🍊 Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13

"Anh Thanh Ân!!"

"Là anh Thanh Ân!!"

Vốn đám trẻ chỉ dám cẩn thận từng li từng tí vây quanh xe nhìn, cũng không dám xích lại gần nháy mắt hưng phấn lên giống như bầy chim nhảy cẫng, vây quanh xe líu ríu.

"Anh Thanh Ân, cái xe này là của anh sao?"

"Nó thật mới em có thể lên ngồi một chút không."

Đoàn Thanh Ân ở trong đám nhỏ có nhân duyên rất tốt, dù sao đầu năm nay người lớn đều bận rộn làm việc không rảnh phản ứng đám trẩu tre này mà Đoàn Thanh Ân nguyện nói chuyện với bọn nó, thỉnh thoảng sẽ cho kẹo đường nên rất thân.

Anh cũng không để ý đám trẻ lần đầu thấy xe con nên vui vẻ, dứt khoát rút chìa khoá mở cửa xe, "Muốn chơi thì lên chơi một hồi đi, trước khi lên vỗ bụi đất đừng làm bẩn."

Một đám nhóc lập tức nhảy cẫng, hưng phấn chen trước cửa xếp hàng lên quan sát, mấy người lớn bên cạnh cũng không thiếu người là cha mẹ đám nhỏ, nhìn đứa nhỏ nhà mình chơi vui, vẻ mặt Đoàn Thanh Ân lại không có không vui, trong lòng cũng hết sức thoải mái tiến lên hỏi:"Thanh Ân, xe này của em hả?"

"Đúng, không phải trước đó ở trong thành cùng người ta hùn vốn kiếm lời ít tiền sao, em dùng nó mua xe."

Lời anh nói hời hợt cũng làm người ở chỗ này biết một chiếc xe quý giá cỡ nào, trước đó người dân tới muộn còn nghĩ là xe thuê.

Đây chính là xe con á, dù trên trấn cũng không có nhiều người mua được.

Đoàn Thanh Ân thấy mình nói dứt lời thì người trong thôn lặng ngắt như tờ, không người mở miệng, anh cũng không xấu hổ, kéo một bác gái thân hình hơi mập nói:"Thím Sáu, không phải hôm qua thím còn nói chú Sáu không khoẻ à, có cần cháu đưa vào thành không? Đúng lúc cháu mua xe, chiều nay cháu đưa chú vào thành nhé?"

Trong thôn nhà họ Đoàn chiếm số nhiều, thím Sáu cũng là một người trong đó, bà là vợ chú Sáu, chẳng qua cũng chỉ cùng họ, không tính là thân thích, bởi vậy ngày thường cũng không qua lại nhiều.

Giờ phút này nghe Đoàn Thanh Ân nói, quả thực giống như bánh từ trên trời rớt xuống người mình, rất là vui.

"Ài! Vậy làm phiền cháu."

"Hôm qua thím còn phát sầu, chú cháu hiện tại không xuống giường được, lại không thể ra gió, nếu gọi xe bò thì gió lùa tứ phía, dù thím cầm chăn mền che phủ cũng không được, giờ có xe con thì tốt, nhưng Thanh Ân à, thím không tham tiền của cháu, tiền nên đưa thím sẽ đưa cho!!"

"Nhìn thím nói kìa, thím nhìn cháu lớn lên, cháu còn có thể đòi tiền thím hay sao?" Đoàn Thanh Ân lại nói hoa mỹ, "Mẹ cháu còn nói với cháu thím và bà có quan hệ tốt, không ít lần che chở, lại nói sáng mai cháu vốn phải vào thành, Hồng Phong lập tức sẽ lên đại học, cháu dự định đi theo cùng xông xáo, mua bán trong thành cần xử lý một chút, đây vốn là chuyện tiện thể, nếu cháu đòi tiền thím, kia không phải thành không có lương tâm sao?"

Vị thím Sáu này đầu tiên cảm động, sau đó nghi hoặc, thật ra bà và Diệp Thúy Hương cũng không qua lại nhiều, chỉ là cùng thôn, gặp mặt cười nói hai câu thôi, chớ nói chi từ nhỏ đến lớn che chở Đoàn Thanh Ân.

Chỉ nghi ngờ vài giây đồng hồ, bà đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian này, Lý Bích Sương điên dại dắt người nói chuyện nhà họ Đoàn, còn không phải nói Lý Hồng Phong về sau lên đại học không để ý tới người nhà họ Đoàn sao, nói Đoàn Thanh Ân không có bản lĩnh không giữ được sinh viên.

Việc này vốn chính là Lý Bích Sương há miệng nói vậy, bà không nghe, còn muốn nhận vải nhà họ Đoàn kiếm tiền, đụng phải thì giúp nhà họ Đoàn giải thích vài câu.

Dù sao thanh danh Lý Bích Sương và nhà họ Chu đã sớm xấu, bà cũng không sợ ra mặt bị ghi hận, lúc đầu chỉ thuận miệng không nghĩ tới có thể đổi lấy chỗ tốt.

Thím Sáu ngày thường là người hiểu chuyện, thấy mình nói Lý Bích Sương thì có thể từ chỗ Đoàn Thanh Ân lấy thứ tốt, lúc này nhìn phía Lý Bích Sương lớn tiếng khen:"Trước kia thím nói Thanh Ân cháu có triển vọng lớn, khi còn bé đã thông minh hiểu chuyện, trưởng thành thì càng không tầm thường, nhìn xem, lúc này mới bao nhiêu tuổi đã có thể kiếm về một chiếc xe, nhà cháu à, một người là sinh viên đại học, một người lại biết kiếm tiền, chị Diệp về sau ngồi chờ hưởng phúc."

Người trong thôn nghe có người khen cũng dồn dập phụ họa.

"Đúng vậy, đúng vậy, thật sự là có tiền đồ, về sau nói ra trên mặt chúng ta cũng có ánh sáng."

"Cháu khi còn bé bác đã biết cháu tốt, nhìn xem, quả nhiên..."

Vô số lời ca tụng vây quanh Đoàn Thanh Ân, sắc mặt Lý Bích Sương khó coi, kinh ngạc đứng tại chỗ như bị người quên lãng, không ai nhìn cô ta cũng không ai hỏi cô ta sao không nói mấy lời trước đó.

Chính thế cô ta mới thấy nhục nhã.

Cô ta nói Đoàn Thanh Ân không kiếm được tiền sẽ bị Lý Hồng Phong xem thường, Đoàn Thanh Ân quay đầu đã kiếm được tiền.

Cô ta nói Đoàn Thanh Ân cả một đời cũng mua không được chiếc xe này, kết quả người ta từ trên xe bước xuống nói đây là xe của anh.

Từng chuyện như bàn tay ẩn hình tát lên mặt Lý Bích Sương, nói đau cũng không phải rất đau, trọng yếu là khủng hoảng.

Lúc nhà họ Đoàn có thêm áo khoác, Lý Bích Sương còn có thể ổn định.

Lý Hồng Phong không giống đời trước, lấy được hạng nhất còn lấy được tiền thưởng, cô ta còn có thể ổn định.

Thành tích Chu Gia Minh chỉ đủ qua, không ưu tú như trong trí nhớ Lý Bích Sương, cô ta còn có thể ổn định.

Nhưng hiện tại vì cái gì Đoàn Thanh Ân mua một chiếc xe.

Lúc này xe đắt cỡ nào, không ai rõ hơn cô ta, Đoàn Thanh Ân làm sao có thể mua được, anh không có bản lĩnh lớn, chỉ liên lụy người nhà chịu khổ với anh thôi, không phải sao?

Trước mắt Lý Bích Sương biến thành màu đen, chỉ cảm thấy từ lúc cô ta thay Lý Hồng Phong gả, những chuyện đời trước xảy ra đời này khác hoàn toàn.

Đoàn Thanh Ân phát tài, còn Gia Minh?

Gia Minh còn có thể giàu như đời trước sao? Cô ta còn có thể thực hiện ước mơ đeo vàng đeo bạc ở biệt thự lớn sao?

Lý Bích Sương lung lay, cô ta muốn biết vì cái gì đời này nhà họ Đoàn nên phá sản, nghèo rớt mồng tơi lại dần tốt hơn.

Trong lúc đám trẻ lưu luyến không rời xuống xe, Đoàn Thanh Ân lái xe đi về nhà, Lý Bích Sương nhìn người trong thôn hưng phấn thảo luận "Thôn chúng ta lại có người mua xe", cô ta bừng tỉnh chạy như điên tới nhà họ Đoàn.

Đọc tiếp ở đây =>

Lý Bích Sương cắn răng, "Vậy anh mua xe lại là chuyện gì xảy ra?"

Đoàn Thanh Ân không quan tâm thái độ kỳ quái của cô ta nhún nhún vai:"Hồng Phong muốn lên đại học, tôi muốn đưa cô ấy, ngồi tàu hoả thì không tiện nên dứt khoát mua xe đưa cô ấy, sau đó đi trong thành tìm người hùn vốn kiếm tiền."

Thế mà bởi vì Lý Hồng Phong...

Lý Bích Sương run rẩy, chỉ thấy mình ngu, làm nhiều như vậy lại làm đồ cưới cho Lý Hồng Phong.

Bây giờ cô ta ở nhà họ Chu không được mẹ chồng thích, Gia Minh cũng không phản ứng cô ta, cô ta còn chịu đựng đ* Lưu Bội Bội kia, Lý Hồng Phong lại tốt, một câu nhẹ nhàng đã làm nhà họ Đoàn phất lên.

Lý Bích Sương không cam tâm.

Lại lần nữa, cô ta không muốn thấy Lý Hồng Phong trôi qua tốt hơn mình, rõ ràng cô ta đã chiếm tiên cơ, đã cướp hết, vì cái gì Lý Hồng Phong còn có thể sống yên vui sung sướng.

Thậm chí ngay cả Đoàn Thanh Ân, đời trước cô ta cảm thấy anh chỉ biết làm việc, sẽ không dỗ cô ta vui vẻ lại tình nguyện vì Lý Hồng Phong mua xe.

Dựa vào cái gì? Cuối cùng dựa vào cái gì??

Lý Bích Sương đã muốn điên rồi, một suy nghĩ âm u lặng lẽ chiếm cứ trong óc cô ta.

Không thể để cho Lý Hồng Phong trải qua ngày tốt lành, tuyệt đối không thể!

Gia Minh đối với cô ta lạnh lùng dựa vào cái gì Đoàn Thanh Ân trân trọng Lý Hồng Phong!

Cô ta nghĩ đến đây, mặt lộ vẻ đáng thương, giọng điệu mềm nói với Đoàn Thanh Ân trong xe:"Thanh Ân, em vẫn luôn muốn nói với anh, trước kia thay người gả không phải vì ông nội mà là vì Lý Hồng Phong cô ta thấy nhà anh có tiền nên ép cha mẹ em đổi, cô ta vẫn luôn gạt anh."

"Ồ?" Đoàn Thanh Ân rất kịp thời lộ ra vẻ kinh ngạc:"Thật hay giả? Không phải vì cô muốn đi nhà họ Chu sao?"

"Dĩ nhiên không phải!"

Lý Bích Sương cố gắng bôi đen em họ:"Anh nghĩ xem nhà Chu Gia Minh nghèo thành như thế, mẹ hắn còn không thích em, em sao có thể nguyện ý gả cho hắn, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, em một mực thích anh."

"Đều là Lý Hồng Phong anh bị cô ta lừa!"

"À..."

Đoàn Thanh Ân gật đầu, Lý Bích Sương cho là anh tin, trong lòng vui mừng, "Anh sẽ không tin cô ta đúng không? Chúng ta cùng nhau lớn lên mà!"

"Tôi tin Hồng Phong hay không cô cũng không cần biết, nhưng cô nên biết có người tin cô kìa."

Thấy mình nói xong, mặt cô ta đờ ra, tay Đoàn Thanh Ân chống cằm, ngón tay chỉ phía sau cô ta.

Lý Bích Sương quay người, ánh mắt mẹ Chu bốc hoả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro