Chương 13: Chim hoàng yến đã bay đi lại quay về rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này Ôn Ngôn âm thầm thề, nếu chim hoàng yến của cậu trở về, cậu nhất định sẽ đối xử đàng hoàng với chim hoàng yến của cậu, tăng thêm giá cho người ta!

Thứ người khác có thể có, chim hoàng yến nhà cậu cũng phải có! Cho dù không có 88 vạn 8 ngàn, thì cũng phải có 8 ngàn 8 trăm!

Có lẽ là Ôn Ngôn cầu nguyện quá chân thành, cậu vừa mới thề thốt xong thì nhận được điện thoại của ban quản lý tiểu khu gọi tới ......

Đối phương trong điện thoại nói là, có một người tên Tiêu Thanh Hải muốn vào tiểu khu tìm cậu, nhưng trên người đối phương ngay cả căn cước công dân cũng không có, nên bảo vệ không dám tùy tiện cho người vào, vì thế chỉ có thể gọi điện thoại đến chỗ Ôn Ngôn.

Sau khi nghe điện thoại xong, Ôn Ngôn tỏ ý mình sẽ lập tức trở về, kêu bảo an đưa chìa khóa dự phòng của nhà mình cho đối phương trước!

Không dễ dàng, thật sự quá không dễ dàng, chim hoàng yến của cậu lại bay về rồi!

Tâm tình của Ôn Ngôn hôm nay có thể xem như lên lên xuống xuống xuống xuống lên lên ......

Hiện giờ cậu cũng không có tâm tình nghe tiếp các bá tổng khác thổi phồng chim hoàng yến nhà họ, cậu phải về nhà, cậu muốn gặp chim hoàng yến của chính mình!

Ôn Ngôn sau khi kiếm đại một lý do liền vội vàng rời đi, nhưng nhóm bá tổng ai nấy cũng đều thành tinh, thấy dáng vẻ vội vã kia của Ôn Ngôn, mọi người càng không có khả năng dễ dàng thả người, sôi nổi tò mò hỏi là chuyện gì.

Ôn Ngôn ưỡn ưỡn bộ ngực nhỏ của mình, kiêu ngạo tuyên bố: "Chim hoàng yến nhà tôi đã trở lại, tôi phải về nhà ôm chim hoàng yến!"

Lời này vừa nói ra, mọi người đều im phăng phắc ......

Ôn Ngôn không rõ nguyên do nhìn nhìn mọi người, đây là tình huống gì? Chẳng lẽ Ôn Ngôn cậu không xứng có được chim hoàng yến sao?

Không đợi Ôn Ngôn suy nghĩ kỹ, Hoàng bá tổng có quen biết với cậu dẫn đầu vỗ tay ......

Ôn Ngôn: "......" Đây là tình huống gì? Tại sao lại bắt đầu vỗ tay mà chẳng có lý do?

Hoàng bá tổng đã đi tới, vỗ vỗ bả vai Ôn Ngôn, cảm khái nói: "Ôn tổng, thật là trò giỏi hơn thầy nha! Chim hoàng yến nhà nào chịu để cho bá tổng ôm, cùng lắm là diễn một chút trước mặt người khác, không hài lòng còn trực tiếp quăng cục lơ bỏ chạy mất, nói vậy chắc Ôn tổng tốn không ít tiền mới bắt được chim hoàng yến này ấy nhỉ!"

Ôn Ngôn: "......" Chuyện này kêu cậu nói thế nào đây, nói cậu trước mắt chỉ tốn tổng cộng có 1600 đồng hay gì?

Thấy Ôn Ngôn không nói lời nào, mọi người càng tò mò Ôn Ngôn rốt cuộc là chi bao nhiêu tiền mới bắt được chim hoàng yến.

Nhìn ánh mắt khao khát học hỏi kia của đám bá tổng, Ôn Ngôn cũng ngại ngùng việc tránh né không trả lời, vì thế cậu thẳng thắn thành khẩn nói: "Một ngàn sáu ......"

Không đợi Ôn Ngôn nói xong tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang lên ......

Ôn Ngôn chẳng hiểu gì: "......" Cậu không phải đã đi vào một tổ chức tà giáo kỳ kỳ quái quái nào đó đấy chứ!

Ngay khi Ôn Ngôn đang nghĩ xem có nên báo công an hay không, thì Hoàng bá tổng kích động nắm lấy tay Ôn Ngôn, làm như thấy được ánh sáng tương lai của giới bá tổng: "Không hổ là Ôn tổng, khí phách nha! Chi 1600 vạn bao dưỡng chim hoàng yến, thật là tấm gương của chúng ta mà!"

"A? Hả? Phải, phải!" Ôn Ngôn nặn ra một nụ cười, căng da đầu nói, cậu quyết định chôn vùi bí mật về 1600 đồng ở trong lòng, đừng hỏi, hỏi thì cảm thấy đã vứt đi mặt mũi của giới bá tổng!

Đợi lát nữa gặp Tiêu Thanh Hải, cậu nhất định phải cho người ta nhiều tiền một chút ......

Chột dạ cáo biệt đám bá tổng, Ôn Ngôn gấp không chờ nổi trở về đến tiểu khu của mình, phát hiện trước cổng ồn ào ầm ĩ loạn thành một đống, không biết còn tưởng rằng cậu đi đến cổng chợ bán rau.

Chỉ thấy Ôn Ngôn cực kỳ có khí thế bước xuống xe, định tiến đến xem náo nhiệt.

Phát hiện vai chính của sự việc hình như là chim hoàng yến nhà mình!

Trong chớp mắt, ánh sáng bá tổng chiếu rọi lên Ôn Ngôn ......

Vậy mà lại bắt nạt chim hoàng yến nhà cậu, đó là không cho Ôn bá tổng cậu mặt mũi à!

Ôn Ngôn hiện giờ là Long Ngạo Thiên nhập vào người, cậu sải bước ra ngoài, nói ra câu thoại kinh điển kia của Long Ngạo Thiên: "Các người thế mà dám đụng đến người phụ nữ ( gạch bỏ ) của ta sao!"

Nghe thấy Ôn Ngôn khí phách lên tiếng, bảo vệ cũng theo bản năng buông tay giữ người ra ......

Đối phương cảm giác xiềng xích được nới lỏng, trực tiếp ngồi xuống đất bắt đầu gào lên ......

"Ai da, cái tên tiểu súc sinh không lương tâm này, tôi nuôi nó lớn như vậy, mà nó báo đáp tôi thế nào!"

"Ai da, tới phân xử công bằng đi, bà già bị người ta đánh nè!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro