vốn tưởng rằng hôm nay bị chọc tức sẽ khó đi vào giấc ngủ, không ngờ bá tổng sau khi nằm lên gối là ngủ thẳng luôn.

Sau khi Ôn Ngôn ngủ rồi, Tiêu Thanh Hải ở bên cạnh từ từ mở mắt ra ......

Tiêu Thanh Hải không phải là không biết suy nghĩ của Ôn Ngôn, nhưng ngẫm lại tiểu bá tổng chỉ nhìn no mắt là đã có thể chảy máu mũi, Tiêu Thanh Hải vẫn là không dám quá mức mạo hiểm ......

Không sợ điều gì khác, chỉ sợ tiểu bá tổng của anh quá yếu ớt, chịu không nổi!

Tiêu Thanh Hải kéo Ôn Ngôn vào trong lòng, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại ......

Ngày hôm sau, bá tổng tỉnh lại thì phát hiện không biết mình đã ngủ trong vòng tay của chim hoàng yến từ lúc nào.

Tại sao chuyện này không giống với tưởng tượng của cậu trước đây vậy!

Không phải chim hoàng yến nên rúc vào trong vòng tay của bá tổng sao, trên TV chẳng phải đều diễn như vậy à!

Ôn Ngôn lẳng lặng ngước mắt nhìn Tiêu Thanh Hải, phát hiện đối phương vẫn chưa thức.

Vì thế Ôn Ngôn âm thầm lùi ra khỏi vòng tay của chim hoàng yến, sau đó nhẹ tay nhẹ chân sắp xếp lại Tiêu Thanh Hải, giống như là sợ quấy rầy chim hoàng yến nhà mình, trong suốt toàn bộ quá trình Ôn Ngôn đều di chuyển đối phương một cách chậm rãi ......

Không ngờ rằng ở nơi cậu không nhìn thấy, Tiêu Thanh Hải từ từ mở mắt ra.

Anh cũng không phát ra bất kỳ âm thanh gì, phối hợp với nhất cử nhất động của tiểu bá tổng nhà mình, lúc tiểu bá tổng di chuyển anh không được, còn tri kỷ nhấc đầu lên, dời tay, phối hợp với mọi hành động của Ôn Ngôn.

Dưới sự nỗ lực không ngừng của Ôn Ngôn, cuối cùng đã ôm được chim hoàng yến nhà mình vào trong lòng ......

Ừm, chỉ là cảm thấy hình như đối phương hơi nặng một chút, hơi to một chút, đã nói chim nhỏ nép vào người đâu, chim này của nhà cậu không hề dính dáng gì đến chim nhỏ nha ......

Thôi, thôi, lớn mới tốt, lớn mới có cảm giác an toàn!

Ôn Ngôn còn chưa nghĩ xong phải dùng tư thế nào để chào đón khi Tiêu Thanh Hải mở mắt, thì đối phương đã mở mắt ra ......

Thấy chim hoàng yến nhà mình đã tỉnh, Ôn Ngôn trong lúc nhất thời không biết phải bày ra vẻ mặt gì, quá đột ngột, cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đó!

Chỉ thấy Tiêu Thanh Hải chậm rãi đứng dậy, làm ra dáng vẻ ngại ngùng nói chuyện: "Tiên sinh, ngài vẫn luôn ôm tôi ha!"

Ôn Ngôn: "......" Hít hà ...... Cứ luôn cảm thấy sai sai ở đâu đó, nhưng lại không thể chỉ ra được!

Thấy dáng vẻ đầy mặt bối rối của Ôn Ngôn, Tiêu Thanh Hải cũng biết diễn xuất của mình đã đạt rồi, anh hắng hắng giọng, nói: "Không đè bị thương cậu chứ?"

Ôn Ngôn xoa xoa cánh tay hơi tê dại, ngoài miệng nói: "Không có, anh nặng mấy đâu!"

Tiêu Thanh Hải yếu ớt và Ôn Ngôn khí phách: "......" Đột nhiên không muốn tiếp tục nói chuyện cho lắm!

Tiêu Thanh Hải lại ho nhẹ một tiếng định nói sang chuyện khác, kết quả anh còn chưa mở miệng, đã thấy Ôn Ngôn lặng lẽ nhích ra phía sau ......

Tiêu Thanh Hải: "......" Đây là còn chưa có gì đã bắt đầu nhàm chán sao?

Sau đó nghe Ôn Ngôn có chút ghét bỏ nói: "Nếu như anh bị cảm, thì cách xa tôi một chút, đừng truyền bệnh cho tôi, mới sáng sớm đã ho khan hai lần rồi!"

Tiêu Thanh Hải đã ho khan hai lần: "......" Tôi không phải, tôi không có, cậu đừng vu oan cho tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro