Chương 14: Ôn tổng khí phách bảo vệ chồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người tới chính là Trương Dung Dung và con trai Vương Hạo của bà ta, hoá ra ngay khi Tiêu Thanh Hải đóng gói đồ đạc chuẩn bị rời đi, con trai Vương Hạo của bà ta đã đã trở lại.

Sau khi biết cái người mà Trương Dung Dung cứu kia đã biết chân tướng của sự việc, bây giờ muốn rời đi, Vương Hạo lập tức bắt đầu mất bình tĩnh, sao có thể để người đi, vậy còn khống chế thế nào được! Bọn họ còn thiếu nhiều tiền như vậy, người kia đi mất thì ai trả đây!

Cho dù Trương Dung Dung nói giấy tờ tuỳ thân của Tiêu Thanh Hải ở trong tay bà ta, đối phương cũng hứa hẹn sẽ định kỳ chuyển khoản, cũng không thể trấn an được nội tâm của Vương Hạo ......

Ngay cả giấy tờ tuỳ thân ở trong tay mẹ gã, cái đó lại không phải không thể làm bổ sung! Trong lòng Vương Hạo gấp muốn chết, gã cũng biết dựa vào một mình gã cũng không giải quyết được Tiêu Thanh Hải.

Hiện giờ Tiêu Thanh Hải chịu cho bọn họ tiền đơn giản là vì nể tình Trương Dung Dung đã cứu anh ta, vì thế Vương Hạo không ngừng tẩy não cho Trương Dung Dung, khiến đối phương cảm thấy Tiêu Thanh Hải đi rồi sẽ không bao giờ trở về nữa.

Dần dần Trương Dung Dung bị thuyết phục, vì thế chân trước Tiêu Thanh Hải vừa đi, thì chân sau bà ta và Vương Hạo đã lập tức đi theo sau đối phương ra ngoài, trước đó bà ta chỉ là muốn xác nhận xem Tiêu Thanh Hải ở đâu, nhỡ đối phương không cho bà ta tiền nữa, thì bà ta còn có thể trực tiếp tới cửa đòi.

Nhưng thấy Tiêu Thanh Hải đi vào một tiểu khu giàu có sang trọng cao cấp như vậy, lúc này suy nghĩ của bà ta nhất trí với Vương Hạo, cảm thấy Tiêu Thanh Hải chắc chắn còn có tiền, chỉ là đề phòng bọn họ, không chịu cho bà ta! Bằng không sao hắn có thể vào tiểu khu sang trọng như vậy được!

Mắt thấy đối phương sắp vào tiểu khu, Vương Hạo và Trương Dung Dung đều ngồi không yên, cho dù biết Tiêu Thanh Hải ở nơi này thì có ích gì, đây chính là khu của người giàu, bọn họ không vào được, hiện tại cũng không lo nghĩ được nhiều như vậy, bọn họ trực tiếp đi ra kéo Tiêu Thanh Hải lại không cho người đi ......

Mục đích của Trương Dung Dung và Vương Hạo thật ra cũng rất đơn giản, chỉ là đòi tiền!

Nhưng bọn họ không ngờ bảo vệ của nơi này tận tâm hết trách nhiệm như vậy, trực tiếp ngăn cản bọn họ, mắt thấy người sắp đi xa, Vương Hạo vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Trương Dung Dung, sau khi Trương Dung Dung hiểu ý liền giở chiêu một khóc hai nháo ba thắt cổ ra ......

Lần này thì ai cũng đừng hòng đi nổi!

Tiêu Thanh Hải ánh mắt tràn đầy lệ khí nhìn mụ đàn bà ở trước mắt này, trước đó anh còn cảm thấy đối phương có lẽ vẫn còn một chút thiện lương, bây giờ xem ra, cái bộ mặt con buôn kia của đối phương cũng thật sự khiến người ta chán ghét!

Ôn Ngôn nghe ồn ào đi sang, cũng bị ánh mắt tràn đầy lệ khí của Tiêu Thanh Hải làm cho giật mình, nhìn nhìn người phụ nữ ngồi dưới đất gào khóc, Ôn Ngôn cũng coi như hiểu được đại khái, đoán chừng người phụ nữ này chính là người nhà theo lời kể của Tiêu Thanh Hải ......

Thấy bên cạnh càng ngày càng có nhiều người tụ tập lại đây, Ôn Ngôn trực tiếp kêu bảo vệ đưa người tới văn phòng Ban quản lý!

Mắt thấy mình sắp bị bảo vệ áp giải đi, Trương Dung Dung tất nhiên không vui, không còn ai lát nữa làm sao bà ta diễn kịch được, nhưng dù sao bà ta cũng chỉ là phụ nữ, sức lực có hạn, căn bản giãy không thoát khỏi sự kiềm chế của bảo vệ.

Trương Dung Dung gấp lên, bà ta lớn tiếng khóc lóc la hét, tiếng khóc chói tai ồn ào đến mức khiến người ta đau lỗ tai, Vương Hạo thấy mẹ già nhà mình sắp bị người ta lôi đi, gã vội vàng giơ di động ra kêu: "Mọi người xem nè, bảo vệ đánh người!"

Đúng lúc ngay cả bảo vệ cũng sắp bó tay với mẹ con Trương Dung Dung, thì nghe Ôn Ngôn lạnh lùng nói: "Muốn tiền thì câm miệng!"

Khí thế bá tổng của Ôn Ngôn bùng nổ, vẫn là khá doạ người.

Ít nhất là mẹ con Trương Dung Dung trực tiếp im bặt ......

Mấy người đi tới văn phòng Ban quản lý, bảo vệ vốn định ở lại hiện trường ăn dưa, đáng tiếc chủ nhà không cho phép, anh ta cũng chỉ có thể yên lặng lui ra ngoài, nhân tiện tri kỷ giúp chủ nhà đóng cửa lại.

Ôn Ngôn khí phách ngồi vào chỗ, nhìn về phía hai mẹ con Trương Dung Dung: "Nói đi, bà tìm hắn có chuyện gì."

"Cậu là ai?" Trương Dung Dung hồ nghi nhìn Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn bày ra một tư thế tự nhận là đẹp trai siêu ngầu nói: "Tôi là ông chủ của hắn!"

Trương Dung Dung đánh giá Ôn Ngôn từ trên xuống dưới, phát hiện Ôn Ngôn mặt mày ngoan ngoãn, cho rằng đối phương rất dễ nắm thóp.

Vì thế bà ta lại giở cái chiêu khóc lóc lăn lộn kia ở nhà mình ra: "Ai da, ông chủ ơi, ngài không biết đâu, cái tên Tiêu Thanh Hải này không có lương tâm, tôi tốt xấu gì cũng đã cứu mạng nó, mọi người đều nói ơn cứu mạng lớn hơn trời, cái thằng này lấy oán trả ơn ......"

Trương Dung Dung gân cổ lên gào khóc, không biết còn tưởng rằng Tiêu Thanh Hải đã gây ra chuyện gì rất có lỗi với người ta!

Nhưng, điều Trương Dung Dung không ngờ tới chính là, Ôn Ngôn cứ thế ngồi ở kia lẳng lặng nhìn bà ta biểu diễn, Tiêu Thanh Hải tất nhiên cũng không quan tâm đến Trương Dung Dung ......

Phát hiện không có ai mắc bẫy, Trương Dung Dung ngượng ngùng thu hồi nước mắt, gượng gạo nói: "Ông chủ, ngài phải làm chủ cho tôi nha!"

Ôn Ngôn nhìn Trương Dung Dung với vẻ mất kiên nhẫn, nghĩ đến chim hoàng yến nhà mình ngày thường sống chung với loại người này, cậu lại bắt đầu đau lòng cho chim hoàng yến nhà mình mỗi ngày ......

"Bà tìm hắn rốt cuộc có chuyện gì!" Nói nửa ngày nói không nói tới trọng điểm, Ôn Ngôn đều sắp mất đi kiên nhẫn, cậu là bá tổng, chứ không phải quan toà, cậu còn muốn nhanh một chút về nhà với chim hoàng yến để tò te tú tí đó!

Nghe câu nói này, Trương Dung Dung lập tức vui vẻ ra mặt, nếu như Tiêu Thanh Hải đã biết bà ta đòi tiền để làm gì, vậy thì hiện tại bà ta cũng không giả bộ nữa: "Tôi thật ra cũng không có ý gì khác, ngài biết đó, tôi đã cứu nó, tôi chỉ muốn nó giúp tôi trả nợ, nhân tiện cho tôi thêm một khoản tiền dưỡng lão."

Bàn tính của Trương Dung Dung đánh vang tanh tách, hiện giờ Tiêu Thanh Hải tìm được một chỗ dựa tốt như vậy, có thể ở tại tiểu khu sang trọng này chắc chắn là có tiền, trước hết kêu hắn trả tiền, sau đó lại kêu hắn hỗ trợ sửa chữa lại ngôi nhà của gia đình mình, ngôi nhà đó cũng đã ở nhiều năm, như vậy cũng tiết kiệm được tiền trang trí phòng cưới cho con trai bà ta cưới vợ ......

Đổi là bá tổng khác thì có lẽ sẽ thật sự có thể giúp chim hoàng yến trả tiền, dù sao cũng không phải là số tiền lớn gì.

Chỉ tiếc, đối diện với Trương Dung Dung là Ôn Ngôn, vị bá tổng chi 1600 đồng thôi cũng đã đau lòng không thôi!

"Cho nên bà chỉ là ân nhân cứu mạng của hắn?" Ôn Ngôn cố ý hỏi như vậy.

Trương Dung Dung vẫn không nghe ý ngoài lời của Ôn Ngôn, lập tức thừa nhận nói: "Đúng vậy á! Tôi chính là đã cứu mạng nó đó, nếu biết rằng ......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro