Chương 7: Xách chim hoàng yến về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tiễn giám đốc khách sạn đi, Ôn Ngôn lập tức bắt đầu hoài nghi nhân sinh, giám đốc có quen biết Giang Tu Viễn, ông ta không nói rõ, tức là không phải Giang Tu Viễn đưa cậu trở về, vậy thì là ai?

Để cậu biết được là ai, cậu nhất định xử lý người đó một trận, vậy mà lại gặm lung tung trên cổ cậu!

Ngay khi Ôn Ngôn đang ảo tưởng làm thế nào để chỉnh đối phương, thì có người đi vào.

Ôn Ngôn ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt phẫn nộ lập tức tan biến ......

Người tới chính là Tiêu Thanh Hải.

Chẳng lẽ kế hoạch hôm qua của cậu và Giang Tu Viễn thành công rồi, cho nên là cậu đã mang người tới đây!

Cậu quan sát kỹ lưỡng Tiêu Thanh Hải, chậc chậc chậc, khóe miệng cũng bị rách, khắp trên cổ cũng toàn là dấu vết, đêm qua cậu sung sức như vậy sao!

Mặt bá tổng bất chợt đỏ bừng ......

Đáng tiếc, tại sao sau khi say rượu lại bị đoản mạch trí nhớ cơ chứ!

Cậu chẳng nhớ tí gì sự tích anh dũng của cậu hết!

Bởi mới nói tại sao hôm nay cả người đau mỏi, hoá ra là tối hôm qua làm việc mệt nhọc!

Biểu tình Ôn Ngôn đổi tới đổi lui, cũng không biết rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Lại lặng lẽ nhìn Tiêu Thanh Hải, Ôn Ngôn nhớ lại các bá tổng sẽ nói gì sau khi sự việc xảy ra, cậu hắng hắng giọng nói: "Hôm qua tôi uống nhiều quá, có chút đoản mạch trí nhớ, đây chỉ là một việc ngoài ý muốn, tôi không có ý gì khác!"

Ôn Ngôn cố hết sức làm cho vẻ mặt của mình trông có vẻ chân thành một chút, đáng tiếc lời cậu nói lại là câu trích dẫn mười phần tra nam ......

Tiêu Thanh Hải: "......" Còn say chưa tỉnh à?

Nhìn đối phương không có phản ứng, chẳng lẽ là câu trích dẫn bá tổng của mình dọa đến đối phương rồi?

Ôn Ngôn lại nhớ xem bá tổng nên làm gì sau khi xong việc, ngoại trừ giải thích, thì chính là đưa tiền!

Vì thế cậu tìm di động mở ra giao diện quét mã của phần mềm Bảo nào đó (chắc ám chỉ Chi Phó Bảo = Alipay): "Hôm qua nghe lão Hứa ở công trường nói gia cảnh của anh không tốt, vậy tôi chuyển cho anh một chút tiền trước, coi như tiền công ngày hôm qua được không."

Tiêu Thanh Hải cũng thuận thế lấy di động ra, anh muốn xem thử Ôn Ngôn sẽ làm thế nào.

Đối phương sau khi quét mã hào phóng gõ vào một số 1 sau đó lại gõ vào sáu số 0, nghĩ nghĩ lại xóa đi một số 0, sau đó run run rẩy rẩy chuẩn bị nhập mật mã ......

Mật mã nhập nửa chừng, lại hủy bỏ ......

Giống như hạ một quyết tâm nào đó, sau một loạt thao tác của Ôn Ngôn, thì nghe thấy bên chỗ Tiêu Thanh Hải vang lên âm thanh thông báo tiền đến thật rõ ràng.

Bảo nào đó nhận được một ngàn đồng ......

Xấu hổ, trầm mặc ......

"Khụ, bớt xem tiểu thuyết một chút, cái loại tiểu thuyết cho đối phương mười mấy hai mươi vạn sau tình một đêm đều là giả!" Ôn Ngôn tự bổ sung cho mình.

"Cho nên, anh đừng nhìn một ngàn đồng này là ít, như vầy cao hơn giá thị trường rồi!" Giọng của Ôn Ngôn càng lúc càng nhỏ, cậu chột dạ đến mức không dám nhìn Tiêu Thanh Hải.

Chuyện này cũng hết cách nha, tuy nói cậu là bá tổng, nhưng từ nhỏ quen kham khổ, hiện tại vẫn chưa quen tiêu tiền phung phí, hơn nữa, tiết kiệm chính là đức tính tốt đẹp của Trung Quốc!

Nghĩ nghĩ Ôn Ngôn lại bổ sung: "Như vậy đi, anh muốn mua cái gì trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ sắp xếp cho anh, anh cần nhiều tiền như vậy vô dụng!"

Tiêu Thanh Hải nhướng mày nhìn nhìn Ôn Ngôn, ý vị thâm trường "Ờ" một tiếng.

Hoá ra đối phương là hiểu lầm chuyện đêm qua ......

Thấy đối phương đáp lời mình, Ôn Ngôn bốn bỏ năm lên cảm thấy đối phương đã đồng ý làm chim hoàng yến của cậu!

Liền thấy Ôn Ngôn đầy mặt vui vẻ, choàng vai Tiêu Thanh Hải như anh em tốt: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh!"

Tiêu Thanh Hải nhàn nhạt nhìn Ôn Ngôn, Ôn Ngôn có chút xấu hổ, cậu lẳng lặng lấy móng vuốt ra khỏi người Tiêu Thanh Hải ......

Ôn Ngôn cố hết sức giữ vẻ mặt nghiêm túc, cậu là bá tổng, làm sao có thể bị khí thế của chim hoàng yến áp đảo!

Lại nói, cậu đã làm người ta như thế, sao có thể làm một tra nam kéo quần bỏ chạy được!

"Sau này anh cứ theo tôi đi, công trường và quán bar cũng không cần đi nữa, tôi nuôi anh, anh làm chim hoàng yến của tôi." Ôn Ngôn nhớ lại nội dung trong những câu trích của bá tổng, hùng hồn nói.

"Dựa vào một ngàn đồng kia?" Tiêu Thanh Hải hỏi.

Ôn Ngôn: "......" Giết người bằng tinh thần, đây nhất định là giết người bằng tinh thần đúng không!

Ngẫm nghĩ mình sắp có được chim hoàng yến hợp sở thích, Ôn Ngôn cắn răng, lại lấy di động ra.

Mang vẻ mặt 'Anh thật càn quấy, nhưng tôi cứ thích sủng anh' để nhìn Tiêu Thanh Hải, một lần nữa chuyển tiền qua di động.

Quá trình chờ đợi thật lâu lắc ......

Ôn Ngôn cầm di động xóa xóa giảm giảm trên màn hình, giống như ra một quyết định nào đó, Ôn Ngôn nhắm mắt lại, ấn xuống mật khẩu thanh toán ......

Ấn thêm lần nữa thì nghe thấy âm thanh nhắc nhở tiền vào tài khoản.

Bảo nào đó nhận khoản tiền 500 đồng!

Ôn Ngôn che che lên lồng ngực ẩn ẩn đau: "Như vầy nói chung là được rồi đúng không!"

Trong vòng một ngày đau đớn mất đi một ngàn rưỡi, đối với Ôn Ngôn mà nói thật sự là một đả kích không nhỏ ......

Cũng không biết Tiêu Thanh Hải nghĩ thế nào, Ôn Ngôn cúi đầu như đứa trẻ làm chuyện sai trái: "Nếu, nếu anh không đồng ý ......"

Nếu đối phương không đồng ý, cậu, cậu sẽ kêu đối phương trả lại tiền! Tình cảm và tiền bạc phải luôn giữ được một thứ!

"Tôi đồng ý."

"Cái, cái gì?" Ôn Ngôn ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc mừng rỡ nhìn Tiêu Thanh Hải.

Thấy biểu tình của Ôn Ngôn, Tiêu Thanh Hải lại vô thức gật gật đầu.

Bản thân Tiêu Thanh Hải cũng không biết tại sao lại đồng ý chuyện hoang đường như vậy với Ôn Ngôn, anh chỉ biết mình không muốn thấy đôi mắt kia lộ ra vẻ cô đơn.

Sau khi thấy đối phương gật đầu, hiện giờ trong lòng Ôn Ngôn rất vui vẻ, thật tuyệt, cậu cũng là người có chim hoàng yến rồi nha!

Lo liệu xong chuyện lớn cả đời của mình, Ôn Ngôn nhớ tới người anh em plastic Giang Tu Viễn, cũng không biết hôm qua đối phương làm khó người ta thế nào, đừng đánh hỏng luôn nhé ......

Hiện giờ đối phương đã là chim hoàng yến của mình, cậu ra tay sờ soạng một chút chắc là được nhỉ.

Nghĩ đến đây Ôn Ngôn cũng không chút khách khí sờ soạng trên người Tiêu Thanh Hải một vòng ......

Nhìn xem cơ ngực to đẹp này, nhìn xem bắp tay có cảm giác mạnh mẽ này, sau này chính là của cậu!

"Đúng rồi, hôm qua Giang Tu Viễn không làm khó anh quá đáng chứ?" Ôn Ngôn hỏi.

"Giang Tu Viễn? Người này là ai?" Tiêu Thanh Hải nhíu nhíu mày, khó hiểu nhìn Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn không chút suy nghĩ buột miệng thốt ra: "Chính là người hôm qua chặn anh trong hẻm nhỏ của quán bar."

Chợt cảm thấy mình lỡ lời, Ôn Ngôn vội vàng bụm miệng mình lại ......

Cậu thật sự vui mừng quá mức rồi, sao có thể nói với Tiêu Thanh Hải chuyện trong hẻm nhỏ đó.

Tiêu Thanh Hải nhìn Ôn Ngôn, cười như không cười ......

Ôn Ngôn nhìn nụ cười của Tiêu Thanh Hải mà trong lòng dựng tóc gáy, cậu nhanh chóng mở lời xoa dịu: "À thì, trước hết anh cùng tôi về nhà xem một chút nhé!"

Về phần Giang Tu Viễn, kệ đi, kệ đi, đối phương lớn như vậy rồi, tóm lại sẽ không mất tích!

Lúc này Giang Tu Viễn ngồi xổm cả đêm đến tê chân trong hẻm nhỏ của quán bar: "......" Tôi thật sự tin vàolời quỷ của cậu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro