chap 4+5+6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

doc truyen

Tùy chỉnh

Xám nhạtXám ĐậmXanh nhạtVàng nhạtMàu sepiaXanh đậmXanh tốiVàng đậmVàng ốMàu trắngHạt sạnSách cũMàu tối

ĐenBenlyRavenAsherTrắngWattpad

Palatino LinotypeBookerlyMinionSegoe UIRobotoRoboto CondensedPatrick HandNoticia TextTimes New RomanVerdanaTahomaArial

16182022242628303234363840

1.01.21.41.61.82.02.22.5

Gợi ý

Danh sách

Thể loại

TruyệnChính bàn tay anh đã hủy đi tất cảChương 4

Chính bàn tay anh đã hủy đi tất cả

Chương 4: Dụ hoặc

  

Cô tức giận đẩy hắn ra, còn cố ý đưa cánh tay chà lên môi mình. Sao hắn có thể làm như thế trước mật bao nhiêu người cơ chứ! 

Tư Đồ Thần chấp nhận giơ cờ trắng đầu hàng: "Miên Miên à, không phải như em nghĩ." 

Cô ương ngạnh nhìn hắn: "Sao anh biết em nghĩ gì?" 

Hắn biết trả lời thế nào đây, nói cô ghen sao? Cô mà phủ nhận nhất định mọi người sẽ cho là hắn tự đa tình. 

"Cô ta chọc tức em, anh để em xử lí cô ta, được chứ?" 

Hắn vừa nói vừa ôm lấy cô, khiến toàn bộ cẩu độc thân xung quanh ngập mồm cơm chó. Đây còn là tổng tài cao lãnh tàn nhẫn của họ sao? Qủa thật vẫn tàn nhẫn, nhưng cao lãnh đều đã bốc hơi rồi. 

Lỗ tiểu thư bị bỏ bơ nãy giờ bắt đầu tích cực thêm kịch cho mình: "Tư Đồ thiếu gia, đứa quê mùa này là ai vậy, còn đẩy ngã người ta." 

Lửa giận đã xuôi xuống của cô lại phừng một cái bùng lên mãnh liệt. 

"Cô gái quê mùa? Anh thích nóng bỏng quyến rũ chứ gì?" 

Ánh mắt lạnh lẽo của hắn đảo một vòng qua nữ nhân không sợ chết kia khiến cô ta lập tức nín bặt. Cha cô ả vội vàng tiến tới tát lên mặt cô ả một cái thật thấm: "Câm miệng ngay, mày có biết đây là ai không hả?!" 

Đánh con gái xong, gã lại xoay ra khúm núm trước mặt cô và hắn: "Mộc tiểu thư, con gái tôi được nuông chiều quá nên lỡ lời, vẫn mong cô đại nhân đừng trách tiểu nhân, bỏ qua cho nó lần này..." 

Mộc Miên nhíu mày, hắn phát giác được cô đang khó chịu, dùng ánh mắt ra hiệu cho người bên cạnh, hai cha con kia lập tức bị đuổi đi. 

Cô đẩy hắn ra, xoay người đi vào phòng làm việc của hắn. Hắn nhanh chân theo sau. 

Thiếu nữ xinh xắn vừa vào đã ngồi phịch lên ghế của hắn, vắt chân chữ ngũ như bà hoàng, ánh mắt tỏ rõ ý tứ "trẫm cho ngươi một cơ hội để thanh minh". 

Tư Đồ Thần đưa tay đỡ trán, tiến lại gần ôm lấy cô: "Đừng bướng nữa, sao anh có thể vừa mắt loại hàng như cô ta chứ. Chỉ có duy nhất Miên Miên mới xứng đáng." 

---------------------------------------- 

Cô vừa mới trở về nhà, đã thấy cha mẹ cô đang ngồi nói chuyện với ai đó. 

"Tiểu Miên về rồi, lại đây chào Hạ thúc với anh Tử Hiên đi." 

Người con trai sáng sủa ấm áp trên ghế quay đầu cười với cô, nụ cười ôn hòa như có thể hòa tan mọi định kiến. 

Mộc Miên đi vào, lễ phép cúi người: "Hạ thúc thúc, anh Tử Hiên." 

Ông Hạ cười to nói: "Ha ha ha, con bé này, đã lớn vậy rồi, càng lớn càng xinh đẹp." 

Nói xong còn đưa ánh mắt cho con trai mình. 

Hạ Tử Hiên ngơ ngác nhìn ngắm cô gái xinh xắn trước mặt, nhịp tim không kìm nổi mà đập bình bịch. 

Thật ra gia đình hai người thân quen từ lâu, bây giờ hẳn là muốn tác hợp. Cô không mất lịch sự bỏ đi, mà ngồi xuống hàn huyên một hồi rồi mới trở về phòng. 

Cô biết, muốn để cha mẹ cô chấp nhận hắn sẽ không dễ gì, nhưng ai ngờ họ lại vội vã muốn gả cô đi thế này cơ chứ. Cô thật sự, thật sự rất yêu hắn... 

------------------------------------- 

Ở một nơi nào đó, hắn cầm li rượu vang trên tay khẽ lắc. Nhận được tin, gương mặt yêu nghiệt không hề nhăn lấy một chút, nhưng cái li trên tay "choang" một cái vỡ tan tành. 

Khóe môi hắn nhếch lên độ cong điên cuồng, âm độc: "Miên Miên à, anh không thể nhẫn nhịn thêm đâu, cha mẹ của em... quá nhiều chuyện rồi..." 

----------------------------------- 

Sáng hôm sau, đang đi trên phố thì một hàng dài xe đen bóng loáng đỗ lại bên cạnh cô. Từ trên xe, bao nhiêu vệ sĩ áo đen tràn xuống xếp thành hàng. Không phải bàn, cái kiểu phô trương này chắc chắn là của hắn. 

Đầu cô nổi ba vạch đen: "Tư Đồ Thần, anh bị điên hả, người ta nhìn kìa." 

Hắn không thèm để ý, ấn cô vào trong xe. 

Mộc Miên bị hắn ghì chặt trên đệm lót ghế, cánh môi không ngừng bị mút lấy. 

Toàn bộ gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cánh tay gầy guộc dùng sức muốn đẩy hắn ra, nhưng đều vô dụng, đành phải để mặc cho hắn làm loạn. 

Hơn một phút sau, hắn mới rời môi ra, đỡ cô ngồi lên đùi mình, vùi mặt vào mái tóc đen mềm mại. 

"Chúng ta đi đâu đây?" 

Hắn không ngẩng mặt lên, nói giọng mệt mỏi: "Dắt em đi chơi, tới đảo Hải Nam." 

Cô vôi vàng nói với hắn: "Em phải nói với cha mẹ..." 

"Đã báo rồi, không cần lo." 

Ở một góc độ mà cô không thấy được, trong ánh mắt của hắn, chầm chậm nổi lên những hàn quang lạnh lẽo. 

Cô vui vẻ cùng hắn hưởng thụ kì nghỉ mà không có bất ngờ suy nghĩ gì, không hề biết biến cố sắp tới sẽ thay đổi cả cuộc đời cô... 

------------------------------------ 

Cô mặc áo chòng tắm, cầm li rượu vang đỏ đứng cạnh vách cửa kính nhìn ra biển đêm đen huyền. Từ đằng sau, hai tay hắn vòng qua ôm lấy eo cô, bờ môi khẽ chạm vào vành tai mẫn cảm: "Miên Miên..." 

Âm thanh thường ngày giờ đây có vẻ khang khác, giống như đang kiềm chế điều gì. Cô đặt li rượu trên tay xuống, quay người lại nhìn hắn: "Sao vậy?" 

Tư Đồ Thần cầm vài lọn tóc của cô áp lên môi mình, nhắm mắt hưởng thụ mùi hương ngọt ngào: "Em thật đẹp..." 

Cô còn chưa kịp nói gì, một nụ hôn bất ngờ đã rơi xuống. 

Hắn vừa hôn, vừa kéo cô di chuyển cho tới khi cả hai cơ thể cùng đổ lên giường lớn. 

Mộc Miên gương mặt đỏ lịm nhìn hắn, đây là muốn làm gì?? 

Bàn tay to lớn của hắn vuốt mấy sợi tóc đang rũ ra trên trán cô, gương mặt áp gần xuống, hôn lên cần cổ xinh đẹp, cắn lên xương quai xanh xinh đẹp vừa lộ ra. 

Trên cổ cô nhiều lên những dấu đỏ bắt mắt. 

Hơi thở của hắn dần trở nên nặng nề gấp rút, hơi thở mát lạnh mon men trên vành tai cô: "Miên Miên, cho anh..." 


  

Nhấn để mở bình luận

Chính bàn tay anh đã hủy đi tất cả

Về đầu trang

Website đọc truyện nhanh nhất, thân thiện nhất, và luôn cập nhật mới nhất. (Wattpad Vietnam) tập hợp những truyện tiếng việt hay, truyện ngôn tình, truyện convert mới nhất và hot nhất từ Wattpad.

Liên hệ: [email protected] | ToS

Lọc truyệnGiúp nhau tìm truyệnTruyện ConvertThiên Tài Tam BảoXuyên nhanh công lượcLại lên trang đầuKết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo BốiCùng Hào Môn Đại Lão Tàn Tật Ngọt Ngào Hàng Ngày FULLHôm Nay Mèo Con Cũng Cứu Vớt Vai Ác FULLMột Đời Một KiếpXuyên Thành Nam Thê Bạch Nguyệt Quang Của Nhà Giàu Số MộtXuyên thư chi pháo hôi hành trìnhĐộng Tâm Vì EmNếu Như Ánh Trăng Không Ôm Lấy EmFacebookSSTruyenTìm Truyện
doc truyen

Tùy chỉnh

Xám nhạtXám ĐậmXanh nhạtVàng nhạtMàu sepiaXanh đậmXanh tốiVàng đậmVàng ốMàu trắngHạt sạnSách cũMàu tối

ĐenBenlyRavenAsherTrắngWattpad

Palatino LinotypeBookerlyMinionSegoe UIRobotoRoboto CondensedPatrick HandNoticia TextTimes New RomanVerdanaTahomaArial

16182022242628303234363840

1.01.21.41.61.82.02.22.5

Gợi ý

Danh sách

Thể loại

TruyệnChính bàn tay anh đã hủy đi tất cảChương 5

Chính bàn tay anh đã hủy đi tất cả

Chương 5: Một đêm thật dài

  

Hơi thở nóng rực của nam nhân phả vào làn da tinh tế nhạy cảm khiến đầu óc Mộc Miên bắt đầu mơ hồ. Hắn không ngừng hôn lên từng tấc da thịt nhạy cảm, trêu chọc khiến hô hấp của cô cũng không còn theo quỹ đạo. 

Dây thắt lưng buộc ngang bụng của cô bị Tư Đồ Thần cởi ra, hai vạt áo trễ xuống, để lộ ra nét xuân quang vô hạn. Từng đường cong xinh đẹp trên cơ thể cô phản chiếu trong ánh mắt đỏ tươi của hắn thật rõ ràng. 

Chất giọng lành lạnh của hắn vang bên tai cô, giống như âm thanh của nhân ngư mê hoặc lòng người, khiến cô không thể suy nghĩ được, chỉ theo dẫn dắt của hắn mà lún sâu vào sai lầm. 

Đôi đồng tử lưu ly ngập trong sương khói mờ ảo, hai gò má hồng hào, bờ môi đỏ ửng mê người khiến hắn càng khó kiềm chế hơn, hôn thấp dần xuống khuôn ngực mềm mại. 

"Ưm... a Thần a~" 

Tiếng rên yêu kiều từ cổ họng cô gái bật ra, như giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, trực tiếp làm con mãnh thú bên trong hắn phá lồng xông ra. 

Đôi môi kiều diễm ướt át bị hắn chiếm lấy mà chà đạp, đầu lưỡi uốn éo chui vào khoang miệng cô, mút lấy, khuấy đảo, đem toàn bộ dưỡng khí của cô hút đi mất. 

Mộc Miên thở dốc nhìn hắn, mí mắt run run, hai tay gầy vòng qua cổ hắn, miệng hơi hé ra gọi: "A Thần..." 

Quần áo trên cơ thể hai người lần lượt rơi xuống mặt đất, không khí trong căn phòng dần dần nóng bỏng, tiếng rên kiều mị không ngừng vang vọng. 

Tư Đồ Thần cầm chân cô gác lên vai mình, một tay đỡ lấy eo cô, động thân đem quái vật hung mãnh chôn sâu vào cơ thể cô. 

Đau đớn bất ngờ ập tới khiến cả cơ thể cô rướn lên, đem ngực sữa thơm mềm dâng tới trước mặt hắn. Hắn như một con dã thú, không bỏ lỡ miếng mồi trước mắt, há miệng ngậm lấy hạt châu hồng hào. 

Cơ thể cô run lên một cái, từ nơi đang bị hắn tàn phá, từng tia máu nhỏ chầm chậm chảy ra ngoài, minh chứng cho sự trong trắng của thiếu nữ. Dòng máu đỏ tươi hòa vào ái dịch trong suốt, tạo nên một mĩ cảnh khó diễn tả bằng lời. 

Hắn không dừng lại quá lâu, một lát sau ngay lập tức bắt đầu chuyển động, đem cô gái yếu ớt mà làm tới vô cùng mãnh liệt. 

Trong tiếng rên rỉ của Mộc Miên bắt đầu xen lẫn tiếng nức nở, đau đớn nơi hạ thân khiến nước mắt của cô không ngừng tràn ra khỏi khóe mi. 

Cô khóc tới phi thường lợi hại. Một hồi, hắn nghe thấy giọng nói run rẩy của cô: "A Thần, anh... anh chậm, chậm một chút... đau..." 

Bộ dạng đáng thương đó của cô rõ ràng càng khiến dục vọng của hắn được đẩy lên cao, nhưng hắn lại không nỡ, đưa tay vuốt tóc mai cô, động tác cũng chậm lại: "Miên Miên ngoan, đừng khóc." 

Nhìn bộ dạng cắn răng chịu đựng của cô, hắn dường như cảm thấy tim mình nhói đau, cô không tiếp nhận hắn sao? 

Suy nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu, những tia hắc ám dần len lỏi, nổi lên trong đôi mắt đáng sợ kia. Tâm trạng sụp xuống khiến hắn không làm chủ được bản thân, bắt đầu lại đẩy nhanh tốc độ ra vào. 

Mộc Miên không chú ý tới, mười đầu ngón tay vì đau đớn mà bấu chặt lấy bả vai hắn: "A Thần, đau em..." 

Đôi mắt ngập nước mang theo tia khẩn cầu của cô thành công làm dịu lại sự tàn nhẫn trong hắn. 

Tư Đồ Thần dừng lại, cứ vậy rời khỏi cơ thể cô: "Nếu em không muốn thì không cần uất ức, anh sẽ không ép em." 

Hắn nằm xuống giường, xoay lưng lại với cô. Cô thấy hắn như vậy, có chút đau lòng, lại có chút bất đắc dĩ: "A Thần, không phải vậy." 

Cô gái nhỏ nhắn nhích lại gần phía hắn, từ đằng sau vòng tay qua, ôm lấy hắn: "Em không phải uất ức hay gì cả, chỉ là... anh thô bạo như vậy làm em đau muốn chết. Anh... có thể làm nhẹ một chút không?" 

Nói những lời này ra, cô cũng muốn đào một cái hố chui vào cho rồi. 

Cứ tưởng rằng người như hắn sẽ kiêu ngạo giận dỗi tới tận ngày mai. Nhưng hình như cô đánh giá hơi thấp dục vọng của nam nhân, hắn nghe xong liền lập tức quay người lại đè cô ra: "Được, đêm nay, để anh tận tình yêu thương em đi..." 

Một đêm thật dài... 

------------------ Sáng hôm sau ----------------- 

Mộc Miên bị những tia nắng chói chang đánh thức, lười nhác đưa tay lên dụi dụi mí mắt. Vừa định rời giường thì chợt nhớ ra cô không phải đang ở nhà. Từng hình ảnh không dành cho thiếu nhi cùng sự điên cuồng của đêm hôm trước lần lượt hiện về khiến gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên. 

Một cánh tay săn chắc hữu lực vòn qua ôm lấy eo cô, gương mặt đẹp của nam nhân dụi vào gáy cô: "Miên Miên tỉnh rồi sao, còn đau không?" 

Tư Đồ Thần vừa nói, vừa làm như rất chính đáng mon men sờ tới nơi đã bị hắn làm cho sưng đỏ, nhanh chóng chen một ngón tay vào bên trong, bắt đầu khống an phận. 

Cô bị kích thích bất ngờ ập tới làm cho run rẩy, cổ họng bật ra tiếng rên rỉ câu hồn: "Ư... a..." 

Ngón tay với những đốt xương thon dài nhẹ nhàng ma sát lên vách thịt hông nộn ướt đẫm, khiến cơ thể nhạy cảm của cô gái không thể chống đỡ nổi, mới một lát đã bị đẩy lên cao trào. 

Hắn đem ngón tay ướt đẫm của mình giơ tới trước mặt cô: "Xem này, không ngờ mới sáng sớm mà Tiểu Miên Miên đã hưng phấn thế này rồi."

Nghe ra giọng điệu xấu xa của hắn, cô tát lên gương mặt đáng ghét kia một cái, mắng: "Đồ xấu xa nhà anh!" 

Hắn cười ha ha hai tiếng, ôm trọn cơ thể trần trụi thơm ngát của cô: "Em thật đúng là đáng yêu chết mất." 

Bộ dạng này của hắn, với bộ dạng lúc lột da móc mắt người ta, đúng là đáng để suy ngẫm. Một bên ấm áp tốt đẹp, một bên lại giống như Tử Thần, đem lưỡi hái lạnh lẽo dí sát lên cổ đối phương chỉ bằng một ánh mắt. 

Những tưởng mối quan hệ với cô có thể khiến hắn thay đổi, nhưng kết cục, cô lại trở thành nhân tố khiến sự độc ác của hắn càng tăng lên... 


  

Nhấn để mở bình luận

Chính bàn tay anh đã hủy đi tất cả

Về đầu trang

Website đọc truyện nhanh nhất, thân thiện nhất, và luôn cập nhật mới nhất. (Wattpad Vietnam) tập hợp những truyện tiếng việt hay, truyện ngôn tình, truyện convert mới nhất và hot nhất từ Wattpad.

Liên hệ: [email protected] | ToS

Lọc truyệnGiúp nhau tìm truyệnTruyện ConvertTa và ngươi cách biệt một trời sinh tửSiêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Tiểu Khả Liên FULLTui Giỏi Để Tôi LênĐiện đức hoàngTình Nồng Khó PhaiNíu Giữ FULLQuá Mức Cố Chấp FULLTân Nương Khó Làm FULLCuồng Phi Sủng VươngMơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô DụngKế PhụFacebookSSTruyenTìm Truyện

doc truyen

Tùy chỉnh

Xám nhạtXám ĐậmXanh nhạtVàng nhạtMàu sepiaXanh đậmXanh tốiVàng đậmVàng ốMàu trắngHạt sạnSách cũMàu tối

ĐenBenlyRavenAsherTrắngWattpad

Palatino LinotypeBookerlyMinionSegoe UIRobotoRoboto CondensedPatrick HandNoticia TextTimes New RomanVerdanaTahomaArial

16182022242628303234363840

1.01.21.41.61.82.02.22.5

Gợi ý

Danh sách

Thể loại

TruyệnChính bàn tay anh đã hủy đi tất cảChương 6

Chính bàn tay anh đã hủy đi tất cả

Chương 6: Đừng hòng chạy đi đâu hết

  

Kì nghỉ lần này không kéo dài được khi hôm đó, cô bất chợt nhận được một cuộc gọi báo tin dữ. 

Cha mẹ cô mất tích, không một dấu vết. 

Điện thoại "lạch cạch" rơi xuống từ trong tay cô, gương mặt xinh đẹp tái nhợt hẳn đi, bờ môi cũng trở nên run rẩy. Cơ thể yếu ớt đổ vào vòng tay vững chắc bên cạnh: "A... a Thần, mau, mau đưa em trở về, cha mẹ em... hức..." 

Hắn mặt không biểu cảm vỗ vỗ bả vai gầy của cô, nhẹ giọng an ủi: "Không sao, đừng khóc, chúng ta trở về, ngoan." 

Suốt quãng đường dài, cô đều dựa vào người hắn mà nức nở, mệt mỏi tới ngất đi. Lúc tỉnh lại, đã nằm trên một chiếc giường ấm áp. 

Mộc Miên đưa tay bóp bóp trán, từ từ ngồi dậy nhìn quanh. Mọi chuyện đều là mơ sao? 

Dường như cùng lúc, hắn đẩy cửa bước vào, trên tay bưng một tô cháo nóng: "Miên Miên, tỉnh rồi à, có thấy không thoải mái chỗ nào không?" 

Cô đưa đôi mắt đã sưng đỏ của mình nhìn thân ảnh cao ráo kia, cổ họng khô khốc phát ra tiếng nói: "Anh... cha mẹ em..." 

"Không sao, anh đã cho người tìm kiếm rồi, sẽ có tin tức ngay thôi." 

Một câu này làm cô thất thần, thì ra đều là thật a. Đang êm đẹp, tại sao đột nhiên cha mẹ cô lại mất tích cơ chứ. 

Cô muốn chống người đứng dậy, nhưng toàn thân vô lực, một chút cũng khó di chuyển. 

Tư Đồ Thần lại gần đỡ lấy tấm lưng yêu kiều mảnh mai, ánh mắt mềm mại ấm áp nhìn cô, giọng nói cũng như rót mật: "Đừng động, bác sĩ nói em ăn uống không điều độ nên thiếu dinh dưỡng. Nào, ăn chút cháo đi." 

Cô gái hơi e dè nhìn hắn một chút, đưa tay đẩy bát cháo ra, lắc đầu tỏ ý không muốn ăn. Không hiểu vì sao, cô cảm thấy hôm nay hắn khá với mọi ngày. Khác chỗ nào thì không nói rõ được, chính là cảm thấy khác. Dường như... hắn có chút vui vẻ... vì cha mẹ cô mất tích sao...? 

Mộc Miên ra sức đẩy suy nghĩ này khỏi đầu óc mình, hắn sao có thể là người như vậy chứ. Nhưng mà... 

Biểu cảm trên gương mặt cương nghị kia không hề thay đổi, nhưng khí tức xung quanh hắn đã lạnh hẳn đi. Nụ cười vẫn ngự trên bờ môi mỏng: "Em không ăn thì làm sao có sức để tìm cha mẹ. Nghe lời, ăn một chút thôi." 

Ngay lúc này đây, cô có cảm giác người trước mặt không tốt đẹp giống như cô thấy, nhưng nhìn lại, vẫn là hắn, vẫn là người luôn đối xử nhẹ nhàng, ấm áp với cô. 

Nhìn nam nhân đang ân cần múc từng muỗng cháo, lại thổi nguội rồi đưa tới trước mặt cô, cô cảm thấy thật có lỗi khi nghĩ ra những điều không nên nghĩ tới đó. 

Thiếu nữ đơn thuần cố nở một nụ cười, há miệng ngậm lấy muỗng cháo đang còn hơi ấm, nuốt xuống. 

Hương vị nhẹ nhàng, ấm áp cộng với mùi hương gạo ngào ngạt khiến tâm tình cô phần nào nhẹ nhõm hơn. Cha mẹ không có ở đây, ít ra cô còn hắn bên cạnh. 

Tư Đồ Thần sau khi đút cô ăn hết tô cháo còn phải mất thêm một lúc nữa dỗ cô nghỉ ngơi, tới khi hơi thở quanh chóp mũi nhỏ nhắn đã đều đặn rồi mới ra ngoài. 

Cửa vừa đóng, nụ cười trên môi hắn vụt tắt, hàn khí lãnh lẽo bao trùm hành lang dài và hẹp. Hắn đặt tô cháo đã hết vào cái khay trên tay hạ nhân trước mặt, chỉnh lại caravat, cao ngạo bước đi. 

Hắn, ngoại trừ gương mặt kia, hoàn toàn không có bất kì một điểm nào tương đồng với người vẫn luôn ấm áp trước mặt cô. Đôi mắt lạnh lẽo tĩnh mịch như hồ băng ngàn năm không chút gợn sóng, sâu chẳng thấy đáy, âm u tà khí. 

Cơ thể thon dài hơi ngửa ra trên chiếc ghế dựa, bàn tay đột nhiên vươn về phía điện thoại trên bàn. Dường như cùng lúc ngón tay hắn vừa chạm tới, màn hình điện thoại sáng lên, có người gọi tới. 

"Nói. 

"Thưa ngài, hai vị kia đã tỉnh rồi, tiếp theo phải xử lí thế nào?" 

Hắn im lặng gõ gõ ngón tay lên thanh vịn của ghế, tận khi người bên kia chờ muốn nhảy tim ra khỏi lồng ngực rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Tiếp đãi cho tốt, dù gì cũng là bậc trưởng bối."

"Vâng." 

--------------------------------- 

Lần nữa Mộc Miên tỉnh dậy đã là nửa đêm. Cô nằm trong lòng hắn, áp mặt vào lồng ngực vững chắc, cẩn thận nghe từng nhịp tim mạnh mẽ. 

Bàn tay nhỏ nhắn túm chặt áo hắn, nước mắt bất giác lăn trên gò má tinh tế, rơi trên mái tóc mềm mại. Rất nhanh, tiếng nức nở khe khẽ của thiếu nữ truyền tới khiến hắn tỉnh giấc: "Miên Miên..." 

Cô đưa hai tay cầm chặt lấy bàn tay đang vuốt ve gương mặt cô, đôi mắt ngập nước nhìn hắn: "A Thần, họ đi đâu thế, họ không cần em nữa sao?" 

Tư Đồ Thần bất lực ôm lấy cô, để cô lau hết nước mắt lên ngực áo của mình: "Đương nhiên không phải." mà là em không cần họ. 

Cô, vĩnh viễn, chỉ có thể là của một mình hắn. 

Cô gái đang an ổn nằm trong lòng hắn đột nhiên bật dậy, hất tung chăn ra: "Không được, em không thể cha mẹ mất tích mà có thể nằm trong chăn ấm thế này được, em phải đi tìm họ." 

Động tác của cô nhanh nhẹn, khiến hắn bất ngờ không kịp trở tay, âm u ngồi trên giường. Cơn tức giận kìm nén mấy ngày nay bùng phát, một tay hất hết những vật trên tủ đầu giường xuống đất. Hai hàm răng hắn nghiến chặt vào nhau, trong mắt nổi lên từng tầng tơ máu: "Miên Miên, em đừng lại cố khiêu khích anh... kiên nhẫn của anh, không nhiều thế đâu." 

Nói xong, hắn hít thở sâu hai cái, lại trở về bộ dáng lãnh đạm, chậm rãi xuống giường đi theo cô ra ngoài. 

Vừa ra cửa đã nghe thấy tiếng ầm ĩ, đi vài bước, liền thấy phòng khách đã loạn thành một mảnh, hạ nhân đang cố gắng vừa ngăn cản cô chạy ra khỏi nhà, vừa tránh để cô bị thương. 

Hắn nhanh chân bước tới giữ lấy Mộc Miên: "Miên Miên, em bình tĩnh..." 

"Buông em ra! Anh mau buô... A!" 

Không còn cách nào, hắn giơ tay chặt một cái lên gáy cô khiến cô tạm thời ngất đi rồi bế cô trở về phòng. Đặt cô trên giường, ánh mắt âm u như được phủ thêm một tầng hắc khí: "Miên Miên, đừng hòng chạy đi đâu hết." 


  

Nhấn để mở bình luận

Chính bàn tay anh đã hủy đi tất cả

Về đầu trang

Website đọc truyện nhanh nhất, thân thiện nhất, và luôn cập nhật mới nhất. (Wattpad Vietnam) tập hợp những truyện tiếng việt hay, truyện ngôn tình, truyện convert mới nhất và hot nhất từ Wattpad.

Liên hệ: [email protected] | ToS

Lọc truyệnGiúp nhau tìm truyệnTruyện ConvertNhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá VươngQuỷ Súc Ca Ca - Mềm Manh MuộiNgười Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực【 Mau Xuyên 】 Vai Ác Luôn Là Đối Ta Chảy Nước Dãi Ba ThướcTrọng Sinh Nữ Phụ Lạnh Lùng Nam Chính Mau Tránh Xa FULLPhu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây GiờHôn Nhân Bí Mật Chốn Sân TrườngThần Chủ Ở RểXuyên thư chi pháo hôi hành trìnhThập Nhị Thánh Thú CungNhật Ký Nuôi Dưỡng Nam PhụFacebookSSTruyenTìm Truyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro