Chương 15: Mang chim hoàng yến về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiêu Thanh Hải có phải đều đưa hết tiền cho hai người không?" Ôn Ngôn không có kiên nhẫn nghe Trương Dung Dung nói hết câu, cậu trực tiếp ngắt lời kể lể của Trương Dung Dung.

Trương Dung Dung vốn định tiếp tục khóc lóc, bán thảm, kết quả nói nửa chừng bị người ta cắt ngang câu, giọt nước mắt lơ lửng nửa rơi nửa không trên mặt trông cực kỳ buồn cười ......

"Tôi, tôi đã cứu mạng nó nha, đây, đây không phải là chuyện nên làm sao?" Trương Dung Dung tự nhận là mình không làm sai, bà ta cứu Tiêu Thanh Hải, đối phương báo đáp bà ta, đó không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao!

"Vậy bà đoán tiền của hắn từ đâu ra?" Ôn Ngôn nhìn hai mẹ con Trương Dung Dung hỏi.

Cái gì tiền từ đâu ra, tiền còn không phải là do kiếm ra hay sao, người này bị sao vậy, không chịu cho tiền thì thôi, còn suốt ngày nói mấy câu chẳng hiểu gì.

Mẹ con Trương Dung Dung liếc nhìn nhau một cái, vừa định khóc lóc lăn lộn theo kiểu lăn xả của quân đội, thì nghe thấy Ôn Ngôn tiếp tục nói: "Hai người phải biết hắn để đưa tiền cho hai người, mà đã vay mượn ở chỗ tôi rất nhiều, hiện tại vẫn chưa trả, hai người nói xem phải làm sao đây!"

Nghe thấy Ôn Ngôn nói kiểu xã hội đen kia, hai mẹ con Trương Dung Dung trực tiếp ngây ngốc, bọn họ nào cótừng gặp qua tình huống kiểu này ......

Vương Hạo nghĩ nghĩ nói: "Mày bớt hù dọa chúng tao, đây là Tiêu Thanh Hải mượn tiền, liên quan gì đến chúng tao."

"Hắn lấy tiền không phải để đưa hai người sao? Anh nói xem hai mẹ con anh có liên quan hay không?" Ôn Ngôn hỏi ngược lại.

"Cho, cho dù đưa tiền cho chúng tao, cũng, cũng là hắn tự nguyện, đúng, tự nguyện!" Vương Hạo từ từ thuyết phục chính mình, gã nhìn dáng người khiêm tốn của Ôn Ngôn, hung tợn nói: "Mày đòi tiền thì tìm Tiêu Thanh Hải, hắn là tự nguyện cho chúng tao!"

"Vậy hai người là dự định không trả tiền?" Thấy đối phương trừng mắt với mình, Ôn Ngôn cảm thấy uy nghiêm bá tổng của mình đã bị khiêu khích, cậu cũng không chút nào yếu thế trừng mắt nhìn ngược lại!

Sợ khí thế của mình không đủ, Ôn Ngôn còn cố gắng nhón chân một chút, đứng phía sau Ôn Ngôn, thấy động tác nhỏ của Ôn Ngôn, Tiêu Thanh Hải cong cong khóe miệng, tiểu bá tổng nhà mình thật đúng là đáng yêu, muốn ấy ấy ......

Không hề biết đầu óc chim hoàng yến nhà mình đã tràn đầy phế liệu, Ôn Ngôn còn muốn xả giận cho chim hoàng yến đó, hai con đỉa hút máu này, vẫn mơ mộng bám vào Tiêu Thanh Hải để tiếp tục hút máu, nhưng Ôn bá tổng không cho phép!

"Mày làm vậy là tống tiền, tao muốn báo công an!" Vương Hạo bị ép đến gấp lên, gã đột nhiên nghĩ đến Ôn Ngôn đây là tống tiền nha, rõ ràng là Tiêu Thanh Hải mượn tiền, sao lại bắt gã trả chứ!

Nghe đối phương nói như thế, Ôn bá tổng vui vẻ lên: "À ha, tôi tống tiền á? Anh có tin người mà cuối cùng công an sẽ bắt chính là mẹ con hai người không!"

Làm như còn chưa đủ kích thích, Ôn Ngôn tiếp tục bổ thêm một đao: "Báo công an đi, hai người cảm thấy công an tới đây sẽ bắt hai người hay là bắt tôi? Chờ hai người bị bắt rồi, tôi lại kêu luật sư của tôi nghĩ cách buộc tội cho hai người thêm vài năm!"

"Mày, mày làm vậy là phạm pháp, tao muốn tố cáo mày!" Nói rồi Vương Hạo liền lấy di động ra, làm bộ sắp báo công an.

Thấy động tác của đối phương, Ôn Ngôn càng vui vẻ: "Vậy anh báo đi, tiết kiệm tiền điện thoại cho tôi."

Mọi người: "......"

Hai mẹ con Trương Dung Dung cảm thấy Ôn Ngôn là đang trào phúng bọn họ, chỉ có Tiêu Thanh Hải biết, Ôn Ngôn thật sự nghĩ như vậy!

Thấy Ôn Ngôn không hề sợ việc báo công an một chút nào, lúc này hai mẹ con Trương Dung Dung bắt đầu sốt ruột, không nghĩ tới một tên thư sinh dễ nhào nắn này, lại là một đứa cứng đầu, coi bộ hôm nay bọn họ không chiếm được chỗ tốt gì rồi.

Vì thế hai mẹ con Trương Dung Dung dự định rời đi trước rồi nói sau, dù sao hiện giờ đã biết Tiêu Thanh Hải ở đâu, cùng lắm sau này nhân lúc tên thư sinh này không ở đây lại đến làm ầm ĩ.

Làm như nhìn ra suy nghĩ của hai mẹ con Trương Dung Dung, Ôn Ngôn trực tiếp ngăn hai người lại: "Ai nói các người hôm nay có thể rời đi!"

Hai mẹ con Trương Dung Dung: "......" Chuyện này tại sao không giống trong tưởng tượng vậy!

"Hai người vậy là không chịu nhả tiền ra ha? Một khi đã như vậy thì để cho công an tới đây quyết định đi!" Nói rồi Ôn Ngôn liền lấy di động ra, giả vờ muốn báo công an.

Thấy đối phương thật sự chuẩn bị báo công an, hai mẹ con Trương Dung Dung vô cùng hoảng hốt, bình tĩnh suy nghĩ lại lời của Ôn Ngôn đúng là không sai á, bọn họ và Tiêu Thanh Hải không thân cũng chẳng quen, dùng danh nghĩa ân nhân cứu mạng đòi không ít tiền, nếu thật sự báo công an, không chừng công an thật sự bắt bọn họ ......

"Hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm ấy mà!" Trương Dung Dung nhìn về phía Tiêu Thanh Hải, hy vọng đối phương có thể giúp đỡ van xin một chút, đáng tiếc Tiêu Thanh Hải hiện giờ ngay cả con mắt cũng không thèm cho bà ta, con trai của bà ta sao có thể đi tù!

Vì thế Trương Dung Dung sốt ruột nói: "Đó là Tiêu Thanh Hải hỏi mượn tiền cậu, nó chỉ lấy tiền để báo đáp ơn cứu mạng của tôi, chuyện khác chúng tôi không biết, cậu tìm chúng tôi cũng vô dụng!"

"Không biết?" ánh mắt Ôn Ngôn đánh giá qua lại giữa hai người.

Hai mẹ con Trương Dung Dung hiện giờ đã bị chuyện phải ngồi tù dọa cho vỡ mật, vội vàng gật đầu liên tục: "Đúng vậy, không biết!"

"Thôi được!" Ôn Ngôn lại chậm rãi ngồi xuống, cậu nhìn hai mẹ con Trương Dung Dung hỏi: "Vậy hiện giờ hắn còn nợ các người không?"

"Không, không nợ!" Đùa cái gì chứ, hiện giờ lại nói Tiêu Thanh Hải nợ bọn họ, bộ bọn họ ngại mạng dài hay sao!

Ôn Ngôn gật gật đầu tỏ vẻ đã biết: "Một khi đã như vậy, hai người đi đi, tôi không làm khó hai người, oan có đầu nợ có chủ, tôi chỉ tìm hắn!"

Hai mẹ con Trương Dung Dung vội vàng phụ họa: "Đúng đúng đúng, tìm hắn, tìm hắn, chúng tôi đã thanh toán xong!"

"Ừ, về sau đừng để tôi nhìn thấy hai người tìm hắn đòi tiền nữa, phải biết rằng mỗi một đồng của hắn đều là tiền của tôi!" Ôn Ngôn khí phách nói.

"Biết, biết rồi!" Hai mẹ con Trương Dung Dung vội vàng đồng ý không ngừng.

Sau khi đuổi hai mẹ con Trương Dung Dung xong, bá tổng Ôn Ngôn dẫn chim hoàng yến nhà mình trở về căn hộ của cậu.

Sau khi cài đặt dấu vân tay cho chim hoàng yến, bá tổng hào sảng mở ra cửa nhà mình ra, tỏ vẻ: Đây, chính là giang sơn Trẫm dành cho ngươi ......

Tiêu Thanh Hải đi theo Ôn Ngôn vào cửa, anh tiện tay lấy ra, đôi dép lê mà bọn họ cùng nhau mua ở siêu thị lúc ban ngày ......

Sau khi đổi dép lê xong, Tiêu Thanh Hải bắt đầu đánh giá cách bố trí trong nhà ......

Tiêu Thanh Hải nhìn xung quanh, anh vốn tưởng rằng tiểu bá tổng keo kiệt như vậy, nhà của cậu chắc là theo phong cách tối giản, dù sao đối phương cũng thương tiền như vậy.

Hoặc là đối phương thích trang trí màu đen tuyền, không phải các bá tổng đều dùng màu đen để thể hiện cảm giác thần bí của bản thân hay sao!

Thế nhưng, điều khiến anh không ngờ tới chính là, nhà của đối phương không hề chỉ có bốn bức tường như anh tưởng tượng, cũng không có màu đen u ám, ngược lại mỗi ngóc ngách trong nhà đều tràn ngập hơi thở ấm áp và bình yên, mềm mại như nội tâm của tiểu bá tổng vậy.

Phát hiện Tiêu Thanh Hải nhìn quanh nhà với vẻ mặt ngơ ngác, bá tổng cho rằng đối phương nhớ tới hai mẹ con Trương Dung Dung kia, lại hào sảng vỗ vỗ vai Tiêu Thanh Hải nói: "Sau này, đây là nhà của anh."

Ôn Ngôn tràn ngập khí phách bá vương: "......" Vui mừng không, bất ngờ không, cảm động không! Vậy còn không biết lao vào vòng tay của tôi!

Ôn bá tổng, hiện tại trong lòng tràn đầy vui mừng chờ chú chim hoàng yến yếu ớt không thể tự chăm sóc bản thân kia của nhà mình lao vào trong lòng mình khóc hu hu hu ......

Chỉ tiếc, sóng não của cậu, Tiêu Thanh Hải không bắt được ......

Tiêu Thanh Hải trực tiếp lướt qua Ôn Ngôn, đặt mông ngồi xuống sofa như thể mình là chủ nhân của ngôi nhà ......

Ôn Ngôn: "......" Vì sao kịch bản của chim hoàng yến nhà cậu không đúng lắm vậy, chẳng phải nên ôm cậu khóc hu hu hu sao, cho dù không hu hu hu, thì cũng phải làm ra vẻ chứ.

Bá tổng vừa định mở miệng nói hai câu với chim hoàng yến nhà mình, đột nhiên nhớ lại những lời mà các bá tổng khác nói trong buổi tiệc rượu hôm nay ......

Ngẫm lại chim hoàng yến 88 vạn 8 ngàn của Dương tổng người ta ngay cả tay cũng không cho sờ, lại nghĩ đến chim hoàng yến 1600 nhà mình, cậu còn đòi hỏi gì nữa!

Cuối cùng bá tổng âm thầm nuốt nỗi buồn xuống ......

Tiêu Thanh Hải ngồi trên sofa sắp xếp lại quần áo mình mang đến, đợi đến khi gần xong, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ôn Ngôn còn đứng đó không biết suy nghĩ cái gì, hỏi: "Tôi ngủ ở đâu?"

Một câu này, kéo tâm trí đang bay xa của bá tổng trở lại ......

Ôn Ngôn vốn định nói anh ngủ phòng ngủ phụ đi, nhưng không đợi cậu mở miệng, chim hoàng yến nhà cậu lại tự mình đứng lên, sau đó bắt đầu đi dạo trong nhà.

Đến khi anh đi đến phòng ngủ của Ôn Ngôn, thì dừng chân lại ......

Chim hoàng yến này bá đạo vậy sao, muốn ngủ trong phòng của cậu luôn! Nghĩ đến chim hoàng yến 88 vạn 8 ngàn của người khác ......

Ôn Ngôn: "......" Thật ra, cũng không phải không được!

Tiêu Thanh Hải đi tới cửa phòng ngủ Ôn Ngôn, nhìn vào bên trong với vẻ mặt khao khát ......

"Tiên sinh, tôi có thể ngủ cùng cậu không?" Tiêu Thanh Hải rũ mi mắt xuống, mong manh yếu ớt hỏi.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa thấy được khía cạnh yếu ớt này của chim hoàng yến nhà mình, hoàn toàn không còn vẻ lệ khí khi đối mặt với Trương Dung Dung trước đó ......

Ôn Ngôn chịu không nổi nhất khi chim hoàng yến nhà cậu bày ra vẻ mặt như vậy, đồng ý với đối phương một cách không hề có nguyên tắc!

Ngủ chung nha, đây chính là điều Ôn Ngôn mong muốn, vốn còn nghĩ phải rụt rè một chút, đừng háo hức quá dọa sợ chim hoàng yến nhà mình, không ngờ chim hoàng yến nhà mình chủ động như vậy, he he he ......

Nghĩ đến hai người sau này chính là sống chung với nhau, nội tâm Ôn Ngôn bắt đầu có chút nôn nóng.

Ôn Ngôn: "......" He he he, có thể làm thế này thế kia rồi lại thế nọ với chim hoàng yến nhà mình, nghĩ đến buổi tối, Ôn Ngôn có vẻ đặc biệt hưng phấn!

Sau khi thấy Ôn Ngôn gật đầu đồng ý, Tiêu Thanh Hải cũng không e dè, bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng ở trước mặt Ôn Ngôn ......

Tỉ lệ cơ thể của Tiêu Thanh Hải rất đẹp, đường nét đâu ra đó, cơ bắp vừa phải như ẩn như hiện bên dưới lớp quần áo, khi cởi quần áo ra, lộ rõ cơ bụng tám múi ......

Nam sắc trước mặt, Ôn Ngôn cảm thấy mũi mình hơi nóng, mơ hồ nhớ lại ngày hôm qua sau khi cậu say rượu hình như còn sờ qua ......

Sao lại đoản mạch trí nhớ cơ chứ, nếu có thể xuyên không, Ôn Ngôn nhất định phải trở về bắt mình uống ít đi mấy ly, uống rượu hỏng việc mà, xem cậu đã bỏ lỡ cái gì vào tối hôm qua kìa!

Ôn Ngôn nhịn không được nuốt nuốt nước miếng đánh "Ực", còn may còn may, buổi tối hôm nay có thể bù đắp cho tiếc nuối hôm qua!

Hai mắt Ôn Ngôn nhìn chằm chằm thân thể Tiêu Thanh Hải như thể không dời đi nổi.

Tiêu Thanh Hải biết tiểu bá tổng nhà mình đang chằm chằm nhìn anh, anh chính là cố ý.

Muốn dùng khoé mắt liếc nhìn vẻ mặt lúc này của tiểu bá tổng một cái ......

Cái nhìn này không thực hiện được, Tiêu Thanh Hải bước nhanh tới chỗ đối phương.

Thấy Tiêu Thanh Hải bước tới gần, Ôn Ngôn cảm giác trái tim mình sắp sửa nhảy lên cổ họng ......

Chim hoàng yến nhà cậu gấp gáp như vậy sao? Bọn họ còn chưa tắm rửa á!

Với lại lần đầu tiên cậu phải làm như thế nào đây!

Không đợi bá tổng suy nghĩ kỹ, đã thấy Tiêu Thanh Hải chậm rãi nâng đầu Ôn Ngôn lên ......

Đây, đây là muốn hôn môi sao?

Vậy mình có cần rụt rè một chút không?

Nhỡ đối phương duỗi đầu lưỡi thì làm sao bây giờ, cậu nên hé miệng, hay là không hé miệng ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro