Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, tôi cảm thấy mệt mỏi toàn thân rã rời, hình như đã bị nhiễm lạnh. Nhưng tôi vẫn cố kiên trì không cho mẹ biết để mẹ không phải lo lắng. Cố gắng lên xe buýt về trường rồi lết từng bước đến phòng kí túc xá của mình. Tôi lờ mờ nhận ra hình dáng của Hiểu Vân nhưng rồi bỗng nhiên xung quanh tối đen sau đó tôi mất đi ý thức.
....
" Tiểu Như kia, cậu phá hoại đồ của tớ vừa phải thôi chứ"
" Tôi xin lỗi rồi nhá. Đừng có càng ngày càng được thể"
" Hừ, cậu phá hoại đồ của tôi hơi bị nhiều. Mấy lần trước tôi tha. Còn lần này tôi không nhịn được nữa"
" Vân, cậu. .."
...
Tôi khó chịu mở mắt. Người đau mỏi, toàn thân như bị liệt. Vậy mà cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy chính là hai chị em tốt của tôi đang cãi nhau. Tôi ngán ngẩm, ngày ngày cãi nhau thì không nói, đến khi mình ốm rồi, bọn này vẫn còn tâm trạng kịch liệt như vậy. Tôi cố ngồi thẳng người khiến cho khăn ướt trên trán bất giác rơi xuống đất một tiếng" bịch" khiến cho hai bà cô ngừng chiến tranh đồng thời quay đầu về phía tôi. Tôi sững người, mệt mỏi cười:
"Hai cậu cứ tiếp tục. Tớ không sao"
Hiểu Vân không nghe lời tôi nói, lập tức ngồi xuống giường, sờ trán tôi rồi hỏi:
"Tỉnh rồi sao. Còn mệt không??"
"Mệt. Tớ bị các cậu làm mệt chết rồi"
Tiểu Như cúi xuống nhặt cái khăn ướt lên rồi tiện tay vứt luôn nó vào xô rác, hậm hực nói:
"Tớ nói này, Thảo Vy, tớ chỉ mới động vào đồ trang điểm của cô ta. Cũng chỉ đến mức nát bét hộp phấn, son môi thì gãy một miếng nhỏ. Mỗi thế thôi mà cậu ta hét ầm lên. Cùng lắm là tớ đền là được chứ gì"
Hiểu Vân nghe thế tức hộc máu, khuôn mặt dữ tợn trợ̣n trừng mắt:" Cậu còn nói không sao ??"
Tôi: "..."
Hiểu Vân yêu cái đẹp và rất thích trang điểm và làm đẹp, đồ trang điểm của cô thường rất đắt. Có khi Vân còn quý hơn sinh mạng của mình. Phần này thì tôi nghĩ đúng là Tiểu Như sai rồi, tự nhiên tự lành động vào đồ cô ấy chi vậy, từ trước đến giờ Như đâu có bao giờ trang điểm đâu. Dù nghĩ thế nhưng tôi không dám nói ra. Tôi khó xử, đầu óc quay mòng mòng:
" À.. Ừm, tớ thấy đói Vân mua giúp tớ tô cháo được không??"
Vân vẫn còn tỏ ra khá bực bội nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu:
" May cho cậu là có Vy che chở, nếu không cậu chết với tôi"
Tiểu Như nghiêng đầu, bĩu môi:
" Đường đường là một chị hai, tôi sợ cô chắc. Đi mua đi, đứng đấy mà nói nhiều. Mà nhớ mua cháo trứng, người ốm dậy ăn cái đấy là khỏe nhất"
Hiểu Vân hừ một tiếng bước ra phía cửa rồi đi mất hút.
Tôi thở dài một tiếng, nhìn Như nói: " Lần này thì cậu sai rồi"
Tiểu Như ngồi xuống giường, khẽ lẩm bẩm:
" Con nhỏ đó thật khó tính. Đồ con gái khó ưa"
"..."
Một lúc sau, Tiểu Như hỏi han tình hình của tôi. Tôi nói tôi khỏe rồi và muốn tối nay đi làm thêm. Đã nghỉ nhiều ngày vậy rồi...Chỉ sợ bị đuổi việc.
" Cậu 17 tuổi rồi..sao đầu óc chậm hiểu thế. Cậu ở yên ở kí túc xá cho tớ. Cấm chỉ đi đâu"
Tôi ngán ngẩm nhìn Như, đành tuân theo thôi, sức lực của mình không cãi được nhỏ.
Tiểu Như tuy vẻ bề ngoài thì thấy đáng yêu. Nhưng sống với cô nàng thì mới biết rất là không dễ chọc, nhỏ lấy việc uy hiếp người khác làm trò vui. Nhìn bộ tóc nhuộm đỏ nhưng ngắn kia cộng thêm bộ quần áo bò rách te tua mà nhỏ gọi là mốt đó thì nhìn cũng biết giống y trang dân xã hội đen đi đòi nợ. Ôi, nhưng cái bản mặt baby, đôi mắt óng ánh thì không thể hiểu tại sao Như lại là chị hai của trường. Dù như thế nào thì tôi vẫn biết nhỏ chỉ muốn tốt cho tôi mà thôi. Tôi vào đây học mới được khoảng 1 tháng, cũng chính 1 tháng đó tôi đã quen được người bạn cùng phòng kí túc xá là Tiểu Như. Nghe nói trước khi tôi ở cùng Tiểu Như và Hiểu Vân thì hai nhỏ vẫn là bạn thân của nhau. Nhưng chẳng biết vì sao, sau đó hai người nhìn nhau đã cảm thấy đối phương rất ngứa mắt, chỉ cần gặp mặt là mồm miệng luôn hoạt động. Vì thế tôi tội nghiệp bị 2 bà bạn lôi vào làm quan tòa sử án xem ai đúng ai sai. Tôi nước mắt lưng tròng không biết nên theo phe ai, đành phải đứng giữa nhọc tâm nghĩ kế giúp hai người giảng hoà. " Cái con nhỏ chảnh choẹ nghĩ mình là tiểu thư kia, mua mỗi bát cháo mà mất hơn 15 phút"
Tiểu Như lầm bầm, vẻ mặt tỏ vẻ chán ghét. Tôi không biết phải nói gì hơn, cảm thấy thật tội nghiệp cho Hiểu Vân.
Như chưa đã cơn tức, nhỏ lại nói:
"Con bé này chắc ngủ luôn ở căn-teen luôn rồi. Làm ăn chậm chạp không chịu được"
Tôi khoé miệng run run:
" Tiểu Như à, cậu không cần phải tỏ ra như sắp chết đến nơi. Chúng ta nên giải quyết một cách hoà bình. Đừng làm quá mọi chuyện như thế"
Như nhìn tôi nhướn mày, mấp máy môi nói:
" Cậu không thể hiểu con người cậu ta đâu"
Tôi không hiểu lời Tiểu Như ám chỉ là gì nhưng nếu như không nhầm, tôi nghĩ ngoài ba mẹ của Vân ra tôi là người hiểu cô ấy nhất: " Như à, lần này cậu sai rồi, tớ hiểu tính tình của cậu ấy hơn ai hết"
Từ cửa, Hiểu Vân bê bát cháo thịt tỏa hương thơm nức đi lại gần giường xếp. Cô ấy đặt bát lên bàn, xoa xoa tay nói:
" Vy, ăn cháo đi, ngon lắm đó"
Tôi gật đầu, tay định thò ra bê bát cháo, nhưng Tiểu Như hừ lạnh giữ chặt tay tôi. Tôi ánh mắt mù mờ nhìn Như không hiểu. Hiểu Vân thấy vậy bèn lôi tay Như ra khỏi tay tôi nhưng dùng mọi cách vẫn không được, nhỏ bực mình gắt lên:
" Tiểu Như đầu gạch kia, bỏ tay ra. Vy vừa ốm dậy lên rất đói. Cậu không định cho cậu ấy ăn sao hả? ?"
Tiểu Như mặt không đổi sắc:
" Cậu thật biết nghe lời, bảo mua cháo trứng sao lại mua cháo thịt"
Tôi chuẩn bị đi ngất đây. Hai cái người này... định hành hạ một người ốm dậy hay sao...
Hiểu Vân tỏ vẻ đắc trí, nhướn lông mày nói:
" Trái với ý cậu là niềm vui của tôi. Càng làm cho cậu tức chết, tôi càng cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa"
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro