🍊 Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15

Lý Hồng Phong một mặt mê man được Diệp Thúy Hương kéo đi xem hành lý bà chuẩn bị cho họ trong những ngày này.

"Người trong thành đều mặc rất tốt, nếu khó coi có khi còn bị cười, mấy ngày nay mẹ chọn ra mấy bộ phổ biến nhất, lúc nhập hàng người ta cũng nói là người trong thành đều thích, mẹ mua thêm mấy bộ để con thay, quần áo cũ thì không cần đưa đi, miễn cho người chê cười."

"Còn có giày này, lúc trông tiệm mẹ nhàn rỗi không có chuyện gì làm, giày đều dùng chất liệu tốt, thông khí còn không sứt sẹo, gót giày mẹ cũng chọn mấy nhà không cọ chân, bốn đôi cao bốn đôi thấp, trời mưa thì đi, đừng để lạnh chân, con và Thanh Ân mỗi người bốn đôi, thời gian gấp, mẹ chỉ làm tám đôi, các con đi trước, mẹ lại làm tiếp, đợi làm xong sẽ gửi cho các con."

Lý Hồng Phong cầm giày cảm động rối tinh rối mù, cô sớm biết mẹ chồng tốt, nhưng không nghĩ đến bà có thể tốt như vậy.

Trong thôn, dù là mẹ ruột với con gái cũng không hơn cái này.

Diệp Thúy Hương nhìn ánh mắt con dâu cảm động lại nhu mộ, đáy lòng càng thêm khoan khoái, ai mà không muốn đồ mình tỉ mỉ chuẩn bị được cảm kích đón lấy.

Cho Lý Hồng Phong xem hết quần áo và giày bà chuẩn bị, Diệp Thúy Hương lại nghĩ tới cái gì đó, từ trong túi móc ra một cái bao bố nhỏ giao cho Lý Hồng Phong.

"Trong thành đồ quý, mẹ biết trên tay các con có tiền nhưng vạn nhất không đủ, tiền này con cất đi muốn mua thì mua, tuyệt đối đừng vì tiết kiệm tiền mà chà đạp thân thể, tiền hết kiếm là được, biết không?"

Hốc mắt Lý Hồng Phong đỏ lên, vội vàng khước từ:"Mẹ, chúng con sao có thể lấy tiền của mẹ, trong tay con có học bổng, Thanh Ân cũng có tiền, đợi khai giảng, con cũng nắm chắc lấy học bổng."

"Đi ra bên ngoài, ai chê ít tiền." Diệp Thúy Hương kiên trì, "Con cất đi, nếu không dùng thì sau khi về nhà lại đưa mẹ là được, mẹ ở nhà một mình, có cửa hàng, cầm tiền cũng không có tác dụng gì, Thanh Ân có thể chịu cực khổ, con cũng thế, các con bình thường có rảnh thì làm đồ ăn ngon, dạng này mẹ cũng yên lòng."

Một phen giày vò, Lý Hồng Phong đến cùng vẫn nhận lấy, trong lòng suy nghĩ nói chuyện này với chồng, đến lúc đó xem anh có định nhận tiền này không.

Nhà họ Đoàn vui vẻ dọn hành lý, đầu kia nhà họ Chu lại gà bay chó chạy.

Chu Gia Minh luôn không nhúng tay vào chuyện mẹ già và nàng dâu, khó có khi đứng dậy, xanh mặt nhìn Lý Bích Sương bị đánh đến tràn nước mắt:"Mẹ nói thật đúng không? Cô thật sự nói với Đoàn Thanh Ân như vậy rồi??"

Đọc tiếp ở đây =>

Trong tình huống này, cô ta tự nhiên cho rằng Chu Gia Minh cũng sẽ giống Đoàn Thanh Ân đời trước giúp mình.

Chu Gia Minh lại không có ý muốn giúp cô ta, sắc mặt hắn khó coi, tức giận đá một cước vào cái bàn:"Tôi đã sớm biết cô không an phận, trước đó lúc còn làm vị hôn thê của Đoàn Thanh Ân cô đã quyến rũ tôi, quấn lấy tôi lên giường, còn náo ra đứa bé, khi đó tôi đã biết cô không muốn mặt, không nghĩ tới kết hôn rồi vẫn là cái dạng thấp hèn này!!"

Lý Bích Sương không tin nổi nhìn hắn:"Anh nói em thấp hèn? Chu Gia Minh anh lại dám nói em thấp hèn? Khi đó không phải anh ôm em khen em là cái gì mà hoa sen Tuyết Sơn băng thanh ngọc khiết? Em không kết hôn đã cùng với anh, còn không phải bởi vì em yêu anh!"

"Cô yêu tôi? Cô yêu tôi sẽ đi nói với Đoàn Thanh Ân như thế kia à?!!"

Chu Gia Minh không quan tâm đoạn cãi l*n giữa mẹ ruột và nàng dâu, hắn thấy phụ nữ tóc dài hiểu biết ngắn, luôn cãi nhau làm phiền người, thường thường ở lúc này hắn sẽ trốn đến gian phòng kia xem sách, nhưng bây giờ biết trên đầu mình đều xám ngắt, hắn còn có thể ngồi yên mới là lạ.

"Em!" Lý Bích Sương á khẩu không trả lời được, cô ta cũng không thể nói cô ta không muốn để cho Lý Hồng Phong đắc ý, nên cố ý nói loại lời này để Đoàn Thanh Ân vắng vẻ Lý Hồng Phong.

Thấy cô ta nói không ra lời, Chu Gia Minh càng tức:"Cô cái gì mà cô? Ban đầu cô ba ba không phải muốn gả cho tôi, làm sao? Hiện tại gả tới, phát hiện nhà chúng tôi nghèo, tôi lại không có bản lĩnh nên ghét bỏ tôi, muốn trèo cao rồi??"

Mẹ Chu lúc đầu đánh Lý Bích Sương một trận trút giận, hiện tại nghe con trai chất vấn, tức giận vừa mới hạ xuống lại bắt đầu tăng lên vù vù.

"Mày còn dám ghét bỏ con trai của tao? Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu xem mình là bộ dáng gì, còn chưa kết hôn mà có con, đúng là đ*ếm, còn không phải do con trai tao tốt bụng, nếu không phải như thế, mày đợi bị người cả thôn mắng chửi đi!"

Lưu Bội Bội nghe động tĩnh ra khỏi phòng, đứng một bên nghe, giật mình che miệng lại, "Hóa ra chị dâu chưa kết hôn mà có con, chị sao lại không thương tiếc mình."

Chu Gia Minh hoàn toàn lãng quên, nếu không phải mình không quản được nửa người dưới, đứa bé trong bụng Lý Bích Sương cũng sẽ không xuất hiện, nghe Lưu Bội Bội nhắc nhở càng thêm cảm thấy Lý Bích Sương là phụ nữ d*m đ*ng.

Hắn là người đọc sách nhưng từ nhỏ lớn lên trong thôn, bên người lại có mẹ Chu người mẹ có tư tưởng cổ hủ cũ kỹ, quan niệm tự nhiên chịu ảnh hưởng.

Hắn còn chưa kết hôn, lên giường với Lý Bích Sương là tính trời sinh của đàn ông, Lý Bích Sương chưa kết hôn mà có con, đó chính là không có liêm sỉ.

Tức giận quá hắn nhả ra hai chữ:"Ly hôn!!"

"Người phụ nữ như cô, tôi không dám muốn!"

Lý Bích Sương nghe được câu này như nghe được sấm sét giữa trời quang, cô ta vì gả cho Chu Gia Minh chịu nhiều khổ cực như vậy, mưu đồ đợi Chu Gia Minh phát đạt sẽ thành phu nhân có tiền, kết quả bây giờ còn chưa đợi đến ngày này, Chu Gia Minh đã muốn ly hôn?

Tuyệt không có khả năng!!

Cô ta còn chưa đưa ra ý kiến phản đối, mẹ Chu đã không vui, "Ly hôn lại để cho nó quyến rũ người khác? Không được, không được không được!"

Người con dâu này từ khi cưới về đã không làm việc nhà, còn liên lụy nhà họ mất tiền, hiện tại Gia Minh còn đi học cần người cung tiền, lúc này để Lý Bích Sương đi, đây không phải là bệnh thiếu máu sao?

Dù ly hôn, cũng phải chờ tới lúc nhà họ không cần Lý Bích Sương mới có thể ly.

Đọc tiếp ở đây =>

Mẹ Chu đến trước gót chân cô ta, nhìn sắc mặt cô ta trắng bệch, lạnh lùng hừ một tiếng, "Hiện tại biết sợ? Lúc nói lời này với Đoàn Thanh Ân sao lại không sợ?"

Lý Bích Sương hiện tại cũng không đoái hoài tới ân oán của mình và mẹ Chu trước đó, thấy bà ta nói chuyện với mình, như bắt được cây cỏ cứu mạng, tóm lấy ống quần mẹ Chu khóc cầu xin:"Mẹ, con thật sự không có, con một lòng một ý, mẹ ơi, mẹ nói với Gia Minh đừng để anh ấy ly hôn..."

Nhìn Lý Bích Sương từ khi gả tới đã luôn đối nghịch, lòng mẹ Chu thoải mái lại xem thường, thấy mình tìm được điểm c.hết của người con dâu này, đá văng ra, dáng vẻ trịch thượng nói:"Tao nói với Gia Minh rồi, xem ở phần mày đối với nó cũng tốt, tạm thời thả mày lần này, nếu có lần sau nữa, mày xéo đi!"

Nghe được không ly hôn, Lý Bích Sương quả thực mừng rỡ như điên, vội đồng ý, mẹ Chu còn nói:"Lần này Gia Minh lên đại học, mày ở cạnh nó, tìm lấy một công việc, bình thường chăm sóc nó thật tốt, nếu để tao biết mày không trông nom việc nhà và chăm sóc tốt, xem tao trừng trị mày như nào!!"

Lý Bích Sương bị đĩa bánh lớn đập vô mặt.

Cô ta làm ầm ĩ đến làm ầm ĩ đi không phải là muốn theo Chu Gia Minh cùng đi sao? Kết quả, hiện tại, cô ta cho rằng mình bị chán ghét mà vứt bỏ, thế mà mẹ chồng nhả ra cho cô ta đi theo chồng?

Trước đó cô ta còn giày vò cái gì!!
Lý Bích Sương nhất thời thấy mình quả thực là con cưng của trời, có thể sống lại thì thôi, rõ là chuyện đã hư còn có thể quay đầu xoay chuyển về quỹ đạo.

Hiện tại cô ta ăn đắng, gặp trắc trở, nhất định là vì làm nền cho sinh hoạt sống yên vui sung sướng về sau.

Tự cảm thấy mình là "con cưng của trời" Lý Bích Sương lòng tin tràn đầy nghe mẹ Chu xuống đồng, vừa mới phạm sai nên cô ta cũng không dám lại ngỗ nghịch ý mẹ chồng, ngoan như con mèo con muốn làm gì thì làm cái đó.

Mà đầu này, mẹ Chu nhìn Lý Bích Sương rời nhà mới đi vào phòng con trai, quả nhiên gặp Chu Gia Minh đang hờn dỗi.

"Mẹ, sao còn cần con đ* kia! Vạn nhất ngày nào đó lại cùng người đàn ông khác sinh ra đứa con hoang thì mặt mũi con biết để vào đâu!"

Mẹ Chu kiên nhẫn khuyên:"Thành phố lớn tốn nhiều tiền, con vội đọc sách khẳng định không rảnh kiếm tiền, bây giờ không ly hôn là vì để nó theo con kiếm tiền nuôi con, mẹ không nỡ con chịu khổ."

"Vậy mẹ để cô ta trồng trọt trong nhà không được sao? Dạng phụ nữ quê mùa này đi cạnh con, mặt mũi con đặt nơi nào!"

"Gia Minh nghe lời, con không nói không ai biết nó là vợ con, nếu có người hỏi thì nói là thân thích, mẹ cũng muốn nó trong nhà nhưng con xem vẻ d*m đ*ng của nó, vạn nhất thừa dịp con không ở nhà đi quyến rũ đàn ông thì làm sao, thôn chúng ta không ít du côn lưu manh, đến lúc đó con lại không ở, một bà già như mẹ có thể ngăn được nó sao?"

Mẹ Chu phân tích:"Trong thành thì không như thế, nó là một con bé làm nông, cũng không ai để ý nó, mà có con ở bên người con đ* này cũng không dám giày vò, lại nói trong thành làm công kiếm tiền nhiều, nó kiếm tiền nhiều hơn, trong tay con chẳng phải cũng dư dả hơn sao?"

"Đợi đến khi con tốt nghiệp có thể kiếm tiền, không dùng nó nữa thì lại ly hôn có được không?"

Bà ta hết lời, nói hồi lâu mới xem như thuyết phục được Chu Gia Minh tạm thời nhẫn nại với Lý Bích Sương.

Mẹ con hai người xem như đạt thành nhận thức chung, hiện tại chịu đựng trước, đợi về sau họ không cần Lý Bích Sương thì lập tức đá văng.

****

Nhà họ Đoàn tự nhiên không biết nhà họ Chu náo đến một màn này, họ cùng ăn bữa cơm, lại lần nữa chọn đồ, ngủ một giấc đầy đủ, ngày thứ hai, Đoàn Thanh Ân lái xe chở vợ và hành lý tiến về thành phố A.

Thành phố A rất xa lại thêm hiện tại đường xá không như sau này, ban ngày lái xe, ban đêm tìm quán trọ nghỉ ngơi, đến buổi sáng ngày thứ ba mới xem như tới thành phố A.

Đến đích, Đoàn Thanh Ân tìm một nhà trọ ở lại, lại lái xe đưa Lý Hồng Phong đi dạo, chưa dàn xếp cũng không làm cơm, họ đi nhà hàng, Đoàn Thanh Ân hỏi phục vụ có biết nơi nào hỗ trợ thuê phòng đáng tin.

Đọc tiếp ở đây =>

Lý Hồng Phong sùng bái nhìn về phía chồng, trước đó cô còn tưởng Đoàn Thanh Ân tìm đại phục vụ tới hỏi, không nghĩ tới ngay từ đầu anh đã nghĩ hết.

"Thanh Ân, anh thật thông minh." Hai người kết hôn lâu, cô có thể không đỏ mặt nói lời ca ngợi.

Đoàn Thanh Ân ăn cơm, cười nhìn về phía vợ, "Em có muốn thông minh giống anh không?"

Lý Hồng Phong gật gật đầu, "Muốn."

Một khối thịt nạc được đặt vào chén, thanh niên gắp nó đang nở nụ cười dỗ trẻ:"Anh thông minh cũng bởi vì từ nhỏ thích ăn thịt, em ăn nhiều thịt thì sẽ giống anh."

"Anh lại dụ em." Lý Hồng Phong xấu hổ ăn thịt, sao cô không hiểu là chồng đang dỗ mình ăn nhiều thịt.

Mẹ chồng còn bảo cô chăm sóc Thanh Ân, nhưng từ sau khi hai người đi thì cô luôn ngủ trên xe, lúc tỉnh thì thấy trên người đắp chăn mỏng, chồng quan tâm ra sao cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

Ăn cơm xong, Lý Hồng Phong vỗ vỗ bụng:"Vậy giờ chúng ta đi tìm người thuê phòng hả anh?"

"Không chỉ có thuê phòng thôi đâu, còn chuyện khác nữa, đi thôi, về lái xe đi, chuyện làm ăn cũng không thể không tỏ vẻ."

"Nói chuyện làm ăn? Làm ăn gì chứ?"

Nửa giờ sau, một chiếc xe dừng trước ngôi nhà cỡ trung.

Một người đàn ông trong phòng thấy xe đỗ thì nở nụ cười đón, "Khách thuê phòng hả? Tôi à, họ Lưu, cậu gọi tôi lão Lưu là được, nơi này của chúng tôi phòng gì cũng có, cậu cứ nói yêu cầu, tôi nhất định sẽ làm thỏa đáng."

Lão Lưu tiếp tục kế thừa nghề nhà ông, từ nhỏ đã học cách qua lại với khách, làm việc ra sao, nói thế nào đều biết, thấy hai vợ chồng Đoàn Thanh Ân có xe, thái độ rất thân thiện.

"Vậy làm phiền ông chủ Lưu."

Đoàn Thanh Ân cũng thân thiện, một bên nghe ông giới thiệu lại một bên như vô tình hỏi, "Ông chủ Lưu có tên tuổi thật đấy, tôi và người yêu mới đến, nghe ngóng phòng cho thuê thì nghe được nhiều nhất chính là tên ông chủ, ai cũng nói chú làm ăn thật thà, hoàn toàn không có lòng dạ hiểm độc như mấy người khác."

Ai mà không thích nghe người khác khen mình, mà qua lời Đoàn Thanh Ân nói thì ông rất tốt trong miệng nhiều người, lão Lưu vui vẻ tiếp lời:"Đều là hàng xóm láng giềng nói đỡ, mấy người thuê đều là người xứ khác, xa quê cũng không dễ gì, tôi cũng không phải người lòng dạ hiểm độc thì cần gì bẫy người ta."

"Còn không phải sao, nếu không phải là người yêu tôi học đại học ở đây thì tôi cũng không muốn rời quê."

Lão Lưu sững sờ, "Người yêu cậu thế mà còn là sinh viên đại học, có bản lĩnh thật đó, chúc mừng chúc mừng, tên đề bảng vàng chẳng mấy mà lại thăng quan, tôi dính chút vui mừng nhất định sẽ tìm cho cậu một căn vừa lòng!"

Sự thật chứng minh, ông có thể làm những phục vụ kia nói tốt là vì cũng bẻm mép lắm, Đoàn Thanh Ân cũng biết nói, hai người chú khen tôi một câu, tôi khen chú một câu, không bao lâu đã hận không thể gọi anh xưng em.

Đoàn Thanh Ân chọn một căn lại thuận miệng hỏi, "Người xứ khác đến nơi này tìm phòng ở đều có công việc rồi sao?"

"Phần lớn là không có, họ bao lớn bao nhỏ tới thành phố A, đầu tiên là tìm nơi đặt chân, khách sạn thì ở không nổi nên sẽ tìm nhà trọ phù hợp, trước kia anh còn đứng ở nhà ga đón khách, người tin thì theo, anh tìm cho họ phòng để kiếm tiền, họ cũng không cần ngủ đầu đường xó chợ."

"Anh Lưu có tình!"

Đoàn Thanh Ân tâng bốc:"Nhà ga là nơi nào chứ, người chen người, mùa hè nóng, mùa đông lạnh, nếu không phải anh giúp những người kia thì không biết họ phải khổ như nào."

Lão Lưu sờ chòm râu quai nón, hơi đắc ý vừa lòng:"Cha anh cũng không phải người địa phương, từ khi anh còn nhỏ ông đã nói trước kia ông khổ bao nhiêu, anh không muốn để những người đáng thương kia giống cha."

"Em cũng mềm lòng giống anh Lưu, không thể nhìn người ta khổ." Đoàn Thanh Ân thở dài, "Em vừa tới thành phố A, tiền cũng không thiếu, nhưng không có gì làm, muốn về mà người yêu lại quá trẻ, ở thành phố lạ lẫm em cũng không yên tâm, sợ cô ấy bị người ta bắt nạt không ai giúp, giờ không biết làm sao, chỉ có thể tìm căn nhà ở lại."

Đọc tiếp ở đây =>

Nhưng ông vẫn còn do dự hỏi một câu:"Em Đoàn, anh là người địa phương cũng không cách nào giúp những người kia tìm việc làm, em là người xứ khác, cái này..."

"Anh Lưu anh không rõ cái này."

Đoàn Thanh Ân cười, chỉ chỉ xe bên ngoài:"Đầu năm nay, có tiền thì ở nơi nào cũng được hoan nghênh, em chỉ cần lái xe đi, người ta ít nhiều cũng sẽ cho em mấy phần mặt mũi, anh thử nghĩ một công trường muốn mấy chục công nhân, quản lý sẽ bận như nào? Nhưng nếu nhờ em tìm người, trước đó em còn kiểm tra thân thể họ, hướng dẫn họ, tiền công cũng không cần trả từng người, nếu anh là quản lý, anh sẽ chọn thế nào?"

Cái này còn phải hỏi sao! Chắc chắn phải tìm người có tổ chức, có kỷ luật, còn khoẻ mạnh.

Đoàn Thanh Ân nói tiếp:"Khỏe mạnh thì em sẽ để người đi công trường, gầy thì học việc, phụ nữ nhanh nhẹn thì có thể giúp việc, chỉ cần anh giới thiệu cho em không phải người ốm yếu, cái gì cũng không làm được thì em có lòng tin sẽ tìm được việc làm cho người đó, anh nói xem phần tiền này kiếm được không?"

Lão Lưu như có điều suy nghĩ, vỗ bàn một cái:"Được!! Cứ như em Đoàn nói, anh tin em! Chúng ta hợp tác vui vẻ."

Đoàn Thanh Ân cười nắm tay ông:"Hợp tác vui vẻ."

***

Ước hẹn thời gian, ba người tạm biệt.

Ngồi lên xe, Lý Hồng Phong không nói lời nào yên lặng nhìn chồng, thở dài, qua cửa sổ thấy tiệm mì, "Anh ta có thể tự mình làm không?"

"Yên tâm đi, làm trung gian nào có nhàn rỗi, anh ta không rảnh làm những cái khác, huống chi dù anh ta có tâm đi nữa thì theo tình huống trước mắt, anh ta tìm được người thì cũng không tìm được chỗ."

Lý Hồng Phong gật đầu, "Nói cũng đúng."

Cô yên lặng, lại nhìn Đoàn Thanh Ân lái xe, nhìn một lát thì phì cười:"Trước khi đi anh nghĩ rồi, sao lúc nói lại như vừa vừa nghĩ ra?"

Mắt Đoàn Thanh Ân nhìn phía trước, môi cong lên:"Nếu anh đi qua chỉ nói mục đích, anh ta chẳng phải sẽ biết anh có chuẩn bị sao?"

"Người mà, thấy người có mục đích thì giải quyết chung, nhân tố không xác định sẽ bị từ chối ngay, nhưng nếu từ đầu làm quen rồi lại nhắc tới mục đích của mình thì sẽ thành ngại người quen, khả năng bị từ chối sẽ giảm mạnh."

Nói xong, thừa dịp phía trước có xe dừng lại, Đoàn Thanh Ân cũng dừng xe, cười quay đầu nhìn về phía vợ ngồi bên cạnh, "Hiện tại rất thuận lợi, ông chủ Lưu kinh doanh nhiều năm, danh tiếng cũng dễ nghe, anh ta nói vài câu nhưng khách thì lại đến chỗ chúng ta."

Lý Hồng Phong như có điều suy nghĩ:"Anh ta không mất gì ngược lại còn kiếm lời."

"Đúng, anh ta tìm phòng ở, anh tìm việc làm, cũng xem như khách anh dẫn đi không ảnh hưởng tới anh ta, nếu danh tiếng bên chúng ta đi lên, anh có thể giới thiệu người bên này qua chỗ anh ta, cả hai cùng có lợi."

Nói xong, Đoàn Thanh Ân vươn tay véo nhẹ mặt vợ, "Học được rồi chứ?"

Lý Hồng Phong đỏ mặt thuận theo khen:"Học được, Thanh Ân, anh thật lợi hại."

"Anh biết anh lợi hại, đi thôi, đi gặp ông chủ cần công nhân, chuyện tình cảm không dùng được nữa, nói chuyện làm ăn."

Đoàn Thanh Ân nói dễ nhưng nghĩ đến sau này Đoàn Thanh Ân phải qua lại với một đám người, bận tối mày tối mặt, Lý Hồng Phong vẫn không khỏi đau lòng.

"Chắc vất vả lắm, kiếm được còn phải chia cho ông chủ Lưu một nửa."

"Là tài nguyên của anh ta, đưa anh ta cũng là nên, anh cũng không mất gì."

Đoàn Thanh Ân đắc ý cười với vợ đang nhíu mày, "Còn nhớ mấy ông chủ cần công nhân chứ."

"Họ muốn tìm người có thể tin thì sẽ tìm anh, tất nhiên anh không hỗ trợ miễn phí, đến lúc đó lấy tiền hai bên, thời gian không lâu là kiếm được."

"Anh không định làm người trung gian lâu dài, đây chỉ là một ván cầu dùng để tích lũy tiền thôi, chính sách sau này vừa ra, các loại ngành nghề nhanh chóng phát triển, người trung gian dựa vào nhu cầu thị trường, vạn nhất ngày nào đó thị trường bại, họ sẽ xong đời, muốn dài lâu ổn định thì phải làm lớn."

Lý Hồng Phong:"Là nói?"

Đoàn Thanh Ân đạp chân ga để xe đi về phía trước.

"Bất động sản."

****

Lúc sắp khai giảng, Lý Bích Sương đi theo Chu Gia Minh lên tàu hoả, người chen người, đầy mùi mồ hôi, tàu hoả vốn không thoải mái dễ chịu, cô ta còn say xe, trên đường đi mê man còn phải chăm sóc Chu Gia Minh.

Đọc tiếp ở đây =>

Dù sao hắn trọ ở trường, Lý Bích Sương người phụ nữ này ở tốt như vậy làm gì.

Hai người cũng coi như may mắn không đụng tới những người chuyên lừa gạt người xứ khác, mà gặp học trò của lão Lưu, họ đi theo tìm phòng.

Tìm phòng tiện nghi lại gần trường học cũng không dễ, cuối cùng tìm tới một căn phòng nhỏ cũ nát như thể một giây sau muốn đổ sụp, Lý Bích Sương nhìn mà sợ hãi, "Gia Minh, phòng này quá hỏng, vạn nhất ngủ rồi sập thì làm sao bây giờ? Vẫn là đổi cái khác đi."

"Đổi cái khác?" Chu Gia Minh lạnh lùng nhìn cô ta một cái, "Không được cái này, cô có tiền ở những nơi khác?"

"Em, em..."

Lý Bích Sương có đồ cưới, nhưng đồ cưới đều bị mẹ Chu cầm đi rồi, không phải sao? Trên người cô ta bây giờ đích thật một phân tiền cũng không có.

"Được rồi, cái này đi, cô tranh thủ thời gian tìm việc, tôi cho cô biết, cô mặt dày mày dạn nhất định phải theo tới, nếu không tìm được việc làm thì cút về nhà."

Nghe lời này, Lý Bích Sương co rúm lại, từ lần trước mẹ Chu nghe thấy lời kia, về sau không cố kỵ, không phải đánh chính là mắng, hiện tại cô ta không muốn cùng mẹ Chu dưới cùng một mái hiên.

Học trò nhỏ dẫn bọn họ đến xem phòng nghe thấy lập tức hỏi:"Hai vị muốn tìm việc làm? Trùng hợp quá, chúng ta có hợp tác với một công ty giới thiệu việc làm, đừng thấy công ty này mới mở, ông chủ thật sự là người có tiền lại rất lợi hại, có nhiều công ty hợp tác cùng, nhân viên cũng nhiều, hai vị có muốn đi chỗ họ nhìn không? Tất nhiên, tiền trung gian là phải đưa, nếu cô cậu không yên lòng thì có thể xin ứng trước."

Lý Bích Sương nghe xong, cái này không phải môi giới sao? Lúc này nếu không tìm môi giới, cô ta tại nơi đất lạ tha hương có thể tìm công việc tốt gì.

Chu Gia Minh cần tiền gấp cũng động lòng, không để Lý Bích Sương dưới mí mắt, hắn không yên lòng, sợ người phụ nữ này đội nón xanh cho hắn.

Hai người đi theo học trò nhỏ tới công ty "Môi giới", quả là không tệ, quần áo thống nhất, thấy học trò nhỏ tới còn có nhân viên xinh đẹp cười tiến lên đón:"Là đến tìm việc làm?"

"Đúng, vị tiểu thư này, bên cạnh là chồng cô ấy."

Học trò nhỏ đưa người đến thì đi, nhân viên bắt đầu giới thiệu cho hai người, "Công ty của chúng tôi thành lập không lâu, vì ông chủ giao thiệp rộng nên làm lớn, từng ngành nghề chúng tôi đều có thể giúp chị tìm được, nhưng chị cần nói chị biết làm cái gì."

Lý Bích Sương do do dự dự há mồm, lại do do dự dự ngậm miệng.

Chu Gia Minh nhìn cô ta như thế đã cảm thấy mất mặt, lạnh lùng nói: "Cô ấy cái gì cũng không biết, tìm một công việc làm ngay, tiền lương phát luôn."

"Được rồi, chị nhà anh muốn công việc dễ lương thấp hay lương cao nhưng mệt."

Chu Gia Minh không dừng:"Lương cao."

"Vậy chỉ có thể làm lao công, khá vất vả, lương khá hơn việc khác, nhưng chị nhà anh có thể làm lao công chứ?"

Nhân viên nhìn Lý Bích Sương, có chút xấu hổ cười cười:"Chị nhà anh nhìn qua không quá thích hợp với việc nặng, quản lý cần người đều nhìn dáng, anh này..."

Chu Gia Minh cũng nhìn dáng vẻ khỉ ốm của Lý Bích Sương, vẻ mặt khó coi, "Vậy thì tìm việc thích hợp với cô ấy."

Thật vô dụng, công việc nặng cũng không làm được.

Trải qua sàng lọc, nhân viên cuối cùng tìm được việc thích hợp với Lý Bích Sương: Quét rác.

Lương vẫn được, trả ngay, với tình trạng cơ thể như Lý Bích Sương cũng có thể làm.

Chu Gia Minh cần tiền gấp, cũng không đoái hoài tới Lý Bích Sương không đồng ý, trực tiếp ký hợp đồng, để Lý Bích Sương ở nơi này nhận huấn luyện.

Quét rác thì không cần huấn luyện nhưng quy định thì phải nói.

Lý Bích Sương ngồi ở phía dưới, bên cạnh là một đống phụ nữ, đằng trước có một người diễn thuyết.

"Ông chủ của chúng ta! Rất lợi hại! Lợi hại tới trình độ nào á?! Nhìn công ty này là biết, mới thành lập chưa lâu thì đã có quy mô này! Mặc dù mọi người nhờ công ty hỗ trợ tìm việc làm nhưng ký hợp đồng rồi cũng coi là một thành viên công ty! Nếu lúc làm việc có người cố tình bắt nạt thì cứ trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ nói với ông chủ!! Ông chủ của chúng ta có mặt mũi rất lớn!"

"Tất nhiên, không để cho người khác bắt nạt thì cũng không được bắt nạt người khác, công ty có quy định, tôi nói cho mấy người cẩn thận đấy, vi phạm quy định rồi bị sa thải thì chúng tôi mặc kệ..."

Tổ trưởng nhỏ còn đang say sưa, Lý Bích Sương lại thoát khỏi khó chịu "Quét rác".

Quả nhiên cô ta là con cưng của trời, tìm đại một công ty thì công ty đó trong giới cũng có địa vị lớn, còn làm chỗ dựa cho cô ta.

Đoàn Thanh Ân và Lý Hồng Phong cũng ở thành phố A, họ ở trong thôn xem như có tiền đến loại thành phố lớn này thì tính là cái gì chứ!!

Lúc sau mà gặp, họ chắc chắn đã nghèo khổ.

"Tuân thủ quy định, dù là ở đâu..."

Tổ trưởng nhỏ đang nói, điện thoại trên bàn bất ngờ vang lên, cô vội vàng dừng nói đi nghe.

"Đại học C cần ba nhân viên quét dọn? Vâng, vâng, tôi sẽ sắp xếp, làm phiền trợ lý Tôn."

Trong công ty, trong một căn phòng, trợ lý Tôn cúp điện thoại, hỏi ông chủ đang cầm bàn tính tính sổ sách.

"Tổng giám đốc Đoàn, cần tôi xuống tầng mua cơm cho anh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro