🍊 Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Ăn cơm xong, Đoàn Thanh Ân cùng người vợ mới cưới đi lên trấn trên, như lời Diệp Thuý Hương, quần áo trên người Lý Hồng Phong nên đổi.

Trừ bộ trang phục màu đỏ để giữ thể diện kia, quần áo cô mặc bên trong không biết đã mặc bao lâu, cái thì bung chỉ, cái thì quá mỏng như thể kéo cái là rách.

Đoàn Thanh Ân cùng cô đi dạo, ngang qua một hiệu sách, anh dừng bước, nhìn về phía vợ:"Em sắp thi, có muốn mua sách vở, giấy bút?"

Lý Hồng Phong lắc đầu, "Không cần, trường học phát cho em."

"Trường học sẽ phát những cái này cho học sinh sao?"

Thấy chồng hỏi, Lý Hồng Phong nghiêm túc trả lời: "Không phải cho toàn bộ học sinh, là thưởng cho các lớp sắp tốt nghiệp, bình thường đều phát sách vở bút."

Nói đến đây, cô có chút khẩn trương, thận trọng: "Năm đầu, học phí miễn toàn bộ, chỉ cần em thi đại học được điểm cao, trường học sẽ thưởng tiền cho em, đại học cũng thế, thi tốt sẽ có tiền thưởng, thành tích của em tốt, cũng sẽ miễn phí. . ."

Đoàn Thanh Ân ngậm cười nhìn vợ của mình, chờ cô trúc trắc nói xong, mới gật gật đầu, khẳng định:"Em đang lo lắng anh không cho em học đại học sao?"

Bị nói toạc ra.

Tim Lý Hồng Phong đập nhanh, dù nhà họ Đoàn không cho cô học lên, là một người trưởng thành, dù kết hôn, cô cũng không định nghe họ hoàn toàn.

Nhưng chính tai nghe chồng và mẹ chồng quan tâm, cô sinh ra ỷ lại, cô muốn có được sự khẳng định của người nhà.

Cô nhếch môi, gật đầu, "em biết vừa kết hôn em đã đi học đối với anh không công bằng, em cam đoan thi xong sẽ trở lại, lên đại học thật sự không phí tiền, quốc gia có chính sách, học phí không cao còn có phụ cấp, nếu như em có thể cầm tiền thưởng em sẽ gửi toàn bộ về, chờ sau khi em tốt nghiệp cũng có thể được phân công việc tốt, số tiền kia em đều giao cho trong nhà..."

Lý Hồng Phong cố gắng nghĩ thuyết phục chồng, cô sợ hãi, từ lúc lên cấp ba, bác gái vẫn luôn có ý để cô nghỉ học lấy chồng, nếu không phải cô cầm tiền thưởng, nói không chừng hiện tại đã thôi học.

Cô không nghĩ từ bỏ như vậy, không muốn uổng phí tri thức học được, cô muốn lên đại học, đồng thời, Lý Hồng Phong cũng biết cảnh ngộ bây giờ mình đối mặt.

Trong thôn chỉ có hai học sinh cấp ba, một là cô, một là Chu Gia Minh, bác gái đối với Chu Gia Minh tán thưởng có thừa, cảm thấy về sau hắn có tiền đồ, còn với cô thì bác lại cho rằng trình độ học vấn của cô chỉ giúp cô gả tốt hơn, ngay cả mẹ Chu cũng cho rằng cô con dâu tương lai là cô gả qua cũng đừng học thêm nữa mà ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc mẹ chồng và chồng.

Cho nên Lý Hồng Phong đối với chuyện chị họ đổi hôn sự cũng không tức giận như nhà họ Lý nghĩ, cô không thích Chu Gia Minh, cũng không thích mẹ hắn.

Nhưng cô thích Đoàn Thanh Ân, thích Diệp Thúy Hương.

Lý Hồng Phong nói xong, khẩn trương mặt đối mặt Đoàn Thanh Ân, cô chăm chú nhìn mặt của anh, sợ anh lộ vẻ tức giận.

Nhưng mà một giây sau, Đoàn Thanh Ân cười.

Anh vươn tay, sờ đầu vợ, "Lên đại học là chuyện tốt, sao anh lại ngăn em?"

"Em sẽ không cho rằng anh giống những người đàn ông trong thôn kia đấy chứ, không thể chịu được vợ mình ưu tú hơn? Chúng ta là người một nhà, em tốt, anh có thể không tốt sao? Yên tâm thi đại học, anh đưa em đi."

Lý Hồng Phong kinh ngạc nhìn chồng, vành mắt dần dần đỏ lên.

Đoàn Thanh Ân giống như không thấy được hơi nước trong suốt trong mắt cô, khoác lên tay của cô, "Đi thôi, về tiệm chọn cho em mấy bộ quần áo, cũng để bà chủ tương lai nhìn cửa hàng nhà chúng ta."

Tay cô bị kéo, nước mắt vấn vương gật đầu, "Được!"

***

Lúc hai vợ chồng nhỏ vui sướng dạo phố, Diệp Thúy Hương xách ghế ngồi dưới cây cổ thụ nơi cửa thôn, trên tay vá quần áo, một bên thỉnh thoảng nhìn xem có người qua đường hay không.

Từ nơi này người qua lại thật nhiều, Diệp Thúy Hương lại mang đến ích lợi cho người trong thôn, nhân duyên không tệ, đi ngang qua trông thấy bà ngồi vá quần áo, tò mò hỏi một tiếng sao bà không đi trông tiệm.

"Không phải Hồng Phong mới vừa vào cửa sao? Thanh Ân lại một mực không quản, trong nhà thật lắm chuyện đều muốn tôi nắm tay dạy con bé, mấy ngày nay không mở cửa tiệm."

Dù sao trên trấn chỉ có một cửa hàng quần áo nhà bà, có khách cũng không chạy được.

Diệp Thúy Hương đáp, có người liền hỏi, "Vậy chị ngồi đây làm gì?"

"Này, Hồng Phong cô con dâu này, nghe lời, hiểu chuyện, lại ngoan, tôi nhìn con bé rất thích, lại thấy trên người con bé đều là quần áo cũ, nên để Thanh Ân đưa con bé đi trong tiệm lấy mấy bộ quần áo mới, hai đứa đều không ở nhà, tôi dứt khoát ngồi vá quần áo chờ bọn chúng."

Nói cái này, Diệp Thúy Hương bắt đầu cười đắc ý, một bên cười một bên nói:"Lại nói, có con dâu với không có con dâu thật khác, sáng nay Hồng Phong dậy, dọn dẹp cái này dọn dẹp cái kia, tôi bảo con bé nghỉ ngơi đi, con bé còn nhất định phải tự mình làm, nếu không sao người ta là học sinh cấp ba, ngoan ngoãn khéo léo nhìn đã thích, tôi à, trước kia vẫn luôn muốn con gái, hiện tại xem như toại nguyện, ài, tôi nhớ con trai nhà bà tuổi không còn nhỏ, tranh thủ thời gian cưới vợ đi, đợi con dâu vào cửa, bà ngồi hưởng phúc."

Trong thôn không ít mẹ chồng nói xấu con dâu, giống như Diệp Thúy Hương dạng này khen thật đúng là không có mấy, bà nói kiểu này, người khác tò mò, "Nhìn bà cười thành dạng này, xem ra Hồng Phong thật đúng là hợp mắt bà."

"Vậy cũng đúng thôi!" Diệp Thúy Hương duỗi eo, "Tôi à, trông thấy Hồng Phong thì vui vẻ, thật giống như con bé định trước làm con dâu tôi, làm việc nhanh nhẹn, tính tình dễ chịu, dáng dấp còn đẹp đẽ, nhìn đã vui..."

Bà bla bla nói một đống thứ khen Lý Hồng Phong, vừa ngước mắt đã thấy mẹ Chu cứng ngắc cầm cuốc đi bên này, bên người còn dẫn theo Lý Bích Sương, câu chuyện liền chuyển hướng, "Tất nhiên, Hồng Phong vẫn thiếu chút kiến thức, đứa nhỏ này, những cái khác còn tốt nhưng do ba mẹ không ở bên, không ai dạy con bé một số việc, vẫn để tôi rất buồn rầu."

Lý Bích Sương vừa mới tới nghe được câu này, cô ta không nghe thấy phía trước, còn tưởng Lý Hồng Phong không được Diệp Thúy Hương người mẹ chồng này thích, đè nén trong lòng tiêu không ít.

Tối qua là đêm tân hôn của cô ta, vốn nên cùng Chu Gia Minh vuốt ve an ủi, nhưng vì đã có thai, mẹ Chu lo hai người cùng phòng làm sảy đứa bé, nên bắt họ tách ra ngủ.

Lý Bích Sương tức giận đầy bụng, cái gì mà giai đoạn mang thai không thể cùng phòng, đó là quy củ cũ, sau này cô ta nằm viện dài, sao có thể không biết mấy cái này? Rõ là mẹ Chu Gia Minh không muốn họ thân thiết.

Đời trước, quan hệ giữa Lý Hồng Phong mẹ Chu không tốt lắm, về sau Chu Gia Minh phát đạt, mua hai căn phòng tách hai người ra, lúc này mới duy trì hòa bình mặt ngoài.

Nhưng nay nhà họ Chu còn nghèo, đừng nói hai phòng, phòng duy nhất còn hỏng, trong phòng đầy mùi nấm mốc không nói, nóc phòng còn rỉ nước, cả nhà này phòng tốt nhất là phòng Chu Gia Minh, mẹ Chu còn đuổi cô vào căn phòng đầy vật linh tinh, từ nhỏ đến lớn Lý Bích Sương đều được ba mẹ nuông chiều sao nhịn được.

Cô ấm ức kể với Chu Gia Minh, Chu Gia Minh lại không thông cảm cho cô đang mang thai, ngược lại nói mẹ nói đúng, hắn sắp thi đại học, Lý Bích Sương cùng hắn một phòng sẽ chỉ làm hắn phân tâm.

Lý Bích Sương tức giận thiếu chút nữa ngất đi, nào có người nào vừa gả tới đã chia phòng ngủ, vậy Chu Gia Minh còn cưới nàng dâu làm cái gì.

Cô ta không dám tức giận, cô ta còn trông cậy vào Chu Gia Minh sau này kiếm tiền để cô ta đeo vàng đeo bạc, nào dám chọc giận hắn, thế là chỉ có thể ấm ức vào gian đầy vật linh tinh tràn đầy mùi nấm mốc, chờ mong Chu Gia Minh tranh thủ thời gian thi xong, lấy lòng cô ta như trước.

Nhưng trước kia chưa từng khổ, giờ lại bắt cô ta nhận ngay, Lý Bích Sương nuốt không trôi một hơi này, ngửi mùi nấm mốc, một đêm lăn lộn mất ngủ, trời mới tờ mờ sáng mẹ Chu đã kêu dậy, xuống đồng, trước kia cô ta chưa từng chạm qua những thứ này.

Lý Bích Sương một bụng ấm ức, vì sao cuộc sống sau khi kết hôn không giống cô ta tưởng, lúc nằm trong gian phòng tràn đầy mùi nấm mốc, nhiệt huyết sau khi sống lại cũng dần hạ, cô ta mới nhận ra, muốn thành vợ tào khang [1] của Chu Gia Minh lại thành phu nhân như Lý Hồng Phong đời trước thì đầu tiên cô ta phải chịu đựng khốn cảnh nhà họ Chu, chữ nhẫn nói thì đơn giản, lúc làm thật mới biết khó, lúc này mới qua một đêm, cô ta đã không chịu nổi.

Cũng may Lý Bích Sương được an ủi, Diệp Thúy Hương có vẻ cũng không quá thích Lý Hồng Phong.

Đọc tiếp ở đây =>

Bà đứng lên, ngẩng đầu, "Bà nói đúng lắm, Hồng Phong còn nhỏ, tôi có thể làm thì làm nhiều hơn, nhưng con bé không hiểu quy củ, những cái này tôi phải dạy tốt, nào có nàng dâu mới chưa ba ngày đã vào phòng bếp, cũng chỉ có những người không xem nàng dâu là người trong nhà mới có thể làm, đây là quy củ luôn có trong thôn không phải sao? Nàng dâu mới gả tới là khách quý, phải đợi, còn tốt, Hồng Phong hiểu chuyện, mặc dù trước kia không ai dạy, nhưng tôi nói chuyện thì con bé nghe, còn nói chờ qua ba ngày lại vào phòng bếp nấu cơm cho tôi cùng Thanh Ân ăn, tôi và Hồng Phong hợp ý, bà nói con dâu tốt như vậy, tôi có thể không vui sao?"

Mặt mẹ Chu lập tức cứng lại, ngay cả Lý Bích Sương đứng một bên đều khó coi.

Đời trước cô ta gả đi, Diệp Thúy Hương đúng là không cho cô ta vào phòng bếp, chỉ là khi đó cô ta coi là Diệp Thúy Hương thích mình người con dâu này, về sau cũng yên tâm thoải mái không nấu cơm, không nghĩ tới còn có quy củ này.

Sáng hôm nay, mẹ Chu lại như đòi mạng thúc giục cô ta đi phòng bếp nấu cơm, lúc ấy cô ta vì lấy niềm vui của Chu Gia Minh, chỉ có thể nhịn một hơi làm cơm, không nghĩ tới trong thôn lại còn có quy củ như vậy.

Mẹ Chu không thích cô ta, cố ý làm khó cô ta đi?

Còn có Chu Gia Minh, hắn sao có thể trơ mắt nhìn!

Lý Bích Sương từ nhỏ đã được nuông chiều, đời trước ở nhà họ Đoàn cũng chưa từng ăn khổ, mặc dù sau này kém hơn, nhưng cũng chưa từng chịu ấm ức, tốn sức đến nhà họ Chu, kết quả từ phút thứ nhất bắt đầu gả đi đã chịu tủi nhục, giờ lại biết mẹ Chu chỉnh mình, còn muốn nàng dâu mới này xuống đồng làm việc, ấm ức này sao chịu nổi.

Cô ta đang nghĩ mẹ Chu có phải cố ý hay không thì nghe Diệp Thúy Hương lấy một loại giọng như khuyên bảo mẹ Chu: "Em dâu này, em đây là muốn để Bích Sương xuống đồng hả? Con bé cũng mới gả tới, mà trước đó trong nhà cũng không làm việc đồng áng, may vá quần áo không được sao? Hồng Phong nhà tôi cũng thế, tôi à, cái gì cũng không cần con bé làm, không phải à, buổi sáng Thanh Ân đưa con bé ra ngoài dạo phố."

—— Ầm!

Nghe được câu này, đại não Lý Bích Sương như vang lên tiếng vang thật lớn, tâm tình lập tức sập.

Cô ta nhận hết ấm ức, Lý Hồng Phong lại được nâng trên lòng bàn tay, cô ta xuống đồng làm việc, Lý Hồng Phong lại đi dạo phố.

Đời trước, cô ta chịu nhiều đau khổ, thoi thóp nằm trên giường bệnh, dáng vẻ Lý Hồng Phong quần áo lộng lẫy, sắc mặt hồng nhuận ngồi ở đầu giường, cảnh tưởng này lại xuất hiện ở trước mắt.

Đều cùng lớn lên, dựa vào cái gì!

Mắt cô ta đỏ lên, vứt cuốc xoay người chạy, cô ta muốn tìm cha mẹ, tìm cha mẹ làm chủ cho cô ta!

Mẹ Chu khó có thể tin con dâu của mình bỏ bà mà chạy.

Con dâu chạy, còn bị đối thủ một mất một còn trông thấy, lại nghĩ đến từ lúc Lý Bích Sương gả tới bắt đầu đối với việc bà an bài dù là việc gì đi nữa cũng bất mãn, mặt mẹ Chu u ám.

Đây là lấy thứ đồ gì về!

Mà hết lần này tới lần khác Diệp Thúy Hương che miệng cười, "Nhìn Bích Sương cả mắt đỏ ngầu, không phải là ấm ức gì đấy chứ, nhìn đáng thương quá."

"Người ta là cô dâu mới gả tới, có gì em dâu cũng nên thư thả, đừng cay nghiệt như vậy."

Không thiếu chữ nào, trả về câu mẹ Chu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro