🍊 Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Trong nhà họ Lý, Lý Bích Sương dài cổ ngóng trông từ lâu, thấy mẹ Lý từ xa về, vội vàng kéo vào hỏi: "Mẹ, thế nào, nhà họ Đoàn đồng ý chứ?"

"Đồng ý rồi."

Mẹ Lý chỉ có một đứa con gái, tự nhiên đau tận xương tuỷ, hỏi dồn dập: "Thanh Ân dễ nói chuyện, đồng ý, nhưng cần hỏi ý kiến Hồng Phong một chút, nếu Hồng Phong không có ý kiến, chuyện này sẽ được."

"Còn hỏi cái gì."

Lý Bích Sương từ khi sống lại đã gấp gáp, hận không thể lập tức tới nhà họ Chu, sợ nửa đường lại ra đường ngang ngõ dọc nào khác, "Hồng Phong không phải luôn nghe lời nhất sao? Huống chi Đoàn Thanh Ân dáng dấp tốt, trong nhà còn có tiền, nó còn chọn cái gì!"

Theo suy nghĩ của cô ta, dù về sau nhà họ Đoàn khó khăn, nhưng bây giờ không phải rất tốt sao? Nhất là so sánh cùng nhà họ Chu, càng thêm tốt đẹp, cô ta tặng hôn nhân tốt đẹp như vậy cho Lý Hồng Phong, Lý Hồng Phong hẳn lên cảm kích cô ta mới đúng.

Suy nghĩ của mẹ Lý cũng không kém, mặc dù không biết con gái vì cái gì một lòng một dạ muốn gả đến nhà họ Chu, nhưng dưới cái nhìn của bà, lần trao đổi này, đối với cháu gái là chuyện tốt vô cùng, con bé sao có thể không đồng ý.

Lý Bích Sương vẫn lo lắng Lý Hồng Phong không đồng ý, dù sao Chu Gia Minh dáng dấp cũng tốt, Lý Hồng Phong trước đó cùng anh có hôn ước ràng buộc, khó bảo đảm cô sẽ không thích Chu Gia Minh.

Càng nghĩ càng thấy không an toàn, cô ta cắn răng nói với mẹ: "Mẹ, trong bụng con có đứa nhỏ của Gia Minh, nếu Hồng Phong không đồng ý, con làm sao bây giờ, con cần mẹ giúp."

Mẹ Lý nhanh chóng đồng ý, so với cháu gái, bà càng thương con gái hơn.

Thế là đợi khi Lý Hồng Phong mệt mỏi về nhà họ Lý thì nghe bác gái nhắc tới trong nhà không dễ dàng.

"Nhà chúng ta cũng chỉ làm nông trồng trọt phổ biến, những năm này có gánh nặng nuôi con và Bích Sương thật vất vả, Bích Sương còn tốt, không đi học, ở nhà làm việc cũng thêm chút trợ cấp, Hồng Phong con còn đi học, trưa lại ở trường ăn cơm, về sau còn học đại học ở thành phố lớn, số tiền này thật sự không lấy ra nổi."

"Bác cùng bác trai con nói qua, dựa theo ý của ông nội con, để chị con đi nhà họ Chu, con đi nhà họ Đoàn, nhà họ Đoàn có tiền, tốt xấu gì con cũng có thể lên đại học, không đến mức bị trong nhà làm trễ nải, nếu đi nhà họ Chu, nhà họ Chu vốn nghèo, nào nuôi nổi sinh viên đại học, Hồng Phong con nói đúng không?"

Lý Hồng Phong im lặng nghe, lúc ba mẹ qua đời cô còn nhớ, đối phương bồi thường bao nhiêu cô biết, khoản tiền kia chí ít có thể nuôi mười người như cô lớn lên, học đại học, nhà họ Lý sửa phòng là tiền của ai cô biết, lúc cô vào ở nhà họ Lý thì giặt quần áo nấu cơm cho heo ăn cho gà ăn, lớn hơn một chút lại cùng làm ruộng với bác trai, những cái này không cần phải nói.

Bác trai bác gái đều cảm thấy họ nuôi lớn bé gái mồ côi như cô, cô hẳn cảm động rơi nước mắt, Lý Hồng Phong cảm kích, nhưng muốn cô tình cảm sâu đậm với hai bác thì thật khó.

Còn chuyện lần này tại sao lại thế thì cùng ở trong một cái phòng, Lý Bích Sương khác thường không thể gạt Lý Hồng Phong, khi đó cô còn nghĩ tình cảm giữa Lý Bích Sương và Đoàn Thanh Ân không tệ, chắc là đi gặp Đoàn Thanh Ân nên cô không nhiều chuyện, cô chưa từng nghĩ tới người cô ta gặp lại là Chu Gia Minh.

Lý Hồng Phong không từ chối, chỉ nói: "Nhà họ Đoàn đồng ý cho cháu học đại học, cháu đồng ý."

Thấy cô đồng ý, mẹ Lý lập tức cười nở hoa, bảo đảm: "Yên tâm, nó khẳng định đồng ý!"

Nếu nhà họ Đoàn không đồng ý, bọn họ cũng có thể trả, dù sao trước hết để cho hai bên đều gật đầu, bình an giấu chuyện Bích Sương.

Lý Hồng Phong đồng ý, mẹ Lý lập tức xử lý, bên nhà họ Đoàn bà cũng không vội bằng nhà họ Chu, nhưng cũng cần định ngày.

Diệp Thúy Hương tiễn mẹ Lý, quay đầu nói với con trai: "Mẹ biết thời gian trước vội vã như vậy nhất định là Lý Bích Sương có chuyện, hôm qua mẹ đi hỏi thăm, đoạn thời gian này, Lý Bích Sương chạy vào trấn 8 lần, chị Trần thôn bên cạnh cũng nói trông thấy Lý Bích Sương Chu Gia Minh cùng về, nhưng gần về tới lại tách ra, còn nói ông cụ Lý lăn lộn người, mẹ nhổ vào! Lừa quỷ! Rõ là Lý Bích Sương ăn trong chén nhìn trong nồi, bây giờ lại thay cưới, nói có khi là có đứa bé rồi!"

Đoàn Thanh Ân đang dọn quần áo trong phòng, nơi nhỏ không nói chuyện nhập hàng, nhà họ Đoàn bán quần áo bằng cách đưa vải cho người ta làm, tốt thì sẽ thu mua, Diệp Thúy Hương cũng sẽ thu mua của người trong thôn, bà yên tâm kiếm tiền, người trong thôn cũng được hưởng lợi chút ít, đôi bên cùng có lợi.

Giờ lại có thêm một đợt quần áo nữa xuất xưởng, mẹ con hai người ngồi trong phòng, làm rõ từng cái, lại dán thông báo, Đoàn Thanh Ân là một người đàn ông làm việc rất sắc bén, phân công việc rõ ràng cho người dưới, một bên lại đáp lời mẹ:"Dù sao hiện tại là Hồng Phong gả cho con, chỉ cần có bé con không phải Hồng Phong là được."

Diệp Thúy Hương vẫn thấy toàn thân khó chịu, thay người là do con dâu định trước lén lút qua lại với người khác, bà nào từng chịu ấm ức như này, "Ai da, mẹ làm sao cũng thấy thiệt thòi, những năm nay chúng ta cho Lý Bích Sương kia bao nhiêu đồ tốt!"

Kết quả cô ta, ăn đồ nhà họ Đoàn, mặc đồ nhà họ Đoàn, lại cùng người đàn ông khác qua lại.

Bà không dễ chịu cũng không tập trung làm việc được, Đoàn Thanh Ân cũng không nóng nảy, vẫn chậm rãi làm việc, "Mẹ, không phải chính mẹ cũng nói, Lý Bích Sương có đứa bé nên nhà họ Lý mới gấp gáp thay người, nếu cô ta giấu đi gả tới nhà chúng ta, vậy chúng ta thua thiệt."

"Huống chi, thành tích Hồng Phong tốt vậy, về sau có thể lên đại học, hiện tại sinh viên tốt bao nhiêu, con thấy, thua thiệt là nhà họ Chu mới đúng."

Lúc đầu Diệp Thúy Hương còn không thoải mái, bà cùng quả phụ nhà họ Chu lúc trẻ đều mất chồng, đều thủ tiết nuôi con, bà mạnh hơn, vì cái nhà này không biết chịu khổ bao nhiêu, lại nhìn quả phụ nhà họ Chu, nũng nịu cái gì cũng không làm, gặp phải chuyện gì cũng là đáng thương xin người khác giúp đỡ.

Cái này không đụng chạm đến bà, nhưng có một lần Diệp Thuý Hương thu quần áo, quả phụ Chu đưa tới quần áo lố lăng lộn xộn, căn bản không thể mặc, bà muốn đối phương bồi thường, người ta vô cùng đáng thương nước mắt chảy ra nói là nhìn thấy các cô bé trong thành đều mặc như vậy, bà liền làm thành dạng này.

Được rồi, biết con bà đi học trong trấn, có tiền đồ, nhưng mà nó cùng Diệp Thuý Hương có quan hệ gì, lúc phát vải bà đã nói rõ về kiểu dáng quần áo, còn cho xem mẫu, quả phụ Chu không làm theo yêu cầu của bà thì thôi, lại còn khóc như thể oan ức lắm.

Hiện tại con dâu mà bà cho ăn ngon uống tốt trở thành con dâu của quả phụ Chu, nội tâm bà thoải mái mới lạ ấy.

Giờ nghe con trai nói, bà cũng thông suốt, "Đúng, trong nhà Lý Bích Sương còn chẳng biết làm gì, trước đó còn nói dù sao nhà ta cũng dư dả, gả tới thì quản lý tiệm quần áo, hiện tại gả tới nhà họ Chu, người đàn bà nhà họ Chu kia làm quần áo còn khóc lóc, xưa nay lại không muốn Chu Gia Minh làm ruộng, mẹ đợi nhìn cô ta sau khi gả qua."

Mẹ chồng nàng dâu cũng nên có một người khổ, dù là Lý Bích Sương trước khi gả đến đội nón xanh cho con bà, hay quả phụ Chu suốt ngày giả bộ đáng thương, Diệp Thúy Hương đều không thích, dù là ai trong hai người ăn thiệt, bà đều có thể hí ha hí hửng xem kịch vui.

Vừa thả lỏng không lâu, Diệp Thúy Hương lại vỗ tay một cái: "Đều là chị em một nhà, còn ở chung, Lý Hồng Phong có thể học Lý Bích Sương kia hay không?"

Mặc dù bà đối với Lý Hồng Phong có ấn tượng khá tốt, nhưng cũng chưa tiếp xúc qua, hiện tại có Lý Bích Sương cái dạng này, muốn nói trong lòng không có khúc mắc là không thể nào.

Nói đến cái này, tay xếp đồ của Đoàn Thanh Ân dừng lại.

Ở nguyên cốt truyện, Diệp Thuý Hương nhìn Lý Hồng Phong không vừa mắt là vì Lý Bích Sương, cảm thấy cô cùng nhà họ Lý có ý đen tối, là sau này khi bà sinh bệnh, Lý Hồng Phong ân cần quan tâm chăm sóc, quan hệ mẹ chồng nàng dâu mới khá hơn, đáng tiếc một đoạn thời gian sau, Diệp Thúy Hương chết vì ốm đau.

Anh dứt khoát thả quần áo trên tay, giương mắt nói với mẹ: "Mẹ, lần này rõ ràng là Lý Bích Sương làm, nhà họ Lý nếu thương Hồng Phong thì đã nhận lỗi xin giải trừ hôn ước, mà họ lại nhất định để Hồng Phong thay Lý Bích Sương, họ căn bản chưa từng nghĩ tới nhà chúng ta coi Lý Bích Sương là thành viên nhà mình nhiều năm như vậy, đột nhiên thay người, trong lòng có oán hận không? Có thể đối tốt với Hồng Phong không?"

"Huống chi Hồng Phong lập tức thi đại học, về sau còn muốn lên đại học, thời điểm trọng yếu như vậy, bọn họ vì thanh danh Lý Bích Sương vội vã muốn gả cô ấy đến nhà chúng ta, không lo chúng ta giữ Hồng Phong không cho cô ấy lên đại học sao?"

Diệp Thúy Hương nghe, Đoàn Thanh Ân phân tích: "Nhà họ Lý làm như thế, rõ là không để Hồng Phong trong lòng, để cô ấy thay Lý Bích Sương chịu khổ, không phải ai cũng là người ngu, bọn họ làm vậy, Hồng Phong ít nhiều cũng lạnh tâm."

Diệp Thúy Hương nghe chuyện như vậy, lòng càng khó chịu hơn, "Người ta nói cưới vợ nhìn nhà mẹ, bây giờ tốt rồi, Hồng Phong người ta tốt, nhà họ Lý không có xem là người nhà, về sau nhà chúng ta cần người hỗ trợ, khẳng định không trông cậy được vào họ."

Đoàn Thanh Ân bật cười, Diệp Thúy Hương hỏi anh cười cái gì, anh nói: "Mẹ nghĩ sai rồi, nhà họ Lý nghèo mấy thập niên, có thể giúp nhà chúng ta cái gì? Phòng mới nhà họ vẫn là sau khi cầm khoản bồi thường của cha mẹ Hồng Phong mới xây, lại nhìn Hồng Phong, thành tích tốt, làm việc gọn gàng, về sau nói không chừng còn có thể vào trong thành làm việc cho quốc gia, cô ấy và nhà họ Lý không qua lại là chuyện tốt."

Diệp Thúy Hương không rõ, "Sao lại là chuyện tốt? Không có nhà mẹ đẻ để dựa vào, không biết khổ bao nhiêu."

"Không có nhà mẹ, còn có nhà chồng." Đoàn Thanh Ân nói dóc một chút xíu với Diệp Thúy Hương: "Mẹ nghĩ đi, cha mẹ Hồng Phong đi rồi, bác trai bác gái đẩy cô ấy làm kẻ chết thay, nội tâm cô ấy không chừng rất đau, lúc này ai tốt với cô ấy cũng có thể làm cô ấy nhớ một đời, chúng ta tốt với Hồng Phong, Hồng Phong khẳng định toàn tâm toàn ý nghĩ đến chúng ta, so với những nàng dâu luôn cầm đồ nhà chồng nhớ về nhà mẹ đẻ trong thôn chúng ta không biết tốt hơn bao nhiêu? Mẹ nói, cái này không phải chuyện tốt sao?"

"Mà Lý Bích Sương vứt bỏ chúng ta, nếu trông thấy mẹ tốt với Hồng Phong người con dâu này, cô ta khẳng định khó chịu, chúng ta cũng coi như thở một hơi."

"Đúng vậy!!"

Diệp Thúy Hương giống như được đả thông hai mạch nhâm đốc [1], lập tức nghĩ thông suốt.

Làm mẹ chồng, con dâu bà muốn nhất không phải là toàn thân toàn ý nghĩ đến nhà chồng sao!

Chỉ cần con dâu cùng họ một lòng, đó là tiện nghi lớn họ chiếm được!

Cảm giác nhiệt tình trong bà tràn đầy, lập tức cầm quần áo làm việc, một bên làm một nói với con trai: "Như vậy, Hồng Phong gả tới thật sự là một chuyện tốt, mẹ rõ ràng, Thanh Ân con nhìn xem, đợi Hồng Phong gả tới, mẹ khẳng định xem nó như con gái ruột!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro