🍊 Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14

Mắt mẹ Chu nổi lửa.

Bà ta đến nhặt củi, xa xa trông thấy một chiếc xe đi đến nên đứng nhìn, lúc đầu chỉ muốn nhìn ở khoảng cách gần, kết quả thấy con dâu nhà mình chặn ở trước xe.

Sau đó, bà ta nghe được lời của Lý Bích Sương, từ đầu tới đuôi không sót chữ nào.

"Đồ đ*!! Trước đó mày chủ động rũ quyến con trai tao, muốn chết muốn sống gả tới nhà họ Chu, giờ thấy Đoàn Thanh Ân có tiền thì không biết xấu hổ quyến rũ!!"

Bà ta ném củi, trên tay cầm nhánh cây vừa to vừa dài đi về phía Lý Bích Sương đánh tới tấp:"Hôm nay bà đây phải đánh chết đồ đ* không muốn mặt này!!"

"A!!!!"

Lý Bích Sương thét chói tai, đầy thê lương, tránh né gậy mẹ chồng đánh tới, một bên gọi một bên lớn tiếng cãi lại:"Mẹ mẹ hiểu lầm, không phải như mẹ nghĩ... A!!!"

"Mày cho rằng tao già thì có thể lừa gạt đúng không?? Mày nói những lời kia, tao nghe rõ ràng, đồ đ*! Mày còn dám tránh!!"

Hai người họ lớn giọng, người chung quanh nghe được động tĩnh thì tò mò nhìn lại, thấy mẹ chồng đánh con dâu thì vội cản.

"Mẹ Gia Minh làm gì thế, người trẻ tuổi không hiểu chuyện thì bà nói sao lại động tay."

"Bích Sương, đến cùng là làm sao, nhanh nói ra."

"Ai da đừng đánh nữa, gậy lớn thế đánh chết người đấy!"

Đoàn Thanh Ân ngồi trong xe nhìn bên ngoài nhốn nháo, không cười trên nỗi đau của người khác, không đồng cảm, anh rất bình thản không muốn dính vô nên lái xe rời khỏi nơi ồn ào này.

Diệp Thúy Hương ở nhà chờ, nghe tiếng xe thì vội ra đón, thấy con trai từ trên xe bước xuống thì trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, "Thuận lợi chứ?"

"Rất thuận lợi, ông chủ và con có chút tình cảm nên đã cho con chút lợi."

Đoàn Thanh Ân vỗ vỗ đầu xe, "Mẹ muốn đi lên thử một lần không?"

Diệp Thúy Hương từng thấy trước đó nhưng chưa từng nghĩ tới có một ngày như vậy, con trai bà có thể mua về một chiếc xe, trong lòng vui vẻ kích động, phản ứng đầu tiên khi nghe tới thử xe là hết hồn.

Bà đang mặc bộ quần áo rửa rau, bà lau tay,"Mấy ngày mẹ không tắm rửa, đừng làm bẩn xe mới."

"Này tính là gì." Đoàn Thanh Ân kéo bà mở cửa xe, "Cũng không phải của người ta, lại còn sợ đụng chút thì người ta bắt bồi thường hay gì, xe nhà chúng ta, người trong nhà ngồi thì sao chứ."

Đúng vậy, đây là xe con trai bà mua!

Diệp Thúy Hương nháy mắt thấy khoan khoái, ưỡn ngực ngẩng đầu kéo cửa xe ra, xoay người ngồi vào.

Lần đầu ngồi xe chỉ cảm thấy chỗ nào cũng tốt.

Bà thận trọng nhìn bốn phía, lại sờ lên đệm, đôi mắt sáng sáng khen một cái:"Cái đệm này thật mềm, chỗ ngồi là da hả? Nhìn thủy tinh này rắn chắc."

Sau này xe không chỉ tinh xảo mà cái sau còn tinh xảo hơn cái trước, muốn xa hoa có xa hoa nhưng Diệp Thúy Hương đối với xe này vẫn yêu thích không buông tay, ngoài hiếm lạ, bà càng vui vẻ hơn khi cái xe này cũng thể hiện con trai của bà có năng lực.

Đoàn Thanh Ân đứng ở cửa xe nhìn bà, thấy Diệp Thúy Hương cẩn thận từng li từng tí mới nói:"Mẹ đừng chỉ cố khen, xe này còn chỗ nào không hợp ý, nói cho con con đưa đi đổi."

Diệp Thúy Hương chỉ cảm thấy cái nào cũng tốt, không có lỗi nào, nhìn hai bên mới miễn cưỡng tìm ra một cái không tính là tốt:"Xe này mặc dù tốt nhưng nhỏ hơn xe xích lô, giờ một nhà ba người chúng ta ngồi thì rộng rãi, đợi sau này con và Hồng Phong có bé con thì lại chật."

"Dạ, con nhớ kỹ."

Đoàn Thanh Ân tựa ở cửa xe cười, "Vậy lần sau thay cái xe lớn hơn."

"Thay xe mới?" Diệp Thúy Hương sững sờ, vội khoát tay, "Thanh Ân, con đừng nghe mẹ nói mò, xe này rất tốt, đừng lãng phí tiền thay xe mới."

"Mẹ à."

Đoàn Thanh Ân nhìn Diệp Thúy Hương bước ra, rất tự nhiên tiến lên đỡ bà, "Mẹ không khỏi quá coi thường con trai mẹ, nay con có thể mua một chiếc xe, về sau cũng có thể mua mười chiếc, mẹ vất vả nửa đời người, về sau để con kiếm tiền phụng dưỡng mẹ, để mẹ sống yên vui sung sướng."

Diệp Thúy Hương được dỗ, cười không ngậm được mồm, "Được, mẹ chờ con kiếm tiền phụng dưỡng mẹ."

Cười cười nói nói qua đi, mẹ con hai người lại vào nhà, Diệp Thúy Hương lại hỏi, "Thanh Ân thật sự muốn đi hả? Mẹ cảm thấy bây giờ con đã kiếm được rất nhiều."

Đoàn Thanh Ân đỡ bà ngồi xuống, "Chính sách sẽ thay đổi, người làm ăn cũng thay đổi, đổi tới đổi lui về sau còn không biết biến thành cái dạng gì, con dứt khoát thừa dịp này, còn có thể kiếm tiền kiếm thêm nhiều một chút, về sau dù không thể kiếm tiền, nhà chúng ta cũng không sống khổ cực."

Diệp Thúy Hương vẫn không nỡ, "Một mình con ra bên ngoài..."

"Cũng không phải một mình con, không phải đã nói rồi sao? Con đi thành phố Hồng Phong học đại học, mẹ cũng biết, làm ăn chính là cần nhân mạch, Hồng Phong là sinh viên, bạn học của cô ấy cũng đều là sinh viên, con giữ gìn mối quan hệ họ, về sau làm gì cũng thông suốt."

Diệp Thúy Hương dù không bỏ được nhưng cũng gật đầu đồng ý, Đoàn Thanh Ân cười ngồi xuống:"Thật ra trước đó con đã nghĩ tới chuyện này, chẳng qua lúc ấy là Lý Bích Sương sẽ gả cho con nên con luôn phát sầu làm sao ở một thành thị lạ lẫm có căn cơ, trước đó còn nghĩ nhận vác gạch làm trang trí để quen nhiều nhân viên tạp vụ rồi mới làm ăn, giờ thì có Hồng Phong, con trực tiếp làm ăn là được."

Diệp Thúy Hương trước đó mở cửa hàng quần áo cũng làm phiền người quen, nghe Đoàn Thanh Ân nói cũng cảm thấy có đạo lý, cũng yên lòng, "Hồng Phong là cô bé tốt, cũng may lúc trước không cưới Lý Bích Sương, con nhìn nhà họ Chu đi, từ khi cô ta gả qua pha trộn thành dạng gì, mỗi ngày không phải đánh chính là náo."

Đoàn Thanh Ân lập tức vuốt mông ngựa:"Còn phải cám ơn mẹ, lấy nàng dâu tốt như Hồng Phong cho con."

Cái vỗ mông ngựa này làm giảm sự không bỏ được của Diệp Thúy Hương.

Biết con trai quyết định ở cùng con dâu, Diệp Thúy Hương dù biết Đoàn Thanh Ân là muốn kiếm tiền nhưng lòng dạ vẫn có loại cảm giác bị vứt bỏ, khổ cực nuôi con trai lớn, kết quả con trai lấy nàng dâu thì theo nàng dâu cùng đi thành phố lớn để bà một mình ở nhà cũ, nội tâm bà dễ chịu mới là lạ.

Trước đó, biết đây là quyết định của  Đoàn Thanh Ân thì bà cũng không trách con dâu, chịu đựng không thoải mái, giờ Đoàn Thanh Ân phân tích, dù không có Lý Hồng Phong anh cũng sẽ đi, bà lại cảm kích Lý Hồng Phong.

Không có người con dâu này, con trai sẽ ăn không ít đắng, có cô ở, con trai có thể dễ dàng hơn, đạo lý này bà vẫn hiểu.

Thế là đợi khi Lý Hồng Phong về đã thu hoạch được mẹ chồng quan tâm nhiệt tình hơn so với trước kia.

Mặc dù tính tình Lý Hồng Phong tốt, bình thường không nói, cũng không so đo, nhưng không có nghĩa cô không có mắt, từ khi mẹ chồng biết được chuyện này đã không quá vui vẻ, cô biết, cô không muốn mẹ chồng luôn luôn ủng hộ yêu thương mình khổ sở, còn đặc biệt chọn lựa một đôi giày dự định đưa cho Diệp Thúy Hương để bà vui vẻ.

Cô luôn tiết kiệm, dù gả tới, nhưng phần học bổng này Đoàn Thanh Ân và Diệp Thúy Hương muốn cô cầm, Lý Hồng Phong quen tiết kiệm, ngày hôm nay lại mua đôi giày này, hoàn toàn có thể coi đây là lần cô tiêu tiền hào phóng nhất trong đời.

Kết quả không đợi cô cẩn thận lấy lòng đã nghênh đón mẹ chồng phô bày từ ái quan tâm từ trời đến đất.

"Ai da! Hồng Phong về rồi, nhanh vào phòng, mệt mỏi không? Mẹ bảo Thanh Ân lái xe đón con!"

Lý Hồng Phong thấp thỏm sợ không dỗ được mẹ chồng, kết quả ngờ ngệch mà bị kéo ngồi xuống.

Thẳng đến khi Diệp Thúy Hương đưa một chén nước, hiền lành nói với cô nước này là trước đó bà tính thời gian để nguội, không lạnh không nóng, vừa vặn nhanh uống đi, Lý Hồng Phong chưa kịp phản ứng.

Cô chỉ ra cửa thôi mà chuyện gì xảy ra rồi???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro