Chương 6: Sau khi say rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy tư thế Tiêu Thanh Hải giống như còn muốn đi tới đánh mình, gã tóc vàng quýnh quáng vịn tường bỏ chạy, vừa chạy còn vừa để lại câu nói hung ác: "Mày chờ đó cho tao, xem ba tao có xử lý mày không!"

Gã tóc vàng: "......" Hôm nay xem như gã đá phải tấm ván sắt, nhưng không sao, giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt, gã muốn đi tìm ba của gã để méc!

Có thể là thuốc bắt đầu có tác dụng, Ôn Ngôn dựa vào Tiêu Thanh Hải vô thức cọ cọ đối phương, trong miệng lẩm bẩm: "Nóng, nóng quá ......"

Nhìn Ôn Ngôn ánh mắt đã không còn lý trí, Tiêu Thanh Hải cảm thấy một đá kia của mình xem như hơi nhẹ.

Anh kéo Ôn Ngôn đi ra hướng bên ngoài, sau khi hai người ra tới, Ôn Ngôn bị gió thổi dường như tìm lại được một chút tỉnh táo, cậu kéo kéo đối phương, nhận ra đối phương và mình đang đi về phía con hẻm nhỏ.

Lúc này Ôn Ngôn vẫn nhớ kỹ phải mang Tiêu Thanh Hải đi vào con hẻm nhỏ, cậu phải làm anh hùng cứu mỹ nhân ......

Tiêu Thanh Hải cũng mặc kệ Ôn Ngôn có phản ứng gì, trực tiếp bế ngang người lên, cũng không biết gã tóc vàng bỏ thuốc gì cho người ta, ở trên đường cái tóm lại là không tiện, Tiêu Thanh Hải dự định mang người đến khách sạn thu xếp ổn thoả ......

Ôn Ngôn được Tiêu Thanh Hải bế lên luôn cảm thấy không thoải mái, cậu cựa quậy lung tung trong lòng ngực Tiêu Thanh Hải.

"Nằm yên một chút, tôi mang cậu đi khách sạn." Tiêu Thanh Hải cảm giác mình sắp bị cọ ra lửa ......

Lời này giống như mở một cái chốt nào đó của Ôn Ngôn, cậu nhìn Tiêu Thanh Hải, phát hiện đối phương không biết định mang mình đi đâu, cậu vội vàng nói: "Đi đến khách sạn Phúc Nạp trên đường Khang Trang, tôi là cổ đông không cần tốn tiền!"

Tiêu Thanh Hải: "......" Lúc này còn chọn lựa?

Không để ý đến lời của Ôn Ngôn, Tiêu Thanh Hải chuẩn bị tìm đại một khách sạn gần đó, thấy Tiêu Thanh Hải không đi về hướng khách sạn Phúc Nạp, Ôn Ngôn liền giãy giụa: "Không được, phải đi chỗ kia!" Đi chỗ khác tốn tiền lãng phí, không được, tuyệt đối không được!

Mắt thấy khách sạn gần trong gang tấc, Ôn Ngôn càng giãy giụa dữ dội, cậu phảng phất thấy tiền đang bay đi.

Ôn Ngôn lập tức liền vùng vẫy trong lòng ngực Tiêu Thanh Hải giống như một con cá thiếu nước.

"Không cần, anh buông tôi ra!"

"Tôi không đi khách sạn này!"

......

Người đi trên đường đều hướng ánh mắt nghi hoặc tới, đây không phải là đang trình diễn tiết mục ngược luyến tình thâm, yêu đương ép buộc gì đó chớ?

Lúc mọi người ở đây quyết định báo công an, Tiêu Thanh Hải thỏa hiệp: "Đừng náo loạn nữa, đi khách sạn Phúc Nạp!"

Nghe được điều mình muốn, Ôn Ngôn yên tĩnh ngay lập tức, hắn cọ cọ vào ngực Tiêu Thanh Hải, hài lòng nằm yên.

Tiêu Thanh Hải cảm giác đầu mình lại bắt đầu ẩn ẩn đau, cũng không biết có phải đời trước thiếu nợ cậu ta hay không ......

.........

Sáng hôm sau, Ôn Ngôn mở to mắt trên chiếc giường đôi rộng lớn xa hoa, cậu khẽ "Shhh" một tiếng, di chứng sau cơn say làm cậu cực kỳ không thoải mái.

Thân thể cũng giống như tan thành từng mảnh, toàn thân đều đau ......

Cậu ngồi bật dậy nhìn quanh bốn phía, trang trí quen thuộc, chiếc giường lớn quen thuộc, còn may còn may, không có đi chỗ khác, lại giữ được một khoản tiền ......

Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới chú ý tới quần áo của mình, trên người cậu đã không còn là bộ vest ba mảnh mặc hôm qua, mà đã được ai đó thay sang một cái áo ba lỗ, cái áo ba lỗ này rõ ràng hơi lớn, mặc trên người Ôn Ngôn rộng rinh.

Đầu óc bị đoản mạch khiến Ôn Ngôn không nhớ rõ hôm qua mình đã làm gì, theo bản năng cảm thấy là Giang Tu Viễn sắp xếp cho mình ở chỗ này.

Ôn Ngôn: "......" Giang tổng quản thật là rất hiểu lòng Trẫm, biết đưa cậu đến khách sạn Phúc Nạp! Nhưng cái áo ba lỗ này có chút ba chấm ......

Ôn Ngôn một bên ghét bỏ cái áo ba lỗ, một bên mang dép lê lẹp xẹp lẹp xẹp đi vào toilet.

Sau khi rửa mặt xong, Ôn Ngôn nhìn vào trong gương ......

Có lẽ là hôm qua ngủ không ngon, tóc tai Ôn Ngôn trông có vẻ lộn xộn, cậu cũng không để ý lắm cào cào tóc.

"Ủa" Ôn Ngôn dí sát vào gương nhìn kỹ, trên cổ mình có rất nhiều dấu vết đo đỏ ......

"Tầng cao như vậy cũng có muỗi sao." Ôn Ngôn lẩm bẩm lầm bầm nói, rồi dùng tay cọ cọ vệt đỏ.

Khoan, chờ một chút!

Cái này ......

Cái này căn bản không phải vết muỗi đốt!

Ôn Ngôn tuy rằng chưa ăn qua thịt heo, nhưng không có nghĩa là cậu chưa từng thấy heo chạy nha!

ĐM! Mình bị chó gặm cổ rồi! Chẳng lẽ ngày hôm qua đã xảy ra tình tiết cẩu huyết gì đó!

Ôn Ngôn vặn vẹo eo, cảm giác mọi thứ bình thường, chẳng lẽ là cậu làm gì người ta!

Nhìn quanh một vòng, chẳng có người nào, rất may cho thằng cháu trai đã chạy kia, Ôn Ngôn mặc quần áo vào, khí phách cầm điện thoại gọi giám đốc khách sạn tới.

Giám đốc khách sạn bị gọi tới hoảng sợ đứng đối diện Ôn Ngôn, nhìn sắc mặt khó coi của Ôn Ngôn, giám đốc khách sạn trong lòng cũng hồi hộp, đây là nơi nào lại chọc cho vị chủ nhân này không vui nữa rồi ......

"Ngày hôm qua ai vào phòng tôi!" Ôn Ngôn đen mặt hỏi.

"Không, không có ai hết, hay là ngài nói tới cái người mà ngài cứ ăn vạ trong lòng ngực không cho người ta đi kia?" Giám đốc nơm nớp lo sợ trả lời.

Ăn vạ đối phương không cho người ta đi ......

Ôn Ngôn cảm giác trước mắt mình tối sầm, chuyện này thật sự tổn hại hình tượng bá tổng của cậu!

"Không, không phải ...... Là, là tôi làm mất đồ, cho nên hỏi một chút xem có ai từng vào phòng tôi hay không!" Ôn Ngôn vội vàng giảo biện cho mình.

Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, khách ở khách sạn làm mất đồ tức là khách sạn không làm tròn trách nhiệm, huống hồ người làm mất đồ còn là một trong các cổ đông của bọn họ, càng phải coi trọng ......

Giám đốc khách sạn lập tức tỏ ý có thể lấy video giám sát để xem thử là ai vào phòng!

Ôn Ngôn nghe xong liên tục lắc đầu, đùa cái gì vậy, cậu không cần mặt mũi hay sao!

Nhỡ đâu camera giám sát quay được nội dung bất nhã gì của cậu ......

Cuối cùng Ôn Ngôn chỉ có thể cắn răng nhận lấy sự tổn thất bực bội này, ra vẻ đồ vật bị mất cũng không đáng giá ......

Người có thể làm được giám đốc khách sạn đều không phải là người bình thường, sau khi đối phương tiếp xúc với tần sóng điện não của Ôn Ngôn, lập tức nói sau này sẽ tăng cường công tác an ninh của khách sạn, cũng bày tỏ hy vọng Ôn Ngôn có thể bảo mật sự việc hôm nay, bọn họ cũng sẽ không nói ra bên ngoài ......

Ôn Ngôn rất hưởng thụ sự phục vụ tri kỷ của giám đốc khách sạn, liên tục biểu thị mình sẽ không truy cứu sai lầm của khách sạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro