Chương 1: Lần đầu gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chịu quả phạt đền từ chân sút của đội đối thủ sau cú chơi xấu vào chân của thằng Trung, thằng Quang - thủ môn không khỏi ức chế khi nó đã nhắm chính xác hướng chân của tôi nhưng nó đâu ngờ được với thâm niên trong đội dự bị của lớp như tôi nó lại đánh trượt một phát dài trên sân cỏ với một đường rách dưới đáy quần làm nên một trận cười không thể nhộn nhịp hơn. Tụi con gái đến xem thì đưa tay lên mắt che và quay đi chỗ khác, quả bóng bay thẳng đến góc trái của khung thành giúp đội của tôi chuyển bại thành thắng.

Tôi hăng hái nhảy nhót, reo hò với mấy thằng bạn trong đội của mình, ba hoa về cái gọi là "tao đã tính hết cả rồi", tôi thấy tụi con gái nhìn tôi bằng một ánh mắt ngưỡng mộ và tôi thấy có vẻ mình đã đẹp trai lên một chút, chỉ có thằng Quang nó vẫn ngồi đấy như thể chân nó ngày một nặng hơn và nó nghĩ mình nên nán lại một chút rồi hãy di chuyển đến chỗ khác.

"Nghĩa! Nghĩa! Nghĩa! Trễ rồi!" Tôi quay sang phía những đứa bạn đến xem, thiết nghĩ có một bạn nữ nào đó gọi tên mình trong khung cảnh chiến thắng huy hoàng dưới bóng chiều tà nhuốm màu vàng rực và đến làm quen với tôi thì hay biết mấy. Với một đứa nhát gái như tôi thì nói chuyện với những bạn nữ trong lớp là một việc khá khó khăn, tìm kiếm mãi trong nhóm người đang xem bóng thì giật mình khi thấy bóng dáng của mẹ tôi trong bộ đồng phục học sinh và đang cổ vũ cho đội của tôi, thì ra mẹ đang kêu thất thanh tên của tôi, à đúng rồi, tôi đập trống ngực thình thịch khi biết rằng mình đang cúp học thêm môn toán để đi chơi đá bóng giao lưu giữa các lớp và mẹ tôi đáng lẽ đang tăng ca ở công ty thì ai đang ở đây. Tôi nghe kĩ giọng và nhìn kĩ lại một lần nữa thì quả không sai vào đâu được đó là mẹ của mình trong bộ đồng phục nữ sinh...

Mơ màng mở bộ mắt cay sè vì thức khuya xem phim tôi chợt nhận ra bóng người thấp thoáng đứng trước mặt mình và chắn chắn rồi đó là mẹ người đã hóa thân thành nàng thơ trong giấc mơ chiến thắng và đẹp ngọt ngào của tôi, tặc lưỡi tiếc nuối, tôi cố nhắm mắt níu kéo cơn ngủ say.

- Mẹ ơi sáng nay mình ăn gì thế ạ! - Lê bước tới bàn ăn trong tư thế uể oải tôi gặng hỏi.

Bố nhìn tôi với ánh mắt nghiêm khắc như mọi khi - Bẻ cổ áo xuống kìa! - Nói xong bố lại tiếp tục húp bát súp nóng hổi mà mẹ tôi đã thức dạy từ rất sớm để làm.

- Nay là bữa đầu tiên đến trường cấp ba đó, ăn mặc cho đàng hoàng vào! - Mẹ vừa múc bát súp cho tôi vừa bảo.

Mẹ tôi là công nhân bà ấy đi làm rất sớm về thì lại rất muộn vì phải làm tăng ca nhưng sáng nào mẹ cũng đều đặn dậy sớm nấu ăn cho cả nhà vì vậy tôi rất thương mẹ của mình... Bố tôi thì lại khác tôi nghĩ ông ấy khá là nghiêm khắc đối với tôi, một phần nguyên nhân có thể do ông ấy là công chức nhà nước, sáng sớm nào cũng vậy dậy sớm chạy bộ rồi lại quần áo tươm tất áo sơ mi trắng cùng quần tây đen chỉnh tề, nên tôi nghĩ ông ấy không thể chịu đựng nổi khi ai đó có bộ dạng xuề xòa (1) như tôi vì vậy ông ấy mới nhắc thôi chứ thật ra thì ông ấy chả quan tâm mấy gì đến tôi cả... Ngoại trừ nhỏ Hồng - em gái của tôi, nó chuẩn bị lên lớp 5, ngồi húp súp rột rột (2) với khuôn mặt đầy khả ái trong khi anh nó đang bị mắng tả tơi trông không thể chịu nổi...

Vác chiếc xe đạp cà tàng mà mẹ tôi đã mua lại được từ anh Huy nhà hàng xóm bên cạnh, bây giờ anh ấy đã vào đại học ở thành phố Hồ Chí Minh, tôi thong dong đạp xe đến trường, cái gió se lạnh của mùa Thu cùng với bầu không khí hân hoan ngày học đầu tiên ở trường cấp ba làm tôi không khỏi hưng phấn, dòng xe chạy trên đường dường như cũng hối hả hơn thường ngày. Đang miên man trong những suy nghĩ về thầy cô, bạn bè mới, thằng Trung chạy bên cạnh đột ngột kêu một phát làm tôi hoảng hết cả hồn:

- Nghĩa! Cấp ba có cần đeo khăn quàng cổ không hả mạy? Tao có đem theo phòng hờ nè! - Tôi quay sang nhìn nó rồi trả lời thản nhiên như mình biết tất cả - Không mày ơi, lớn rồi đeo khăn quàng gì nữa! - Rồi tôi vội nhét phần khăn quàng còn lộ ra ngoài vào sâu trong túi quần. Thật ra thì tôi cũng chả biết có đeo hay không... Thằng Trung nhìn tôi bằng con mắt ngờ vực...

Sau một hồi tán gẫu với thằng Trung hai đứa tôi cũng đã tới cổng trường.

- Nhiều người quá mày ạ! - Thằng Trung nói với tôi bằng con mắt láo lia xung quanh sân trường.

Trường cấp hai của chúng tôi ở huyện rất ít người mỗi khối nhiều lắm thì cũng chỉ có hai lớp nên việc nhiều người tụ tập như này cũng không khỏi làm thằng Trung phải tròn xoe mắt.

Tôi thì đang lo cho cái tính nhút nhát trước đám đông của mình lại bộc phát nên chỉ biết nhìn xuống đất dẫn xe vào bãi đỗ à ừ cho qua chuyện. Di chuyển đến lớp đã được phân bổ cho từng em học sinh, thật bất ngờ khi thằng Trung lại chung lớp với tôi, nó chung lớp với tôi từ khi còn lớp một đến tận bây giờ và nó cũng là thằng bạn thân nhất của tôi, tính nó thì hơi nhiều chuyện nhưng bù lại một thằng nhút nhát, ít nói như tôi thì cuộc trò chuyện của chúng tôi cũng đỡ phần buồn tẻ.

Chọn một vị trí ngồi thuận tiện, hợp phong thủy, tránh được ánh mắt của nhiều người, tôi và thằng Trung an tọa (3) ở vị trí gần cuối và nằm ở trung tâm của lớp. Không khí của lớp khá ngột ngạt chỉ những đứa quen nhau ngồi nói chuyện thành từng nhóm, và tôi cũng vậy, riêng thằng Trung tính nó hoạt bát nói chuyện với ai nó cũng nhanh nhạy tiếp chuyện rất hay nên sau một hồi thì nó đã làm quen được hơn nửa lớp, con gái thì đã quá một nữa trong số đó, đã vậy nó còn giới thiệu tôi cho mọi người nữa...

- Thật ngại chết đi được!

Thầy vào lớp xóa tan bầu không khí náo nhiệt của lớp sau một hồi rơm rả trò chuyện - Chào các em, thầy tên Hiếu từ nay thầy sẽ là thầy chủ nhiệm của tụi em có gì thắc mắc các em có thể hỏi thầy, đừng ngại, bây giờ lớp mình bầu ban cán sự lớp nha, em nào... - Tôi thì không quan tâm mấy đến mấy chuyện cán sự lớp, nói trắng ra thì có xung phong làm thì cũng chẳng ai bỏ phiếu cho tôi nên việc ấy tôi đã từ bỏ lâu rồi.

Nhìn ra sân trường, nó vắng đến lạ, mới vừa nãy thôi nó còn rất đông người ở đấy, chỉ có những cây bàng và những chú chim sẻ đang nói về điều gì đó mà tôi nghe mãi vẫn không tài nào hiểu được. Cùng hướng nhìn ra sân tôi thấy một bạn nữ cũng ngồi thẫn thờ như tôi, ngồi bàn thứ hai sát cửa ra vào, cái nắng của buổi sáng chiếu vào nửa khuôn mặt của bạn ấy, chả hiểu sao từ việc nhìn ra sân tôi đã chuyển sang nhìn bạn nữ ấy từ lúc nào mà không hay biết... Tôi muốn biết tên của bạn nữ ấy...

Chú thích:

(1) Xuề xòa (tính từ): Chỉ cách ăn mặc không gọn gàng.

(2) Rột rột (tính từ): Chỉ âm thanh khi đang đói.

(3) An tọa (động từ): ngồi yên chỗ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro