Chương 5: Móc ra, hù chết anh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ tiếc Tiêu Thanh Hải không bị khí phách bá vương của Ôn Ngôn hù dọa, còn tiếp tục nói: "Anh bạn nhỏ trước đó đã uống Martini rồi, bây giờ đừng uống rượu mạnh như vậy, ly Mojito không cồn này tương đối thích hợp cho cậu lúc này."

Lời nói của đối phương, khiến Ôn Ngôn đang bị chất cồn làm cho đờ đẫn trong nháy mắt cảm thấy máu huyết sôi sục, cảm giác khí thế bá tổng của mình đã bị vũ nhục, cậu vỗ bàn một cái, trừng mắt hung dữ nói với đối phương: "Tôi nhỏ chỗ nào, có tin tôi móc ra hù chết anh không!"

Ôn Ngôn nói chuyện có chút lớn tiếng, có một gã tóc vàng ngồi sát bên nghe thấy Ôn Ngôn khí phách lên tiếng, quay đầu sang.

Thấy Ôn Ngôn diện mạo nhỏ nhắn xinh đẹp, đối phương huýt sáo bắt đầu trêu chọc cậu.

"Cậu em lớn cỡ nào thế, móc ra cho chúng tôi xem thử đi!" Đối phương hình như cũng là đã uống rất nhiều rượu, không ngừng náo loạn với Ôn Ngôn.

"Không móc ra không phải đàn ông, móc ra so sánh đi!" Đối phương luyên thuyên xúi giục Ôn Ngôn.

Tiêu Thanh Hải khó chịu nhíu nhíu mày, vừa định tiến lên, liền thấy Ôn Ngôn vụt một cái, đứng lên ......

Cậu chậm rãi cởi nút áo vest, thò tay vào, mò mẫm ......

"Bộp!" Ôn Ngôn lấy đồ ra ném lên bàn!

Một tấm thẻ căn cước viết tên Ôn Ngôn đập vào mắt ......

Ôn Ngôn chỉ vào số thẻ căn cước nói: "Tôi đã thành niên rồi, nhỏ chỗ nào!"

Gã tóc vàng: "......" Chậc, thật là chán đời!

Lại nhìn thoáng qua Ôn Ngôn đã hơi ngà ngà, ánh mắt gã tóc vàng không hề e dè đánh giá thân thể đối phương ......

Ôn Ngôn làn da trắng nõn, bởi vì uống rượu, lộ ra vẻ ửng hồng nhàn nhạt, mắt hai mí to, môi khẽ mím lại, trên người mặc bộ vest ba mảnh, nhìn không ra cụ thể dáng người như thế nào, phía dưới một đôi chân thẳng tắp thon dài, nhìn cao khoảng 1,8m.

Suy nghĩ gã tóc vàng hơi dao động, gã xoay người về lại chỗ ngồi ......

Thấy những người khác lại hết hứng thú ngồi trở về, Ôn Ngôn giống như gà trống thắng trận, ưỡn ưỡn ngực, nhìn đi, nhìn đi, mấy người đều phải thần phục dưới khí thế bá vương của tôi!

Tiêu Thanh Hải nhìn ra Ôn Ngôn không bình thường, sau khi dặn dò những người khác vài câu, anh đi ra từ mặt chính của quầy bar, định đỡ lấy Ôn Ngôn, trước hết mang người rời khỏi chỗ này ......

Để con ma men nhỏ tiếp tục quậy ở chỗ này, cũng không biết sẽ gây ra náo loạn gì.

Ôn Ngôn thấy người từ từ đến gần, thật sự cảm thấy hôm nay đụng phải vận may lớn, đây còn không phải là buồn ngủ được đưa gối đầu sao!

Ôn Ngôn hiện giờ đã sắp không biệt được Đông Nam Tây Bắc gì nữa, nhưng cậu vẫn nhớ kỹ sứ mệnh phải mang người ra ngoài của mình, cậu còn phải làm anh hùng cứu mỹ nhân đó!

"Anh, anh đi với tôi!" Ôn Ngôn lắc lắc cái đầu đang sây sẩm, nhìn đối phương nói.

Cậu giơ tay, muốn kéo đối phương đi, nhưng tay của cậu làm như có suy nghĩ của riêng mình, kéo hai lần cũng chưa đụng được đến đối phương ......

Tiêu Thanh Hải đứng xéo xéo phía trước Ôn Ngôn nhìn Ôn Ngôn nói chuyện với cây cột "......"

Tửu lượng thế này mà vẫn dám tới quán bar chơi!

Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, mới vừa định giơ tay đỡ lấy Ôn Ngôn, gã tóc vàng đã nhanh chân hơn anh một bước, đối phương dìu Ôn Ngôn, lại đưa một ly rượu cho cậu ......

Tiêu Thanh Hải nhíu nhíu mày, muốn kêu Ôn Ngôn đừng tùy tiện uống đồ của người xa lạ, không đợi anh có phản ứng, đã thấy Ôn Ngôn khí phách trực tiếp uống cạn ly!

Gã tóc vàng thấy Ôn Ngôn đã uống vào ly rượu có bỏ thuốc, trên mặt mang theo vẻ kích động không thể che giấu ......

"Cứ giao người cho tao đi, tụi tao quen nhau." Gã tóc vàng tùy ý lôi ra một cái cớ.

Tiêu Thanh Hải che chắn Ôn Ngôn, không cho gã tóc vàng tới gần.

"Tên phục vụ như mày tưởng là thứ gì hả, mày có biết ba tao là ai không!" Gã tóc vàng sốt ruột muốn kéo Ôn Ngôn qua, gã không muốn vịt đã tới miệng còn bay mất đâu.

"Mày còn không biết, tao làm sao biết." Tiêu Thanh Hải điềm đạm trả lời.

Gã tóc vàng nghe Tiêu Thanh Hải nói xong cả khuôn mặt đỏ lên, gã dự định trực tiếp ra tay cướp người, thì thấy Tiêu Thanh Hải nhấc một chân lên đạp tới ......

"ĐM!" Gã tóc vàng ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro