chap 7+8+9+10+11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

doc truyen

Tùy chỉnh

Xám nhạtXám ĐậmXanh nhạtVàng nhạtMàu sepiaXanh đậmXanh tốiVàng đậmVàng ốMàu trắngHạt sạnSách cũMàu tối

ĐenBenlyRavenAsherTrắngWattpad

Palatino LinotypeBookerlyMinionSegoe UIRobotoRoboto CondensedPatrick HandNoticia TextTimes New RomanVerdanaTahomaArial

16182022242628303234363840

1.01.21.41.61.82.02.22.5

Gợi ý

Danh sách

Thể loại

TruyệnChính bàn tay anh đã hủy đi tất cảChương 7

Chính bàn tay anh đã hủy đi tất cả

Chương 7: Giấc mơ

  

Trong khi mê man, cô mơ thấy một giấc mơ rất kì lạ và... đáng sợ. 

Từng người, từng người một xung quanh cô đều biến thành những hình ảnh hư ảo rồi biến mất. Cứ thế, cho tới khi chỉ còn lại hắn. Hắn nở nụ cười với cô, nhưng đó không phải nụ cười mà cô quen thuộc, không phải ánh mắt mà cô quen thuộc. 

A Thần của cô luôn ân cần quan tâm chăm sóc, chiều chuộng cô, lại hết sức ôn nhu và ấm áp. Người trước mắt này không phải... Ánh mắt sâu thẳm đáng sợ, cùng nụ cười khiến người ta ớn lạnh kia không phải... 

Người đối diện đưa tay ra hiệu cô lại gần, cô chần chừ không bước tới. Hắn thấy cô không làm theo ý mình cũng không nổi giận, mà từ từ đi lại phía cô. 

Thấy khoảng cách giữa hai người đang bị rút ngắn, cô theo bản năng lùi lại phía sau. Hắn tiến một bước, cô lui một bước, cứ như vậy cho tới khi cô ngã ngồi trong một vũng nước. 

Mộc Miên cảm thấy có điều gì đó sai sai. Cô đang ngồi lên không phải là một vũng nước... mà là một vũng máu. 

Khung cảnh xung quanh bất chợt thay đổi, toàn bộ bầu trời với mặt đất đều bị nhuộm lên bởi một màu đỏ tươi, trong không khí thoang thoảng mùi tanh ngọt. Nhìn lại bàn tay trước mắt cô, bàn tay đó cũng... nhuốm đầy máu. Máu của những người đã biến mất kia. 

Từ dưới đất đột nhiên ngoi lên những sợi dây xích, quấn lấy cơ thể mảnh mai của cô, bên tai văng vẳng giọng nói quen thuộc: "Miên Miên, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, đừng đi đâu cả... Miên Miên... Miên Miên..." 

"Không!!!!" 

Cô choàng tỉnh khỏi giấc mộng đáng sợ kia, mồ hôi lạnh liên tục đổ ra. 

Tư Đồ Thần chau mày nhìn gương mặt tái nhợt kia: "Sao vậy, mơ thấy ác mộng à?" 

Mộc Miên thở dốc, quay sang nhìn hắn, rồi như nghĩ tới cái gì, vội vã cầm lấy hai tay hắn xem xét thật kĩ. Nhưng không có gì bất thường cả, vẫn là bàn tay thon dài kia, sạch sẽ, và không dính chút máu nào cả. 

Thiếu nữ đổ cả cơ thể mình vào người hắn, hai tay gầy ôm lấy vòng eo hữu lực. Hắn bị tập kích bất ngờ, giơ tay vuốt lên mái tóc mềm mại: "Không sao, ngoan. Nói anh nghe..." 

Cô gái nhỏ bé bất lực ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực hắn, khóe mắt có chút ủng hồng, nói với hắn bằng giọng mũi: "Anh sẽ làm hại em sao?" 

Nam nhân ngơ một lát, cốc lên trán cô một cái: "Nói linh tinh cái gì thế hả? Em là bảo bối của anh kia mà." 

"Vậy em nói gì anh đều sẽ làm theo sao?" 

"Ừ." 

Mộc Miên rời khỏi vòng tay hắn: "Để em đi tìm cha mẹ đi, a Thần." 

Ánh mắt của hắn lập tức tối sầm xuống, nhưng biểu cảm trên gương mặt vẫn bình tĩnh lãnh đạm, nắm lấy bàn tay cô: "Sức khỏe của em không tốt, anh đã cho người..." 

"Anh lừa em đúng không?!" 

Hơi ấm nơi lòng bàn tay rời đi khiến gương mặt của hắn có hơi chút biến đổi: "Em suy nghĩ nhiều rồi đó. Sao anh có thể làm ra chuyện như vậy chứ." 

Ánh mắt nhìn hắn của cô trở nên phức tạp. Trong tâm cô hiện tại vô cùng rối bời. Người trước mắt... có thật sự đúng như những gì mà cô thấy không? Hay hắn thật sự giống như trong lời nói của cha mẹ cô, của những người kia, là một con ác quỷ? 

Cô lắc lắc đầu, không đúng, cô tin hắn. Cô gái nhỏ cầm lấy tay hắn: "Vậy ngày mai anh đưa em đi tìm họ được không?" 

Tư Đồ Thần không trả lời, hôn nhẹ một cái lên mi tâm cô: "Nghỉ ngơi đi, anh có việc. Phải ngoan ngoãn, nếu em không nghe lời, anh sẽ phạt hạ nhân trong nhà vì không hoàn thành nhiệm vụ đó." 

Cô đôi mắt long lanh nhìn hắn, khẽ gật gật đầu nhỏ rồi ngoan ngoãn kéo chăn nằm xuống. Hắn nhìn dáng vẻ đó của cô, hài lòng mỉm cười, cúi người đặt lên môi anh đào một nụ hôn rồi đứng dậy rời đi. 

Mộc Miên nhìn theo bóng lưng cao ráo cho tới khi thân ảnh hắn khuất sau cánh cửa. Có lẽ thật sự sẽ ổn thôi... nhỉ? 

Cô nguyện tin tưởng hắn, tin vào những gì mình thấy. Cô tin vào tình cảm giữa hai người, tin vào trực giác của cô. Nhưng có lẽ đây chính là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời của cô, khi đã tự tay đẩy mình vào vực sâu không lối thoát. 

Chính bàn tay hắn, sẽ từng chút, từng chút một, hủy đi tất cả hi vọng và ánh sáng của đời cô. 

Hiện tại, cô thật sự không dám ngủ nữa. Vì mỗi khi nhắm mắt, cảnh tượng đẫm máu kia sẽ lại xuất hiện. 

Bàn chân ngọc nhỏ nhắn thò ra khỏi chăn, chạm xuống nền đất mát lạnh. Cô đứng dậy ra khỏi phòng, nhưng đến ngoài cửa lại đụng mặt một nữ hầu gái. Cô ấy vội vàng ngăn cô lại: "Mộc Miên tiểu thư, sao ngài lại ra đây, chủ tử sẽ trách phạt chúng tôi đó." 

Vừa nói, cô ấy vừa đẩy cô vào lại trong phòng. Thiếu nữ bất lực chỉ có thể nghe lời quay về phòng. 

------------------- Một nơi khác ----------------- 

Tư Đồ Thần vắt chân chữ ngũ ngồi trên sofa êm ái, đối diện là hai người đang khiến tâm trạng cô luôn chạm đáy hồ, ông bà Mộc. Họ hoàn hảo không tổn hại dù chỉ một sợi tóc, nét giận dữ trên gương mặt không thể nào che giấu: "Tư Đồ Thần! Rốt cuộc cậu đang âm mưu điều gì?" 

"Sao lại gọi là âm mưu? Tôi đây chẳng phải đang gặp gỡ lấy lòng cha mẹ vợ đó thôi." 

Ông Mộc tức tới run người: "Giam lỏng chúng tôi gọi là lấy lòng?" 

Hắn nhìn hai người bằng cặp mắt lạnh lẽo: "Chỉ cần hai người phối hợp, mọi chuyện sẽ lại trở về quỹ đạo vốn có của nó. Tôi chỉ là muốn Miên Miên, cũng không phải làm hại gì ai." 

Bà Mộc gạt nước mắt nói vơi hắn: "Cậu giữ nó bên mình chính là hại nó! Buông tha cho nó đi!" 

Hắn sầm mặt xuống, không kiêng nể vung tay giáng một tát lên mặt bà khiến khóe miệng bà rỉ máu, giọng nói âm u mang đầy tử khí: "Ồ, nếu không suy nghĩ thông suốt được, thì kết quả của hai người không đẹp lắm đâu." 


  

Nhấn để mở bình luận

Chính bàn tay anh đã hủy đi tất cả

Về đầu trang

Website đọc truyện nhanh nhất, thân thiện nhất, và luôn cập nhật mới nhất. (Wattpad Vietnam) tập hợp những truyện tiếng việt hay, truyện ngôn tình, truyện convert mới nhất và hot nhất từ Wattpad.

Liên hệ: [email protected] | ToS

Lọc truyệnGiúp nhau tìm truyệnTruyện ConvertCùng kẻ thù thành thânXuyên Thành Vợ Của Nhân Vật Phản DiệnQuyển 1 Bảo Bối Mê Người Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng FULLBắc Thành Có Tuyết FULLQuý Nữ Trọng Sinh Hầu Phủ Hạ Đường ThêHái Trăng FULLXuyên Nhanh Big Boss Làm Nghề Mai MốiSau Khi Ở Chung Cùng Ảnh Đế FULLQuỷ Phu Trời Cho FULLThập Niên 60: Làm Giàu, Dạy ConÁo Rách Quần Manh Câu Người NgủFacebookSSTruyenTìm Truyện

doc truyen

Tùy chỉnh

Xám nhạtXám ĐậmXanh nhạtVàng nhạtMàu sepiaXanh đậmXanh tốiVàng đậmVàng ốMàu trắngHạt sạnSách cũMàu tối

ĐenBenlyRavenAsherTrắngWattpad

Palatino LinotypeBookerlyMinionSegoe UIRobotoRoboto CondensedPatrick HandNoticia TextTimes New RomanVerdanaTahomaArial

16182022242628303234363840

1.01.21.41.61.82.02.22.5

Gợi ý

Danh sách

Thể loại

TruyệnChính bàn tay anh đã hủy đi tất cảChương 8

Chính bàn tay anh đã hủy đi tất cả

Chương 8: Tâm loạn

  

Hắn bỏ lại câu đó rồi đứng dậy rời đi, mặc cho hai người nhìn mình bằng cặp mắt chứa đầy sợ hãi. 

Đời này hắn chẳng cần phải kiêng nể thứ gì cả, chỉ cần là thứ lọt vào được mắt hắn, hắn sẽ cướp lấy. Chỉ kẻ mạnh mới xứng đáng có được những gì mà mình muốn. Lần này chỉ là vì cô quá để ý tới cha mẹ cô nên hắn mới bỏ chút thời gian. Nhưng đó không có nghĩa là hắn sẽ vì bất kì thứ gì mà thay đổi quyết định. 

Tư Đồ Thần cao lãnh bước đi, ánh mắt lạnh tới muốn kết băng. Hắn trỏ về biệt uyển của mình: "Miên Miên đâu?" 

"Thưa ngài, Mộc Miên tiểu thư ở trong phòng." 

Cô hầu gái cung kính cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người đang tỏa ra áp lực kinh người kia. 

Hắn đẩy cửa phòng bước vào, trong chốc lát khi nhìn thấy cô gái thẫn thờ bên cửa sổ, áp suất thấp trở thành cơn gió nhẹ mùa xuân, sát khí nơi đáy mắt cũng rút đi không thấy tăm hơi: "Miên Miên." 

Mộc Miên nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngoảnh đầu lại nhìn hắn bằng cặp mắt ngập hơi sương. Tâm hắn đánh hoảng: "Sao thế?" 

Cô nhào tới ôm lấy thân hình cao ráo, nói bằng giọng mũi đáng thương: "A Thần, em nhớ cha mẹ a." 

Hắn dùng một ngón tay nâng cằm nhỏ của cô lên, cúi người môi mình lên môi cô, vươn đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi cô mà mút mát, rút đi toàn bộ dưỡng khí trong phổi cô, tham lam nuốt hết dư vị ngọt ngào. 

"Ưm..." 

Bị hôn bất ngờ, cô có chút không thích ứng được, theo bản năng mà nhắm chặt mắt lại để mặc hắn làm loạn. 

Nhưng rất nhanh sau đó, cô đẩy hắn ra. Cha mẹ cô đang không rõ tăm tích, cô không cho phép mình ở đây vô pháp vô thiên mà thân mật với nam nhân, cho dù là hắn cũng không được:"Đừng." 

Ánh mắt của Tư Đồ Thần vì biểu hiện của cô mà tối lại, cũng không làm theo lời cô. 

Thấy hắn không có ý dừng, cô dùng cả hai tay đẩy cơ thể cường tráng đang ôm lấy mình. Nhưng kết quả lại bị giữ chặt lại đằng sau lưng. 

Mộc Miên nhìn vào mắt hắn, cảm thấy người này dường như không phải hắn. 

Đôi đồng tử đỏ cạch bây giờ giống như pha lẫn máu tươi, tràn ngập sự độc ác vô tình. Sức lực trên tay hắn lớn vô cùng khiến cổ tay cô có cảm giác sắp bị bóp nát: "A Thần, đau... anh buông em ra!" 

Câu trả lời mà cô nhận được chính là một hồi choáng váng đầu óc, đợi đến lúc hồi phục, cả cơ thể đã đổ trên giường lớn. 

Thân hình cao lớn của hắn đè ép chặt chẽ thiếu nữ nhỏ bé, bàn tay không an phận từng chút từng chút cởi quần áo của cô ra. 

Cô càng kháng cự mãnh liệt hơn: "A Thần! Mau dừng lại!" 

Hắn làm như không nghe thấy, cô lấy hết sức bình sinh giải thoát cho hai cánh tay của mình, lại dồn toàn bộ can đảm giáng một cái bạt tai thật mạnh lên mặt hắn: "Bình tĩnh lại đi!" 

Cả người hắn như hóa đá, không gian bỗng dưng đóng băng, yên tĩnh tới làm người ta sợ hãi. 

Sát ý mãnh liệt lan tràn nơi đáy mắt hắn, cô thậm chí có cảm giác mình cách cái chết chỉ còn gang tấc. 

Hắn dùng đôi mắt lạnh lẽo của mình nhìn cô, nhưng khi thấy gương mặt lấm lem nước mắt cùng đôi đồng tử ngập trong sương mù kia, tâm tình lập tức mềm nhũn, sự độc ác trong mắt cũng rút đi. 

Hắn điều chỉnh lại trạng thái của mình, dang tay ôm lấy cô gái quần áo xộc xệch trước mắt: "Miên Miên, xin lỗi, là anh không tốt. Đừng khóc." 

Mộc Miên sợ hãi không dám động đậy nằm trong vòng tay hắn, cơ thể dường như cũng đang run rẩy. Bộ dạng lúc nãy của hắn quả thật dọa người. Cô chưa từng thấy hắn đáng sợ như vậy. Ánh mắt như dao đó, thật sự khiến da đầu cô tê dại. 

Tư Đồ Thần đặt cô nằm xuống giường, vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp: "Ngoan, anh xin lỗi. Đừng giận." 

Chút ấm áp trong chốc lát của hắn đã khiến cô lập tức quên đi bộ dáng sát thần khi nãy, ngoan ngoãn gật đầu. 

Cô kéo hắn nằm xuống bên cạnh mình, chui tọt vào lòng hắn, áp tai lên lồng ngực rắn chắc, nghe từng nhịp đập mạnh mẽ, cất giọng mũi: "Sau này anh đừng như vậy có được không? Em sợ..." 

Hắn nghe cô làm nũng, tâm tình thoáng chốc trở nên tốt đẹp, ôn nhu đặt môi lên đỉnh đầu cô: "Được, chỉ cần em ngoan ngoãn." 

"Sẽ ngoan mà..." 

Mộc Miên ôm chặt lấy vòng eo hữu lực, dụi dụi đầu vào cổ hắn. 

Từng lọn tóc mềm mại lướt qua yết hầu nam nhân, mang theo cảm giác tê dại khó diễn tả bằng lời. Nơi bị cô chạm vào như có dòng điện chạy qua, khiến ngọn lửa tình đang le lói lập tức cháy rực lên. 

Bàn tay của hắn, muốn chạm vào tấm lưng yêu kiều, nhưng lại nhìn đến một bộ ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn của cô, lại do dự không nỡ. 

Cuối cùng, hắn thở dài đặt tay lên vòng eo mảnh khảnh, vỗ nhẹ hai cái:: “Em đói chưa, chúng ta ăn cơm?” 

Không nhớ thì thôi, bây giờ hắn nhắc tới, cô cảm thấy đúng là có chút đói: “Ừm, có một chút.” 

Hai người xuống giường, cùng tới phòng ăn. Một bàn đồ ăn đã bày sẵn chờ họ, tất cả đều được chuẩn bị theo khẩu vị của cô. 

Cô chống cằm nhìn hắn: “Anh không đặc biệt thích ăn gì sao, lần nào cũng đều là những món em 

thích.” 

Tư Đồ Thần liếc mắt nhìn cô, xấu xa đảo một vòng: “Em.” 

Cô ngơ ngác mất một lát mới ngợ ra ý của hắn, đỏ mặt giận dỗi: "Hứ, không thèm nói chuyện với anh nữa."

Hắn cười hai tiếng: "Được rồi, ăn đi." 

Mộc Miên vùi đầu vào ăn, hoàn toàn không biết, sau khi tầm mắt cô rời đi, ánh mắt của nam nhân đối diện bỗng tối đi... 


  

Nhấn để mở bình luận

Chính bàn tay anh đã hủy đi tất cả

Về đầu trang

Website đọc truyện nhanh nhất, thân thiện nhất, và luôn cập nhật mới nhất. (Wattpad Vietnam) tập hợp những truyện tiếng việt hay, truyện ngôn tình, truyện convert mới nhất và hot nhất từ Wattpad.

Liên hệ: [email protected] | ToS

Lọc truyệnGiúp nhau tìm truyệnTruyện ConvertToàn giới giải trí đều cho rằng tôi thích làm nũngPhần 1 Chạm Tay Thành Yêu FULL[xuyên Nhanh - Caoh] Hằng Đêm Đổi Mỹ NamXuyên Nhanh Cứu Mạng Tất Cả Nam Chủ Đều Tan Vỡ!Xuyên thành tiểu tình nhân của tổng tài hệ phản diệnMỹ Nhân Yêu Kiều Của Nhân Vật Phản Diện Sống Lại RồiChị Dâu Của Nữ ChínhVận May Đổi ĐờiTrước Khi Các Vì Sao Đến FULLMộ Thiếu, Vợ Cậu Lại Trọng Sinh RồiKí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)FacebookSSTruyenTìm Truyện
doc truyen

Tùy chỉnh

Xám nhạtXám ĐậmXanh nhạtVàng nhạtMàu sepiaXanh đậmXanh tốiVàng đậmVàng ốMàu trắngHạt sạnSách cũMàu tối

ĐenBenlyRavenAsherTrắngWattpad

Palatino LinotypeBookerlyMinionSegoe UIRobotoRoboto CondensedPatrick HandNoticia TextTimes New RomanVerdanaTahomaArial

16182022242628303234363840

1.01.21.41.61.82.02.22.5

Gợi ý

Danh sách

Thể loại

TruyệnChính bàn tay anh đã hủy đi tất cảChương 9

Chính bàn tay anh đã hủy đi tất cả

Chương 9: Chân tướng bại lộ

  

Mộc Miên cứ thế sống những tháng ngày buồn tẻ bên cạnh hắn. Mỗi lần đề cập tới việc tìm cha mẹ, đều bị hắn dắt mũi chuyển chủ đề, dẫn tới bây giờ vẫn còn không có thông tin gì cả. 

Mấy tháng trời cô chỉ ở trong biệt thự, không hề bước chân ra ngoài, vẫn luôn nghĩ hắn đang cố gắng hết sức giúp 

cô tìm kiếm. 

Cô ngồi ngoài ban công, hứng những tia nắng ấm áp. Trên chiếc bàn trong nho nhỏ cạnh đó có một tách trà và cuốn sách đang đọc giở. Cô vươn mình một cái đứng dậy, cảm thấy vô cùng chán nản nên đã quyết định tới phòng làm việc của hắn. 

--------------------------------------- 

"Chủ tử, ông bà Mộc phải làm thế nào đây?" 

Tư Đồ Thần giữ im lặng nhìn vào hư vô, ngón tay trên đầu gối theo một tiết tấu đều đặn. Hắn ngồi trên ghế lót da, xoay xoay vài cái mới mở miệng: "Cứng đầu thật đấy..." 

Lâu như vậy rồi, hai người kia vẫn không chịu đồng ý để cô ở bên cạnh hắn. Cô ở bên hắn có chỗ nào không tốt cơ chứ? Ăn ngon mặc đẹp, lại có thể không cần để ai vào mắt. 

Ông bà Mộc dù thế nào vẫn cương quyết không ủng hộ, bất kể là dùng thủ đoạn gì khiến kiên nhẫn của hắn đã sớm hết. Nếu không phải họ là cha mẹ, có tầm ảnh hưởng rất lớn đối với cô thì hắn việc gì phải phí sức như vậy, cứ trực tiếp giữ cô lại là được rồi. 

Giongj nói lạnh lẽo của hắn vang lên, giống như một mệnh lệnh, cho dù là cha mẹ cô, chỉ cần muốn đem cô rời khỏi 

hắn, đều không chút lưu tình: "Không còn giá trị nữa, xử lí đi." 

Hắn vừa dứt câu, đồng thời một tiếng "choang" chói tai vang lên ngoài cửa. Cả hai người trong phòng đều nhìn về phía đó: "Ai!" 

Đĩa đựng hoa quả vỡ tan trên mặt đất khiến những mảnh sứ văng khắp nơi. Hắn đẩy cửa ra, chỉ thấy cô đang run rẩy đứng đó: "Em nghe thấy gì rồi?" 

Âm thanh lãnh đạm bên tai kéo cô trở lại thực tại. 

Thì ra Mộc Miên tới đưa chút hoa quả cho hắn, khôn ngờ lại tình cờ nghe được chuyện điên rồ này. Người mà cô cho rằng vẫn đang dốc sức giúp cô tìm kiếm cha mẹ, thật ra lại chính là kẻ đứng sau màn của vụ mất tích này. Hơn thế nữa, hiện tại hắn còn muốn... giết họ... 

Nước mắt cô ồ ạt trào ra. Biết cô nghe thấy mọi chuyện rồi, hắn còn có thể bình tĩnh như vậy, rốt cục...: "Tư Đồ Thần, anh muốn làm gì họ?" 

Thanh âm của cô run run lại kiên quyết, giống như muốn ngay lúc này ép hắn nói ra mọi chuyện. 

Tư Đồ Thần không chút nao núng đáp lại: "Nghe thấy rồi vì so phải hỏi lại?" 

Cái đầu nhỏ của cô lắc liên tục: "Không phải, em không tin, anh sẽ không làm như vậy." 

Hắn đút hai tay vào túi quần, từ trên cao nhìn cô: "Tin hay không tùy em. Đi đi." 

Câu sau, là hắn nói với thủ hạ của mình, ra hiệu ngay lập tức đi thực hiện việc mà hắn vừa giao. 

Người kia cung kính cúi đầu rồi rời đi.

Mộc Miên vô cùng sợ hãi, lập tức muốn đuổi theo túm gã ta lại, nhưng cơ thể lại bị hắn ghim chặt lấy, không thể 

di chuyển: "Đừng! Không được, mau dừng lại!" 

Giayx dụa thoát khỏi tay hắn không thành, cô xoay người lại: "Anh mau bảo họ dừng lại đi! A Thần, đừng làm vậy mà, mau bảo họ dừng lại đi!" 

Gương mặt nam nhân vẫn lạnh tanh không cảm xúc. Hắn thấy người kia đã đi rồi mới buông cô ra. Ai ngờ vừa rời tay cô gái đã chạy vụt đi. 

Hắn nhìn theo bóng lưng mảnh mai đó, hai giây sau nhanh chóng đuổi theo. 

Tốc độ của một cô gái tay trói gà không chặt làm sao có thể so được với hắn, rất nhanh liền bị hắn bắt lại, giữ chặt hai tay lôi vào trong. 

Thiếu nữ nước mắt đầy mặt không ngừng vùng vẫy muốn thoát khỏi cánh tay rắn chắc như còng sắt kia, nhưng dù có làm thế nào cũng không thể giải thoát cho hai cánh tay của mình. Cô thấy cứng không được, bèn nhẹ nhàng nói với hắn: "A Thần, đừng kéo nữa, em tự đi được, đau quá!" 

Hắn làm sao bị lừa bởi trò con nít này của cô, vẫn không động lòng. Một lát sau, hắn rốt cục cũng dừng lại trước cửa một căn phòng, nhưng không phải muốn thả cô ra, mà trực tiếp ném cô vào trong căn phòng đó, khóa cửa lại: "Ở yên trong đó đợi anh." 

Mộc Miên không ngờ được hắn sẽ nhốt mình lại, lập tức đứng dậy, thình thình đập cửa: "Thả em ra! Mau thả em ra!" 

Gào thét một hồi, cô mất sức ngồi thụp xuống nền nhà lạnh lẽo, khuôn mặt tuyệt mĩ hơi đờ ra. Rốt cuộc vì sao hắn 

lại trở nên thế này cơ chứ. 

Biết nháo lên lúc này hoàn toàn không có tác dụng gì, cô ngoan ngoãn im lặng ngồi trên chiếc giường lớn trong phòng, thu hai chân lại, vùi mặt vào đầu gối. 

Từng sợi tóc đen nhánh rũ trên dra giường trắng muốt, cả gương mặt bị giấu đi, chỉ để lộ hai con mắt xinh đẹp ngấn nước. Một thiên kim tiểu thư như cô, sức chịu đựng cùng với tâm lí có thể lớn và kiên cường đến đâu được chứ? Lúc này, cô chẳng biết phải làm gì để vãn hồi cục diện cả. 

Hiện tại, trong đầu cô đều là những câu hỏi lặp đi lặp lại. Rốt cục vì sao hắn phải làm như thế cơ chứ, vì sao phải hại người thân của cô? Cô tin tưởng hắn như vậy, về sau lại nhận được câu trả lời như thế sao? Rốt cuộc đối với hắn cô là thứ gì cơ chứ?!

Mệt mỏi cùng áp lực cả một ngày trời khiến cô bất tri bất giác ngủ thiếp đi, lần chợp mắt này, khi tỉnh dậy, đã đưa cô vào cơn ác mộng không hồi kết... 

------------------------------------------ 

Khi cô tỉnh dậy thì trời đã tối đen, ánh trăng diễm lệ từ ngoài cửa sổ rọi vào, phủ lên nền đất, tựa như khói sương huyền ảo. Cơn gió nhẹ nương theo ánh trăng luồn vào, nhuộm lên mái tóc đen một lớp sáng bóng. 

Cánh cửa phòng "cạch" một tiếng bị mở ra, thân ảnh cao ráo lọt vào trong tầm mắt cô. Ánh mắt của cô nhìn hắn tràn ngập sự căm ghét. Hắn không thèm để ý bước tới gần, cúi người nâng cằm cô lên: "Thái độ như vậy là không tốt." 


  

Nhấn để mở bình luận

Chính bàn tay anh đã hủy đi tất cả

Về đầu trang

Website đọc truyện nhanh nhất, thân thiện nhất, và luôn cập nhật mới nhất. (Wattpad Vietnam) tập hợp những truyện tiếng việt hay, truyện ngôn tình, truyện convert mới nhất và hot nhất từ Wattpad.

Liên hệ: [email protected] | ToS

Lọc truyệnGiúp nhau tìm truyệnTruyện Convert12 nữ thầnVô CủXuyên Sách Chim Sẻ Nhà Nhị Gia Thành Tinh RồiVương Phi Muốn Tái Giá Rồi Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu PhuNữ Phụ Văn Np Làm Sao Để SốngThiếu Tướng Phu Nhân Là Phúc ThầnChiếm Hữu Tù Binh (đam Mỹ)[h]Thượng Thần Đến Rồi Quyển 1 FULLNghiệnMau Xuyên Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc HoáĐệ Nhất Cuồng Phi Tuyệt Sắc Tà Vương Sủng Thê Vô ĐộFacebookSSTruyenTìm Truyện

doc truyen

Tùy chỉnh

Xám nhạtXám ĐậmXanh nhạtVàng nhạtMàu sepiaXanh đậmXanh tốiVàng đậmVàng ốMàu trắngHạt sạnSách cũMàu tối

ĐenBenlyRavenAsherTrắngWattpad

Palatino LinotypeBookerlyMinionSegoe UIRobotoRoboto CondensedPatrick HandNoticia TextTimes New RomanVerdanaTahomaArial

16182022242628303234363840

1.01.21.41.61.82.02.22.5

Gợi ý

Danh sách

Thể loại

TruyệnChính bàn tay anh đã hủy đi tất cảChương 10

Chính bàn tay anh đã hủy đi tất cả

Chương 10: Cưỡng ép

  

Mộc Miên hất tay hắn ra, từng chữ giống như gằn xuống mà thốt ra: "Anh làm hại cha mẹ tôi, tôi thành quỷ cũng không buông tha cho anh!" 

Nam nhân bật cười, tiếng cười khe khẽ trong trẻo như nước rót trên ngọc nhưng lại âm u lạ thường. 

Tư Đồ Thần lạnh mặt đi, đè vật cô ra giường, thô bạo ghìm hai tay cô lại, vùi mặt vào hõm cổ cô, điên cuồng gặm cắn. Cô bị làm cho bất ngờ bởi hành vi của hắn, lập tức giãy dụa kịch liệt. 

Cằm nhỏ của cô gái bị bóp lấy, ép phải hé môi, tiếp đó, đầu lưỡi hắn linh hoạt chui vào khoang miệng cô, mạnh mẽ 

càn quấy. Dòng lệ lấp lánh trào ra từ khóe mắt cô, lăn trên gò má tinh tế, thấm xuống tấm dra trải giường trắng muốt: "Ưm... ứm hức..." 

Nếu là trước kia, hắn có lẽ đã phải lo đến sốt vó khi thấy cô khóc. Nhưng bây giờ, bộ mặt thật của hắn đã bị lật ra, hắn hoàn toàn vô tình nhìn nước mắt cô lã chã rơi mà không có biểu cảm dư thừa nào. 

Hắn dùng một tay giữ lấy cô tay còn lại như rắn nước luồn vào lớp áo mỏng manh. 

"Không!!!" 

Hét một tiếng, cô dồn hết sức lực của mình thoát khỏi tay hắn, vùng dậy bỏ chạy. Nhưng chân cô còn chưa kịp đặt 

xuống nền đất, đã bị một lực đạo mạnh mẽ kéo ngược trở lại, ném mạnh trên đệm êm khiến cô chóng váng: "Muốn chạy? Em ngây thơ quá rồi." 

Lời hắn vừa dứt, quần áo trên cơ thể cô cũng bị xé toạc thành nhiều mảnh, rơi lả tả trên giường. 

Thân thể ngọc ngà hiện rõ mồn một khiến dục vọng trong mắt hắn sục sôi. Hắn đưa tay bắt lấy đôi bồng trắng tuyết, dùng sức nắn bóp thành đủ hình dạng, lại từ từ cởi đồ trên người mình ra. 

Bờ môi lạnh lẽo áp lên môi cô, rất nhanh liền truyền tới cảm giác đau xót. Tiểu khả ái này đúng thật là gan to, lại có thể cắn môi hắn đến bật máu. 

Tư Đồ Thần liếm đi vết máu nơi khóe môi, cúi người cắn lên bả vai cô. 

"Ah... dừng lại ứm..." 

Từng tiếng rên kiều mị thoát ra từ cổ họng cô khiến hắn vô cùng thỏa mãn. Bàn tay to lớn lướt trên từng tấc da thịt trắng nõn mềm mại, môi bạc đi tới đâu, nơi đó để lại dấu hôn đỏ hồng chói mắt. 

Mảnh vải cuối cùng trên người cô bị hắn cởi xuống, nơi bí mật của nữ nhân bại lộ dưới con mắt đỏ tươi của nam nhân. 

Hắn một tay đỡ lấy lưng cô, cúi người áp môi lên hai cánh hồng kiều diễm, tay còn lại thăm dò nơi hoa viên ẩm ướt, từ từ xâm nhập vào sâu bên trong. 

Mộc Miên mặc dù không muốn kêu thành tiếng, lại không có cách nào khống chế bản thân mà rên lên kích tình. 

Thiếu nữ khóc nức nở lên, lại vẫn không thể khiến biểu cmr trên gương mặt người nam nhân kia biến đổi dù chỉ một chút. Tim cô dấy lên từng hồi chua xót. Rốt cuộc tất cả lựa chọn của cô đều là sai làm sao? 

Không đến vài phút sau, hạ thân cô đã cảm nhận được đau đớn khôn cùng. Dị vật cứng rắn nóng bỏng đâm sâu vào cơ thể cô gái khiến cả người cô như bị điện giật, co rúm lại như con tôm, miệng kêu lên đứt quãng: “Aaa… ha… a…” 

Tiếng rên rỉ mê người của cô giống như rót thêm cho hắn một liều thuốc kích thích, lập tức điên cuồng đưa đẩy vòng eo hữu lực, khiến cô khóc nấc lên. 

Động tác của hắn không nhẹ nhàng ôn nhu như lần đầu tiên nữa, mà thô bạo mãnh liệt, giống như một con sói đói vồ được miếng mồi ngon, lập tức cắn xé đến không còn sót lại thứ gì. 

Đau đớn thể xác và sự chua xót trong tâm hòa vào với nhau khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng với ý nghĩ hắn sẽ nương tay với cô. 

Mộc Miên bị hắn làm tới không còn sức lực vùng vẫy, nằm dưới thân hắn như một con cá chết, mặc hắn dùng thân thể mình để thỏa mãn dục vọng. Đôi mắt cô trở nên vô thần, dường như mất đi ánh sáng, chỉ còn lại một mảng tăm tối tĩnh mịch. 

Tư Đồ Thần hoàn toàn không lay động trước bộ dạng này của cô, vẫn ra sức mà dày vò thân thể yếu ớt. Lúc này, trong mắt của hắn hoàn toàn không còn sự cưng chiều và yêu thương đối với cô như lúc ban đầu nữa, mà trong đó toàn là hàn băng lạnh lẽo, lạnh đến nỗi khiến bất cứ ai nhìn vào đều phải phát run. 

Dưới sự hung mãnh như vũ bão của hắn, cô ngất lịm đi. Mặc dù đã ngất đi, nhưng những tiếng nức nở trong cổ họng cùng với dòng lệ mặn chát thì vẫn không ngừng lại. 

Sau khi đã thỏa mãn, hắn phóng thích vào sâu bên trong cơ thể cô rồi dừng lại thở dốc, dùng ánh mắt phúc tạp nhìn vào gương mặt tí nhợt, đưa tay lau nước mắt cho cô. 

Người đàn ông cúi xuống hôn nhẹ lên bờ môi ngọt ngào rồi nằm xuống bên cạnh, ôm trọn cơ thể đầy vết tích hoan ái vào lòng. 

Bàn tay thô ráp thon dài của hắn cầm lấy vài lọn tóc đen mượt của cô, áp lên môi mình, nhắm mắt tận hưởng hương thơm nhàn nhạt của thiếu nữ: "Miên Miên, đời này, kiếp này, em đừng hóng thoát khỏi bàn tay tôi. Em, mãi mãi chỉ có thể là của tôi..." 

Hắn lạnh lùng nhả ra từng chữ, âm thanh lãnh đạm mà quyết liệt, như một lời phán quyết cho quãng đời còn lại của cô, đã định là sẽ bị hắn chiếm hữu. 


  

Nhấn để mở bình luận

Chính bàn tay anh đã hủy đi tất cả

Về đầu trang

Tải ứng dụng Wattpad App đọc offline trên điện thoại của bạn

Website đọc truyện nhanh nhất, thân thiện nhất, và luôn cập nhật mới nhất. (Wattpad Vietnam) tập hợp những truyện tiếng việt hay, truyện ngôn tình, truyện convert mới nhất và hot nhất từ Wattpad.

Liên hệ: [email protected] | ToS

Lọc truyệnGiúp nhau tìm truyệnTruyện ConvertBẫy Mùa Hè FULLChân Mệnh Hoàng Hậu FullTam Hỏa FULLKình Thiên Kiếm ĐếTân Nương Khó Làm FULLNếu Không Phải Là Em FULLBé Khóc Nhè Omega Của Đại Lão Rất Giỏi Làm NũngNgông Cuồng Cùng Em FULLPhế Sài Truy Mỹ Ký FULLCô Thư Ký Quyền Lực Của Tổng TàiVụ CốcFacebookSSTruyenTìm Truyện

doc truyen

Tùy chỉnh

Xám nhạtXám ĐậmXanh nhạtVàng nhạtMàu sepiaXanh đậmXanh tốiVàng đậmVàng ốMàu trắngHạt sạnSách cũMàu tối

ĐenBenlyRavenAsherTrắngWattpad

Palatino LinotypeBookerlyMinionSegoe UIRobotoRoboto CondensedPatrick HandNoticia TextTimes New RomanVerdanaTahomaArial

16182022242628303234363840

1.01.21.41.61.82.02.22.5

Gợi ý

Danh sách

Thể loại

TruyệnChính bàn tay anh đã hủy đi tất cảChương 11

Chính bàn tay anh đã hủy đi tất cả

Chương 11: Giam cầm

  

Mộc Miên tỉnh lại, mặt trời cao quá đỉnh đầu, từng mảng nắng hẹp dài xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ, hất trên mặt đất. Cô ngây ra mất một lúc mới hoàn toàn nhìn rõ xung quanh. 

Cô vốn muốn đưa tay lên dụi mắt, nhưng cảm giác nặng nề ở cả hai cổ tay khiến cô hơi khó cử động. 

Tay của cô vừa nâng lên, đã nghe thấy tiếng “leng keng” truyền tới. Cô cả kinh co hai chân lại, tiếng động lại vang lên càng rõ ràng hơn. 

Thiếu nữ sắc mặt trắng bệch, một vẻ không thể tin được nhìn cổ tay và cổ chân mình đang bị kìm hãm bởi những sợi xích kiên cố. 

Cô vội vàng tìm cách muốn thoát ra. Vốn chỉ nghĩ hắn nhất thời muốn cô nên mới đem cô nhốt tại đây. Nhưng cô không hề nghĩ tới, người nam nhân như thần kia lại muốn đem cô như một sủng vật mà xích lại, giam cầm. 

Chân tay Mộc Miên cử động loạn xạ khiến những mắt xích va lại với nhau tạo nên âm thanh lanh lảnh ngày càng lớn. Nhưng dù cô cố gắng thế nào, cũng không thể cậy được khóa của xích ra. 

Cũng còn may, dây xích này khá dài, cô có thể rời giường một khoảng cách. Cô nhảy xuống giường, tìm hết mọi ngóc ngách có thể tìm, vẫn không tìm thấy thứ gì có thể dùng để mở khóa ra. 

Cô gái thử co thật mạnh mấy sợi xích, muốn làm nó bật ra, nhưng hiển nhiên là cô nghĩ quá đơn giản rồi. Một người có tính cách cẩn thận như hắn sao lại để chìa khóa hay thứ đồ vật nào có thể mở khóa trong phòng này cơ chứ. Hơn nữa, sợi xích vừa dày vừa nặng thế này không phải muốn đứt là có thể đứt được. 

Lúc này cô mới bình tĩnh lại quan sát mọi thứ trong căn phòng. 

Nơi này hoàn toàn trống trải, ngoài chiếc giường ra, cũng chỉ có một cái tủ nho nhỏ, một bàn trang điểm và một phòng tắm. Cô muốn kêu cứu cúng không có cách nào, đây là địa bàn của hắn, có kêu toạc cổ họng ra vẫn chẳng làm được gì. Hắn đã loại bỏ mọi nguy cơ có thể giúp cô trốn thoát. Xem ra… hắn đã có ý định này từ lâu rồi… 

Mộc Miên cười một tiếng tự giễu cho sự ngu ngốc của bản thân, đã bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền, bị đưa vào bẫy lúc nào cũng không biết, ngược lại còn không thèm nghe theo lời khuyên của mọi người, để cha mẹ vì mình mà gặp nguy hiểm. 

Cô bất lực ngồi thụp xuống nền đất lạnh lẽo, suối tóc đen rũ trên mặt đất tán loạn. Chiếc vày trắng càng tôn lên làn 

da dày đặc vết tích ái muội của cô. 

Đúng lúc đó, hắn mở cửa bước vào, lạnh lùng đứng đó nhìn bộ dạng thảm hại của cô, mắt cũng không chớp lấy một cái, hoàn toàn không có chút nào là thương tiếc. 

Thiếu nữ ngước đôi mắt tràn ngập hận ý lên nhìn hắn. Nếu ánh mắt có thể giết người, hắn chắc đã sớm đi chầu Diêm Vương từ lâu. 

Tư Đồ Thần ngồi xổm xuống, dưới ánh mắt kia, đưa tay bóp lấy khuôn mặt cô gái: “Có phải em không cần đôi mắt của mình nữa không?” 

Cô vẫn căm hận nhìn hắn như cũ, không hề bị dọa tới. Nhìn dáng vẻ này của cô, hắn càng muốn trêu chọc, ghé sát bờ môi bạc bên cạnh vành tai mẫn cảm: “Hận sao?” 

Mộc Miên đẩy mạnh hắn ra, giọng nói khàn đặc lạnh lẽo: “Anh nói yêu tôi, nhưng anh giết cha mẹ tôi. Bây giờ còn giam cầm tôi, anh nói tôi không nên hận anh sao?” 

Hắn cười, tiếng cười trầm thấp âm u đến đáng sợ: “Đúng là đáng hận. Nhưng có điều… em nói sai rồi.” 

Cô nghi hoặc nhìn nam nhân có gương mặt tuấn mĩ, đầu lông mày nhíu chặt vào nhau. 

Giongj nói không chút nhiệt độ của hắn vang lên: “Thứ nhất, tôi không giết cha mẹ em.” 

Nghe được, mắt cô mở to hết cỡ, đưa hai tay túm lấy cổ áo hắn: “Anh nói sao? Cha mẹ tôi…” 

Tư Đồ Thần giơ điện thoại lên, trong màn hình là hình ảnh cha mẹ cô ngồi trong một gian phòng trống không. Hai người họ vẹn toàn không tổn hại, tâm tình vẫn luôn treo lơ lửng trên cao lúc này mới có thể hạ xuống phần nào. Nhưng câu nói tiếp theo của hắn dường như khiến cô rơi xuống vực sâu vạn trượng: “Chỉ là tôi chưa muốn giết mà thôi.” 

Có vẻ hắn vô cùng hứng thú với việc hành hạ tâm trí cô, tiếp tục nói: “Có điều… nếu em chịu ngoan ngoãn, chủ động một chút, làm tôi hài lòng, tôi sẽ xem xét việc giữ lại mạng cho bọn họ.” 

Mộc Miên mở to mắt đẹp nhìn hắn, hiển nhiên không thể ngờ được một người luôn lãnh đạm lịch thiệp như hắn, lại có thể đua ra yêu cầu đáng xấu hổ như vậy đối với cô. 

Không để cô phản ứng kịp, hắn lại nói tiếp: "Còn chỗ sai thứ hai của em là... hình như tôi chưa từng nói "yêu" em." 

Tựa như ngũ lôi oanh đỉnh, thân hình cô chết sững tại chỗ, ánh mắt cũng dại ra. 

Đúng vậy, hắn nói không sai. Từ đầu chí cuối, hắn chưa từng nói với cô một chữ "yêu". Tất cả đều là cô tự đa tình, tự cho mình là đúng. 

Tất cả thứ gọi là tình yêu từ hắn mà trước giờ cô cảm nhận được, đều là những mộng tưởng của mình cô. 

Có lẽ ngay từ lúc đó, họ không nên bắt đầu. Như vậy, cũng không dẫn đến cục diện khiến cô đau như bây giờ. 

Bả vai của cô run lên, nhưng lại quật cường không cho nước mắt chảy ra, đến giọng nói cũng vì sự kìm nén đó mà trở nên run rẩy: "Có thật là... nếu tôi nghe lời, anh sẽ để họ đi không?" 

Tư Đồ Thần cười khẩy: "Tôi sẽ xem xét tha cho họ." 

Hắn vừa dứt lời, đã thấy ánh mắt cứng cỏi của cô nhìn hắn: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Anh dám thất hứa, tôi liều mạng với anh." 

Nam nhân hắc ám không lên tiếng nữa. Lời của cô hắn cũng nghe không lọt tai. 

Hắn không phải quân tử gì cả, hắn là một tên tiểu nhân keo kiệt. Không yêu cô, nhưng lại muốn có được cô, không nhường cho ai khác... 


  

Nhấn để mở bình luận

Chính bàn tay anh đã hủy đi tất cả

Về đầu trang

Website đọc truyện nhanh nhất, thân thiện nhất, và luôn cập nhật mới nhất. (Wattpad Vietnam) tập hợp những truyện tiếng việt hay, truyện ngôn tình, truyện convert mới nhất và hot nhất từ Wattpad.

Liên hệ: [email protected] | ToS

Lọc truyệnGiúp nhau tìm truyệnTruyện ConvertVăn Phòng Ẩn Hôn FULLCả triều văn võ toàn ưu phiềnTổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư HỏngMỹ Nhân Yêu Kiều Của Nhân Vật Phản Diện Sống Lại RồiTân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái FULLChuông Bạc Huyết Tế Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không VuiCô Vợ Câm Quá Bá ĐạoCúc Hoa Ngày Ngày Đêm Đêm Đều Bị Dọa Cho Run RẩyTiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70Anh Rể Không Chịu Buông TayBạn Trai Cũ Bị Tôi Bỏ Rơi Mất Trí NhớFacebookSSTruyenTìm Truyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro