Chương 3: Đánh một trận sẽ ngoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc Tinh Dao nói xong cảm thấy có chút xấu hổ. Khai giảng đã qua hai tháng, bây giờ cô với Giang Đồ mới nói câu đầu tiên với nhau, trước kia chưa từng trải qua tình huống này. Cô thậm chí có hơi lo lắng, sợ Giang Đồ sẽ phớt lờ cô.

Như thế thì mất mặt lắm.

Giang Đồ cụp mắt xuống, đeo kính lên, khẽ ừ một tiếng.

Thiếu niên đang ở vào thời kỳ vỡ giọng, thanh âm vừa thấp lại trầm. Chúc Tinh Dao nhìn ra phía sau anh, Giang Lộ đang ba chân bốn cẳng chạy vọt vào tiệm net. Cô nhớ Lê Tây Tây từng nói, Giang Đồ có em trai kém 5 tuổi, vẫn cần phải chăm sóc.

Tận mắt nhìn thấy, xác thực không làm người khác bớt lo.

Chúc Tinh Dao hỏi anh: "Cậu không đuổi theo sao?"

Giang Đồ không nghĩ sẽ bị cô bắt gặp với bộ dạng chật vật như vậy, cũng không ngờ lần đầu tiên đối mặt nói chuyện lại là tình huống này. Nếu cô không xuất hiện, anh chắc chắn sẽ đuổi theo. Nhưng hiện tại cô đang đứng trước mặt nói chuyện với anh, anh ngẩng đầu nhìn cô: "Quên đi, nó muốn xem thì để nó xem"

Chúc Tinh Dao trong lúc nhất thời không biết nói gì, bèn cười nói: "Đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện nhỉ? Vừa rồi còn tưởng cậu sẽ không để ý đến tớ."

Giang Đồ ngây người, trầm mặc nhìn cô, thật ra đây không phải lần đầu tiên bọn họ nói chuyện. Anh biết cô hễ có thời gian rảnh đều vác đàn đến tòa nhà này. Tuy bên ngoài không có bảng hiệu, nhưng nghe nói có một phòng nhạc tư nhân trên lầu.

Chắc cô đến đây học hoặc tập đàn.

Nghỉ hè năm nay, thỉnh thoảng cô vác đàn cello vào quán cà phê mua nước chanh. Một lần nhân viên thu ngân đi toilet, anh thu tiền. Chẳng qua lúc ấy anh mang khẩu trang, cô không thấy rõ mặt anh, nên bây giờ đối diện cô khó có thể nhớ ra.

Giang Đồ nhìn cô cười, hơi cúi đầu, miễn cưỡng nói ra hai chữ: "Sẽ không."

Thật là......

Kiệm lời như thế bảo cô nói tiếp thế nào.

Chúc Tinh Dao đột nhiên nhớ tới Chu Thiến từng ca thán về em trai của cô ấy, nào là em trai hay nghịch ngợm khiến cô ấy phát cáu. Lê Tây Tây hỏi vậy không có biện pháp gì sao? Chu Thiến lúc ấy nói như thế nào nhỉ? Cô ấy bảo: "Có chứ, tẩn cho một trận sẽ ngoan ngay"

"Em của cậu......" Cô chỉ chỉ về phía bên kia, ngữ khí đặc biệt nghiêm túc, "Nếu thật sự quá không nghe lời, hãy đánh một trận thật đau, Chu Thiến nói em trai cô ấy không nghe lời sẽ bị đánh đòn, đánh xong sẽ ngoan hơn."

Giang Đồ: "......"

Anh ngạc nhiên nhìn cô, không nghĩ cô sẽ nói những lời này.

Một chiếc Mercedes màu đen dừng lại trước mặt bọn họ, cửa sổ xe hạ xuống, Đinh Du ngồi ở ghế phó lái nhìn ra: "Tinh Tinh, mau lên xe."

Chúc Tinh Dao không đợi Giang Đồ lên tiếng,nhìn anh rồi nhỏ giọng nói: "Tớ đi trước, tạm biệt."

Cô mở cửa xe, đem đàn cello bỏ vào trước, sau đó nhấc váy ngồi vào. Chúc Vân Bình đang nghe điện thoại, nơi này không được dừng lâu, nghe thấy tiếng đóng cửa liền rồ ga rời đi.

Đinh Du nhìn qua kính chiếu hậu: "Cậu trai kia là bạn cùng lớp với con à?"

Chúc Tinh Dao trong lòng ảo não, cô vừa rồi không nên nói câu đó. Ba Giang Đồ nghiện cờ bạc lại bạo lực, anh từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cô còn nói cái gì mà "Đánh một trận sẽ ngoan hơn".

Nói vậy chẳng khác nào xoáy thêm vào tổn thương trong lòng anh?

Cô thất thần gật đầu: "Vâng, tình cờ gặp ạ."

Đinh Du không nghĩ nhiều, cười giải thích: "Chờ lâu không? Sắp tan tầm, đột nhiên có bệnh nhân chuyển biến xấu nên mới về muộn một chút."

"Cũng không lâu lắm ạ."

Chúc Tinh Dao hạ cửa sổ xe, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, Giang Đồ đã đi xa, chỉ còn thấp thoáng bóng lưng cao gầy.

Cô thầm thở dài.

Lúc này Chúc Vân Bình đã cúp máy, từ kính chiếu hậu liếc qua: "Sao mặt con trông ủ ê thế?"

Chúc Tinh Dao lắc đầu, chỉ nói: "Đói bụng ạ."

Chúc Vân Bình nói: "Vừa rồi mẹ con nói muốn ăn sushi, chúng ta đi ăn nhé?"

"Cũng được ạ, dù sao mẹ luôn được xếp trước con, con phản đối không có hiệu lực." Chúc Tinh Dao bĩu môi, Chúc Vân Bình cùng Đinh Du tình cảm nhiều năm tốt đẹp, cô sớm đã quen, "Lần sau đến lượt con chọn đấy."

Giang Đồ quay lại tiệm net, Giang Lộ đã xem thi đấu xong, không cần anh lôi kéo, tự giác đi theo sau anh về nhà. Xe đạp của anh bị hỏng, hai người đi bộ đến đầu ngõ, đã là nửa tiếng sau.

Một bóng dáng nhỏ bé, buộc tóc đuôi ngựa, đang đứng ở đầu ngõ.

Giang Đồ ngẩng đầu, Lâm Giai Ngữ chạy tới, giải thích: "Đèn đường hỏng rồi, tối quá, tớ không dám đi vào, đang muốn gọi bố tớ ra ngoài đón, may gặp được hai người."

Đèn đường đã hỏng hai ngày nay, Giang Đồ nhìn lướt qua đầu ngõ đen như mực, bước lên trước, "Đi thôi."

Giang Lộ ghét bỏ nói: "Chị Giai Ngữ, lá gan chị nhỏ thật đấy."

Lâm Giai Ngữ: "Ai cần em lo."

Giang Lộ nhường cô đi trước, "Em không sợ, chị đi trước đi, em với anh sẽ bảo vệ chị."

Lâm Giai Ngữ không quan tâm tên tiểu quỷ này, cẩn thận nắm lấy góc áo Giang Đồ. Giang Đồ nhíu mày, tăng nhanh bước chân, góc áo tự động rời ra. Lâm Giai Ngữ kêu một tiếng, đứng tại chỗ dậm dậm chân, thật là keo kiệt, nắm một chút cũng không được. Khi còn nhỏ nắm tay thoải mái có thấy phản đối gì đâu, giờ càng lớn càng khó ở chung.

Cô theo sau, nhìn bóng lưng anh mà nói: "Đúng rồi, Lương ca nói ở chỗ bọn họ vừa có nhân viên xin nghỉ chủ nhật, giờ đang trống ca đêm, cậu muốn đi không? Tớ sẽ nói giúp cậu một tiếng."

Giang Đồ làm thêm không giống như những người khác, anh không có công việc cố định. Mặt khác có lúc, chỉ cần người ta yêu cầu thay ca, nếu không cùng trường, không trùng lịch học, bất luận là ngày hay đêm, dù là công việc gì, anh đều đi, bởi vì làm thay ca tiền công tương đối cao.

Đôi lúc Lâm Giai Ngữ cảm thấy anh quá liều mạng.

Băng qua đoạn ngõ nhỏ, dần có ánh sáng từ cửa sổ của tòa nhà dân cư hắt tới.

"Vậy cậu nói giúp tôi một tiếng."

Giang Đồ thanh âm nhàn nhạt.

Lâm Giai Ngữ nói: "Cậu mua di động đi, nên có một cái để tiện liên lạc"

Học sinh cấp ba thời nay hầu như ai cũng có di động. Miễn không chơi di động trong lớp thì đều có thể sử dụng. Đợt trước Giang Đồ có một cái di động bấm phím kiểu cũ, ngày thường dùng để liên hệ chuyện làm thêm. Khoảng thời gian trước bị người đòi nợ tìm tới cửa, trong lúc đánh nhau di động rơi vỡ hỏng rồi.

Vẫn chưa mua cái mới.

Ba người đi đến cửa, Giang Đồ chỉ "Ừm" một tiếng, ai về nhà nấy.

Đẩy cửa ra, trên bàn cơm canh đã dọn sẵn. Giang Cẩm Huy vẫn không có ở nhà. Chỉ cần không có mặt ông ta thì cái nhà này vẫn miễn cưỡng giống như một gia đình. Mẹ Giang bưng mâm từ phòng bếp đi ra, mỉm cười nhìn bọn họ: "Về rồi à, rửa tay ăn cơm đi."

Giang Lộ đói lả, chạy tới cầm đũa lên.

Giang Đồ không chút lưu tình xách cổ áo cậu bé lên, trầm giọng: "Đừng có khiêu khích sự kiên nhẫn của anh, cẩn thận ăn đòn đấy."

Giang Lộ: "......"

Cậu miễn cưỡng buông đũa xuống, theo anh đi rửa tay.

Trong lúc rửa tay, đột nhiên Giang Đồ nhớ tới bộ dáng nghiêm túc của Chúc Tinh Dao khi nói "Đánh một trận sẽ ngoan", cảm thấy có chút buồn cười, chợt bật ra nụ cười khẽ.

Giang Lộ như nhìn thấy ma, rửa tay xong vội chạy ra.

...

Sáng thứ hai, nghi thức chào cờ kết thúc, mọi người trở lại phòng học. Các cán sự môn bắt đầu thu vở bài tập, Chúc Tinh Dao lần đầu tiên gặp khó khăn trong việc này. Cô đứng ở bàn cuối cùng của tổ một, nhìn cái đầu đang gục xuống bàn ngủ, có vẻ đã ngủ được một lúc rồi.

Giang Đồ vùi đầu giữa hai cánh tay, mắt kính cởi ra, gác lên quyển sách giáo khoa, tay cũng đặt lên phía trên. Ngón tay anh thon dài, trắng hơn những nam sinh khác, làm nổi bật những đường gân xanh trên mu bàn tay, toát lên vẻ mạnh mẽ, nam tính.

Chúc Tinh Dao nhìn thoáng qua mặt bàn, ngăn nắp gọn gàng, không thấy vở bài tập.

Đinh Hạng hình như vẫn đang viết nốt bài.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn Chúc Tinh Dao một cái, lại cúi đầu viết tiếp, "Tớ đang cầm vở bài tập của Giang Đồ, đợi tớ chép xong sẽ nộp."

Hóa ra là đang chép bài tập về nhà.

Chúc Tinh Dao vui vẻ thu hồi ánh mắt, nhìn Đinh Hạng một chữ cũng không thiếu cứ thế chép vào vở mình, nhịn không được nói: "Cậu không thể tự làm bài tập à? Ngày nào tớ cũng thấy cậu chép bài người khác, đúng rồi, điểm vật lý của Giang Đồ là điểm tuyệt đối, còn cậu, điểm vật lý lần thi tháng trước chỉ đủ qua thôi."

Ý là, chép bài tập đừng nên chọn bài điểm quá cao.

Đinh Hạng bị nữ thần nói đến xấu hổ, cố ý viết sai một đáp án, hắng giọng nói: "Lần sau không để cậu nhìn thấy tớ đang chép bài là được."

Chu Thiến đi tới, tức giận: "Cậu thiểu năng trí tuệ à! Ý của Chúc Tinh Dao không phải như vậy?"

Lê Tây Tây bởi vì lần trước bị cười nhạo chuyện phát dục quá độ vẫn còn ghi hận trong lòng, lập tức đi tới, gia nhập đội ngũ công kích Đinh Hạng, "Ý của Tinh Tinh là cậu chép bài thì nên chọn bài cùng trình độ mà chép, hiểu không hả? Ngốc thế!"

Cán sự Toán học đi tới, mắng một câu: "Đinh Hạng, cậu con mẹ nó nhanh lên!"

Cán sự Ngữ văn: "Mau mau mau!"

Cán sự Hóa học: "Nhanh lên!"

Đinh Hạng: "......"

Chẳng mấy chốc mà bốn phía xung quanh bàn học của Giang Đồ đã đứng đầy người, ồn ào nhốn nháo.

Giang Đồ vùi đầu, ngủ không thoải mái, tay giật giật, đầu ngón tay đẩy mắt kính về phía trước một chút. Đinh Hạng chép xong , đứng phắt dậy, đem vở đập bộp lên mặt bàn: "Nộp nộp nộp! Giục muốn đòi mạng!"

Gọng kính bị vở bài tập vô tình quệt trúng, bay thẳng ra ngoài. Mấu chốt là tất cả mọi người đều không ai để ý, chỉ cảm thấy hình như có thứ gì đó rơi xuống.

Chúc Tinh Dao nhận lấy quyển vở, mới vừa bước một bước, chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên tai bay vạ gió.

Rắc rắc...

Một âm thanh giòn tan vang lên.

Cô cúi đầu nhìn xuống dưới chân, cặp kính gọng đen vừa rồi còn ở trong tay Giang Đồ giờ đang bị cô dẫm lên, dẫm đến đặc biệt tàn nhẫn. Chất lượng có vẻ không được tốt, cả cái kính bị gãy thành ba đoạn.

Chúc Tinh Dao: "......"

Mọi người theo tiếng động nhìn xuống, đều ngây ngẩn cả người.

Đinh Hạng ngơ ngác: "Chết tiệt! Không thể nào......" Cậu ta cúi đầu nhìn xuống mặt bàn chỗ Giang Đồ, cái kính đã không thấy đâu, lại nhìn sang Chúc Tinh Dao, lại cúi đầu nhìn Giang Đồ, trong lúc nhất thời không biết nói gì, "Cái đó......"

"Là kính của Giang Đồ à? Tớ cũng chưa nhìn kỹ, sao lại đột nhiên bị rơi."

"Tớ cũng không thấy rõ......"

"Giống như đột nhiên bay xuống."

Thật sự quá ầm ĩ.

Giang Đồ khuỷu tay chống mặt bàn ngồi thẳng dậy, cau mày ngẩng đầu. Lúc anh không đeo kính bộ dáng có mấy phần sắc bén, đáy mắt toát ra vẻ cực kỳ không kiên nhẫn, quét mắt nhìn mọi người xung quanh ai nấy đều lặng im.

Chúc Tinh Dao mím môi, quay đầu nhìn anh: "Cái kia..., tớ không cẩn thận dẫm hỏng kính của cậu rồi"

~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:

Chúc Tinh Dao: Không thích con trai đeo kính, cho nên ta dẫm vỡ.

Giang Đồ:......

——

《Thời gian trong hũ mật》 cũng là bối cảnh những năm cấp 3, Miễn ca cùng Đinh Tiểu Mật lớn tuổi hơn họ. Nhưng hai truyện viết rất khác nhau, truyện trước viết Đường tổng, truyện này viết Giang Đồ, vừa lúc có thể đổi khẩu vị nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro