🍊 Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Sáng sớm, theo tiếng gà gáy đầu tiên, gà trống cả thôn đều gáy.

Người trong thôn đều không bị cái này gọi dậy, vì trước đó họ đã tỉnh, phụ nữ trong nhà cũng bắt đầu nấu cơm, đàn ông vác xẻng cuốc xuống đồng.

Đoàn Thanh Ân vẫn luôn có quyền ngủ nướng, đợi đến lúc anh rời giường, Lý Hồng Phong đã không ở đây, anh vén rèm lên ra ngoài, vừa lúc thấy mẹ chồng nàng dâu hai người nhặt rau nói cười trong sân.

Diệp Thúy Hương, Lý Hồng Phong ở chung không tệ.

Không có khúc mắc chuyện thay người, Diệp Thúy Hương kìm nén một hơi muốn để Lý Bích Sương từ bỏ Thanh Ân nhà bà nhìn kỹ, bà tốt với con dâu bao nhiêu, bà là mẹ chồng tốt thế nào, lại thêm Lý Hồng Phong là cô gái không tệ, cũng có tâm tạo quan hệ với mẹ chồng, hai người trò chuyện vui vẻ.

Đoàn Thanh Ân xuống cầu thang, Diệp Thúy Hương đang lẩm bẩm: "Chờ chút nữa mẹ đưa con đi cửa hàng, con chọn mấy bộ quần áo, về sau là người một nhà, không cần khách sáo."

Lý Hồng Phong thật sự được yêu mà lo sợ, từ khi còn bé ba mẹ qua đời, về sau ăn nhờ ở đậu, cô muốn cái gì thì phải nỗ lực gấp hai thậm chí gấp ba gấp bốn lần, từ xưa tới nay chưa từng có ai tốt với cô như vậy.

Không muốn cô nỗ lực gì, chỉ muốn tốt với cô.

Ánh mắt Diệp Thúy Hương nhìn người rất sắc, thấy trong mắt Lý Hồng Phong cảm kích, trong nội tâm bà càng thoả mãn.

Biết cảm ơn ân tình là tốt rồi, xem ra về sau hai người hẳn là ở chung không tệ.

Đoàn Thanh Ân đánh gãy mẹ chồng nàng dâu trò chuyện hoà nhã: "Mẹ, mẹ dậy sớm thế, sao không ngủ thêm một lát nữa?"

Diệp Thúy Hương quay đầu nhìn về phía con trai, quan tâm: "Ngủ đờ người rồi? Không phải mẹ luôn dậy giờ này à? Không thì ai nấu cơm cho con ăn."

Đoàn Thanh Ân nhìn thoáng qua vợ mình, mặt ửng hồng, "Không phải Hồng Phong ở đây sao? Để Hồng Phong nấu cơm là được."

Nói rồi anh nhanh chóng nháy mắt mấy cái với Lý Hồng Phong, "Hồng Phong anh muốn ăn cơm em làm."

Mặt Lý Hồng Phong càng thêm đỏ, tối qua trước khi ngủ hai người nói chuyện phiếm, Đoàn Thanh Ân hỏi cô biết làm cơm không, còn nói mình cô đơn đã lâu, muốn nếm thử xem cơm nàng dâu làm khác cơm mẹ làm ở chỗ nào.

Không thể không nói, vừa gả tới mà chồng đã chờ mong thành dạng này, làm cho cô rất yên tâm.

Diệp Thúy Hương không biết nhạc đệm tối qua, bà chỉ thấy con trai bình thường thông minh lắm trò, sao lại ngớ ngẩn với con dâu.

Người ta là cô dâu mới vừa vào cửa, để mẹ nghỉ ngơi nàng dâu nấu cơm, trong lòng Hồng Phong nghĩ thế nào, sẽ thấy người chồng này không coi trọng cô không?

Diệp Thúy Hương ở trong lòng thở dài, quả nhiên vẫn là nhóc con ít tóc, cần người mẹ như bà bù đắp.

Nghĩ đến đây, bà trợn mắt nhìn con trai: "Nói cái gì đó! Hồng Phong người ta mới gả tới đã phải nấu cơm, con không thương mẹ thương!"

Bởi vì tối qua nói chuyện, Lý Hồng Phong nào cảm thấy chồng không thương, nhưng được mẹ chồng quan tâm, chăm sóc, như Đoàn Thanh Ân nói trước đó vậy, từ nhỏ cô thiếu yêu, cho nên người ta cho cô một chút, cô đã hận không thể nâng ở trên ngực cẩn thận từng li từng tí đối đãi.

Bây giờ nghe Diệp Thúy Hương nói một phen, trong nội tâm cô ấm áp, nhẹ kéo tay áo mẹ chồng, giọng cảm kích lại thân cận nói: "Mẹ, không có việc gì, chỉ là nấu cơm thôi, mẹ mà làm thì con làm gì."

Răn dạy con trai thì răn dạy con trai, trong lòng Diệp Thúy Hương không trách anh, chỉ là muốn để quan hệ vợ chồng họ hài hòa, thấy Lý Hồng Phong che chở con trai, hài lòng trong lòng tăng mạnh.

Bà vỗ vỗ tay con dâu, vẻ mặt ôn hoà nói: "Hồng Phong con còn trẻ nên không biết, cô dâu gả tới của chúng ta, trước ba ngày, tốt nhất không nên vào phòng bếp, đây là thể hiện sự coi trọng với người vợ này."

Lý Hồng Phong trước đó vẫn bận công việc hoặc là học tập, bác gái cũng không có dạy cô, cô không biết có quy củ như vậy, mặc dù chưa từng nghe qua, nhưng bây giờ mẹ chồng nói thế, cô tự nhiên ngoan ngoãn nghe lời, "Vậy con nghe mẹ, chờ qua ba ngày lại vào phòng bếp."

Diệp Thúy Hương càng nhìn con dâu này càng hài lòng, tính chốc lát đưa người qua tiệm chọn mấy bộ quần áo đẹp, Đoàn Thanh Ân ngồi bên cạnh bà, thừa dịp Lý Hồng Phong đi lấy đồ, nhỏ giọng nói: "Mẹ, trong thôn thật sự có quy củ cô dâu mới trong ba ngày không được vào phòng bếp à?"

"Thật đó." Diệp Thúy Hương không rõ lắm: "Con hỏi cái này để làm gì, mẹ còn có thể lừa các con sao?"

Sau đó bà thấy mắt con trai nhà mình sáng lên, kéo tay bà giật dây:"Tí nữa mẹ đừng đến tiệm, mẹ đi cửa thôn, người trong thôn đi làm việc, không phải hay qua nơi đó sao? Mẹ đi chỗ đó, khen Hồng Phong."

"Mẹ còn phải khen Hồng Phong với người ta?"

Diệp Thúy Hương kinh ngạc nhìn về phía con trai, mặc dù bà rất hài lòng về Hồng Phong, nhưng cố ý đi tìm người ta khen con dâu nhà mình, này cũng quá...

"Ui!"

Đoàn Thanh Ân nhổm người qua, nửa ngồi trước mặt mẹ, bốn mắt nhìn nhau phân tích cho bà: "Mẹ giả bộ như ngẫu nhiên gặp là được, phụ nữ không phải vậy sao, gặp mặt là có thể nói chuyện hai tiếng?"

Diệp Thúy Hương hoang mang:"Đang êm đẹp, sao mẹ phải làm vậy?"

"Mẹ nghĩ." Đoàn Thanh Ân duỗi một đầu ngón tay: "Chu Gia Minh bình thường ở nhà, ăn cơm cũng không thèm ra khỏi phòng, mẹ anh ta lại mảnh mai có tiếng, những thứ kiếm sống chắc chắn không làm, mà mẹ anh ta lại chạy nạn từ tỉnh X tới, chưa hẳn đã biết quy củ thôn ta, mẹ nói xem bà ta có thể để Lý Bích Sương làm việc trong nhà bếp hay không?"

Diệp Thúy Hương cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy có khả năng này, y theo hiểu biết của bà với quả phụ nhà họ Chu, bà ta đối với con dâu chắc chắn sẽ không quá tốt, nói không chừng sẽ nghĩ biện pháp làm tình cảm con trai con dâu không tốt để tránh con trai theo ý con dâu, trong thôn trước đó không phải là không có người như vậy.

Cơ mà bà vẫn không hiểu, "Êm đẹp, mẹ làm cái này làm gì? Mẹ khen Hồng Phong, có quan hệ gì với nhà họ Chu?"

"Lúc đầu gả cho con là Lý Bích Sương, nhưng chính cô ta không tình nguyện, mẹ nghĩ đi, nếu mẹ chồng đối với cô ta không tốt, mẹ người mẹ chồng này lại tốt với người gả thay là Hồng Phong, nội tâm cô ta có thể thoải mái sao?"

Diệp Thúy Hương một giây đã hiểu, con mắt cũng theo đó sáng lên, vỗ chân: "Khẳng định không thể!"

"Đều là chị em một nhà, lại trong một ngày gả ra, Hồng Phong ba ngày không vào phòng bếp, cô ta sẽ đồng ý vào sao?"

"Chắc chắn sẽ không! Nói không chừng còn làm loạn với người đàn bà kia!"

Diệp Thúy Hương càng nghĩ càng hưng phấn, hận không thể tới cửa thôn tạo náo nhiệt, đang lúc kích động, như nhớ tới cái gì, nhìn về phía con trai: "Thanh Ân, con đây là còn nhớ cô ta?"

Đoàn Thanh Ân vội ho một tiếng: "Không có, chính cô ta đẩy Hồng Phong ra cản, không làm rõ với chúng ta, còn không coi trọng Hồng Phong, con thương Hồng Phong, muốn giúp cô ấy hả giận."

Nếu anh không ho khan, Diệp Thúy Hương cũng tin.

Bà nhìn thoáng qua con trai nhà mình, cảm thấy quả nhiên anh vẫn canh cánh chuyện Lý Bích Sương vứt bỏ mình, còn túm Hồng Phong làm cớ.

Nghĩ cũng biết, trước đó anh và Hồng Phong không chung đụng, có tình cảm gì cho được.

Nếu như con trai vì Hồng Phong muốn bà ra mặt, trong lòng Diệp Thúy Hương có lẽ còn có chút không vui, mặc dù bà thích Hồng Phong, nhưng con trai bà khổ cực nuôi hơn hai mươi năm vừa kết hôn đã hướng về con dâu, bà sẽ ghim mãi trong lòng.

Nhưng giờ nhìn anh túm con dâu làm cớ, trong lòng Diệp Thúy Hương không chỉ vui, còn cảm thấy con trai còn nhỏ, thế mà túm Hồng Phong lấy cớ, cũng không sợ bà cảm thấy anh coi trọng Hồng Phong.

Tất nhiên, làm một người mẹ tốt, bà chắc chắn sẽ không vạch trần anh, đàn ông mà, nhiều ít cũng cần chút mặt mũi.

Còn có Hồng Phong, cô gái tốt như vậy, gả cho con trai mình là dạng không hiểu phong tình này, thực sự là... Được rồi, về sau bà nên để tâm, cho họ cơ hội bồi dưỡng tình cảm.

"Hồng Phong là cô gái tốt, con yêu thương con bé, muốn giúp nó đỡ tức, được, vậy lát mẹ ra ngoài, chúng ta cũng không làm chuyện châm ngòi ly gián, chỉ khen Hồng Phong, người khác đỏ mắt thì đỏ mắt."

Đoàn Thanh Ân định đồng ý, khóe mắt liếc qua thấy Lý Hồng Phong đang từ cửa đi tới, hơi híp mắt lại, mở miệng nói: "Đúng rồi mẹ, mẹ cho con ít tiền, có bộ quần áo ngày hôm qua của Hồng Phong là tốt, còn đâu đều là quần áo sờn bạc không biết đã giặt bao nhiêu lần, đâm tay vô cùng, con mua cho cô ấy bộ mới."

"Trong cửa hàng nhà mình có, còn mua cái gì?"

Diệp Thúy Hương trợn mắt nhìn con trai ngốc, từ trong túi rút tiền đưa qua: "Nhưng các con ra ngoài chơi một chút cũng tốt, cho con tiền, cơm nước xong xuôi dẫn theo Hồng Phong cùng lên trấn trên dạo chơi, mua cho con bé ít đồ, lại qua tiệm làm cho con bé chút đồ mới, đáng thương, tối hôm qua mẹ xem đồ cưới, trông thấy quần áo của con bé giặt đến sợi bông đều trắng bệch, ngay cả bộ váy kia cũng là trước kia mẹ cho Lý Bích Sương, cũng không biết bao lâu rồi chưa có một bộ quần áo mới."

Đoàn Thanh Ân trở lại vị trí: "Ăn nhờ ở đậu, là như vậy."

"Lúc ba mẹ con bé đi rõ ràng đã được bồi thường rất nhiều tiền, phòng ở nhà con bé cũng thuộc về nhà Lý Bích Sương, giờ cũng không phải trở trời, không chỉ quần áo mới không có, còn có đồ cưới, lừa gạt hay không mẹ liếc mắt đã nhìn ra, chắc sẽ có ý kiến với người con dâu này, họ đây là không muốn để cho Hồng Phong sống tốt ở nhà chồng, thật sự là..."

Diệp Thúy Hương bây giờ xem Lý Hồng Phong như người một nhà, không có vì đồ cưới của cô keo kiệt mà mất hứng, ngược lại thay cô uất ức.

Rõ ràng qua cuộc sống như thế, người cả thôn lại thấy nhà họ Lý ân trọng như núi với cô, cũng không biết cô gái này đè nén bao nhiêu.

Thật vất vả đến ổ phúc nhà họ, đụng tới con trai nhà mình không hiểu phong tình, vừa gả tới đã để nấu cơm.

Diệp Thúy Hương nghĩ vậy, đau lòng cho Lý Hồng Phong từ cấp năm lên tới cấp chín, dặn dò con trai:"Được rồi, mẹ nấu cơm, lát con giúp nhặt rau, đừng nhìn, Hồng Phong khổ, con quan tâm con bé nhiều hơn."

Trước nhà, Lý Hồng Phong đứng tại cửa lớn, mắt đỏ bừng.

Uất ức nghẹn dưới đáy lòng vài chục năm, giờ được sự quan tâm của mẹ chồng và chồng đè ép xuống.

Cũng vào lúc này, cô mới ý thức được, cô là con dâu nhà họ Đoàn, cô có chồng, có mẹ chồng, họ đều rất quan tâm cô, tốt với cô.

Cô không còn là cháu gái ăn nhờ ở đậu của nhà họ Lý, nơi này mới là nhà của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro