Chap 3: Nam Taehyun chuyển đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngày hôm sau, cũng là ngày hắn được nghỉ, hắn cố tình ở nhà chỉ để đợi người đó đến. Bắt đầu từ ngày hôm nay, hắn sẽ trở về nhà thường xuyên hơn, anh sẽ được nhìn thấy hắn nhiều hơn, được nghe giọng nói trầm ấm đó và quan trọng là được nhìn thấy nụ cười chưa bao giờ thuộc về mình. Nhưng mà, đặc biệt lại có thêm sự hiện diện của một người khác. Tiếng xe dừng lại trước cổng nhà, thân ảnh Nam Taehyun xinh đẹp tiến vào nhà, vừa thấy hắn đã nhào vào lòng ôm chặt, giọng nũng nịu.


"Seunghoonie, người ta rất nhớ anh đó! À, đây là phó tổng phu nhân sao?" - Nam Taehyun đưa đôi mắt khinh khỉnh nhìn anh.


"Không cần quan tâm! Anh đưa em lên phòng!"


"Nhưng em là khách, dù sao cũng phải chào trước đã. Chào anh, em là Nam Taehyun, em sẽ ở đây cho đến khi Seunghoonie nhà em cảm thấy quen với nơi này, sau này nhờ anh giúp đỡ nhiều hơn!" - cậu ta chào anh với một giọng điệu không thể kiêu ngạo hơn, sau đó còn tặng cho anh một ánh mắt không mấy thiện cảm.


Nói rồi hai bóng người tình tứ dìu nhau bước lên tầng, anh vẫn đứng đó bất động ngẩn ngơ, cười không được khóc cũng không xong, anh chưa bao giờ cảm thấy mình bất lực như lúc này!


"Kim Jinwoo, anh đứng đó làm gì, còn không mau đem nước lên!"


"À... vâng!" - đến khi nghe tiếng hắn quát anh mới thực sự hoàn hồn, vội vội vàng vàng đi chuẩn bị nước.


"Cậu Jinwoo, để tôi mang lên phòng cậu chủ được rồi!" - bà Goo cố gắng giành khay nước từ tay anh, nhưng nhận lại là cái lắc đầu từ chối.


"Không cần đâu, cháu tự mang được! Không sao, cháu không sao mà!" - Jin Woo mỉm cười ý muốn bảo bà không cần lo lắng, anh không yếu đuối đến mức này.


Lật đật mang khay nước lên tầng hai mà hai tay anh như thế này làm sao gõ cửa đây? Nhưng mà, hắn là chồng anh, tại sao phải khách sáo như vậy chứ? Nghĩ thì thế thôi, anh vẫn phải lên tiếng báo cho hắn biết chứ.


"Seunghoon, anh vào nhé!"


Không nghe thấy tiếng trả lời, cửa lại không khoá nên anh cứ mạnh dạng đẩy cửa đi vào.


Nam Taehyun xinh đẹp dịu dàng yên vị trên đùi của hắn, đôi tay mảnh khảnh ôm chặt lấy cổ hắn, còn ghé đôi môi quyến rũ thì thầm vào tai hắn, Seunghoon thì vòng tay qua eo Nam Taehyun, miệng nở nụ cười ngọt ngào động lòng người, sau đó hắn đưa mắt nhìn thì đúng lúc thấy anh đi vào hắn đưa tay kéo cằm của Nam Taehyun qua định hôn thì... xoảng... tiếng ly tách đổ vỡ vang lên phá tan không gian ngọt ngào. Nam Taehyun giật mình nhìn sang, Seunghoon cũng theo đó nhíu mày, mặt thể hiện rõ sự tức giận.


"Xin lỗi, anh... anh dọn ngay!"


Kim Jinwoo run sợ, vội vàng cuối xuống gom nhặt lại mảnh vỡ, nhưng mảnh thủy tinh sắc bén lạnh lùng xướt ngang, ngón tay liền bị thương, anh đau đớn cười khổ, có lẽ ông trời đang muốn trừng phạt anh đây mà! Seunghoon nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhìn máu từ ngón tay của anh chảy không ngừng, rơi xuống đất thành từng giọt, hắn lại càng tức giận hơn.


"Anh làm cái gì vậy hả?"


Tiếp đó, hắn mang bộ mặt hung tợn đi đến chỗ anh, cầm ngón tay đang chảy máu lập tức đưa vào trong khoang miệng. Cảm nhận được khoang miệng ấm nóng của hắn đang bao bọc lấy ngón tay của mình thì anh giật mình định rút lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người đến nơi của hắn nên cứ để yên như vậy! Còn hắn sau khi cảm thấy miệng mình nồng đậm vị máu tanh thì mới nhận thức được hành động của mình! Hắn đang làm cái quái gì vậy? Nam Taehyun đứng ngẩn ngơ đến bây giờ vẫn chưa hết ngạc nhiên vì hành động bất ngờ đó, Lee Seunghoon từ khi nào lại tức giận đến mức không kiềm chế được? Lee Seunghoon từ khi nào lại để tâm đến Kim Jinwoo? Nam Taehyun thật sự không muốn hiểu.


Cuối cùng, anh không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, chỉ biết tim anh thực sự đập rất mạnh, mặt cũng đỏ hết cả lên, đến khi hoàn hồn trở lại thì bà Goo đã giúp anh sát trùng rồi băng bó ngón tay xong hết rồi! Anh vừa định hỏi bà Goo thì bắt gặp hai thân ảnh từ trên tầng đi xuống, hắn định ra ngoài sao?


"Seunghoon, em định đi đâu sao?"


"Đó là quyền tự do của tôi, anh định quản nữa sao?" - hắn lạnh nhạt hỏi ngược lại anh, đúng rồi, đây mới chính là Lee Seunghoon lạnh lùng tàn nhẫn mà anh biết!


"Không, anh... "


"Tôi và Taehyun đi dự tiệc công ty, tôi không về, không cần chờ!" - hắn cắt ngang lời anh, quăng lại cho anh một câu nói rồi cứ thế kéo tay Nam Taehyun đi ra phía xe.


"Cậu Jinwoo, cậu không sao chứ, có còn đau không?"


"Cháu không sao, không đau nữa!" - Jinwoo xua tay cười xoà.


"Phải cẩn thận đấy! Cậu Jinwoo này, tôi có một số việc ở nhà phải giải quyết, tôi muốn xin nghỉ vài ngày?"


"Thế ạ? Bà cứ về lo việc nhà đi!"


"Cậu ở nhà phải cẩn thận đấy nhé, đừng để bị thương."


Bà Goo chu đáo dặn dò anh thật kỉ, bà rất lo lắng việc cậu chủ Seunghoon và cái cậu Nam Taehyun kia sẽ làm khó Jinwoo, đứa bé ngốc này chỉ biết lặng lẽ chịu khổ một mình. Bà thật sự lo lắng cho anh!


Tối hôm đó, anh một mình ngồi bó gối ở sofa đợi hắn, dù hắn đã nói trước sẽ chẳng về nhưng thói quen vẫn là thói quen, có đôi lúc anh thấy mình cần bỏ cái thói quen ngu ngốc này, nhưng rồi vẫn cứ cố chấp giữ lấy, cố chấp ôm hy vọng, cố chấp đợi hắn về.


Cố chấp là gì? Cái gọi là "cố chấp" chính là tổn thương đến tận cùng xương tủy vậy mà vẫn không thể nào buông tay. Cái gọi là "cố chấp" chính là vẫn cứ cố yêu dù biết người đó không hề yêu mình. Kim Jinwoo chính là con người cố chấp như vậy!


——————————————————



Hôm nay ngày 21-01-2018
Happy Birthday cục Mochi sexy của chúng ta, leader quyền lực của Winner.
#SexyDdeungyoonieDay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro