Chương 9: Hồi ức của Tiêu Thanh Hải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Thanh Hải cầm tiền Ôn Ngôn đưa, sung sướng cong cong khóe miệng, tiểu bá tổng này thật đúng là đáng yêu nha!

Anh đánh xe về đến trước cái gọi là nhà kia ......

Người phụ nữ sau khi thấy anh trở về, kích động đứng bật dậy, ánh mắt nhìn anh mang theo hy vọng: "Thanh Hải à, con xem như về rồi, chủ nợ của em trai con lại tìm tới cửa, con có kiếm được tiền không?"

Tiêu Thanh Hải điềm tĩnh lắc lắc đầu ......

Sau khi phát hiện trên người đối phương không có cái gì cả, người phụ nữ thu lại vẻ mặt tươi cười, bắt đầu phát điên: "Á à —— Tao nuôi mày lớn như vậy vì cái gì hả, đêm qua mày làm cái gì, tại sao không về nhà, có phải mày muốn chạy trốn hay không! Tiền đâu, không phải mày đã nói sẽ kiếm tiền nuôi chúng tao hay sao! Đáng lẽ lúc mày sắp chết tao không nên cứu mày! Mày chết đi tao sẽ nhẹ gánh được một chút!"

Tiêu Thanh Hải điềm tĩnh nhìn người phụ nữ nổi điên, từ sau khi anh mất trí nhớ, người phụ nữ này vẫn luôn như thế, điều mà anh không kể với tiểu bá tổng chính là, cuộc sống của anh còn kinh khủng hơn câu chuyện kể trước đó rất nhiều ......

Người phụ nữ này tên là Trương Dung Dung, bản thân bà ta có một đứa con tên là Vương Hạo, nhưng Vương Hạo nghiện cờ bạc, sau khi cầm một khoản tiền lớn được vay dưới tên của Trương Dung Dung, rồi lấy tất cả đồ đạc có giá trị trong nhà trực tiếp bỏ trốn, chỉ còn lại một mình Trương Dung Dung và khoản nợ.

Trương Dung Dung lớn tuổi, cũng không làm được công việc gì, còn gánh khoản nợ của con trai, đến khi già rồi bà ta phải làm sao đây, ngay khi bà ta đang sầu não, thì bà ta nhặt được Tiêu Thanh Hải, sau khi thấy đối phương mất trí nhớ, liền bịa ra một câu chuyện dối trá ......

Theo lời nói của bà ta, Tiêu Thanh Hải là cô nhi bị người ta vứt bỏ, là bà ta nuôi Tiêu Thanh Hải từ nhỏ đến lớn, bà ta cho anh đi học cho anh ăn cơm, Tiêu Thanh Hải bây giờ có năng lực, phải báo đáp cho bà ta.

Bà ta khống chế Tiêu Thanh Hải, mỗi ngày đi đâu, gặp ai, mấy giờ về, nhất nhất đều phải báo cáo với bà ta, thậm chí, mỗi một khoản tiền Tiêu Thanh Hải kiếm được, mỗi một đồng tiêu xài bà ta cũng phải biết, tất cả tiền bạc phải đưa cho bà ta, bởi vì bà ta nói cần tích cóp tiền cưới vợ cho anh, dưới danh nghĩa tốt đẹp, tao là vì tốt cho mày.

Trước đó con trai của Trương Dung Dung bỏ trốn, bỗng nhiên có một Tiêu Thanh Hải mất trí nhớ xuất hiện, Trương Dung Dung liền xem đối phương như là cọng rơm cứu mạng của mình, có lẽ Trương Dung Dung thật sự từng đối xử tốt với Tiêu Thanh Hải, cũng xem anh như con trai mà chăm sóc, sẽ ân cần hỏi han anh.

Nhưng từ lúc đứa con trai nghiện cờ bạc kia của Trương Dung Dung thua hết toàn bộ số tiền để dành và quay trở về, thì mọi thứ đã thay đổi ......

Hiện giờ Trương Dung Dung càng ngày càng không thỏa mãn, yêu cầu đối với anh cũng càng ngày càng cao, từ mấy ngàn đồng trước đây, đến bây giờ mỗi tháng muốn anh đưa ra mấy vạn đồng, nói là hiện tại chi phí cưới vợ cao, bà ta muốn giúp Tiêu Thanh Hải tích cóp nhiều tiền hơn một chút.

Nhưng Tiêu Thanh Hải biết bà ta chỉ là cầm tiền của anh đi lấp đầy lỗ hổng của con trai ruột của mình, khi anh vạch trần chuyện này, may mà Trương Dung Dung cũng không giả vờ nữa, trực tiếp thừa nhận chuyện này.

Bà ta khóc lóc kể lể mình không có sức lao động, mình không có bản lĩnh để hai anh em bọn họ có cuộc sống yên ổn, nhưng lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, bà ta cũng không có cách nào từ bỏ đứa con do mình sinh ra, kêu Tiêu Thanh Hải thông cảm cho tấm lòng làm mẹ của bà ta một chút ......

Tiêu Thanh Hải lại một lần nữa thỏa hiệp, đối phương giấu giấy tờ tuỳ thân của anh, khiến cho anh cũng chỉ có thể dựa vào việc bán sức lao động để kiếm tiền, mỗi khi anh đề nghị đưa giấy tờ để anh có thể đổi sang công việc khác tốt hơn một chút, thì đối phương sẽ bắt đầu cuồng điên, nói anh là muốn chạy trốn, muốn rời khỏi cái nhà này ......

Những điểm bất thường của Trương Dung Dung, thật ra Tiêu Thanh Hải đều nhìn thấy, anh cũng từng nghĩ đi đến đồn công an để xác minh, nhưng anh không có giấy tờ tuỳ thân và ký ức, anh cũng không biết rốt cuộc mình có phải là Tiêu Thanh Hải hay không, làm sao để đi xác minh ......

Tiêu Thanh Hải tuy rằng không nhớ rõ, nhưng trực giác của anh nói rằng anh chưa bao giờ từng ở một ngôi nhà chật hẹp đơn sơ như vậy, nhưng chuyện Trương Dung Dung cứu anh là sự thật rõ ràng, cho nên anh vẫn bằng lòng tin tưởng Trương Dung Dung, anh đối với Trương Dung Dung cũng coi như là ngoan ngoãn nghe lời ......

Anh bằng lòng báo đáp Trương Dung Dung, nhưng không có nghĩa là anh có thể chịu đựng hai mẹ con nhà này tùy ý khinh nhục mình, thấy hai mẹ con nhà này càng ngày càng điên cuồng ngang ngược, cuối cùng Tiêu Thanh Hải không thể nhịn được nữa, sau khi lén hỏi thăm, quả nhiên anh đã biết được một phần chân tướng.

Anh hoàn toàn không phải do Trương Dung Dung nuôi lớn, nói chính xác hơn, hẳn là sau khi anh bị thương thì được Trương Dung Dung cứu ......

Có lẽ lúc trước Trương Dung Dung cứu Tiêu Thanh Hải là xuất phát từ lòng tốt, nhưng hiện giờ Trương Dung Dung lại xem việc Tiêu Thanh Hải trả giá là đương nhiên.

Trong mắt bà ta, Tiêu Thanh Hải là do bà ta cứu về, đối phương hiếu kính bà ta chính là chuyện nên làm!

Vậy vì sao Tiêu Thanh Hải không rời đi, giống như lời anh nói với Ôn Ngôn chuyện đối phương cứu anh là sự thật, hiện tại cái gì anh cũng không nhớ, thì có thể đi đâu, cho nên anh bằng lòng ở lại coi như báo đáp ơn cứu mạng, số tiền mỗi tháng anh kiếm được sẽ chuyển một phần cho đối phương, cho đến khi anh nhớ ra mình là ai mới thôi, Tiêu Thanh Hải cảm thấy ngày này cũng không còn xa nữa ......

"Tao đang nói chuyện với mày đó!" Trương Dung Dung đột nhiên quăng cái ly trong tay về phía Tiêu Thanh Hải.

Tiêu Thanh Hải nhẹ nhàng nghiêng người tránh khỏi, anh nhìn thoáng qua Trương Dung Dung đang nổi điên: "Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ dọn ra ngoài ở."

Nghe câu nói này Trương Dung Dung bắt đầu mất bình tĩnh, Tiêu Thanh Hải có phải đã phát hiện ra điều gì hay không, vì sao phải rời đi.

Tiêu Thanh Hải đi rồi, bà ta phải làm sao đây! Con trai bà ta vẫn còn khoản nợ lớn như vậy chưa trả hết, bản thân bà ta cũng chẳng có thu nhập nào ......

"Mày sao có thể dọn đi, không phải mày nói sẽ chăm sóc tao sao? Tao thật sự đã phí công nuôi lớn mày, cũng thật sự không nên cứu mày, mày chính là một con sói mắt trắng không thuần dưỡng được!" Giọng Trương Dung Dung có chút điên cuồng.

Tiêu Thanh Hải bình tĩnh nhìn Trương Dung Dung nổi điên, chờ đến khi đối phương mắng không nổi nữa, cũng im lặng, thì anh mới chậm rãi bổ sung: "Mỗi tháng tôi vẫn đưa tiền cho bà, nhưng tôi không ở đây nữa."

Sau khi nghe được Tiêu Thanh Hải vẫn sẽ đưa tiền, ánh mắt Trương Dung Dung vụt sáng lên, chỉ cần Tiêu Thanh Hải còn chịu cho bà ta tiền là được, bà ta nghĩ xong rồi thì thỏa hiệp nói: "Vậy mày phải nói với tao mày định ở chỗ nào!"

Con người chính là loài sinh vật mâu thuẫn như thế đó, nếu bạn nói bạn muốn mở cửa sổ thì sẽ bị người ta từ chối thẳng, nhưng nếu bạn nói bạn muốn lật tung mái nhà, người ta chắc chắn sẽ không đồng ý, lúc này bạn lại nói vậy thì mở cửa sổ, người lúc trước nhất định sẽ thỏa hiệp.

Tiêu Thanh Hải cũng chính là nắm được kiểu tâm lý này của Trương Dung Dung, cho nên anh nói thẳng muốn dọn đi, lúc này Trương Dung Dung nhất định sẽ nghĩ cách ngăn cản, nhưng sau đó anh lại thỏa hiệp, nói cho dù dọn đi, anh cũng chắc chắn sẽ đưa tiền đúng hạn vào mỗi tháng, vậy thì Trương Dung Dung sẽ không ngăn cản anh dọn đi nữa.

Nhìn vẻ mặt tham lam kia của Trương Dung Dung, Tiêu Thanh Hải lắc lắc đầu, trước đó anh vẫn có chút áy náy, dù sao Trương Dung Dung cũng đã cứu mình, hiện giờ Tiêu Thanh Hải ngay cả một tia áy náy cuối cùng cũng không còn.

Anh trực tiếp ngả bài với Trương Dung Dung: "Tôi biết bà chỉ là tình cờ cứu được tôi, cũng biết tôi không phải là con của bà, bà chỉ là cảm thấy tôi mất trí nhớ rồi tương đối dễ thao túng mà thôi, mỗi tháng tôi sẽ định kỳ đưa tiền cho bà, coi như trả ơn cứu mạng của bà, nhưng sau này chúng ta không cần liên hệ nữa."

Trương Dung Dung ngây ngốc sững sờ nguyên tại chỗ, Tiêu Thanh Hải đã biết hết rồi, nhưng đây là sao, Tiêu Thanh Hải không thể phủ nhận sự thật bà ta đã cứu hắn được!

Ai cũng nói ơn cứu mạng không thể nào trả hết, bà ta chỉ lấy một chút tiền của Tiêu Thanh Hải thì làm sao, Trương Dung Dung tự nhận là chiếm lý lại bắt đầu oán trách Tiêu Thanh Hải: "Không có tao, mày đã chết từ lâu rồi, mày cho tao chút tiền thì có sao, mày chính là một con sói mắt trắng, tao có lòng tốt đối đãi với mày, mày cũng không biết cảm ơn ......"

Chỉ tiếc cho dù Trương Dung Dung nói cái gì, Tiêu Thanh Hải cũng không hề quan tâm đến nữa, sau khi anh ngả bài với Trương Dung Dung thì dự định trực tiếp rời khỏi cái nơi gọi là nhà này.

Nhưng anh nghĩ tới vẻ mặt đau lòng vì tiền kia của bá tổng, Tiêu Thanh Hải vẫn là đi thu dọn những quần áo có thể mang theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro