Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đổ cơn mưa rào, khiến không khí hai bên đường im ắng lạ thường. Những người đi đường vào ven đường trú mưa càu nhàu vì cơn mưa bất thường. Nhưng riêng tôi lại thích mưa. Mưa cho con người ta cảm giác thê lương, nhưng lại rất sảng khoái, mưa dội sạch những u ám trong lương tâm mỗi người khiến ta cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều.
Hôm nay là cuối tuần, tôi từ trường đi xe bus lên thành phố B thăm ba. Vừa xuống xe thì trời đổ mưa, tôi mở ô đi trên đường rồi tranh thủ tạt vào quầy hàng mua một chút cháo cho ba. Từ trường về nhà khoảng 50km nên tôi thường ở kí túc xá. Chỉ mỗi khi được nghỉ, tôi mới bận rộn chạy đi chạy về thăm nhà. Ba tôi bị khối u ác tính, phải mổ gấp. Nhưng nhà tôi lại không khá giả gì, hơn trăm triệu kiếm đâu ra bây giờ? Tôi tự hỏi mình như thế và càng ngày càng cảm thấy mình vừa bất hiếu lại vừa bất lực.
Đang đi trên đường, tôi bắt gặp phía trước mình có một người con trai dáng dong dỏng cao. Điều đặc biệt, anh ta toàn thân ướt sũng, cứ như thế lững thững bước từng bước một, mặc kệ cơn mưa rào đang đổ như thác xuống người. Nhìn sau lưng người đó cảm giác thật thê lương. Tôi bất giác nhìn chiếc ô trên tay mình rồi chạy thật nhanh lên phía trước để ngang hàng với anh ta. Tôi đặt chiếc ô vào tay anh ta rồi nói với giọng tiếc nuối:
"Anh cầm lấy chiếc ô này rồi đi về nhà nhanh lên, cứ như thế này anh sẽ cảm lạnh đó. Chỗ tôi đến cũng gần đây nên chắc cũng không cần chiếc ô này nữa"
Tôi cảm thấy anh bỗng giật mình, người run lên từng hồi. Tôi thầm oán anh ta, run gì mà run chứ, không biết nói lời cảm ơn sao??? Người gì mà...Tôi ngước mắt lên nhìn mưa rơi đến đau rát trên mặt, cảm thấy lạnh. Nhưng tôi không thể vô sỉ lấy lại chiếc ô mình đã cho được, nên đành ôm chiếc lồng cháo vào lòng rồi chạy nhanh lên phía trước, lòng thầm nghĩ coi như hôm nay số mình xui vậy. Chạy vài bước, tôi ngoái lại nhìn anh ta. Anh vẫn đang nhíu mày nhìn xuống chiếc ô. Như cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh ngẩng đầu lên. Mặt đối mặt. Tôi thót tim quay mặt đi rồi chạy nhanh mất hút.
Chạy đến khi nào thấy khoảng cách của mình và anh ta khá xa, tôi mới từ từ giảm tốc độ. Tôi thật sự vẫn rất luyến tiếc chiếc ô đấy lắm, vì chiếc ô là món quà mà Hiểu Vân- con bạn thân từ hồi còn tã lót tặng, mất đi chiếc ô đó tôi cảm thấy thật có lỗi với nhỏ. Nhưng nhìn tốc độ vừa nãy của anh chàng kia còn chậm hơn cả rùa bò, chỉ sợ anh ta về đến nhà thì bị ốm một trận liệt giường, tôi mới cắn môi, bất chấp tất cả đưa ô cho anh. Mà thật sự, tuy không nhìn rõ lắm vì trời mưa, nhưng tôi cảm nhận rằng anh ta rất đẹp trai. Đẹp trai nhất trong những người tôi từng gặp.

Đến bệnh viện thì người tôi chỗ nào cũng ướt. Nói với anh chàng kia là chỗ tôi đến gần đây chỉ là chống chế để anh ta nhận chiếc ô của tôi. Nhưng thật ra quãng đường đến bệnh viện khoảng gần 3km nữa. Nếu anh ta không ốm liệt giường thì chắc tôi đã ốm đến rã rời toàn thân. Tôi xoa xoa mũi vừa hắt xì liên tục rồi chạy lạch bạch lên phòng bệnh.
Mở cửa phòng, khuôn mặt tái nhợt của ba tôi hiện ra. Ông chắc nghe thấy tiếng cửa nên mở mắt, cười cười nói:
" Thảo Vy, về rồi à? "
Tôi gượng cười. Đặt lồng cháo lạnh ngắt lên bàn, tôi múc một ít ra bát:" Vâng, ba ăn chút cháo nha. Con không tốt, lỡ để cháo nguội ngắt"
Ba nhìn tôi, ôn tồn hỏi:
" Sao người con lại ướt sũng thế này?. Về nhà thăm mẹ rồi thay quần áo đi. Nghỉ ngơi rồi rồi ngày mai đi học. Ở đây cứ để ba lo"
Tôi rưng rưng nước mắt, gật đầu: " Vậy ba ăn cháo đi, con về đây. Tối nay con lại đến thăm ba"
Nhà tôi cũng không khá giả gì. Cũng may, bác Vương hàng xóm cạnh nhà cũng như là ba của Hiểu Vân chiếu cố mở cho gia đình tôi một cửa hàng bán hoa. Tôi rất biết ơn bác và càng chân trọng tình bạn giữa tôi và Hiểu Vân. Tiền bán hoa cũng khá nhiều nhưng đều để đóng học phí cho tôi. Tôi mới được chuyển đến trường Chuyên Ngữ được 1 tháng nhờ học bổng, tiền học phí theo khái niệm của tôi là khá đắt dù đã được miễn phí một nửa số tiền. Ba tôi vì nghĩ cho tương lai của tôi nên không có tiền chữa bệnh. Ông ngày càng yếu, còn tôi thì chẳng làm được tích sự gì. Mà nếu có tiền để mổ, bác sĩ bảo cũng chỉ sống thêm 1, 2 năm nữa.
Về đến nhà, tôi thấy mẹ tôi dang bó những bông hồng khoe sắc, tôi chạy lại rồi nũng nịu ôm cổ mẹ:
" Mẹ thân yêu, tay nghề của mẹ càng ngày càng cao"
Mẹ tôi cười, xoay người đánh yêu vào đầu tôi.
"Con bé này, lớn rồi mà vẫn như trẻ con" Mẹ hơi dừng lại, chăm chú ngắm người của tôi rồi hỏi: "Sao người lại ướt sũng thế kia. Mau, mau vào thay quần áo, không thì cảm lạnh bây giờ"
Tôi cười hì hì vâng dạ. Nhưng trong nụ cười ấy lại có nhiều nỗi xót xa. Dù cuộc sống có khó khăn thật đấy nhưng tôi lại có một gia đình hạnh phúc, có nhiều người yêu thương. Bây giờ thì là vậy nhưng chẳng ai có thể đoán trước được tương lai nó sẽ như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro