🍊 Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Lý Bích Sương chạy về nhà, cùng một làng, đương nhiên không xa, chẳng qua cô ta không muốn người ta thấy mình khóc cho nên chạy nhanh như gió, bởi vậy lúc đến cửa, thở hồng hộc.

Vừa lúc mẹ Lý cũng mở cửa muốn đi làm ruộng, kinh ngạc nhìn con gái:"Bích Sương?"

"Mẹ!"

Lý Bích Sương đầy bụng uất ức, trông thấy mẹ Lý như tìm được chỗ dựa, nước mắt rơi xuống, ấm ức khóc thành tiếng.

"Mẹ, mẹ phải giúp con!"

Mẹ Lý tận mắt thấy con gái mình yêu thương khóc thảm thương như vậy, sớm đã đau lòng, dẫn cô ta vào nhà, "Nhanh uống nước rồi nói, Bích Sương, đến cùng thế nào..."

Mười lăm phút sau, Lý Bích Sương thút tha thút thít nói xong tất cả mọi chuyện trải qua.

Nói xong, cô ta khóc càng thêm lợi hại, kéo tay áo mẹ Lý, cha Lý ngồi trên ghế im lìm, không nói tiếng nào hút thuốc.

"Ngày đầu tiên con gả đi, bà ta đã bắt con làm cái này cái kia, còn muốn con xuống đồng, cái này thì thôi, không cho con với chồng mình ở một phòng là có ý gì, con là vợ của Gia Minh mà!!"

Mẹ Lý luôn thương cô ta nhất, nghe cô ta nói tức giận phát run, cố nén tức giận trấn an con gái: "Không có việc gì Bích Sương, cha mẹ làm chủ cho con, chúng ta đi tìm bọn họ!"

Bà ta đứng lên, muốn đi nhà họ Chu, lại phát hiện cha Lý vẫn tư thế cũ, lập tức gấp, "Cha đứa nhỏ, ông làm gì thế, Bích Sương nhà chúng ta khổ như thế bao giờ, ông còn không nóng nảy."

Cha Lý nhả khói, lông mày nhíu chặt hỏi vợ:"Bà đi tìm bọn họ, sau đó thì sao?"

Mẹ Lý không rõ: "Cái gì sau đó?"

"Bà nói với người ta cái gì?"

Ông ngẩng đầu, cau mày hỏi:"Nói với nhà họ Chu đừng để Bích Sương làm việc, hay để nó không xuống đồng? Để Chu Gia Minh cùng nó một phòng?"

"Tất nhiên là nói hết." Mẹ Lý đau lòng:"Ông nhìn Bích Sương, uất ức thành dạng gì."

"Trong làng nàng dâu nhà ai không kiếm sống? Bà như vậy, người ta chỉ nghĩ Bích Sương không chịu khổ được, nói chúng ta dạy không tốt."

Mẹ Lý ngơ ngác, nhất thời không kịp phản ứng, bà ta nhìn con gái, lại nhìn chồng:"Tất nhiên, Bích Sương nhà ta cho tới giờ chưa từng làm những việc kia, chúng ta nuôi nó trắng trắng mềm mềm, không thể để nhà họ Chu lãng phí."

"Nó là con gái chúng ta, chúng ta nuôi nó là dĩ nhiên, nhưng kia là nhà họ Chu? Bà thông gia có mỗi đứa con trai, Bích Sương vừa gả đi, không chịu khó làm việc để bà vui thì thôi, còn ngày thứ hai gả đi đã chạy về nhà, bà đi hỏi tội, về sau Bích Sương có thể tốt hơn không?"

"Chuyện không cùng phòng này, người ta cũng nói, là sợ trì hoãn con rể thi đại học, giờ bà làm loạn cho ở cùng phòng, lỡ con rể thi không tốt? Không phải Bích Sương sẽ thành người có lỗi à?"

Phân tích xong, ông nói với mẹ Lý:"Bích Sương mới gả ngày đầu đã chạy về nhà ngoại, bà thông gia có khi là tức giận, bà mau đưa con gái về, nhận lỗi để bà ấy bớt tức, miễn cho sau này lại ghi hận Bích Sương thì không tốt."

Cha Lý nói, lại hút một hơi thuốc, nhìn con gái dạy bảo:"Còn mấy lời như mẹ chồng làm khó, con cũng đừng treo bên miệng, con dâu nhà ai mà không làm cái này để kiếm sống, con cũng làm vợ người, sao lại ghê gớm, loại lời này để người ta nghe thấy, con còn thanh danh sao?"

Lý Bích Sương một lòng muốn cha mẹ giúp mình làm chỗ dựa, không tin nổi nhìn cha, cô ta khó mà tin được cha không có ý định giúp mình.

Nghĩ đến lời Diệp Thúy Hương, cô ta càng không nhịn được:"Lý Hồng Phong cũng không cần làm những việc này, đều gả đi một ngày, mẹ chồng nó chẳng cho nó làm gì, còn bảo Đoàn Thanh Ân đưa nó đi dạo phố, dựa vào cái gì con phải khổ sở làm việc."

"Kia là mày nên."

Cha Lý vừa nhắc tới cái này liền tức giận, trước kia ông bị thương, bác sĩ nói sẽ ảnh hưởng tới sinh dục, bởi vậy cả đời này chỉ có một đứa con gái Lý Bích Sương này, ông cưng chiều nó như vậy, biết chuyện cha nói đùa chuyện hôn ước với nhà họ Đoàn thì đã nhanh chóng làm chuyện này thành thật, vì để Lý Bích Sương đến nhà họ Đoàn giàu có, không phải khổ cực.

Kết quả Lý Bích Sương không muốn nhà họ Đoàn xa xỉ lại tốt với nó, nhất định cam chịu thấp hèn có con gả cho nhà họ Chu.

Nhưng dù tức giận, con gái lại mang thai ông ta cũng chỉ đành nhẫn nhịn, tìm đường giúp nó.

Lúc đầu còn cho rằng nó như nguyện đến nhà họ Chu, về sau sẽ không còn chuyện, không nghĩ tới mới gả ngày thứ hai nó đã ấm ức chạy về.

Cha Lý càng nghĩ càng giận, nói chuyện cũng lựa lời:"Nhà họ Đoàn dù chỉ có hai người, nhưng họ có cửa hàng, có tiền tiết kiệm, họ không cần xuống đồng! Còn nhà họ Chu à? Nghèo có tiếng, trộm vào nhà họ cũng chả trộm gì, họ đương nhiên phải xuống đồng làm việc kiếm tiền, mày chết sống muốn gả cho Chu Gia Minh, nên nghĩ tới chỗ này."

"Mày còn nói dựa vào cái gì Hồng Phong sống tốt? Chỉ bằng hiện tại nhà chồng của nó là tao và mẹ mày khổ cực tìm cho mày, nếu không phải chính mày đẩy vụ hôn nhân này, người hiện tại không cần làm việc, có thể đi dạo phố chính là mày!"

Lý Bích Sương không tin được cha mình ánh mắt kém cỏi, à vốn là thế, ông chỉ là một nông dân mà thôi, ông biết cái gì, trong đầu chỉ có trồng trọt trồng trọt mà thôi.

Ông sao biết hiện tại nhà họ Chu nghèo rớt mồng tơi về sau sẽ trở thành gia đình giàu có, sao biết thành tựu của Gia Minh về sau, sao biết anh sẽ làm việc ở công ty lớn.

Ông cái gì cũng không biết, cho nên ông mới nói hùng hồn như vậy, nếu như ông biết, có khi còn nghĩ nịnh bợ đứa con gái này như thế nào.

Cha Lý nói một hơi, thấy con gái có vẻ không phục còn khinh bỉ, lòng ông nghẹn, nôn không ra, nuốt không trôi.

Ông ta hối hận, hối hận khi ông cụ muốn gả Hồng Phong cho nhà họ Chu thì không ngăn cản, sau này cũng ngầm thừa nhận hôn ước của Hồng Phong và nhà họ Chu.

Khi đó ông ta vừa có tiền của em trai, lo Hồng Phong gả cho người tốt thì sẽ có người làm chỗ dựa lấy tiền về, nghĩ tới nhà họ Chu mẹ goá con côi, lại nghèo khổ, Hồng Phong gả đi chỉ có thể dựa vào ông ta.

Chưa từng nghĩ tới, con gái ông ta nâng trên tay lại vứt chuyện hôn sự ông ta khổ cực tìm kiếm, một lòng một dạ chui vào hố lửa nhà họ Chu.

Cha Lý nhìn đáy mắt con gái ẩn hiện vẻ hơn thượng đẳng hơn người, mặc dù không biết nó hơn người cái gì, nhưng hiện tại ông ta cũng không muốn biết.

Ông ta nghĩ đến con gái chưa kết hôn mà có con, mẹ Chu ngoài mặt mềm yếu nội tâm cay nghiệt, trình độ và tướng mạo của Chu Gia Minh cũng chênh lệch nhiều với con gái, trong lòng buồn bực đến đau.

Có lẽ đây chính là báo ứng, nếu không phải ông ta muốn đẩy Hồng Phong vào hố lửa, bây giờ con gái ông ta cũng không tiến vào hố lửa.

Cha Lý bình thường buồn bực không ra tiếng, nhưng không thể phủ nhận ông là trụ cột cái nhà này, ông mở miệng, dù mẹ Lý đau lòng ra sao, cũng chỉ có thể không tình nguyện đầy bụng ấm ức đưa con gái về nhà họ Chu.

Đến nhà họ Chu gõ cửa, mở cửa chính là mẹ Chu, vừa thấy hai mẹ con đứng ngoài cửa, lập tức khó coi.

Mẹ Lý vì con gái, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn làm như không thấy, tươi cười nói xin lỗi: "Bà thông gia, thật là có lỗi, Bích Sương từ nhỏ đến lớn không rời khỏi tôi và cha nó, vừa gả tới nên không thích ứng, có chút nhớ nhà, chưa kịp nói với bà một tiếng đã về nhà ngoại, bà xem, nó còn đưa về cho bà một rổ trứng gà này."

Nói thế, bà ta có chút đau thịt, xách rổ nâng lên.

Theo lý thuyết bà ta đã bắc thang thì mẹ Chu nên mời vào ngồi, nhưng bà ta không có, chỉ mặt đen nhìn thoáng qua Lý Bích Sương, nhận lấy rổ trứng gà, lạnh lùng nói: "Vậy thì cám ơn bà thông gia trả nó lại."

Nói xong, kéo Lý Bích Sương vào, dùng thân mình chắn cửa.

Dáng vẻ không muốn mẹ Lý vào.

Theo lý, bà ta làm vậy với mẹ ruột, thì Lý Bích Sương nên nổi giận, nhưng cô ta nhìn mặt mẹ Chu u ám thì không dám nói lời nào.

Cô ta biết Chu Gia Minh nghe mẹ cỡ nào, vừa mới gả tới, nếu cô ta và mẹ Chu xảy ra tranh chấp, khó đảm bảo Chu Gia Minh sẽ không ghét bỏ vứt cô ta.

Lý Bích Sương nghĩ gì mẹ Chu không biết, bà ta chỉ thấy người con dâu này nhìn mẹ ruột chịu tủi cũng không dám nói gì, trong lòng nắm chắc.

Quả nhiên, một đ*ng phụ chưa gả tới đã có đứa bé, căn bản không dám chống đối mẹ chồng.

Trước đó còn dám tỏ vẻ với bà ta, hại bà ta mất mặt trước Diệp Thúy Hương, xem sau này bà ta đối phó Lý Bích Sương ra sao!

Biết Lý Bích Sương không dám đối nghịch, mẹ Chu đưa người vào phòng, thản nhiên nói: "Cháu gái của chị dâu tôi tới, đang ở phòng Gia Minh đọc sách, cô cẩn thận chiêu đãi."

Lý Bích Sương có ấn tượng với người này, đời trước cô ta nghe qua mấy lần, nghe nói cháu gái của bác Chu Gia Minh có quan hệ tốt với Chu Gia Minh, sau này cô cũng thi đại học, làm việc ở công ty Chu Gia Minh, mẹ Chu rất thích, nghe nói là xem cô như con gái mà nuôi.

Về sau cô cháu gái kia chưa kết hôn mà có con, mẹ Chu luôn ghét đàn bà không đàng hoàng cũng không ghét bỏ, ngược lại, đưa người về nhà, chăm sóc thoả đáng, có thể thấy quan hệ tốt bao nhiêu.

Lý Bích Sương lại không hiểu, đời trước Lý Hồng Phong có quan hệ không tốt với cô cháu gái này, Chu Gia Minh còn vì cái này bất mãn trong lòng mấy lần, vì Lý Hồng Phong cãi nhau với cô này rồi tùy hứng dọn ra ngoài ở.

Lý Bích Sương cảm thấy Lý Hồng Phong rất ngu ngốc, một thân thích thôi, dỗ là được, cứ phải đối nghịch cùng chồng và mẹ chồng nhà mình thì có thể có chỗ tốt gì.

Cô ta tự cảm thấy mình thông minh hơn Lý Hồng Phong, nghe mẹ Chu nói thì cười vén rèm đi vào phòng gọi em gái Chu Gia Minh.

Cô ta nhất định tốt hơn Lý Hồng Phong, nhất định.

***

Cửa thôn, Đoàn Thanh Ân Lý Hồng Phong một đường cười cười nói nói trở về, bọn họ hàn huyên một đường, đôi vợ chồng mới cưới trò chuyện, chí ít có thể làm họ hiểu nhau.

"Anh nghĩ kết hôn là chuyện đời này cũng chỉ thân mật với một người, trừ khi là tách nhau."

Nghe Đoàn Thanh Ân cười nói, Lý Hồng Phong cũng thả lỏng nói ý nghĩ: "Em cũng vậy, sau khi cưới còn ngoại tình làm em thấy buồn nôn, nếu có chuyện này, em sẽ ly hôn."

Đoàn Thanh Ân không phản cảm, chỉ hỏi cô: "Nếu như tạm thời không ly hôn được?"

"Vậy em dọn ra ngoài ở."

Cô nói xong, Đoàn Thanh Ân nắm tay cô, ánh mắt nghiêm túc, "Anh cam đoan, đời này em không có lý do dọn ra ngoài ở."

Lý Hồng Phong kinh ngạc nhìn chồng mới cưới của mình, mặt đỏ lên chút xíu.

"Ừ."

Cô nhẹ giọng đáp, giống như con thỏ mới rời ổ, cẩn thận lại hưng phấn, chủ động kéo tay Đoàn Thanh Ân.

Hai người vui vẻ đi, ngang qua nhà họ Chu, nghe được tiếng sắc nhọn đè nén tức giận: "Không được, quần áo này vẫn mới, tôi mới mặc vài lần!"

Lý Hồng Phong nghe tiếng chị họ, do dự có lên đi tiếp, Đoàn Thanh Ân lại cầm tay cô đứng một chỗ, nghiêng người sang, cười xấu xa ra dấu im lặng.

"Xuỵt, đừng lên tiếng, chúng ta xem náo nhiệt."

Trong phòng, Lý Bích Sương nổi lửa, cô ta cầm một bộ váy, tràn đầy phẫn nộ, lại chịu tức giận nhỏ nhẹ nói chuyện: "Em đã cầm mấy bộ, bộ này là chị thích nhất, không thể cho em."

Một cô gái mặc váy trắng, lộ vẻ ấm ức đáng thương nghiêng đầu nhìn về phía Chu Gia Minh:"Anh, em không muốn, chỉ là thấy đẹp, muốn xem một chút."

Nói xong, cô ả lại quay người nhìn về phía Lý Bích Sương, rụt rè:"Rất xin lỗi chị dâu, để chị hiểu lầm, em chỉ nhìn một chút."

Lý Bích Sương thấy cô ả ấm ức thì tức tới bốc hoả, người bị lấy mấy bộ váy là cô ta!

Người phụ nữ này có biết hiện tại quần áo đắt như nào không, kiểu dáng đẹp như vậy khó có, kiểu dáng này đời trước trước khi cô ta chết cũng vẫn là mốt.

Cô ta như vậy, Chu Gia Minh ở một bên, cau mày không hiểu nhìn thoáng qua vợ mới cưới của mình, khiển trách:"Chỉ một cái váy, Bội Bội thích thì em cho con bé đi."

Lý Bích Sương tủi thân, nhưng cũng không dám nổi giận với Chu Gia Minh, chỉ có thể nén giận nhỏ giọng nói:"Nhưng do Bội Bội đã lấy đi mấy cái váy, em sắp không có quần áo để thay."

"Không phải em đưa theo hai rương quần áo lớn sao?" Chu Gia Minh cảm thấy Lý Bích Sương có chút keo kiệt, nhưng cô vừa gả tới, còn chút tính phụ nữ thôn quê cũng bình thường, về sau từ từ dạy.

"Được rồi, đưa quần áo cho Bội Bội, anh với em ấy còn phải xem sách, em cãi lộn để người ta nghe thấy, người ta còn tưởng nhà chúng ta đã xảy ra chuyện gì."

"Thật sự cho em sao!!" Mắt Lưu Bội Bội đầy kinh ngạc vui vẻ, sùng bái nhìn về phía Chu Gia Minh:"Anh anh thật tốt! Cảm ơn anh!"

Lý Bích Sương ở một bên:"..."

Rõ ràng người đưa quần áo là cô ta, người phụ nữ này lại nói cảm ơn Gia Minh làm gì!

Cô ta chẳng lẽ không nên cảm ơn mình sao???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro