🍊 Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

Lý Hồng Phong trên đường về phát hiện người trong thôn đều dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, giống như đồng tình lại như đáng thương, trong lòng liền có chút hoảng.

Cô cũng không thể hỏi người ta sao lại dùng ánh mắt như thế nhìn cô, có phải có chuyện gì xảy ra, mắt thấy sắp tới cửa nhà chỉ có thể tăng tốc bước chân cắm đầu đi lên phía trước.

Đẩy cửa ra, Diệp Thúy Hương đang nhặt rau, Đoàn Thanh Ân không trong sân chắc ở trong phòng cầm vở tô tô vẽ vẽ, tất cả vẫn như thường ngày thần kinh căng thẳng của Lý Hồng Phong cũng thả lỏng ra.

"Hồng Phong trở về à, muốn ăn gì không mẹ làm cho con."

Diệp Thúy Hương phát hiện Lý Hồng Phong trở về, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười nhiệt tình ghê gớm.

Trong lòng Lý Hồng Phong ấm áp, lắc đầu nói khẽ:"Con ăn ở trường rồi mẹ, mẹ nghỉ một lát con tới nhặt rau."

"Không nóng nảy mẹ có chuyện nói cho con."

Diệp Thúy Hương chột dạ góp cho đủ số nói chuyện xảy ra trước cửa nhà họ Đoàn cho con dâu, bà thật sự muốn giúp đỡ che che lấp lấp, nhưng thôn này nhiều người biết, chuyện lại huyên náo rất lớn coi như bà không nói, cũng sẽ có người nói cho Lý Hồng Phong chuyện tốt này.

So với việc để con dâu nghe người khác thêm mắm thêm muối, còn không bằng bà nói rõ ràng từ đầu chí cuối, ôm ý nghĩ này Diệp Thúy Hương trực tiếp nói rõ, nói xong còn nhịn không được quay đầu trừng mắt nhìn phòng sau lưng.

Thằng nhóc thúi này nói doạ người lưu loát như thế cũng không nghĩ tới cảm nhận của con dâu.

Trừng mắt thì trừng mắt, Diệp Thuý Hương là người làm mẹ tự nhiên sẽ giúp con trai thế là bà thở dài một hơi, đau lòng lại trìu mến đối với Lý Hồng Phong, "Con cũng đừng trách Thanh Ân, nó cũng là tức giận, con không ở nhà nên không biết, bác gái và chị họ con quả thực muốn đạp lên đầu chúng ta đi tiểu và đại tiện, một xe quần áo rách nát còn ép chúng ta mua."

"Không đồng ý thì họ ngồi cửa làm loạn, còn dính líu đến con, nói con không hiếu thuận, con cũng biết Thanh Ân nhà chúng ta vẫn luôn hướng về con, không phải sao, nghe hai người kia nói con không tốt liền gấp, há miệng ra liền nói thành như vậy, lúc ấy một đống người nhìn dù muốn thu lại cũng không được, khẳng định không có ý bức con."

Lý Hồng Phong im lặng vài giây, kéo ra một nụ cười, "Mẹ, con biết Thanh Ân vì tốt cho con."

Lúc này cắt đứt quan hệ, đối với cô mà nói tuyệt đối là một chuyện tốt, chỉ cần nhìn chuyện nhà họ Lý đạp lên cô ép nhà họ Đoàn mua quần áo là biết, còn không cắt đứt thì về sau bọn họ sẽ càng làm loạn thêm.

"Mẹ không cần lo, Thanh Ân kéo chuyện này ra, về sau con không vào nhà họ là được."

Trong lòng Diệp Thúy Hương an ủi, nhẹ gật đầu, "Mẹ cũng biết ép con không qua lại với nhà mẹ là để con ấm ức, mẹ cam đoan, về sau nhà chúng ta là nhà mẹ con cũng là nhà chồng tuyệt đối không ai có thể bắt nạt con."

"Được rồi, về phòng nghỉ ngơi đi, nói mấy lời với Thanh Ân, về sau, người một nhà chúng ta yên ổn sinh hoạt."

Lý Hồng Phong lần này không ở lại hỗ trợ, cô chờ không được muốn gặp chồng mình.

Vào phòng, cô liếc mắt đã thấy Đoàn Thanh Ân ngồi bên cửa sổ tính sổ sách, nghe được tiếng vén rèm Đoàn Thanh Ân ngẩng đầu nhìn sang thấy là cô thì nhếch môi lên.

"Trở về rồi?"

Nghe tiếng anh, Lý Hồng Phong không khống chế được đỏ mắt, cô dồn dập tiến lên ôm chồng mình, nghẹn ngào:"Anh làm vậy cũng không sợ người khác nói ra nói vào."

Cô luôn thông minh bằng không cũng không tới mức luôn nhận học bổng, nghe mẹ chồng nói xong đầu đuôi câu chuyện, Lý Hồng Phong liền hiểu tại sao chồng ngay trước mặt nhiều người nói ra lời ép cô lựa chọn.

Dù nhà họ Lý cầm gia sản của cô, chiếm khoản bồi thường còn muốn chiếm thân phận ân nhân, cô được họ nuôi lớn là sự thật không thể chối cãi chỉ cần một ngày không đoạn tuyệt quan hệ thì cô vẫn là cháu gái họ nuôi lớn, Lý Hồng Phong không thể "vong ân phụ nghĩa".

Mà dưới tình huống như vậy, Đoàn Thanh Ân đứng dậy, vác tất cả bêu danh trên người mình để Lý Hồng Phong "hoàn toàn không phản kháng" "không thể không" đoạn tuyệt với nhà họ Lý.

"Anh sợ cái gì, gây sự trước cũng không phải anh." Đoàn Thanh Ân cười sờ đầu vợ, ấm giọng trấn an:"Một đống người nhìn thấy hai người kia từng bước ép sát, anh lại một mực nhường nhịn, huống chi anh là người trẻ tuổi, người khác nói cũng chỉ nói hai người kia khinh người quá đáng."

Lý Hồng Phong xoa xoa mắt, vẫn nghẹn ngào:"Anh không biết chứ trong thôn có một số phụ nữ đặc biệt thích nói xấu, không thể nói ra hết, huống chi lời của anh lại là thật."

Cô còn nhớ rõ, lúc cô muốn học cấp hai bác gái không đồng ý, một số người trong thôn nói cô thế nào.

—— "Một con nhóc con học tiểu học còn chưa đủ còn muốn học cấp hai thật sự là tâm lớn."

—— "Bác trai nó trồng trọt, nuôi nó một cái trang sức vướng víu, nó sao không biết thông cảm thế chứ."

—— "Nhìn qua rất vững tâm, nói không chừng về sau là bạch nhãn lang (kẻ vô ơn bạc nghĩa)."

Khi đó nếu không phải Lý Hồng Phong được trường học coi trọng, chạy một chuyến lên trường cấp hai xin miễn toàn bộ học phí cho cô, cô đã sớm bỏ học lập gia đình.

Từ đó về sau Lý Hồng Phong hiểu, loại tình huống này của cô dư luận tuyệt đối sẽ không đứng bên cô.

"Em có phải đã quên, nhà chúng ta thu mua quần áo trong thôn?" Đoàn Thanh Ân có chút nhíu mày, đắc ý cười với Lý Hồng Phong, "Nhà chúng ta là cơm cha áo mẹ của cả thôn, chỉ cần họ còn muốn kiếm tiền cũng không dám đắc tội chúng ta, phụ nữ thôn nói ra nói vào cũng không dám nói chúng ta dù có nói cũng là nói em đáng thương, yên tâm đi."

Lý Hồng Phong kinh ngạc, đúng vậy, cô cũng quên mất gốc rạ này.

Bây giờ cô không phải là bé gái mồ côi không nơi nương tựa, cô đã là vợ Thanh Ân.

Lý Hồng Phong tựa vào trên người anh:"Làm sao anh biết cha mẹ em có khoản bồi thường? Em không có nói với anh."

"Không cần phải nói, tính chi tiêu nhà bác trai em là biết rồi, trừ phi bọn họ thật sự trộm tiền nếu không dựa theo họ tiêu xài, kiếm hai mươi năm đều không kiếm được nhiều tiền như vậy."

"Em cũng không cần thấy có lỗi, trong thôn không có người nào biết nhà em có khoản bồi thường, muốn nói họ không có tâm giấu diếm ai mà tin lại còn dùng thanh danh của em đến uy hiếp anh, dạng thân thích này cắt đứt mới là chuyện tốt."

Nói xong, Đoàn Thanh Ân nghiêng người sang, lôi kéo tay vợ vỗ vỗ, hòa nhã nói:"Những chuyện này em không cần phải để ý đến, an tâm học, trong nhà có anh."

Không có lời nào làm Lý Hồng Phong quen nuốt đắng cay vào bụng an tâm như thế.

Cô nhất thời không biết nên nói cái gì, khó được có chút mềm yếu tựa đầu vào vai chồng.

Đây là chồng của cô, anh sẽ che chở cô.

"Cám ơn anh."

Nghe Lý Hồng Phong nhẹ giọng nói câu này, Đoàn Thanh Ân cười.

"Không khách sáo."

"Anh cam đoan ngày tháng sau đó sẽ càng ngày càng tốt."

****

Những ngày tiếp theo rất bình thản, nhà họ Lý thành trò cười cả thôn, cha Lý đối với chuyện vợ con giấu diếm mình đi nhà họ Đoàn làm loạn, kết quả chuyện thành như vậy thì nổi trận lôi đình, lúc đầu muốn ăn nói khép nép xin lỗi nhìn xem có thể để cho chuyện này chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ chuyện nhỏ coi như không có hay không, kết quả Đoàn Thanh Ân thằng nhóc con vài cọng tóc kia một chút mặt mũi cũng không cho, cắn chết chuyện đi cục cảnh sát hoặc trả tiền.

Trong thôn nghị luận ầm ĩ, có vài người cao tuổi dùng ánh mắt thất vọng nhìn ông ta, Đoàn Thanh Ân cho họ thời gian hai ngày, hoặc trả tiền hoặc đi cục cảnh sát, tiền thì về cơ bản nhà họ Lý đã sớm tiêu không sai biệt lắm, nơi nào còn tiền.

Đoàn Thanh Ân mạnh mẽ, nửa điểm cũng không chịu nhượng bộ, cha Lý chỉ có thể kiên trì, đưa giấy tờ nhà đất và phòng góp đủ số cho Lý Hồng Phong.

Người bị gọi là thằng nhóc vài cọng tóc cầm những vật này vẫn chưa thấy đủ, "Khoản bồi thường đâu?"

Cha Lý hận không thể nuốt sống anh, đã nhiều năm như vậy, trong nhà thêm nhiều đồ, đi nơi nào tìm khoản bồi thường cho Lý Hồng Phong.

Nhưng nhìn Đoàn Thanh Ân đứng bên mấy người cao tuổi, cha Lý chỉ có thể cắn răng bày vẻ đáng thương, "Trong nhà thật sự không có tiền, nuôi một đứa bé cũng không phải chuyện dễ dàng..."

Đoàn Thanh Ân tại chỗ móc ra bàn tính, lấy tốc độ cực nhanh tính toán rõ ràng Lý Hồng Phong từ nhỏ đến lớn tốn hao bao nhiêu.

Cuối cùng, dưới sắc mặt xanh xám của cha Lý, thanh niên thu bàn tính, giọng điệu bình thản, "Không tính học bổng Hồng Phong mang về, cô ấy đã lớn như vậy tiêu tiền còn không nhiều bằng bác mua xe đạp, đương nhiên, nếu bác có bổ sung thì hiện tại có thể nói ra."

Cha Lý không có cách nào bổ sung, Đoàn Thanh Ân tính từng cái lại như nói Lý Hồng Phong căn bản không có xài bao nhiêu tiền, thậm chí bởi vì thành tích ưu tú nhà họ Lý còn thêm không ít tiền.

Ông ta cũng không còn mặt mũi lại kéo chuyện nuôi Lý Hồng Phong bỏ ra bao nhiêu tiền, chỉ cố gắng gạt mấy giọt nước mắt, "Trong nhà thật sự không có tiền... Thanh Ân à tốt xấu con cũng gọi bác một tiếng bác trai, con đây là muốn một nhà bác c.hết mà..."

"Hừ."

Đoàn Thanh Ân nhìn về phía ông ta lộ ra một nụ cười nhìn qua vô cùng dễ nói chuyện, "Vậy bác trai à nhà bác còn bao nhiêu tiền?"

Cha Lý muốn nói một phân tiền cũng không thể trả nhưng nhìn mấy người lớn tuổi đứng cao vọng trọng và bí thư chi bộ thôn sau lưng Đoàn Thanh Ân, lời này ở trong miệng vòng vo một vòng lại đổi thành những lời khác.

"Nhiều nhất chỉ có 120."

Đoàn Thanh Ân hỏi:"Thật sự một phân tiền cũng không lấy ra được sao? Không phải vừa mới được mùa sao?"

Cha Lý gật đầu, "Một phân tiền cũng không lấy ra được... Thật sự là thời gian khổ sở cũng không bán bao nhiêu tiền."

"Được dù sao cũng từng là thân thích, dù cắt đứt quan hệ tôi cũng không định để bác c.hết, đã không lấy ra được thì 120."

Trong lòng cha Lý thả lỏng, giữa lông mày lập tức khoan khoái không ít.

Thằng nhóc không trải đời chính là nhóc không biết sự đời thật dễ gạt.

Dù nó tính ra trong tay mình có bao nhiêu tiền thì sao chứ, nó có thể lục tung mà tìm sao?

Một giây sau, Đoàn Thanh Ân mở miệng lần nữa, "Lần bán lương tiếp theo, ít nhất phải ba tháng rưỡi, bán một lần kiếm bao nhiêu tiền, trong lòng tôi cũng nắm chắc bác nói trong nhà không có tiền, tôi tin bác."

"Một trăm hai tôi cũng không lấy, tôi để trong nhà, hiện tại mọi người đều biết hai bác không có tiền, một phân tiền đều không lấy ra được, phàm là về sau trong thôn ai trông thấy hai bác ăn thịt, mua rượu, hoặc mua thêm cái gì, chỉ cần nói cho tôi biết tôi liền cho người đó mười đồng."

Lời này tương đương với để cho cả làng quan sát nhà họ Lý.

Nói xong Đoàn Thanh Ân cười một tiếng với cha Lý vẻ mặt cứng đờ, "Tôi biết bác yêu rượu, nếu trong nhà còn tiền chắc chắn sẽ không chịu đựng, có tiền còn không thể tiêu, rõ ràng có thịt cá rượu ngon ăn lại nhất định phải ăn cháo loãng, đây không phải sống chịu tội sao? Cái này so với chết còn khó chịu hơn."

"Đương nhiên nếu bác thành thật không nói láo cũng sẽ không chịu tội, tôi phòng lỡ như thôi, tôi tin bác khẳng định không có tiền."

Nói xong, anh lại cười với cha Lý một tiếng.

Hiền lành, vô tội, tràn ngập tín nhiệm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro