Chương 6: Cậu mau đeo thử đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiếu niên mặc áo phông dài tay màu đen, quần thể thao cùng màu, tóc phía trước trán hơi lộn xộn. Đã bước sang tháng 11, Chúc Tinh Dao mặc một chiếc áo lông dày, nửa khuôn mặt trắng nõn ẩn dưới lớp cổ áo ấm áp. Anh lại chưa mặc áo khoác, cả người thon gầy linh hoạt, tựa như một cây thông cao lớn đang đứng trước mặt cô.

Anh không nói một lời cầm lấy tờ giấy trong tay cô, cúi đầu xem, rồi nheo mắt nhìn cô: "Tại sao ở đây phát tờ rơi?"

Chúc Tinh Dao ngơ ngác nhìn anh.

Lâm Giai Ngữ không nói cho cô biết Giang Đồ sẽ tới đây! Cô ấy nói đêm nay nhất định nỗ lực kéo Giang Đồ đi thay mắt kính, hiện tại đã hơn 6 giờ, cửa hàng mắt kính muộn nhất 10 giờ đóng cửa, chờ cô ấy phát xong tờ rơi và quay về chắc phải đến 9 giờ, khẳng định không kịp.

Vì muốn cảm ơn cô ấy đã giúp mình, Chúc Tinh Dao chủ động hỗ trợ phát tờ rơi để cô ấy có thể về nhà sớm.

Cô quay đầu nhìn về phía Lâm Giai Ngữ đứng ở cách đó không xa, Lâm Giai Ngữ đang quay lưng về phía bọn họ, căn bản không biết Giang Đồ đã tới.

Cô ôm một tia may mắn, hỏi anh: "Cậu......vừa lúc đi ngang qua sao?"

"Không phải."

Giang Đồ nhíu mày, cúi đầu trầm mặc nhìn cô, mắt đen nhánh như một hồ nước sâu, nhìn không ra cảm xúc, duy nhất có thể cảm giác được chính là... anh không vui, một chút cũng không có.

Chúc Tinh Dao lờ mờ biết vì sao anh không vui, cô hơi cúi mặt, có chút lo lắng cắn cắn môi.

Giang Đồ đột nhiên ý thức được ngữ khí của mình quá lạnh nhạt, không nói không rằng cầm lấy tập tờ rơi trong tay cô, thấp giọng dặn dò: "Ở chỗ này chờ tôi."

"À..."

Cô đáp một tiếng, xoay người nhìn về phía anh.

Giang Đồ quay lưng bước nhanh tới chỗ Lâm Giai Ngữ, từ phía sau nhét tập tờ rơi vào tay cô ấy, ngữ khí lãnh đạm: "Sao lại để cô ấy phát tờ rơi? Việc của mình thì tự mà làm."

Lâm Giai Ngữ đột nhiên không kịp phòng bị, hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn anh: "Sao cậu lại tới đây?"

Vài phút trước, cô mới vừa nói "Tớ đang phát tờ rơi ở quảng trường bên cạnh thì gặp cô ấy", anh liền dập máy, cô còn tưởng ở quán cà phê có việc gì gấp......

Lâm Giai Ngữ hỏi xong câu kia, nhớ tới điều anh vừa nói, lại giải thích: "Tớ đâu có nhờ cô ấy, tớ chỉ nói đêm nay kéo cậu đi mua mắt kính, cô ấy liền tự nguyện giúp.". Từ nhỏ cô đã quen với tính khí của Giang Đồ nên cũng không quá để ý, còn khuyên vài câu: "Nếu mắt kính bị cô ấy dẫm hỏng, để cô ấy đền đi, tớ thấy cô ấy có vẻ rất thật thà, ai mà chả biết hoàn cảnh khó khăn nhà cậu chứ......"

Tuy rằng Lâm Giai Ngữ ở đối diện nhà anh, nhà cô ấy cũng nghèo. Nhưng không phải ai cũng xui xẻo giống anh, bị chủ nợ nháo đến tận trường học, tự dưng được nổi tiếng theo cách này. Sau đó nhìn lại Chúc Tinh Dao, cô ấy nổi tiếng toàn trường vì tài năng và vẻ ngoài xinh đẹp.

Dù thế nào cô cũng không nghĩ đem hai người này ghép với nhau, chỉ là cảm thấy tấm lòng Chúc Tinh Dao lương thiện, nên mới giúp đỡ, mặt khác cảm thấy Giang Đồ vẫn không có mắt kính quả thật rất bất tiện.

Ánh mắt Giang Đồ lướt qua mặt của Lâm Giai Ngữ, không thể hiện bất cứ cảm xúc gì, xoay người ném lại một câu: "Tôi đi trước."

Lâm Giai Ngữ quay đầu lại gọi anh một tiếng, Giang Đồ không để ý. Anh ngẩng lên thấy Chúc Tinh Dao vẫn còn đứng tại chỗ, dường như thật sự đang đợi anh, anh trong lòng không rõ có tư vị gì, bước chân nhanh hơn, đứng trước mặt cô.

Chúc Tinh Dao cao 1 m65, so với anh thấp hơn mười cm, cô ngước lên, dùng ánh mắt trong veo, an tĩnh nhìn anh, chờ anh lên tiếng

Giang Đồ nhìn cô chằm chằm, giọng điệu dường như mang theo chút bất đắc dĩ cùng thỏa hiệp: "Đi thôi."

Anh xoay người đi tới đầu phố, bước chân rất dài, Chúc Tinh Dao sửng sốt một lúc, vội đuổi theo: "Đi đâu?"

Thiếu niên đột nhiên dừng bước, mũi chân của cô dẫm lên gót chân anh, thiếu chút nữa là đầu đụng phải lưng anh, cô nhanh chóng lùi lại. Giang Đồ hơi nghiêng người, cúi đầu nhìn cô, "Đi mua mắt kính, không phải cậu muốn đền cho tôi sao?"

Chúc Tinh Dao trong lòng vui vẻ, lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, cô nhìn thoáng về phía Lâm Giai Ngữ: "Còn cô ấy? Không đợi cùng đi sao?"

Giang Đồ đi phía trước, thanh âm nhạt nhẽo: "Không cần."

Chúc Tinh Dao ngập ngừng, vội vàng đuổi theo: "Nhưng, cậu cùng tôi bỏ đi như vậy, cô ấy không hiểu lầm à?"

Lâm Giai Ngữ sao có thể hào phóng thế? Quá là tin tưởng Giang Đồ?

"Hiểu lầm......"

"Cái gì" hai chữ còn chưa nói ra, Giang Đồ đột nhiên dừng lại. Chúc Tinh Dao không kịp phòng bị, lần này thật sự va thẳng vào lưng anh, lưng thiếu niên rắn chắc như tường thành, khiến cô đầu váng mắt hoa , hai mắt đều hóa sương mù.

Giang Đồ sắc mặt khẽ biến, vội hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Chúc Tinh Dao che trán, xoa xoa giảm bớt đau, lẩm bẩm: "Không sao, cậu đi đường sao cứ lúc đi lúc dừng......"

Anh nhìn vành mắt ửng đỏ của cô, trầm mặc vài giây, xoay người đi trước, "Không có việc gì thì tốt, không cần để ý đến Lâm Giai Ngữ, đi thôi."

Chúc Tinh Dao bĩu môi, phát hiện anh bước chậm lại, tâm tình lúc này mới tốt một chút.

Đi qua ngã tư quảng trường, đi tiếp phía trước chính là phòng tập của Chúc Tinh Dao, sau đó rẽ vào một con đường, tiếp tục đi thêm mấy trăm mét, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy những ngôi nhà cổ ở ngõ hà tây, cùng với một loạt cửa hàng thấp nhỏ ở phía trước.

Hai người lầm lũi bước đi, Chúc Tinh Dao chỉ vào một cửa hàng mắt kính duy nhất ở đối diện, quay đầu nhìn Giang Đồ, "Chúng ta vào đó nhé?"

Giang Đồ dừng một chút, "Ừ."

Hai người đi đến bậc thềm trước cửa hàng, Giang Đồ liếc mắt về phía khu nhà cổ ngõ hà tây: "Nhà tôi ở đối diện nhà Lâm Giai Ngữ, từ nhỏ lớn lên cùng nhau mà thôi."

Chúc Tinh Dao không nghĩ Giang Đồ sẽ đột nhiên giải thích, sững sờ tại chỗ.

Giang Đồ nói xong liền bước xuống bậc thang, chui vào cửa hàng. Chúc Tinh Dao có chút lúng túng, thầm cảm thấy may mắn vì mình với Lê Tây Tây chưa nói gì lung tung. Trước đây cô thật sự cho rằng Giang Đồ cùng Lâm Giai Ngữ là một đôi, chủ yếu là vì cái tên Giang Đồ này quá quái gở lãnh đạm, có thể thân mật cùng một nữ sinh như vậy, lại là học sinh cùng khối, thật sự khiến người khác dễ hiểu lầm......

Nhưng mà, hai người dù sao cũng là thanh mai trúc mã, hiện tại không có gì, chưa chắc sau này sẽ không?

Cửa hàng mắt kính không lớn, chỉ có một mình ông chủ trông cửa hàng.

Khi Chúc Tinh Dao bước vào, Giang Đồ đang nói chuyện với ông chủ: "Mắt trái phải đều là 3 độ, loạn thị dưới 7,5 độ, cháu lấy loại mắt kinh 120 đồng kia." Anh xoay người nhìn về phía quầy, chỉ chỉ một bộ kính đen trong đó, "Gọng kính lấy cái này."

Chúc Tinh Dao: "......"

Cô cả kinh trợn mắt há mồm vì quá trình đánh nhanh thần tốc của anh

"Đợi đã!"

Cô kêu lên, chọn tùy tiện như vậy, nhỡ ảnh hưởng không tốt đến mắt thì sao? Cô nhìn vào mắt Giang Đồ, mắt anh rất đẹp, lúc không đeo kính các nữ sinh trong lớp đều khen anh đẹp trai, không phải kiểu đẹp như ánh mặt trời của nam thần Lục Tễ lớp bên cạnh, mà chính là vẻ đẹp toát ra khí chất lạnh lùng và mạnh mẽ.

Dùng lời của Lê Tây Tây mà nói thì Giang Đồ chính là một viên đá quý thô cứng đang trong quá trình mài dũa.

Chúc Tinh Dao nhìn thoáng qua cặp kính gọng đen dày cộp kia, lại quay sang nhìn Giang Đồ, cảm thấy đeo cặp kính này lên quả thực có chút phí phạm của trời.

"Hay là, đổi một kiểu khác đi? Loại nào trông nhẹ hơn và đẹp hơn." Cô nói rồi đi tới gần quầy kính, ghé nửa người lên quầy, chăm chú chọn lựa.

Chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên, lần đầu tiên thấy có một cô bé vừa xinh đẹp lại kĩ tính cẩn thận như vậy. Vốn dĩ đang định lấy ra cặp kính mà Giang Đồ chọn, tay lại thu trở về, nhìn về phía Giang Đồ, cười nói: "May quá, có cô bé này giúp cậu chọn rồi."

Giang Đồ nhìn chằm chằm sườn mặt Chúc Tinh Dao, cái mũi cao thanh tú, trên cánh mũi có một nốt ruồi nho nhỏ đặc biệt làm tăng thêm vài phần xinh đẹp, lông mi dày rậm cong vút, anh bất giác nhìn đến thất thần.

Cô bỗng nhiên nhìn sang, chỉ chỉ vào một cái, hỏi anh: "Cái này được không?"

Anh đi tới nhìn lướt qua, là một gọng kính nửa khung, màu đen, đơn giản nhẹ nhàng, có giá gần 100 đồng.

"Cái này tốt hơn nhiều so với cái trước, chất liệu rất nhẹ." Ông chủ nhiệt tình giới thiệu, nhìn về phía Giang Đồ, "Đeo thử xem?"

"Không cần." Giang Đồ nói, "Lấy luôn đi."

Ông chủ vui vẻ lấy ra, Chúc Tinh Dao bỗng nhiên nhìn anh với ánh mắt tinh nghịch, cười cười hỏi: "Ông chủ, có thể giảm giá không?"

Giang Đồ: "......"

Anh quay lại nhìn cô.

Chúc Tinh Dao vô tội chớp chớp mắt, ý là anh không cần động thủ, cứ để cô ra mặt!

Anh yên lặng quay đầu đi.

Ông chủ mỉm cười khó xử, rất muốn bảo cô ra ngoài xem lại biển hiệu ... "Cửa hàng kính mắt ổn định giá."

Cuối cùng, ông chủ thấy Chúc Tinh Dao vừa xinh xắn lại khéo léo, vẫn là chiết khấu cho cô, gọng kính và mắt kính cộng vào vừa vặn 250 đồng. Lúc trả tiền, tâm tình Chúc Tinh Dao có chút phức tạp, cô hoài nghi ông chủ cố ý.

Khi hai người đi ra khỏi cửa hàng, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Cuối thu ban đêm gió lớn, nhiệt độ so với ban ngày thấp hơn rất nhiều, Chúc Tinh Dao ôm cánh tay, quay đầu thúc giục Giang Đồ: "Cậu mau đeo thử đi."

Giang Đồ đeo kính mới lên, Chúc Tinh Dao rất hài lòng cười cười: "Như vậy mới đẹp chứ."

Anh hơi nhếch khóe miệng,tay sờ vào túi quần, "Tôi có hơn 60 đồng, tôi sẽ trả cho cậu." Tay bỗng nhiên khựnglại, trong túi trống rỗng. Tiền anh nhét ở túi áo khoác, lúc đó anh chạy vội rangoài, ngay cả áo khoác cũng không mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro