🍊 Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Giống như Diệp Thúy Hương nói, nhà họ Lý muốn nói cho qua việc hôn nhân, cũng nói xong thay người, trong vòng một tháng hai cô gái đều gả đi.

Nói là mình gả con gái, người ngoài không can thiệp, nhưng nhóm bà cô con dâu mỗi ngày nhàn rỗi không làm gì thì sẽ tụ tập nói chuyện phiếm, nhà họ Lý khác thường như vậy, sao mấy người này có thể bỏ qua.

Nhà họ Lý bắn tiếng hai cô gái đổi nhà chồng là ý của ông cụ, họ hiếu thuận, chỉ có thể nghe lời ông cụ, mà cũng nói là đau lòng cháu gái mồ côi không nơi nương tựa, để con gái nhà mình chịu khổ, đưa cháu gái qua nhà tốt sống.

Cốt truyện ban đầu, vì nhà họ Lý nói như vậy, người trong thôn đều thấy họ đối với Lý Hồng Phong tốt, nuôi lớn bé gái mồ côi thì thôi lại còn nhường cuộc hôn nhân tốt của con gái cho cô, ai mà không biết nhà họ Đoàn có tiền, họ Chu và họ Đoàn, tiện tay chọn một cô gái trong thôn hỏi cô muốn đến nhà nào thì chắc chắn câu trả lời là nhà họ Đoàn.

Bác trai bác gái làm tới vậy, không thể nói không tốt, nếu Lý Hồng Phong không hiếu thuận, đó là cô không có lương tâm.

Nhưng hôm nay, Diệp Thuý Hương nghe con trai phân tích lợi hại, mặc dù đã nhận Lý Hồng Phong nhưng vẫn có khúc mắc với nhà họ Lý, lúc nói chuyện phiếm cũng để lộ chút ít.

Nhà bà mở cửa hàng, dĩ nhiên không phải loại ngốc nghếch nói thẳng ruột ngựa là hoài nghi Lý Bích Sương có con hoang trong bụng, mà nói vụ dụ cô em họ gả thay, cũng như vô ý mà nói, nhà họ Lý lần này một lần mà gả cả hai con gái, Bích Sương thì được, nó không đi học, nhưng Hồng Phong lại tập trung thi cử, đang là lúc quan trọng, thế mà lại gả đi vội vàng, bà ta không lo sẽ ảnh hưởng tới thành tích của Hồng Phong à.

Diệp Thuý Hương bán quần áo, là đối tượng tất cả mọi nhà đều nịnh bợ, bà nói vậy, người nghe tự nhiên phối hợp hỏi chuyện, sao bà không bảo nhà họ Lý lui lại vài ngày?

Diệp Thúy Hương trực tiếp, "Tôi sao lại không nói, tuy trong lòng tôi chuyện của con trai quan trọng nhất, nhưng Hồng Phong lại là con dâu tương lai, sắp tới cũng vào cửa nên tôi nói sao họ không đợi Hồng Phong thi xong gả tới cũng được, cũng chẳng biết vì cái gì, họ nhất định một hai chọn thời gian đã rồi định ấy."

"Những ngày này, vì chuyện kết hôn, Hồng Phong học xong còn phải chạy về, tới tới lui lui mất 3 giờ, con bé cố gắng, nhiều lần tôi gặp con bé, nó đều đang vừa đi đường vừa nhìn sách, có thể thấy là coi trọng thi đại học lắm, đứa bé nhà họ Chu kia cũng tập trung thi cử, mẹ thằng bé còn làm việc rất nhiều để nó tập trung, bình thường đều ăn uống ngủ nghỉ ở trường, khó có thể về nhà một lần, mà khi về nhà thì đến cả cơm cũng phải bưng vào phòng, so đi thì Hồng Phong cũng quá mệt."

Bà nói kiểu này, người chung quanh đều nịnh nọt: "Vẫn là chị Diệp thương con dâu, nhìn xem, Hồng Phong còn chưa gả tới, đã đau lòng trước, người ta đều ước con trai sớm cưới vợ, chị thì lại là mẹ chồng tốt như vậy."

Ai mà không muốn được người ta khen mình là người tốt, Diệp Thuý Hương được khen đến vui vẻ, lời nói cũng mạnh mẽ: "Hôn sự cũng định ra rồi, tôi không nóng nảy, nhưng tiền đồ của Hồng Phong rất quan trọng, tuy con bé là nữ, nhưng lãnh đạo cũng nói, nam nữ bình đẳng, về sau nếu con bé thi lên đại học được thật thì nhà chúng tôi ủng hộ con bé học lên, sau khi tốt nghiệp, vì quốc gia cống hiến!"

"Đúng!!"

"Chị Diệp nói hay!"

Người ở chỗ này đều rất kính nể lãnh đạo, không có những lãnh đạo này, nước Hoa nào có những ngày như bây giờ, nghe xong lời này họ rất kích động, hận không thể vỗ tay kịch liệt.

Đọc tiếp ở đây =>

Nếu thật sự tốt với người ta, sao lại chọn thời gian thi đại học gả con gái người ta đi, không biết chuyện kết hôn này ảnh hưởng lớn như nào tới con gái sao, ai mà còn tâm tư đi đọc sách.

Trước đó Diệp Thúy Hương không nói, họ còn tưởng nhà họ Đoàn vội vã cưới vợ, nhưng nay bà cũng nói nhà mình không vội, là nhà họ Lý nhất định chọn ngày này, chuyện này trở nên ý vị sâu xa mười phần.

Dưa này trong thôn truyền đi nhanh, người trong cuộc lại im ắng như không có chuyện gì xảy ra.

Mẹ Lý còn thấy kỳ, sao bà nói với người khác nhà họ vì cháu gái hi sinh cỡ nào, thậm chí việc kết hôn với nhà họ Đoàn cũng để cho cháu gái mà người ta cũng không khen bà như lúc trước vậy kìa?

Nhưng giờ bà cũng không nghĩ cái này mà nghĩ tới chuyện tổ chức hai hôn lễ, Lý Bích Sương, Lý Hồng Phong là cô dâu đợi gả không thể nhúng tay, cha Lý lại luôn không quản việc gì, chuyện cần làm cũng rơi trên người bà.

Tính tiền đang cầm trong tay, mẹ Lý lại bắt đầu lo việc mua đồ cưới.

Trước đó nhà họ Lý không giàu có gì, là cha mẹ Lý Hồng Phong xảy ra chuyện người ta cho một khoản bồi thường mới dư dả hơn, nhưng khoản tiền kia phải nuôi hai đứa bé, lại muốn sửa nhà, cha Lý lại thích nhậu nhẹt, đã nhiều năm qua, sớm không còn lại bao nhiêu.

Dựa theo quy củ gả con gái trong làng, bình thường đều chuẩn bị chăn bông, còn có thau rửa mặt, tủ quần áo các loại, tiền trong tay mẹ Lý chuẩn bị cho hai người cũng được, nhưng nếu làm vậy, không còn lại nhiều.

Bà tính toán, Bích Sương lớn bụng gả đi, có thể nhà chồng bên kia sẽ xem thường, vì tránh cho loại tình huống này xảy ra nên mang chút tiền đi, mà đồ cưới cũng cần để cho người ta không tìm ra lỗi sai.

Hồng Phong thì nhỏ hơn Đoàn Thanh Ân hai tuổi, cô gái như hoa như ngọc, còn là một học sinh cấp ba, về sau nói không chừng sẽ là sinh viên, đồ cưới thiếu một chút, chắc hẳn nhà họ Đoàn cũng sẽ không xem thường cô.

Nghĩ vậy, mẹ Lý bắt đầu xử lý đồ cưới, tất nhiên vì tránh cho người ta thấy bà bất công, bà cũng ở lúc gặp người thì khóc nói trong nhà khó khăn, lúc đầu nuôi một đứa con gái đã đủ mệt mỏi, còn muốn nuôi Hồng Phong cô cháu gái này, nhưng có biện pháp gì đâu, tuy nói không phải con ruột, nhưng cũng là huyết mạch em chồng lưu lại, lại lớn lên bên người, dù trong nhà khó khăn cũng sẽ làm đồ cưới cho cô.

Đọc tiếp ở đây =>

Bởi vậy, mỗi lần mẹ Lý nói bản thân đối với cháu gái tốt bao nhiêu thì cũng biến mình thành một vai trong bộ kịch bà biên, bà thấy vô nghĩa, chỉ có thể ngậm miệng, tiếp tục chuyên tâm xử lý đồ cưới.

Lần đầu, nhà họ Lý có hai cô gái gả đi.

Đoàn Thanh Ân tới cửa đón dâu, vì hiện tại không như xã hội xưa, Lý Hồng Phong cũng chỉ mặc váy màu đỏ sậm, thân hình cô tốt, mặc vào càng lộ vẻ xinh đẹp, vẻ bình thản khi nhìn thấy Đoàn Thanh Ân nhìn sang mình cười thì chuyển thành giật mình, đỏ mặt cúi đầu.

Thái độ Đoàn Thanh Ân không giống cô nghĩ lắm, cô còn tưởng Đoàn Thanh Ân sẽ không thích cô, dù sao trước đó, lần nào chị họ đưa đồ nhà họ Đoàn về thì cũng sẽ nói với cô Diệp Thúy Hương thích cô như nào, Đoàn Thanh Ân tốt với cô bao nhiêu.

Trước khi biết tình cảm của chị họ và Chu Gia Minh, Lý Hồng Phong vẫn cho là Đoàn Thanh Ân và chị họ đều thích nhau.

Không giống người trong thôn nghĩ, thời gian qua cô ở nhà họ Lý rất gian nan, mẹ Lý cha Lý nồng nàn, mở miệng một tiếng Hồng Phong, mở miệng một câu thương cô như con gái, người trong thôn cảm thấy nhà họ Lý tốt với cô, nếu không thì một bé gái mồ côi như cô sao sống được mười mấy năm trong lúc gian nan, nóng lạnh ra sao chỉ có bản thân biết.

Từ khi vào ở nhà họ Lý, cô sống cẩn thận, miệng bác gái nói thương cô lại muốn cô, một đứa nhỏ như vậy lên núi cắt cỏ cho heo, người khác nhìn thấy thì bà nói cô muốn lên núi chơi, thuận tiện cắt cỏ heo với Bích Sương, giặt quần áo làm đồ kiếm sống đều là cô làm, nhưng lúc giặt cửa sân đều đóng, người ta không trông thấy, nhà họ Lý xây phòng mới, bác trai nói muốn cho cô phòng tốt nhất có ánh mặt trời chiếu vào, đợi cô về, gian phòng này cũng trở thành phòng cất các đồ linh tinh.

Lý Hồng Phong có thể làm gì? Cô không thể làm gì, người cả thôn đều biết bác trai bác gái rất tốt với cô, không chê cô là bé gái mồ côi mà nuôi cô, cô mà nói, trong thôn sẽ không ai đứng bên cô.

Cô không hận bác trai bác gái, cô chỉ liều mạng học, là vì tìm đường ra, biết chuyện kết hôn ban đầu đã đổi thành nhà họ Đoàn, cũng biết những năm nay nhà họ Đoàn đối tốt với chị họ, có thể sẽ vì nửa đường thay người là cô mà oán hận, cô không thể làm gì.

Tối qua, Lý Hồng Phong một đêm không ngủ, cô nghĩ phương pháp giải quyết tốt nhất, làm vợ tốt, con dâu tốt, phải tự mình vượt qua, dù bây giờ ở thung lũng nhưng chỉ cần cô cố gắng, chắc chắn sẽ có ngày thấy ánh mặt trời trên mây.

"Chú rể rước cô dâu đi!"

Nương theo tiếng la của bà Tam trong thôn, Đoàn Thanh Ân kéo tay Lý Hồng Phong, rõ ràng không phải người đọc sách, tướng mạo lại nho nhã lịch sự hơn người.

Có người ồn ào: "Chú rể nói lời hay đi!"

"Không êm tai là cô dâu mới không về nhà cùng đâu."

Đoàn Thanh Ân cười kéo tay Lý Hồng Phong, "Hồng Phong, chúng ta cùng cố gắng, sống cuộc sống tốt."

Câu nói rất giản dị, người chung quanh đều cười nói Đoàn Thanh Ân không biết nói chuyện, nên nói về sau kiếm tiền mua vàng, tôm khô cho Lý Hồng Phong.

Lý Bích Sương được Chu Gia Minh đỡ đang mời rượu một bên, nghe tiếng bên này, quệt quệt khóe môi.

Còn sống cuộc sống tốt nữa cơ, hãy chờ xem, không đến một năm, nhà họ Đoàn không còn tiền.

Lần này, cô cũng không cần theo chịu khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro